Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy đuổi

Tiểu thuyết gốc · 1549 chữ

Sửa soạn lại tâm tình, Phạm Xương vẫn đứng tại chỗ để chờ Lữ Hưng Dương tới truy mình, hắn vẫn có thể bỏ chạy ngay bây giờ, nhưng hắn không làm thế , ai biết được gia hoả này có thủ đoạn gì có thể tìm tới cha mẹ mình hay không, cho nên hắn vẫn nên ở lại gây chú ý liền tốt , nếu trời sáng mà tên kia không quay lại thì hắn sẽ rời đi...

Còn việc đi đâu!!

Ngoạ tào! Hắn còn phải đến trường a, tui nói hắn bây giờ có hệ thống nhưng vẫn phải đến trường nha, sắp tới kỳ thi vào học viện hắn không thể không tham gia a!

Nghĩ tới đây hắn lại một trận đau lòng, sau này phải ở chỗ nào a , nhìn nhìn đã sụp đổ căn nhà, mẹ nó, nghĩ mà tức, lão già chết tiệt, nhà của lão tử cũng dám phá, một ngày nào đó hắn phải cho cái Càn Khôn Tông gì gì đó biết sự lợi hại.

Không quấy cái long trời lở đất hắn không họ Phạm.

" Quái, sao lâu vậy nhỉ? " Phạm Xương đứng chờ hơn 30 phút, lại vẫn không thấy tên kia quay lại, nếu đúng kịch bản mà nói, đáng nhẽ ra phải sớm quay lại giết hắn rồi chứ.

- Ọt ọt ọt ~~~

" Đói rồi"?

Phạm Xương nhíu nhíu mày nhìn xuống chiếc bụng, nhìn lại điểm tích lũy!

Điểm tích lũy : 480!

" Không phải trong cửa hàng có bán gà quay nha" Phạm Xương chợt nhớ ra !

Hắn tìm một chỗ bằng phẳng , ngồi xuống, trực tiếp gọi ra 2 con gà quay.

Gà quay vừa ra, mùi thơm lan toả bốn phía, Phạm Xương nuốt nước bọt, nói thật, đây còn là lần đầu tiên hắn cầm trong tay một lúc hai con gà quay đấy.

Từ bé đến giờ, đây mới là lần thứ hai hắn ăn gà quay, lần trước chính là đêm giáng sinh, mẹ hắn lôi trong bếp ra một con gà quay do chính bà làm, lúc đó bà còn nhường hai cái đùi ngon nhất cho hắn đâu, nói thật lúc đấy chính là một trong những khoảnh khắc đẹp nhất đời hắn cho đến bây giờ, nhìn nhìn lại gà quay trong tay, tui trông rất ngon nhưng vẫn thấy thiếu thiếu cái gì.

Gia đình! Đúng rồi, chính là gia đình!

Tui hắn biết thực sự nhà hắn không nghèo như hắn nghĩ, nhưng những kỷ niệm đó đều là thật.

" Ăn thôi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì" Nói xong, hắn cầm lấy gà quay, cắn từng miếng từng miếng, mồm miệng đầy dầu mỡ.

" Ngon quá" không thua kém gì so với gà quay của mẹ.

Trong lúc Phạm Xương đang ăn say xưa ngon lành, thì trên không, một thân ảnh đang cấp tốc hướng về phía hắn mà tới, không sai, chính là Lữ Hưng Dương, sau khi an bài tốt cả nhà Hà Thanh Từ, Lữ Hưng Dương ngay lập tức quay trở lại đây, nhằm giết chết Phạm Xương, hắn không thể để mối nguy hiểm này trưởng thành được.

Phạm Xương đang ăn nốt chiếc đùi gà cuối cùng thì bỗng nhiên có phản ứng, hắn nhìn lên trời.

Ban đêm, dưới ánh trăng mờ ảo, hắn nhìn thấy một bóng người!

Mã đức! Giật hết cả mình!

Không biết từ lúc nào , Lữ Hưng Dương đã đứng lơ lửng ở đấy, nhìn hắn chằm chằm.

Phạm Xương cùng Lữ Hưng Dương mắt lớn trừng mắt nhỏ , sau một lúc, hắn cầm khúc xương đùi gà ra trước mặt cười hì hì hỏi :

" Ăn không"

" Muốn chết" Lữ Hưng Dương rốt cuộc không nhịn được, ra tay xuất thủ, chỉ thấy hắn đưa tay, một chiếc lồng giam đột ngột xuất hiện, chỉ thấy xung quanh không khí giống như bị đè nén, trở nên vặn vẹo, chiếc lồng u ám, toả ra khí tức chết chóc, đây chính là chiêu thức làm nên tên tuổi của Lữ Hưng Dương.

" Càn Khôn Tù Lung " Lữ Hưng Dương gầm lên một tiếng! Lồng giam hướng về phía Phạm Xương mà đi.

Càn khôn Tù Lung, bề ngoài trông giống như một chiếc lồng, nhưng người bị nhốt bên trong chỉ thấy bốn phía không có đường chân trời mảnh không gian.

" Hừ, Lữ chó, hôm nay gia gia thả ngươi một mạng, chờ gia gia mạnh lên, người thứ nhất tìm chính là ngươi" Phạm Xương biết đánh không lại, nhưng ngoan thoại thì vẫn phải thả.

Chiếc lồng bay được một nửa đường thì Phạm Xương đã chạy ra phía xa, cấp tốc kéo ra khoảng cách.

" Hừ, Chỉ biết khua môi múa mép " Lữ Hưng Dương khoé miệng cười lạnh , phi hành đuổi theo, Càn khôn tù lung vẫn theo sát lấy Phạm Xương, giống như không bắt được mục tiêu thì nó sẽ không dừng lại vậy!

Phạm Xương nguyên bản đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi nhưng khi người thật đến hắn vẫn có chút sợ, cái này cũng không phải là trò chơi, chỉ cần sơ xẩy một chút là chết người đấy.

Hắn cấp tốc hướng về phía xa phóng đi, Ám ảnh bộ thi triển, một thân quần áo màu đen càng tăng thêm sự huyền bí , trong màn đêm, hắn giống như u linh, lúc rẽ phải, lúc rẽ trái, lúc nhảy lên trên mái nhà, lúc chạy băng băng trên đường, chỉ có một thứ không thay đổi, chính là tốc độ của hắn.

Hưng phấn! Cực kỳ hưng phấn!

Cảm giác bị truy đuổi này, nếu không phải tự mình cảm nhận, hắn sẽ không biết sẽ có thể hưng phấn như thế này, tốc độ ngày một nhanh, nhanh chỉ có thể thấy một tia tàn ảnh để lại trong màn đêm u tối, lạnh lẽo.

Còn Lữ Hưng Dương đã sớm chấn kinh, hắn vạn vạn không nghĩ tới,một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, tiểu tử mà hắn nghĩ mình có thể tiện tay chụp chết, lại có thể có tốc độ như vậy , đây là thân pháp gì, tại sao hắn lại chưa từng gặp qua.

Hắn tăng tốc phi hành, Phạm Xương càng cường đại, hắn càng muốn diệt đi cái này tai hoạ ngầm.

Từ trên không trung, Lữ Hưng Dương thấy rõ ràng thân ảnh kia , nhanh, quá nhanh, nếu không phải hắn là Tông sư, chắc chắn hắn sẽ bị tốc độ này cho bỏ xa.

Nhưng mà!

Khoé miệng cười lạnh! Nhanh thì sao chứ , nhanh có thể bằng phi hành sao, nhanh tới đâu rồi cũng sẽ tới lúc cạn kiệt sức lực, hắn biết, một chiêu thức dù mạnh tới đâu, cũng không thể thi triển vĩnh viễn được, sẽ tới lúc nó sẽ cạn kiệt năng lượng, tới lúc đó, mới chân chính là sân khấu của hắn.

Lữ Hưng Dương cấp tốc đuổi theo, theo suy đoán của hắn, tiểu tử này giỏi nhất chống đỡ được 30 phút nữa coi như không tệ.

Phạm Xương một bên chạy, lâu lâu ngoảnh đầu lại nhìn, thấy Lữ Hưng Dương vẫn không nhanh không chậm theo sát mình, quả nhiên, tông sư tốc độ không thể khinh thường được, chiếc lồng kia đã bị bỏ xa, coi như là ban ngày, mười cái lồng cũng đừng hòng bắt được hắn.

Phạm Xương chạy hướng ngược lại hướng Cha mẹ hắn rời đi, hắn cũng không biết hắn chạy đi đâu, nhưng hắn cứ chạy, hắn phải dẫn dụ tên này qua đêm nay, cho cha mẹ mình có thời gian thoát ly trung vực.

Hắn làm sao không biết Lữ Hưng Dương đang suy nghĩ cái gì, không phải là chờ hắn cạn kiệt sức lực rồi mới bắt hắn nha, nhưng mà xin lỗi người ơi, hắn có Buff " Kỹ năng vô hạn sử dụng " kia, bao gồm cả thân pháp và thần thông.

Phạm Xương đang suy nghĩ rằng nếu mình độn thổ đi thì có bị phát hiện không, nhưng vạn không đến thời khắc mấu chốt, hắn sẽ không sử dụng con lá bài tẩy này.

Lữ Hưng Dương một bên phi hành, thỉnh thoảng điều động linh khí tạo ra phi kiếm, phóng tới Phạm Xương, nhằm tạo áp lực cho Phạm Xương, hắn đâu có biết, con người càng trong hoàn cảnh khó khăn thì càng dễ quật khởi.

Xoẹt~~~

Một đạo kiếm mang rạch phá không khí mà đi, mục tiêu chính là đầu của Phạm Xương, Phạm Xương quay đầu lại, chưa kịp phát hiện nó là thứ gì, cổ hắn đã tự động né qua một bên , đạo kiếm mang để lại trên trán của hắn một vết cắt, máu từ trong vết cắt chảy ra, nếu lúc đấy hắn không tránh kịp, hậu quả không chỉ nhẹ nhàng như vậy!

" Không lẽ phải dùng tới độn thổ sao" Phạm Xương xoắn xuýt!

" Không được, phải kiên trì chút nữa" Phạm Xương cắn răng

Bạn đang đọc Vĩnh Hằng Nhân Sinh sáng tác bởi UzumakiLuffy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi UzumakiLuffy
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.