Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bên Dưới Tảng Băng Trôi

Tiểu thuyết gốc · 3541 chữ

.......

Đây là thế giới giả tưởng, sẽ có một chút trùng hợp nên hi vọng mọi người có thể bỏ qua hay đừng quá để ý chúng nhé.

............

Quốc gia hình chữ S này được chia thành 81 khu vực, sau chiến tranh, quốc gia này đã đổi mới và trở nên thịnh vượng, nhưng đó cũng chỉ là mặt nổi của một tảng băng trôi.

Công viên Ngô Phú, thành phố số 81, một cậu thiếu niên mặc quần áo thể dục đang chạy trên con đường lát gạch của công viên, mồ hôi nhễ nhại trên trán chảy xuống má và môi, cậu ta dùng tay lau đi mồ hôi, thở hổn hển.

Thiếu niên có khuôn mặt ưa nhìn, không quá đặc biệt nhưng cũng không quá bình thường, vóc người cao, nhưng lại hơi gầy, mặt mũi cũng tính là ưa nhìn, cậu ta tên Huy, 17 tuổi, là một học sinh cấp ba.

Cậu ta đến trạm xe buýt gần đó, ngắm nhìn đường phố buổi sáng nhộn nhịp, người đàn ông già đẩy xích lô, người phụ nữ trung niên gánh theo quầy hàng rong, những công nhân viên mặc quần áo chỉnh chu đi trên những chiếc xe hai bánh và những học sinh mặc đồng phục đang đợi xe buýt.

Ánh nắng sớm chiếu lên người họ, Huy nhìn lướt qua dưới chân mỗi người, những hình bóng màu đen nhạt ở trên đường, những cái bóng của mọi vật thể, nhưng không phải mọi thứ đều có chúng, ở trong cái thế giới này.

Người đàn ông già ngồi trên xích lô, ánh nắng chiếu lên người ông ấy, nhưng chỉ có cái bóng của chiếc của chiếc xe, hay một số công nhân viên đứng đợi đèn giao thông, chỉ có bóng của chiếc xe mà họ ngồi trên đó.

Nhưng không một ai biết điều đó, vì họ không phải một trong số những người này, chỉ khi bạn là một phần tử trong họ, bạn mới có thể phát hiện.

Những Kẻ Không Có Bóng.

Một danh hiệu cho những người đã đánh đổi cái bóng của mình, đổi lấy một thân phận khác, trong một thế giới khác, song song với hiện thực, Ảnh Giới.

Ảnh Giới liên kết song song với thế giới hiện thực, chọn một số người để giao kèo, lấy đi cái bóng của họ, nhưng đổi lại những người này có thể đi vào trong thế giới đó, một nơi quái dị nhưng lại vô cùng hấp dẫn người.

Nơi đó là một thế giới nguyên thủy, với những sinh vật kì lạ, nhưng cũng có những khoáng sản, báu vật,.v.v. mà có thể mang ra thế giới hiện thực, thay đổi sự hiểu biết vốn có của nhân loại.

Tất nhiên Ảnh Giới không chỉ có ở quốc gia này, mà bao trùm toàn bộ thế giới, những nhà cầm quyền và chính trị gia của cả thế giới đã giấu nhẹm chuyện này với người bình thường, vì nó có thể gây ra hỗn loạn không cần thiết.

Có rất nhiều trường hợp được ghi nhận lại, những sinh vật từ Ảnh Giới sẽ thoát ra bên ngoài, gây hại cho những người bình thường vô tội hoặc thậm chí ảnh hưởng đến một thành phố, một quốc gia.

Ảnh Giới không phải thứ nên được đưa ra ánh sáng, cho đến khi toàn nhân loại đều có thể đặt chân vào trong đó.

- Tuyến số 8 lên đê.

Chiếc xe buýt dừng lại trước trạm, anh chàng phụ xe đứng ở cửa xe la lên, Huy đứng lên, do dự nhìn xe búyt một chút, lại nhìn ánh nắng sớm chiếu trên người mình, đem cái bóng của mình in trên mình đất, thở dài một tiếng, mới bước lên xe buýt.

.............

Ảnh Giới giống như một thế giới game giả tưởng, huyền bí, mà Vô Ảnh Giả là những người chơi, họ có những thuộc tính cơ bản và đặc biệt xây dựng cơ thể họ trong thế giới đó.

Thuộc tính cơ bản bao gồm là Sức Mạnh, Thể Lực, Trí Tuệ, Sinh Lực, Thể Trạng, thuộc tính đặc biệt gồm các loại nguyên tố như Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Gió, Sét, Ánh Sáng, Bóng Tối, Độc, Băng,.v.v.

.............

Ba ngày trước...

Huy vẫn như mọi ngày chạy bộ trong công viên, nhưng hôm nay có gì đó khác thường, buổi sáng sớm tuy hơi vắng người, nhưng cũng không đến nỗi không một bóng người như hôm nay.

Mặc kệ những chuyện này, cậu tiếp tục với bài tập, sau khi hoàn thành thì cậu đợi ở trạm xe buýt, một chiếc xe buýt chạy tới, đỗ vào trạm, cửa xe mở ra.

Kì lạ hơn bây giờ đã là 6h30, nhưng trên xe buýt chỉ có tài xế và phụ xe.

- Kì lạ, hôm nay tại sao không có một người nào?

Huy thắc mắc, một chân đã bước vào trong xe, thì người thanh niên phụ xe bỗng chặn ở cửa, trên mặt nở nụ cười, nói.

- Xe này người đi lên, không thể đi xuống, muốn đi sao?

Huy giật mình, bản năng thúc giục cậu nhanh chóng lùi về, nhưng tay của người phụ xe đã vươn ra, năm ngón tay thon dài, móng tay nhọn hoắt, nắm lấy tay của Huy, kéo cậu lên xe bằng một lực kinh người.

Rầm...

Cửa điện tử đóng mạnh, người phụ xe đem Huy ném qua một bên, yên lặng đứng ở đó, mỉm cười nhìn Huy nằm trên đất, Huy cẩn thận đứng lên, quan sát khắp xe, lúc nãy trên xe không có một ai, bây giờ lại đầy ắp người, mà bọn họ cũng chưa hẳn được gọi là người.

Bọn họ trên người chỉ mặc một mảnh áo trắng dài đến đầu gối, tóc tai xuề xòa, rối tinh rối mù, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt họ nhìn về phía Huy.

- Chuyện quái quỷ gì đây?

- Mời hành khách tìm chỗ ngồi.

Huy nuốt nước miếng, tự nói nhỏ, mà tiếng nói của người phụ xe kia bỗng vang lên, Huy lại không có nhúc nhích, đứng ở đó như là không nghe thấy.

- Mời hành khách tìm chỗ ngồi !!!

Giọng nói của phụ xe lại vang lên, lần này âm thanh cất cao, mà lại rè rè như là giọng nói trong một cái radio cũ, mà những vị hành khách kia cũng đứng lên, hướng ánh mắt mình nhìn chằm chằm vào Huy.

Huy bất đắc dĩ, cẩn thận từng ti từng tý đi về phía cuối xe, nơi đó có chỗ trống, là một hàng ghế đôi, chỗ trống lại ở gần cửa sổ, chỗ còn lại đã có một “người” ngồi.

- Cảm phiền, cho tôi đi qua....

Huy nói với “người” kia, đối phương ngẩng đầu nhìn Huy, lại không có ý định nhúc nhích, chỉ là nâng mảnh áo lên, Huy sững người, bởi vì dưới mảnh áo đó không hề có đôi chân nào.

Cơn lạnh buốt chảy dọc sống lưng, Huy cười trừ, cúi thấp đầu, lách qua “người” đó cùng hàng ghế trước, ngồi vào chỗ trống, nhưng trái tim thì đang nhảy loạn, trong đầu là vô số suy nghĩ, nghi vấn, khó hiểu.

- Xin chào mọi người, đây là tuyến số 13, địa điểm đến chỉ có 1, xin hỏi ở đây có ai đi nhầm tuyến xe không?

Người tài xế khởi động xe, mà người phụ xe thì mỉm cười nói, không một ai ở đây có ý kiến, Huy dự định đứng lên nói mình đi nhầm, thì bàn tay xám xịt của “người” ngồi cạnh ngăn cậu lại, bàn tay nhỏ và gầy gò, chỉ có da bọc xương, một sợi gân cũng không thấy.

- Cho hỏi điểm đến là ở đâu?

Huy không nhịn được lên tiếng hỏi, những hành khách kia bỗng quay đầu, mà lại không phải nghiêng người rồi quay về sau 180 độ, mà là quay hẳn 180 độ về sau.

- Điểm đến là Ảnh Giới.

Người phụ xe toe toét miệng, chỉ là khóe miệng của anh ta kéo lên đến tận mang tai, Huy cả người lạnh buốt, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, mỉm một nụ cười hết sức không tự nhiên, nói một tiếng cảm ơn.

- Làm sao đây, Ảnh Giới là cái giống gì, rốt cuộc chuyện điên khùng gì đang xảy ra vậy?

Huy cúi thấp đầu, không dám nhìn những hành khách quái dị kia nữa, cũng không dám lại hỏi cái gì, nói thầm trong lòng, nhưng là cho dù nghĩ nát óc, cậu cũng không hiểu đây là chuyện gì.

Bỗng nhiên một bàn tay đưa đến trước mặt Huy, bên trên có một mảnh vải, bên trên mảnh vải lại có chữ viết, mà chủ nhân bàn tay kia là “người” ngồi bên cạnh cậu.

Máu, Hợp Đồng, Chạy Trốn, Sống.

Huy nghi ngờ nhìn “người” kia, lật mảnh vải sang mặt bên, bên trên vậy mà có vô số hình vẽ kì lạ, chằng chịt khắp mảnh vải, mà “người” kia lại dùng ngón tay chỉ lên những hình vẽ đó.

- Sắp đến địa điểm, hôm nay tuyến xe có một dịch vụ đặc biệt, miễn phí tặng một bữa ăn cho một hành khách may mắn, mời các vị thưởng thức.

Phụ xe cười, nụ cười càng quái dị hơn, vết rách xé đến tận cổ, mà những hành khách kia đồng loạt đứng lên, nhìn chằm chằm vào Huy.

Huy cả người run rẩy, lúc này không còn cách nào khác, cắn mạnh chót lưỡi, cố nặn máu từ vết rách ra, phun lên trên những hình vẽ, mà những hành khách kia cũng nhào lên, những kẻ ngồi gần Huy là đến nhanh nhất.

- Ahhhhhhhhhhhh.

Một tiếng hét dài, “người” ngồi cạnh Huy bỗng nhiên cả người phát ra ánh sáng chói mắt, dưới chân hắn và Huy bỗng nhiên xuất hiện một vũng nước đen như mực, chưa kịp nghĩ cái gì, Huy đã cảm giác được đầu óc bỗng choáng váng, cơ thể thì mất trọng tâm, như là rơi xuống một cái vực thẳm, mà cậu cũng bị hôn mê, mọi chuyện trước mắt bị che bởi một màu đen.

.........

- Phù phù, ha, hộc...

Huy từ trên giường bật dậy, thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy khắp trên trán, mọi chuyện vừa xảy ra tưởng như là một giấc mơ nhưng lại vô cùng chân thật, khiến cậu cảm thấy rợn cả người.

- Mày tỉnh rồi à? Nhanh hơn tao tưởng.

Một giọng nói trầm vang lên, Huy giật mình, đây là nhà cậu, mà cậu lại là trẻ mồ côi, không có người thân, trong nhà không hề có một ai ngoài cậu cả.

Huy nhìn về hướng giọng nói, ở cái ghế trong góc phòng, một người ngồi ở đó, có thể là người đó lại giống như đúc Huy.

- Không cần sợ, nếu mày không thích hình dạng này, tao có thể đổi, mày thích cái nào?

Người kia đứng lên, cơ thể bỗng nhiên tan chảy thành một vũng nước đen, từ đó lại dựng lên một mô hình của một người, có nam có nữ.

- Dừng...

Huy bỗng kêu lên, mà người kia cũng dừng lại, hình dạng bây giờ lại là một người tóc tai xuề xòa, mặc một bộ áo liền màu trắng dài đến đùi, nhưng lại không hề có chân.

- Mày là “người” ngồi bên cạnh tao trên chuyến xe buýt đó?

Huy sở dĩ kêu dừng, bởi vì trong nhiều lần thay đổi hình dạng của tên kia, một vài lần hình dạng lúc này của hắn xuất hiện, khiến cậu nhận ra những chuyện lúc nãy không phải là mơ, hoặc có lẽ, bây giờ mới là mơ.

- Đúng vậy và mày cũng không phải đang nằm mơ, cần tao tát một cái cho tỉnh không?

Người kì lạ kia bước đến gần Huy, giơ bàn tay gầy gò ra, Huy lùi về sau, tự cấu vào má mình một cái, đau và thực sự là không phải nằm mơ.

- Rốt cuộc thì tất cả chuyện này là sao?

Huy đem tất cả nghi vấn của mình gói gọn trong một câu hỏi, người kia lại biến trở lại hình dạng của cậu, kéo một cái ghế, ngồi xuống.

- Đầu tiên, tao tên là Leo, sau đó thì thật sự, thật sự là không biết nên khen tao may mắn hay là chê mày quá xui xẻo, một người bình thường vậy mà leo lên được Tuyến số 13.

Leo ôm mặt cười, nói, nó không ngừng giải thích về cái gọi là Tuyến số 13 trước cái khuôn mặt khó chịu của Huy, Tuyến số 13 là một loại Lĩnh Vực đặc biệt, có thể di động, mà nó chuyên chở là linh hồn, ma quỷ, thậm chí là những thứ đáng sợ hơn đến Ảnh Giới.

- Lĩnh Vực là gì? Ảnh Giới lại là cái gì? Mà mày, lại là thứ gì?

Huy cầm lên một cái quần vợt, nhìn chằm chằm Leo, hỏi, Leo phì cười, nó giơ lòng bàn tay ra, bên trong là một hình vẽ một ổ khóa màu đen, nói.

- Trước tiên tao xác nhận, là sẽ không làm hại mày, bởi vì mày là chủ, tao chỉ là người lệ thuộc, xem lòng bàn tay của mày đi.

Huy mở lòng bàn tay ra xem, quả nhiên ở lòng bàn tay trái có hình vẽ một chiếc chìa khóa màu đen, mà lòng bàn tay phải thì lại có con số, nhìn kỹ thì con số này đang chuyển động, mà hình như lại là thời gian đang đếm ngược, [19 : 20 : 33].

- Đây là cái gì, bom hẹn giờ?

Huy kinh ngạc vung vẫy tay, nhưng những con số đó cũng không biến mất, bất ngờ, một cái giao diện màu xanh dương hiện lên trước mặt Huy, như là trong phim khoa học viễn tưởng hay là tiểu thuyết huyền huyễn vậy.

...

Vô Ảnh Giả : ??? (Mời đặt tên).

Tuổi : ???.

Cấp bậc : 1.

Chức nghiệp : Không.

Sức mạnh : 6.

Trí tuệ : 7.

Thể lực : 6.

Thể trạng : 7.

Sinh lực : 6.

Thuộc tính đặc biệt : Kim (Bạc).

(Người bình thường có thuộc tính là 5)

(Mỗi Vô Ảnh Giả đều có thuộc tính đặc biệt là Kim - Bạc)

..............

- Đây là cái gì? Vô Ảnh Giả? Hệ thống?

Trên đầu Huy có rất nhiều dấu chấm hỏi đang bay lên, Leo bỗng nhiên trở thành một vệt nước màu đen, trong một giây đã đến trước mặt Huy, từ dưới đó dựng lại hình dạng của Huy, ngồi ở trên giường, nói.

- Ảnh Giới là một thế giới khác, một thế giới song song với thế giới này của mày, bên trong đó có vô số kho báu, tài nguyên mà mày không thể tưởng tượng nó có tồn tại.

- Mà Vô Ảnh Giả là những thợ săn có thể ra vào Ảnh Giới, nhưng lại không tự do, mỗi ngày phải hoàn thành một nhiệm vụ nào đó, mới có thể tiếp tục ra vào Ảnh Giới.

- Mà cái mày đang thấy là hệ thống sức mạnh của Ảnh Giới, cũng như mỗi Vô Ảnh Giả, mỗi khi lên cấp, sẽ được một điểm thuộc tính tự do, đem nó phân vào một cột thuộc tính mày muốn, sẽ khiến mày mạnh hơn.

- Mà mạnh hơn để làm gì, là để sống sót trong cái thế giới quái quỷ đó, quái vật, linh hồn, ma quỷ, đủ loại sinh vật hiện tượng kì quái mà bộ não nhỏ bé của mày cũng không thể tưởng tượng ra được, nhưng chúng lại tồn tại ở đó.

Leo như là súng liên thanh thao thao bất tuyệt, bộ não của Huy đứng máy, tiếp thu lượng thông tin quá lớn, khiến cậu không thể suy nghĩ thứ gì khác.

- Từ từ đã, mày chưa trả lời tao, Lĩnh Vực là gì, mà mày lại là cái quái gì?

Huy xua tay bảo Leo dừng lại, hỏi, Leo không có nói gì, trên người bỗng có nước đen như mực chảy xuống, bao phủ khu vực quanh giường, cùng lúc, Huy giật mình, Leo và khu vực quanh giường bỗng nhiên biến mất trước mắt cậu.

- Đây là Lĩnh Vực, mà tao thì chỉ là thứ duy nhất có thể sở hữu nó, một con Quỷ.

Leo bình tĩnh trả lời, nó và khu vực quanh giường xuất hiện trước mắt Huy, nhưng kì lạ là, Huy lại cảm thấy màn ảo thuật vừa rồi không phải là tàng hình, mà là một cái gì đó khác.

- Đây là Mờ Tối, Lĩnh Vực của tao, nó có thể cải tạo một khu vực, trở nên “vô hình” trong ngũ giác và não bộ của sinh vật, mặc dù tồn tại ở đó nhưng những thứ tiếp xúc nó sẽ không nhận ra được sự tồn tại của khu vực này.

- Cái lùm mía, Quỷ?

Huy giật nảy mình, lùi khỏi Leo xa hơn, gáy đụng vào tường đằng sau, đau khiến cậu lăn lộn ở trên đất, ngày xưa khi ở trong cô nhi viện, Huy thích nghe chuyện ma dân gian, tìm đọc sách về chúng rất nhiều, biết được khi người qua đời, nếu không có còn điều gì vướng bận thì sẽ đi đầu thai, nhưng nếu có vướng bận hoặc chết oan uổng, bị hại thì họ sẽ thành ma, thành quỷ, lại tu luyện lâu năm sẽ trở nên càng đáng sợ hơn.

- Ngạc nhiên như vậy làm gì? Tao cũng không làm hại mày được, người xưa nói trong rủi có may, mày thật may mắn là gặp được tao đang bị áp giải đi Ảnh Giới, nếu không thì mày bây giờ đã là một cái xác lạnh nằm ở bên đường, bị lên trang đầu của báo chí.

Leo bĩu môi, lại trở thành một vệt màu đen, lần nữa đứng lên đã ở bên cạnh cửa sổ, nó bỗng nhiên kéo rèm cửa, khiến ánh nắng chiếu vào phòng, đúng lúc Huy đứng lên, ánh nắng chiếu về phía cậu, mọi vật thể dưới ánh nắng đều đổ bóng, duy chỉ có Huy lại không có cái bóng của mình.

- Vô Ảnh Giả? Người Không Có Bóng? Cái quần què gì đây, trời ơi?

Huy ngây người, nhìn dưới chân mình, một mảnh trống không, tự lẩm bẩm, sau đó nằm rạp trên đất, cố gắng mở lớn con ngươi hết cỡ, không thể tin được há to miệng, gào lên.

- Gào lớn như vậy làm gì, tao cũng có thể trở thành cái bóng của mày mà.

Leo đi đến, đá một cái lên mông Huy, sau đó biến thành một vệt màu đen, chạy đến dưới chân Huy, phác họa ra cái bóng nguyên mẫu của Huy.

- Làm tao cứ tưởng, thời điểm này tao vẫn chưa muốn bị đám người kia bắt đi.

Huy lầm bầm, từ lúc nhỏ, Huy luôn cảm giác có ánh mắt xem chừng mình, sau này nhờ học tập kiến thức trinh sát và phản trinh sát, thì cậu đã nhận ra thực sự có người theo dõi cậu, tuy không phải 24/7, nhưng vẫn vô cùng khó chịu.

- Nói như vậy, trên đời này có ma quỷ, quái vật sao?

Huy tự nói, bởi vì thi thoảng, cậu có thể thấy một số hiện tượng lạ, mà những câu chuyện tâm linh hay creepypasta thì nhan nhản trên internet, nếu Ảnh Giới thực sự tồn tại ma quỷ và quái vật thì những câu chuyện đó không hẳn chỉ là tưởng tượng.

- Vậy thì đi vào Ảnh Giới bằng cách nào?

Huy nhìn Leo dưới chân, hỏi, Leo rời khỏi chân Huy, đứng lên, đi vào phòng tắm, chỉ tấm gương trong nhà tắm, nói.

- Đem tay phải áp vào nó, sau khi đặt tên cho thân phận của mình ở bên kia, thì đây sẽ là cái cổng cho mày dịch chuyển đến Ảnh Giới, hơn nữa, từ lúc đó về sau, những chỗ có thể phản chiếu hình ảnh đều có thể xem như một cánh cổng.

- Vậy để tao thử.

Huy đi vào nhà tắm, áp lòng bàn tay phải vào trên mặt gương, mà một cái giao diện màu xanh dương nhỏ cũng nổi lên, bên trên viết ba chữ “Mời đặt tên”.

- Dùng tên giả là tốt nhất, trong đầu nghĩ một cái tên là xong.

Leo nói, Huy cũng không hiểu tại sao, nhưng cũng suy nghĩ trong đầu, trên giao diện dần dần hiện lên ba chữ cái, L E O.

- Khoan đã, sao mày lại dùng tên của tao?

Leo ngạc nhiên hỏi, Huy không trả lời, trên tấm gương đã biến thành một màu đen, hút Huy vào trong đó, mà Leo cũng chui vào dưới chân Huy, cùng một chỗ bị hút vào trong tấm gương.

..................

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.