Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học Viện khái quát

Tiểu thuyết gốc · 1559 chữ

Phạm Xương cũng không tiếp tục tăng công pháp, mà hắn dành nguyên một đêm dùng để tu luyện!

Nhân sinh nha, phải khó một chút mới thú vị, mạnh lên nhanh quá cũng không phải chuyện tốt!

Nếu để người khác biết suy nghĩ của Phạm Xương, tuyệt đối có xúc động đánh nổ hắn đầu chó, mẹ nó, bọn ta tân tân khổ khổ đều muốn tăng lên tu vi, ngươi ngược lại tốt, còn muốn nhân sinh khó khăn , tới đây coi lão tử có hay không đánh ngươi hoài nghi nhân sinh luôn!

Dương Khai từ trạng thái đốn ngộ tỉnh lại cũng ngồi xếp bằng nhắm mắt tu luyện!

Ngày thứ mười hai!

" Nhiếp huynh, chúng ta bỏ cuộc thôi, ta đã cho người đi thăm dò tình hình rồi , căn bản một con yêu thú cũng không có, những tổ đội khác cũng không tìm thấy dù chỉ một đầu " U Minh Vũ thần sắc mệt mỏi , quần áo lấm lem , nói!

Nhiếp Vân , và đám học sinh cũng không khá hơn cho lắm , đã 6 ngày từ khi bọn hắn khởi hành, nhưng vẫn không thấy một bóng dáng của một đầu yêu thú nào hết, chỉ thấy đầy rẫy những vết tích đánh nhau, của người và yêu thú, rất may dọc đường còn tìm được quả dại để ăn, nên không có một ai phải chết đói!

"Đáng chết! đám yêu thú này chạy đi đâu rồi" Nhiếp Vân nội tâm phẫn nộ!

Ở một nơi khác!

"Không có sao? " Một thanh niên khoanh tay, dựa lưng gốc cây, đối với một người đang đứng ôm quyền phía đối diện! Hắn chính là Lâm Vũ Sinh!

"Không, những tổ đội khác cũng thế " người kia đáp!

Xung quanh mọi người nghe thấy thế, một chút hi vọng ban đầu đều phá diệt!

"Lâm ca, chúng ta mau bỏ cuộc thôi, cứ như thế này xuống tới, chúng ta sẽ chết đói mất! một thiếu niên không nhịn được, nói!

"Đúng đấy lâm ca, chúng ta ra ngoài báo cáo tình hình cho hiệu trưởng là được mà, bí cảnh gì mà một con yêu thú cũng không có..

. . .

Kỳ thật nếu như đám người này tinh mắt, dọc đường đi sẽ phát hiện rất nhiều vết tích đánh nhau của yêu thú và người!

Đáng tiếc!

Chỉ là một đám miệng còn hôi sữa!

"Hay là ban đầu vốn không có yêu thú, sát hạch chỉ đơn giản là sinh tồn thôi mà đúng không?" đột nhiên có một học sinh lên tiếng!

Lời nói này vừa ra, cả một đám nhao nhao nhìn hắn!

Bọn hắn thấy lời này có lý!

Nếu không thì không đến nỗi một đầu yêu thú cũng không có!

Lâm Vũ Sinh không nói gì!

Suy nghĩ một lúc hắn mới lên tiếng!

"Trước tiên cần tụ họp với các tổ đội khác!" Lâm Vũ Sinh bình tĩnh nói, làm như mình không có chuyện gì đồng dạng!

Ọt ọt ọt~~~~

Nhưng chiếc bụng hắn đem hắn cho bán rồi!

Lâm Vũ Sinh hơi đỏ mặt!

Mẹ nó, cho chút thể diện không được sao!

Hắn cũng không còn cách nào!

Chẳng lẽ đem bụng cho mổ!

Bệnh thần kinh!

" Đi thôi, chớ chậm trễ thời gian ".

Bên ngoài bí cảnh!

Quảng trường!

Tất cả hiệu trưởng của 15 Thành lớn nhỏ thuộc quản lý của Học Viện Trung Vực đều có mặt ở đây, năm nào cũng vào thời điểm này họ đều sẽ có mặt ở đây để xem học sinh trường mình thể hiện!

"Học sinh năm nay đúng là khác mọi năm, đã qua ngày thứ 12 vẫn chưa có người bỏ cuộc, xem ra các đội trưởng của các tổ đội rất ưu tú" nói chuyện là một vị phụ nhân , rất xinh đẹp, mũi cao, bờ môi hồng hào, nhìn khoảng 25 - 26 tuổi trái phải, đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá tuổi của nàng, kỳ thực cường giả tu vi cao, thì chuyện bảo trì dung nhan là một chuyện rất đơn giản! Nàng gọi Trần Ngọc Dung! Học sinh của nàng năm nay có tới 4 Người có cao cấp thiên phú, tu vi cũng thuộc top đầu trong đám học sinh!

" Trần huynh, ngươi nói Phạm Xương và tiểu tử Dương Khai đều không sao chứ"? Lê Quang Hải hỏi!

" Lê huynh yên tâm, nếu như tiểu tử kia có thực lực đúng như Lê huynh nói thì trong lần sát hạch lần này sẽ không sao, yêu thú mạnh nhất bí cảnh cũng chỉ là Võ đồ lục trọng thôi, nhưng còn các học sinh khác thì ta không chắc, ban đầu bọn chúng cự tuyệt tiểu tử kia là ta thấy bọn chúng sai rồi" Trần Trung Kiên lắc đầu!

"Lựa chọn là ở bọn hắn, chúng ta không có quyền can ngăn" Lê quang hải nói!

"Ừm! Nhìn xem liền tốt" Trần Trung Kiên gật gật đầu!

"Haha, còn khoác lác, hai tên nhóc kia không chừng bây giờ còn đang khóc lóc cầu xin gia nhập tổ đội đây" người trước kia mở miệng châm chọc Phạm Xương và Dương Khai bây giờ lại xen mồm vào! Hắn là Hoàng Hải Thành Hiệu trưởng, Ngô Bân!

Trần Trung Kiên và Lê Quang Hải hai người chỉ liếc hắn một cái, khinh thường trả lời!

Ngô Bân thấy hai người kia căn bản không để ý đến mình, khí đến dậm chân!

"Hừ, cho các ngươi thổi, còn ba ngày, kết quả đi ra ai hơn ai sẽ biết, Nhiếp Vân võ đồ tứ trọng, căn bản là quét ngang đám đồng lứa! Ngô Bân cười lạnh!

Phía trên cao toạ, Trần Vô Nhai ngồi nhắm mắt dưỡng thần, một bên Ngô Thanh Hàn ngứa ngáy sắp không chịu được rồi, mặc dù đối với cường giả tới nói 15 ngày không tính là gì nhưng đối với Ngô Thanh Hàn đó chính là một loại tra tấn!

"Trần huynh, ngươi nói tiểu tử mà ngươi xem trọng kia ở trong kỳ thi năm nay có lọt vào top đầu không?

Kỳ thật có một chuyện bọn hắn không nói cho đám học sinh biết, người có số điểm cao nhất, sẽ được đặc cách tiến thẳng vào nội viện!

Học Viện Trung Vực chia làm 3 khu vực!

Ngoại Viện khu ! Nội Viện khu ! và Hạch Tâm khu!

Mỗi viện sẽ có lượng cung cấp tài nguyên và đãi ngộ khác nhau!

Võ Đồ đệ tử sẽ ở ngoại viện, chỉ khi tấn thăng võ giả, võ sư, mới có tư cách bước vào nội viện!

Hạch tâm khu là dành riêng cho đệ tử đã đạt tới tông sư cảnh, mỗi vị đệ tử đạt tới tông sư đều là thiên tài trong thiên tài, nhưng chỉ có đệ tử dưới 100 tuổi đạt tới tông sư mới có tư cách ở lại hạch tâm khu, những người trên 100 tuổi sẽ được bổ nhiệm làm viện trưởng và trưởng lão!

Huyền Linh cảnh cường giả và Huyền Vương cảnh cường giả đều là lực lượng chủ chốt của học viện, rất ít khi lộ diện, Trần Vô Nhai và Ngô Thanh Hàn là một trong số đó!

Trần Vô Nhai mở mắt nhìn về phía thông đạo bí cảnh ,nói :

"Ngươi đã thấy một tên võ đồ tam trọng nào có thể miểu sát võ giả trở xuống chưa?"

Ngô Thanh Hàn hít một ngụm khí lạnh " cái kia cũng quá biến thái đi!

Trần Vô Nhai không nói thêm gì!

Bí cảnh vùng trung tâm!

"Một lần nữa"

Một thân ảnh quỷ mị, lướt nhanh trong bóng đêm, còn lại là một thanh niên đứng ở vùng trung tâm, dùng vải che mắt, đang cảm nhận sự chuyển động của không khí!

Xào xạc!!!

Lá cây bởi vì tốc độ của Phạm Xương mà không ngừng chuyển động!

Vèo!!!

Một hòn đá bay ra từ phía bóng đêm, tốc độ mắt thường không thể thấy được ,mục tiêu chính là Dương Khai đang bịt mắt đứng ở vùng trung tâm!

Khi hòn đá bay tới gần cách Dương Khai 2 mét thời điểm , Dương Khai giống như cảm nhận được điều gì đó , đầu vội vàng nghiêng qua bên phải.

Vèo!!! Hòn đá Phạm Xương ném ra bị Dương Khai né tránh thành công!

Phạm Xương lại từ trong bóng tối lao ra , cao tốc hướng về bắp chân Dương Khai càn quét mà đi!

Dương Khai lại cảm nhận được nguy hiểm từ phía dưới, chân đạp mạnh xuống đất, nhảy lên!

Vèo!!!

Lại một cước bị hụt, nhưng chưa để Dương Khai kịp chạm đất thì Phạm Xương đã nhanh chân, một cước đạp sau lưng Dương Khai, thanh niên bị đạp bay dính vào một gốc cây gần đó, mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép, trong đầu hàng vạn con thảo nê mã chạy qua!

Mã đức!

Đại ca cũng quá tàn bạo đi!

Mấy ngày hôm nay hắn không biết đã ăn bao nhiêu cước từ đại ca rồi!

Nhưng hắn biết đại ca đây là đang rèn luyện hắn!

Bạn đang đọc Vĩnh Hằng Nhân Sinh sáng tác bởi UzumakiLuffy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi UzumakiLuffy
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.