Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Thần Huyết!

Tiểu thuyết gốc · 1504 chữ

Cầm máu xong xuôi, nhưng vì mất máu quá nhiều, Phạm Xương vẫn trong trạng thái hôn mê! Tui nhiên không nguy hiểm đến tính mạng.

Bốn người, trong đó Trần Trung Kiên Lưng cõng Phạm Xương, tiếp tục hướng học viện tiếp tục phi hành.

" Trần huynh , ngươi biết người ra tay là ai sao? " Lê Quang Hải hỏi, hắn cũng rất tức giận, lại còn có người dám động đến người của hắn! Hắn và Trần Trung Kiên chính là bạn tốt, học sinh của Trần Trung Kiên chính là học sinh của hắn!

- Người kia người mặc trường bào, chắc chắn là người của tông môn nào đó" Trần Trung Kiên cũng cảm thấy đối phương rất quen, nhưng tạm thời vẫn chưa nhớ ra là ai!

- nhưng tại sao một cường giả như hắn lại ra tay đối với một học sinh chứ, chẳng lẽ nói, người này thiên phú rất tốt? Lê Quang Hải tiếp tục hỏi!

" Không hẳn, đây là học sinh của ta, ta biết rõ, lần trước hắn gặp tai nạn giao thông, ta còn đến thăm hắn đây , với lại, thiên phú của hắn phải nói cực kỳ kém, không có lý do gì lại bị cường giả truy đuổi hết , trừ khi hắn đắc tội người ta trước! Trần Trung Kiên lắc đầu, nói!

Trần Vô Nhai từ đầu đến cuối vẫn không nói chuyện, vẫn đang dò xét Phạm Xương, đột nhiên ánh mắt hắn khẽ biến!

Hắn đưa tay chạm lên ngực Phạm Xương, một tia linh thức chui vào thể nội, dò xét, sau một lúc hắn đưa tay về, trầm ngâm một chút rồi nhìn Trần Trung Kiên, giọng không được thân thiện cho lắm ,nói :

- Ngươi chắc chắn tiểu tử này thiên phú cực kém ư!

Trần Trung Kiên bị lời nói này cho mộng, đây là ý gì?

- Hừ! Tự mình xem đi, nếu tiểu tử này có mệnh hệ gì thì ngươi cũng không cần làm hiệu trưởng nữa! Trần Vô Nhai thanh âm trầm thấp, ẩn ẩn có chút tức giận!

Trần Trung Kiên giật mình, vội vàng đưa tay dò xét, sau một lúc, sắc mặt thay đổi, nói chuyện cũng trở nên luống cuống :

- Kh... Không thể nào, rõ ràng ngày đó kiểm tra thiên phú, thiên phú của hắn ngay cả hạ đẳng cũng không phải, sao lại thế này! Trần Trung Kiên chấn kinh, hắn vừa xem xét thể nội Phạm Xương, kinh mạch đả thông hoàn mỹ, không một chút tì vết, ngay cả một chút cặn cũng không có, điều này chỉ có ở trên người các thiên tài có thiên phú siêu tuyệt mà thôi, không, ngay cả thiên tài có thiên phú siêu đẳng muốn đả thông kinh mạch hoàn mỹ, cũng phải cần rất nhiều tài nguyên, nhưng gia cảnh của Phạm Xương hắn biết rõ ràng, chỉ có một giải thích duy nhất, thiên phú của tiểu tử này, vượt xa siêu đẳng.

" Bây giờ việc khẩn cấp là đưa hắn về chữa trị, tuy không nguy hiểm tính mạng, nhưng sẽ ảnh hưởng tới căn cơ, Học Viện không thể để mất đi thiên tài như thế này được"! Trần Vô Nhai nói!

Ba người lại tăng tốc phi hành!

Trung Vực Rất lớn, nhưng địa bàn chia ra làm hai phần, một nửa là Càn Khôn Tông và các tông môn nhỏ, còn một nửa chính là Học Viện và các trường học, không chỉ Trung Vực, mà các vực khác cũng thế.

Học Viện Trung Vực có diện tích rộng bằng một thành phố, trong đó gồm có Bệnh viện, sở nghiên cứu, và phần lớn là các hiểm địa dùng để các đệ tử lịch luyện!

Một ngày sau!

Ba người hạ xuống tại một bệnh viện.

Trần Vô nhai nói với Trần Trung Kiên :

- Ngươi đi tới học viện, cùng các hiệu trưởng trường khác chuẩn bị hiểm địa cho đợt sát hạch

lần này, tiểu tử này có ta lo, tiểu Hải, ngươi đi theo ta!

- Vâng! Lê Quang Hải đáp.

Lê Quang Hải bị kêu tên là tiểu Hải nhưng nội tâm không có một chút khó chịu nào, hắn không dám bất kính với người trước mắt này.

Vừa bước vào bệnh viện, đã có người nhận ra ngay Trần Vô Nhai.

Ông trời ơi!

Đây không phải là Trần lão sao!

Trong tay thiếu niên kia là ai vậy, nhìn trông cũng quá thảm đi.

Nhìn khuôn mặt lo lắng của Trần lão kìa.

Có lẽ là hậu bối của ngài ấy!

Tiếng rì rào bàn luận khắp nơi! Tất cả đều bị Trần Vô Nhai cho nghe thấu!

Hắn tức giận quát lớn!

- Bệnh Viện Viện Trưởng đâu rồi, ra đây cho lão phu!

Sau đó, một bóng người hớt hả chạy đến, trên mặt đầy đều là mồ hôi! Hắn chính là Tào Chính Quân, Bệnh Viện Viện Trưởng.

Bệnh Viện này thuộc sở hữu của Học Viện, nên Trần Vô Nhai vẫn có quyền lên tiếng!

- Trần lão! Người tới đây có chuyện gì không? Tào chính Quân hỏi ,nhưng khi ánh mắt đảo về phía Phạm Xương đang hôn mê trên tay của Lê Quang Hải, hắn cũng có chút đoán ra được là có chuyện gì!

- Dùng kỹ thuật tiên tiến nhất, chữa người này cho tốt, tốt nhất là trước ngày sát hạch nên khỏi hẳn, nếu không ngươi cũng không cần làm cái này viện trưởng nữa!

Lê Quang Hải ở phía sau há hốc mồm!

Mẹ nó ! Ngưu bức a! Mở miệng ra là không cần làm viện trưởng nữa!

Tào Chính Quân nhìn vết thương trước ngực Phạm Xương, tim một hồi đập mạnh!

Ông trời ơi! Cái này cuối cùng là làm sao làm được thành dạng này a!

- Trần lão yên tâm! Chắc chắn sẽ trị khỏi cho hắn trước ngày sát hạch! Đi theo ta! Tào Chính Quân nói với Lê Quang Hải!

- Ừ!

Trần Vô Nhai gật đầu ừ một tiếng, xoay người rời đi, trước khi đi, hắn còn dặn dò Lê Quang Hải:

- Tiểu Hải, tiểu tử này giao cho ngươi!

- Vâng! Lê Quang Hải ngoan ngoãn đáp! Hắn có thể phản bác sao, đương nhiên không thể, cái ghế hiệu trưởng này muốn ngồi cũng không dễ, hắn còn chưa muốn bị đuổi đâu.

Lê Quang Hải bế Phạm Xương đi theo Tào Chính Quân, sau một hồi di chuyển, hắn dẫn tới một căn phòng , phải có dấu vân tay của Tào Chính Quân mới mở được cửa!

- Đặt hắn lên bàn đi! Tào Chính Quân nói :

- Được! Lê Quang Hải đặt Phạm Xương lên bàn, ngưng huyết đan đã gần hết tác dụng, máu tươi từ vết thương đang dần dần rỉ ra.

Tào Chính Quân lấy trong ngăn kéo ra một chiếc hộp , to nhỏ cỡ khoảng một đầu người , mở nắp chiếc hộp, một lọ thủy tinh bên trong có một chất lỏng có màu đỏ.

Lê Quang Hải thấy lạ, vội hỏi" Cái này không sao chứ"

Tào Thanh Quân mỉm cười đáp " Yên tâm đi, đây là phát minh mới nhất của Bệnh Viện, tên là "Thiên Thần Huyết, chữa lành mọi nội thương, ngoại thương, chỉ cần một hơi thở, đều có thể cứu sống.

- Vậy làm phiền Tào huynh!

Tào Thanh Quân dùng dụng cụ mở miệng Phạm Xương ra, sau đó đổ Thiên Thần Huyết vào trong.

Lập tức! Có kỳ biến phát sinh!

Những vết thương do kiếm mang cắt chém đều đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy khép lại, nhất là vết thương trước ngực, cũng đang dần dần nhỏ đi, sau năm phút, tất cả vết thương đều đã khép lại, nhưng Phạm Xương vẫn đang trong tình trạng hôn mê.

- Hắn bây giờ tính mạng không cần phải lo lắng! Nhưng muốn hồi phục hoàn toàn cần một thời gian, à đúng rồi, sát hạch còn bao nhiêu lâu nữa diễn ra?

Tào Thanh Quân hỏi!

- Còn 1 tháng 7 ngày! Lê Quang Hải đáp!

Tào Thanh Quân thở phào nhẹ nhõm! Hơn một tháng, vậy là đủ rồi!

Ở một nơi nào đó của Học Viện Trung Vực!

" Trần lão đầu! chuyến đi này ổn chứ! " nói chuyện là một vị trung niên, trông khoảng 40 tuổi trái phải!

Hắn chính là một trong những phó viện chủ của Học Viện Trung Vực! Ngô Thanh Hàn!

- Chuyến đi này không tệ, ta gặp được một thiên tài, thiên phú tuyệt đối là siêu cấp, tuy nhiên hắn bị một tên tông sư đả thương, là ai thì phải chờ hắn tỉnh dậy rồi mới biết được!

" Ồ! Ta cũng tò mò muốn xem xem, người mà ngươi đánh giá cao như vậy rốt cuộc là dạng gì!

- Haha, ngươi cứ mở mắt mà chờ đi!

Bạn đang đọc Vĩnh Hằng Nhân Sinh sáng tác bởi UzumakiLuffy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi UzumakiLuffy
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.