Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta vốn chỉ đùa một chút!

Tiểu thuyết gốc · 1985 chữ

Phạm Xương đứng chống nạnh, nhìn lên trời!

Hắn đang suy nghĩ con đường sau này của hắn!

Hệ thống xuất hiện làm thay đổi vận mệnh hắn, cũng làm thay đổi ước mơ ban đầu của hắn!

Ban đầu hắn chỉ muốn làm cái võ giả, kiếm thật nhiều tiền, để giúp đỡ cha mẹ, nhưng khi hắn biết sự thật về cha mẹ cũng là võ giả thì hắn bỏ cái ước mơ đấy rồi, hắn còn nghe cha hắn nói rằng , gia tộc của hắn ở Đông Vực là một đại thế lực , cho nên hắn cũng không đi tìm gia tộc vội!

" Trước tiên phải tới càn khôn tông, chém chết cái tên khốn kiếp kia đã, nếu tông môn hắn dám ngăn cản thì ta siêu độ luôn, à mà cái đấy không vội, cứ từ từ chơi đã " Phạm Xương trong lòng nhẹ nhàng, nhân sinh hắn bây giờ không có một chút áp lực nào, có hệ thống, việc tăng lên tu vi thật là quá đơn giản!

"Đại ca, ngươi đang suy nghĩ gì thế " Dương Khai một thanh máu mũi, từ trong rừng đi ra, một cước kia không hề nhẹ, hắn suýt nữa răng môi lẫn lộn rồi!

" Ha, ta đang suy nghĩ tiếp theo sẽ dùng biện pháp gì để rèn luyện ngươi" Phạm Xương lộ ra một bộ tiếu dung!

Dương Khai trong lòng kẽo kẹt , mẹ nó a, đại ca, ngươi có thể buông tha ta sao, nhưng hắn sẽ không nói lời này, lỡ đâu đại ca bỏ hắn đi thì sao, cái này đơn giản là hố a, thử hỏi trên đời này có cái đùi nào to hơn đùi đại ca không?

Khẳng định là không!

" còn 2 ngày nữa sẽ kết thúc sát hạch, cố gắng luyện tập thêm đi" Phạm Xương nói rồi lại ném ra hai con gà quay trong cửa hàng ra cho Dương Khai!

Dương Khai cũng đã quen với việc này rồi, ngồi khoang chân, từng miếng từng miếng vào miệng!

Từ khi giết cái kia đầu yêu vượn, trong bí cảnh cũng không xuất hiện thêm một đầu yêu thú nào khác, nếu không hắn cũng sẽ không dựa vào gà của đại ca thế này!

Lần sau nếu bí cảnh có mở ra thì phải nhắc nhở các trưởng lão thả nhiều nhiều điểm yêu thú, đề phòng học sinh chết đói!

Đúng, cái này hợp lý!

Phốc!!

Phạm Xương nhảy lên cành của một gốc cổ thụ, cành rộng, bề ngang có chừng một mét, vừa vặn đủ cho một người nằm, Phạm Xương ngửa lưng ra nằm ngủ, hiếm khi có thời gian nhàn nhã!

Cách nơi Phạm Xương hai người nghỉ ngơi không xa, hơn một ngàn người lê lết bước về vùng trung tâm, đã hơn 3 ngày tất cả không có gì cho vào bụng, những người nào số may mắn thì hái được quả rừng, đều xem như trân bảo

Hơn một ngàn người, ai nấy mặt đều có chút hốc hác, mặt mũi lấm lem, có người quần áo rách tả tơi.

Phạm Linh trong đám người cũng không khá hơn là bao , xinh đẹp như hoa nàng bây giờ cũng nhìn xuống sắc trầm trọng rồi!

Cuộc đời bọn hắn chưa bao giờ phải nhịn đói tới mức này!

Tất cả đội trưởng của các tổ đội đều quyết định rồi, đều tiến về khu trung tâm, nếu ở đó không có gì thì tất cả đều sẽ ấn vòng tay truyền tống, thoát khỏi bí cảnh!

Phạm Xương đang ngủ, đột nhiên lỗ tai nhảy nhảy hắn có cảm giác phía xa xa có cái gì đang tiến tới gần , tốc độ mặc dù chậm, nhưng rất đông, tối thiểu có hơn một ngàn người!

"Không lẽ đám học sinh kia kéo tới đây rồi?"

Ông trời ơi!

Phạm Xương biết lý do vì sao!

Hắn cùng Dương Khai quét sạch hết đám yêu thú, từ yếu đến mạnh, từ nhỏ đến to, đều bị hai người hắn cho ăn sạch!

Hắn còn tưởng bọn kia đều bỏ cuộc hết rồi đây!

Không phải hắn xem thường đám này, chỉ là hắn thấy đám người này tố chất thật sự quá kém, nghé con mới ra đời, mặc dù hắn cũng là nghé con nhưng hắn có hệ thống , chết gì cũng không thể chết đói được!

Vậy mà bọn chúng còn tổ chức cắm trại, lãng phí thức ăn!

Hơn một nghìn cái miệng, đào sạch núi cũng không đủ cho các ngươi nhét kẽ răng!

Hơn hai ngàn con yêu thú, Phạm Xương cùng Dương Khai đều ăn hết, Phạm Xương ăn rất ít, chủ yếu là Dương Khai, hắn tu luyện Thập Bách Thiên Vạn Thú Quyền rất tiêu hao tinh lực, số lượng thịt cần bổ sung là quá lớn!

"Tiểu Khai, ngươi qua đây , ăn gà quay đê " Phạm Xương hô!

Dương Khai ở một bên tu luyện , nghe thấy lời này giống như vớ được vàng, vội vàng nhảy lên cây , ngồi đối diện Phạm Xương, ánh mắt chờ mong.

Hắn tặc mẹ nó thật đói!

Tu luyện bộ Quyền pháp này quá tốn đồ ăn, hai hôm nay , mỗi bữa hắn chỉ có hai con gà nhận từ đại ca ngoài giờ cơm ra hắn phải nhịn đói!

Không còn cách nào!

" Chờ một tí nữa" Phạm Xương nhỏ giọng nói!

Hắn đang cảm nhận khoảng cách giữa hai bên!

120 mét!

100 mét!

50 mét!

Dương Khai cũng cảm nhận được có rất nhiều người đến gần , nhưng hắn căn bản không thèm để ý!

Người dưng nước lã mà thôi!

"Tới rồi" Phạm Xương nói xong, lấy trong cửa hàng ra hai con gà, còn có mấy xiên thịt nướng! Mỗi người mỗi con, một tay cầm gà, một tay cầm thịt nướng, ăn chính là say sưa ngon lành!

" Ngon quá" Dương Khai vừa ăn vừa nói, mồm miệng đầy dầu!

Nhiếp Vân dẫn đầu đám người bỗng nhiên ngửi thấy trong không khí có mùi thịt nướng, rất thơm, hắn mới để ý thấy trên một cây cổ thụ, hai thân ảnh đang ngồi, một tay gà quay một tay thịt nướng, đều đem hắn nước bọt cho chảy ra rồi!

Những người khác cũng nhao nhao nhìn lên!

Hai thân ảnh kia sao trông quen quá!

Trong đám người có người rất nhanh nhận ra Phạm Xương và Dương Khai, không phải là hai tên ở quảng trường xin gia nhập tổ đội sao, không đúng, là một tên!

Phạm Xương và Dương Khai bị hơn một nghìn đôi mắt nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn tiếp tục ăn!

Nhiếp Vân, Lâm Vũ Sinh, Tô Thanh đám người tu vi cao nhất trong đám học sinh đứng ra, Nhiếp Vân cái thứ nhất hô , ngữ khí ra lệnh:

- uy, tiểu tử, thịt gà ngươi lấy đâu ra, nhanh nhanh chia cho bọn ta!

Phạm Xương và Dương Khai hai người nhìn lại, suýt cười ra tiếng!

" Xùy xùy, đi đi, hết rồi. ,đây là con gà cuối cùng rồi , không còn nữa đâu" Dương Khai xua tay vẫy vẫy, đuổi giống như đuổi ruồi đồng dạng!

Nói xong lại cắn một miếng, cho vào miệng tiếp tục ăn!

Nhiếp Vân tức giận, hắn từ trước đến này, nói chuyện với người nào người đấy phải nể mặt ba phần, người đồng lứa là không cần phải nói, chính là một bộ, ta là lão đại, mà các ngươi là cấp dưới, ta nói cái gì chính là cái gì, vậy mà bây giờ lại có người không nể mặt hắn, lại còn khua tay xua đuổi!

- Muốn chết! Nhiếp Vân gầm nhẹ lên một tiếng, sau đó định lao lên cho hai tên này một bài học ,thì bên cạnh Tô Thanh ngăn hắn lại!

- Phạm Xương, ta và ngươi cũng là bạn cùng lớp, ngươi có thể nói cho ta ở đâu có đồ ăn sao! Tô Thanh nói!

Phạm Xương miệng vẫn đang nhai, nhai một lúc rồi nuốt xuống, sau đó mới nói :

- Thịt a, hết rồi! Sau đó hắn cho tay về phía mà đám người không nhìn được, xuất ra bốn xiên thịt nướng, hắn hai cây, Dương Khai hai cây, trước mắt đám người tiếp tục ăn!

Tô Thanh sắc mặt trầm xuống " Phạm Xương, ngươi sẽ không vì mấy thứ đồ ăn này mà đắc tội chúng ta chứ , ở đây có hơn một ngàn người đấy"

Phạm Xương suy nghĩ một lúc sau đó hỏi lại " Không phải các ngươi vẫn đang còn sao?

Tô Thanh ,Nhiếp Vân đám người mộng !

Còn cái gì?

" Ta không hiểu ý của ngươi " Tô Thanh đầy đầu đều là dấu chấm hỏi!

Phạm Xương chỉ chỉ vào cái vòng tay " Nhìn cho kỹ" .

Nói xong hắn giả vờ ấn nút, lôi một con gà quay trong cửa hàng ra, trước mặt đám người!

Đám học sinh nhìn thấy gà quay, thèm chảy nước dãi, đều không chần chừ mà ấn nút trên vòng tay!

Bọn hắn bây chờ chỉ muốn ăn!

Kết quả là!

Vụt vụt vụt vụt.....

Từng người từng người nối đuôi nhau biến mất!

- Khốn kiếp, chúng ta bị lừa rồi!

- a a a tên chó chết!

- chờ ngươi ra ngoài nhất định cho ngươi đẹp mặt!

. . .

Hơn một ngàn người bây giờ chỉ còn lại hơn một trăm người!

Phạm Linh, Tô Thanh, Nhiếp Vân bọn hắn không ngốc!

Phạm Linh nhìn lại tổ đội mình, chỉ còn có năm, sáu người!

Nàng cũng không bận lòng cái gì, đào thải liền đào thải thôi, cũng không liên quan đến nàng!

Phạm Xương cũng trợn mắt hốc mồm!

Mẹ nó các ngươi đói đến nỗi biến ngốc rồi đi!

Ông trời ơi!

Cái này ra xã hội cũng chỉ có nước bị làm thịt!

Đám người còn lại cũng mộng rồi!

Bọn ta bất ngờ thì cũng thôi đi, ngươi cũng tỏ ra bất ngờ làm gì a!

Phạm Xương " Ta vốn chỉ nói đùa một chút".

Đám người....

"Phạm Xương , ta cho ngươi một cơ hội nữa, đồ ăn ở đâu" Nhiếp Vân đã không chịu nổi nữa rồi, gia hoả trước mắt thật mẹ nó tiện!

" Chờ một tí bọn ta cần thảo luận" Phạm Xương hướng xuống dưới hô!

Sau đó nháy mắt với Dương Khai, ý tứ bảo là " Chạy thôi".

Không phải bọn hắn đánh không lại đám này, chỉ là muốn cho bọn này chơi một tí đuổi bắt, cũng như không muốn để bại lộ thực lực, nhưng bại lộ thực lực cũng không có gì, chủ yếu là muốn chơi!

" Chạy" Phạm Xương cùng Dương Khai hai người chia ra hai đường bỏ chạy, bọn hắn cũng không cần lo, thực lực của đối phương hai người đều hiểu, đám học sinh này cho dù có tới nhiều cũng không tác dụng!

Mỗi quyền một em!

Không nhiều không ít!

Phạm Xương thì không cần phải nói!

Có cho đám thiên tài này đứng đánh hắn cả ngày cũng chưa đủ gãi ngứa cho hắn!

" Cái gì" Tô Thanh đám người không nghĩ ra cả hai sẽ có động tác như vậy!

"Đuổi theo" Nhiếp Vân cũng mẹ nó máu xông lên não rồi, căn bản không để ý rằng bản thân đã kiệt quệ sức lực vì đói, cố gắng đuổi theo, nhưng vô dụng!

Tốc độ của Phạm Xương và Dương Khai quá nhanh, thời kỳ toàn thịnh của đám người này còn chưa chắc đuổi kịp huống chi bây giờ!

Bạn đang đọc Vĩnh Hằng Nhân Sinh sáng tác bởi UzumakiLuffy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi UzumakiLuffy
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.