Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây là học sinh của ta!

Tiểu thuyết gốc · 1424 chữ

Hai bóng người trong màn đêm cấp tốc lao qua!

Phạm Xương hướng về những khu vực có nhiều nhà cửa để lần trốn, hắn cũng không tin tên khốn này dám phá hủy nơi này để tìm hắn.

Dần dần, hắn đã thoát ly khu bình dân, phía trước chính là trung tâm Hà Thành , đó mới là nơi tụ tập của các võ giả.

Phạm Xương trạng thái hiện tại không được tốt lắm, cả người hắn chất đầy vết cắt do kiếm khí để lại, có những vết cắt thậm chí sâu thấy xương trắng bên trong.

"Khốn kiếp, chủ quan quá rồi" Phạm Xương thầm mắng trong lòng.

Hắn ban đầu chỉ nghĩ là đối phương sẽ truy đuổi chính mình, không nghĩ tới lại còn có thủ đoạn công kích từ xa.

Phạm Xương không dám dừng lại, vết thương tui nhiều, nhưng không chí mạng, hắn vẫn có thể chèo chống thêm vài giờ nữa, bây giờ hắn chỉ hi vọng là cha mẹ sớm thoát ly khỏi đây.

Lữ Hưng Dương triệt để chấn kinh rồi, chính mắt hắn thấy tiểu tử kia bị kiếm khí của mình cắt tơi tả, ấn theo lý thuyết thì tốc độ phải bị chậm lại chứ.

Nhưng hắn đâu có biết!

Phạm Xương có tu vi võ đồ tam trọng, trước kia chỉ là cái vỏ chai rỗng mà thôi, nhưng hiện tại hắn đang chịu áp lực đến từ tinh thần cùng với thể xác, triệt để kích hoạt tiềm năng ẩn tàng trong cơ thể, nội tình đang dần được lấp đầy , thần cấp thiên phú cũng không phải để chưng cho đẹp.

Tốc độ mỗi lúc một nhanh, chính bản thân Phạm Xương cũng không nhận ra điều này, bây giờ hắn chỉ biết cắm đầu chạy, thỉnh thoảng sẽ có kiếm mang xẹt qua, đều bị hắn tránh né, dần dần, phải nói rằng, đây chính là sự mài luyện tốt nhất dành cho hắn.

Tốc độ phản ứng, sức bền, và cả nội tình đều được tăng lên.

Bây giờ trừ khi bốn phương tám hướng có cường giả bao vây, nếu không hắn có tự tin tránh được một kiếp này.

Thời gian như chó chạy ngoài đồng!

Lữ Hưng Dương cũng rất gấp, hắn bây giờ có tăng tốc như thế nào cũng không thể đuổi kịp tiểu tử trước mắt này, tấn công từ xa cũng vô dụng, đều bị tránh né hết, hắn thề phải giết bằng được tiểu tử này, nếu không chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của hắn sẽ mất hết, một tông sư còn không bắt được một mao đầu tiểu tử.

Trời tờ mờ sáng!

Những tia ánh sáng đầu tiên của ngày mới, không khí lại trở nên trong sạch sau một đêm.

Trong bầu không khí yên bình đấy, hai thân ảnh vờn nhau mà đi, bây giờ là ban ngày, tốc độ của Phạm Xương đã bị hạn chế lại, ám ảnh bộ chỉ phát huy tác dụng tối đa trong màn đêm mà thôi.

Bên kia Lữ Hưng Dương cũng không khác gì hơn, tui nói rằng tông sư không cần nghỉ ngơi, nhưng trên phương diện tinh thần vẫn bị hao tổn, linh khí trong người đã tiêu hao hầu như không còn bao nhiêu , đêm qua, hắn vừa đuổi, vừa tạo ra kiếm khí nhằm giết Phạm Xương, cho nên, tiêu hao là rất lớn.

Phạm Xương trong lòng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ bây giờ cha mẹ cũng đã rời khỏi nơi này rồi đi.

Hắn cả người toàn thân căng cứng, từng khối cơ bắp cũng đã đi đến giới hạn, mặc dù được buff kỹ năng dùng vĩnh viễn, nhưng thân thể hắn không chịu nổi.

Phía trước cách đó không xa, 3 thân ảnh sóng vai phi hành, một người có dáng vẻ trung niên, râu quai nón, mặc một bộ vest màu đen, toát lên một khí chất oai hùng.

Đúng!

Đây chính là hiệu trưởng trường Cấp ba Hà Thành! Trần Trung Kiên.

Một người thì ăn mặc rất bình dị , quần thể thao áo thun , gương mặt phúc hậu, đây chính là hiệu trưởng trường cấp ba Yên Thành, Lê Quang Hải!

Người còn lại là một vị lão giả, nhìn khoảng 60 tuổi , thân hình gầy gò, tóc trắng bạc phơ, nhưng người này cũng không phải người thường, chính là sứ giả của học viện Trung Vực, Trần Vô Nhai.

" Trần Huynh, trường của ngươi năm nay thế nào, có hạt giống nào tốt không " người nói chuyện là Lê Quang Hải!

" Cũng tạm được, trung đẳng thiên phú có hơn mười người, Cao đẳng thiên phú có hai người, còn lại đều là hạ đẳng" Trần Trung Kiên trả lời!

"Haha, Trường của ta chỉ có một người là thiên phú cao đẳng, nhưng bù lại thiên phú trung đẳng lại có hơn 20 người" Lê quang hải cười ha hả nói!

Hai người ngày xưa vốn là hảo hữu, nói chuyện rất ngay thẳng, cũng không có gì để giấu!

Lão giả vẫn im lặng không nói gì, tiếp tục phi hành!

Ba người đang hướng thẳng về học viện để chuẩn bị cho cuộc sát hạch sắp tới.

Bên phía bên này , Phạm Xương cũng sắp không chịu nổi rồi.

Đột nhiên!

Hắn nhìn thấy phía trước có ba thân ảnh!

Một người trong đó hắn có quen biết!

Kia không phải là hiệu trưởng nha!

Ngoạ tào, hiệu trưởng biết bay, vậy chẳng phải là tông sư cao thủ nha, lần này không cần dùng tới độn thổ, được cứu rồi!

Hắn lấy sức hô to!

- Hiệu Trưởng, cứu ta!

Lữ Hưng Dương nghe thấy Phạm Xương hò hét, chợt phát giác điều gì, ngưng thần nhìn lại , phát hiện có ba thân ảnh đang hướng về phía bên này phi hành mà tới.

" Không ổn! " Lữ Hưng Dương làm sao không biết người đến là ai! Đều là tông sư cao thủ, nhận biết nhau là chuyện bình thường! Trong đó, có một người có khí tức làm cho hắn e ngại!

Phía bên Trần Trung Kiên cũng đã nghe được tiếng hô, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một thanh niên, người đầy vết thương đang cấp tốc hướng về bên này ! Khí tức không ổn định!

Trần Trung Kiên có cảm giác rất quen thuộc, hắn tự hỏi là có quen người như vậy sao!

Bởi vì vết thương, cả khuôn mặt của Phạm Xương đều nhuốm máu, Trần Trung Kiên không nhận ra cũng đúng!

Lữ Hưng Dương trong mắt loé ra một tia ngoan sắc, hai tay kết ấn, một thanh trường mâu bằng linh khí trống rỗng xuất hiện, nhắm thẳng Phạm Xương!

" Chết đi" Hắn gầm nhẹ, trường mâu phá gió mà đi, tốc độ vượt qua tốc độ âm thanh!

"Không ổn"! Trần Trung Kiên đã phát giác ra đối phương muốn dùng độc chiêu, cấp tốc lao xuống , nhưng đã muộn!

Phốc! Rầm!!!!

Trường mâu rạch phá không khí, từ sau lưng đâm thẳng vào lồng ngực Phạm Xương , cả người Phạm Xương bị trường mâu cắm thẳng xuống đất! Máu tươi từ trong miệng tràn ra!

Thấy Phạm Xương đã bị trường mâu của mình cho đâm xuyên, Lữ Hưng Dương quay đầu bỏ đi!

Mục đích đã hoàn tất, hắn chắc chắn Phạm Xương không thể sống sót dưới một mâu này của hắn, ở lại cũng không có ý nghĩa gì, dứt khoát quay đầu, thi triển bí pháp cấp tốc rời khỏi!

Hắn biết lão giả trông gầy gò, ốm yếu kia không đơn giản!

Ba người hạ xuống! tiếp cận Phạm Xương!

" Không đuổi theo sao? " Lê Quang Hải hỏi!

" Cứu người quan trọng" Trần Trung Kiên không quay đầu, đáp:

Thanh trường mâu tiêu tán, để lại trên người Phạm Xương một lỗ máu, máu tươi từ miệng vết thương tràn ra!

" Trước tiên phải cầm máu cái đã" Trần Trung Kiên lấy từ túi trữ vật ra một viên đan dược, nhét vào miệng Phạm Xương.

Lập tức, máu ngừng chảy, nhưng khí tức vẫn không ổn định, rất may trường mâu không chạm tới trái tim!

Trần Trung Kiên nhìn kỹ! Chợt sắc mặt khẽ biến , trầm giọng nói :

- Đây là học sinh của ta!

Bạn đang đọc Vĩnh Hằng Nhân Sinh sáng tác bởi UzumakiLuffy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi UzumakiLuffy
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.