Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệm Vụ Liên Hoàn

Tiểu thuyết gốc · 3744 chữ

..................

Từ bên trong cơn choáng tỉnh dậy, Huy thấy mình đang nằm trên đất, cậu đứng lên, phủi đi bụi bẩn trên quần áo, ngó chừng xung quanh, đây là một chỗ đất trống giữa rừng, cây cối um tùm, từng bụi cây cỏ hoang mọc dính sát vào nhau, mà trước mặt cậu lại là con đường mòn nhỏ dẫn vào một chỗ nào mà cậu không biết.

- Leo? Mày còn ở đây chứ?

Huy vừa nhìn xung quanh vừa hỏi, Leo dưới chân cậu biến thành một vệt màu đen, nó di chuyển một vòng quanh khu đất trống, sau đó quay về bên cạnh Huy, đứng lên, nói.

- Có vẻ như mày được đưa thẳng vào một Lãnh Địa nhiệm vụ rồi.

- Lãnh Địa?

Huy thắc mắc hỏi lại, Leo bình thản trả lời, Ảnh Giới cũng không phải một thế giới hoàn chỉnh, mà là vô số cái Lãnh Địa hay Khu Vực liên kết với nhau, phong tục, ngôn ngữ hoặc thổ dân trong mỗi Lãnh Địa hoặc Khu Vực có thể đều khác nhau, mà Lãnh Địa thì sẽ là nơi diễn ra nhiệm vụ bình thường, Khu Vực thì là nơi diễn ra nhiệm vụ khẩn hoặc nhiệm vụ ác mộng.

.............

[Nhiệm vụ Người Mới]

Thân Phận Đầu Tiên

Mô tả : Là một người mới đến Ảnh Giới, bạn cần một thân phận để làm một loại chứng minh, đến ngôi làng gần nhất để gặp trưởng làng đó và hoàn thành nhiệm vụ được trưởng làng giao cho.

Phần thưởng : Tăng 1 cấp.

Thời hạn : “19 : 48 : 29”.

Trừng phạt : Trục xuất.

...............

Cái giao diện màu xanh dương kia lại hiện lên, lần này là một cái nhiệm vụ, Huy đọc kĩ từng chữ một, nhìn con đường mòn trước mặt, do dự hỏi Leo.

- Ảnh Giới thực sự rất nguy hiểm phải không? Nếu tao chết ở đây thì sẽ thế nào? Mà không hoàn thành nhiệm vụ, sau khi bị trục xuất, tao có thể trở lại làm người bình thường không?

- Đúng là rất nguy hiểm và mày sẽ trở thành một thứ còn tệ hơn tao bây giờ, một đống cảm xúc tiêu cực, chất dinh dưỡng mà Ảnh Giới cực kì yêu thích, mà nếu mày bị trục xuất, cái bóng của mày sẽ bị nó nuốt chửng, mày sẽ trở lại làm người bình thường mà sống thực vật đến hết đời.

Leo thản nhiên trả lời, Huy cả người run lên, cắn răng, bước đi trên con đường mòn toàn bùn đất, dùng hết khả năng trinh sát của mình, cậu cẩn thận từng li từng tý bước đi, còn Leo đi phía sau thì thản nhiên huýt sáo, như là đang tản bộ.

Cũng may Lãnh Địa này đang là ban ngày, một con đường lại không có gì bất ngờ xảy ra, Huy đến trước một ngôi làng nhỏ, những ngôi nhà bằng gỗ cũ kỹ với vách và nóc nhà bằng lá dừa, Huy thở phào nhẹ nhõm, bước vào làng.

...

[Đã đến Làng Đậu, nhận cường hóa tạm thời +1 Sức Mạnh]

Một cái giao diện nhỏ hiện lên, Huy cảm thấy cơ bắp của mình bỗng căng lên, cảm giác được sức mạnh của mình tăng thêm một chút, nhưng không rõ là thay đổi ra sao.

- Ồ, cậu là người ở đâu đến đây vậy?

Một giọng nói của một người đàn ông vang lên sau lưng Huy, cậu nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, tuổi khoảng trung niên, mặc một bộ quần áo vải dày và thô, trên lưng có vác một bó củi to, hai tay còn cầm theo một cây búa và rựa.

- Vâng, chào bác, cháu là khách du lịch, đi ngang qua làng, định vào thăm làng một chút.

Huy niềm nở trả lời, ấn tượng ban đầu là một thứ rất quan trọng, thấy cậu lễ phép trả lời, người đàn ông cũng vui vẻ, bảo Huy đi theo mình về nhà.

- Đây, nhà bác không có gì nhiều, nước đậu rang này là công thức gia truyền của nhà bác đó, từ bà của bác truyền cho mẹ bác, mẹ bác truyền lại cho bác.

Người đàn ông tên Hậu đưa cho Huy một chén nước màu nâu đen, mùi hơi cháy và thơm mùi của loại đậu nào đó, Huy hỏi một câu, sau đó mới uống một ngụm nước.

- Bác Hậu này, chú có thể chỉ cho cháu nhà trưởng làng ở đâu không ạ? Cháu muốn đến thăm chỗ đó.

- À, theo đường này đi khoảng chừng mười cái nhà, trong làng chỉ có một nhà bằng gạch nung, đó là nhà trưởng làng đó, với lại ông ấy được người trong làng là ông Ba, cháu cứ gọi như vậy là được.

Bác Hậu thật thà đáp, chỉ hướng cho Huy, Huy cúi đầu nói cảm ơn, cầm theo chén nước, vẫy tay chào tạm biệt bác Hậu, theo chỉ dẫn đi đến nhà trưởng làng.

Trên đường Huy tìm một chỗ trống, đem chén nước hất đi, nắm phần da dưới cổ bóp mấy cái, một ngụm nước từ cổ họng bị cậu nhổ ra, ở thế giới thực, Huy đã vô cùng đa nghi, huống chi đây là Ảnh Giới, mặc dù nghe rất mất lòng, nhưng không phòng bị là không được.

Ở nhà người đàn ông tên Hậu kia, ông ta đem bó củi mang vào nhà bếp phía sau, bên cạnh nhà bếp có một sàng lớn, phơi rất nhiều hạt đậu trên đó, ông ta nắm một nắm đậu, đi vào nhà bếp, khi ông ta mở cửa nhà bếp, bên trong là những dụng cụ làm bếp kì dị đến khó tưởng.

Bếp lò làm bằng xương trắng, đèn treo trên trần nhà là một cái hộp sọ động vật, bên trong có ngọn nến chiếu sáng khắp nhà bếp, mà trong góc, là một cái ghế được ghép bằng xương, cột bằng những sợi dây, bên trên ghế là một bộ xương người, thiếu một đoạn cánh tay, xương chân, một bàn tay còn thiếu vài ngón tay, cả bộ xương đã mốc meo và toàn là mạng nhện, trên đầu thì còn lơ phơ vài sợi tóc, hoặc cũng có thể chỉ là mạng nhện.

- Mẹ, con về rồi đây, hôm nay con nhặt được nhiều củi lắm, mà đậu ở nhà mình cũng sắp thu hoạch rồi, nhưng con sợ bọn nó lại đến phá hoại ruộng nhà mình, cho nên mẹ lại giúp con một lần đi.

Bộ xương bất thình lình run rẩy, ông Hậu trên mặt mừng rỡ, đem củi bỏ vào bếp lò, nổi lửa, lại lấy xuống một cái nồi bằng đất, bỏ đậu vào rang, mùi cháy và thơm cùng lúc xông vào mũi, ông Hậu dùng tay không bắt lấy đậu ra, mặc kệ nó đang nóng hổi, đem nó để vào lòng bàn tay bị thiếu ngón của bộ xương, bàn tay bỗng nhiên nắm chặt, khi buông ra, bên trong chỉ còn một nắm bột.

...........

Đi không bao lâu, Huy đã đến trước ngôi nhà bằng gạch, lợp ngói đỏ, xung quanh toàn là nhà cũ, thì ngôi nhà này lại còn khá mới.

Trên đường đến đây, Huy có gặp vài người dân khác, tuy nhiên họ lại không niềm nở và thân thiện cho lắm, chỉ nhìn Huy một cái rồi bỏ đi.

- Xin cho hỏi đây có phải nhà của trưởng làng không?

Huy gọi lớn, từ sân sau, một người đàn ông già đi ra, lưng hơi còng, tóc hoa râm, nhưng dáng đi rất uy nghiêm, thẳng tắp mà khỏe mạnh.

- Có chuyện gì không?

Người đàn ông già hỏi, cùng lúc Huy nhận được thông báo về một nhiệm vụ khác, là gia tăng thiện cảm với trưởng làng, để có quyền đi lại giữa Ảnh Giới và Lãnh Địa này, có thể xem như một trạm dừng chân cho cậu.

- Cháu là khách du lịch, tình cờ đi qua làng, nhìn thấy trong làng có gì kì lạ, nên mới đến gặp ông.

Huy nửa thật nửa giả nói, nhưng nhìn thấy sắc mặt của trưởng làng bỗng dưng hơi thay đổi, cậu lại khá ngạc nhiên.

- Cậu biết bao nhiêu?

Trưởng làng hỏi Huy một câu hỏi vô cùng bất ngờ và khó hiểu, Huy trịnh trọng trả lời “một chút”, nếu đã diễn đúng, thì cậu không ngại diễn tiếp.

- Vào nhà đi.

Dường như trưởng làng đã có chút tin tưởng Huy, mở cổng tre, nói với Huy, sau đó đi vào nhà, Huy đi theo, trưởng làng bảo Huy ngồi xuống, bản thân thì mở ra cái nắp của trái dừa khô trên bàn, từ bên trong lấy ra ấm trà, rót cho Huy một chén.

- Chắc là cậu biết làng này tên là gì nhỉ?

Thấy Huy cũng không uống trà, trưởng làng uống một ngụm, bắt đầu hỏi, Huy gật đầu, làng này tên là Đậu, nhưng có gì đó rất khác thường.

- Nhưng cậu có thấy nhà nào phơi đậu trong sân không?

- Không thấy nhiều.

Huy trả lời câu hỏi của trưởng làng ngay lập tức, trong lúc đi vào làng, cậu có quan sát khắp những ngôi nhà, bởi vì trong làng không có mấy nhà sẽ xây hàng rào, cho nên trong sân mỗi nhà đều có thấy rõ mồn một, duy chỉ có nhà bác Hậu là có, nhưng chỉ ở tít nhà sau.

- Bởi vì ở đây không ai dám trồng nữa, câu chuyện phải nói từ hơn 10 năm trước, lúc đó ta còn khá trẻ, còn chưa làm trưởng làng như bây giờ.

Trưởng làng nói, làng Đậu ngày trước bởi vì có tên như vậy là khi trưởng làng đầu tiên đến đây khai hoang, thấy đất ở đây rất tốt để trồng đậu, cho nên đã trồng rất nhiều, mà làng cũng được đặt tên là làng Đậu.

Chuyện sẽ chẳng có gì cho đến khoảng 15 năm trước, một đôi mẹ con đến làng để sinh sống, mang theo hạt giống đậu mới, năng suất rất tốt, mà mùi vô cùng thơm, khiến cho người dân trong làng ai cũng đổ xô đi mua hạt giống của bà ta.

Nhưng kì lạ là, người phụ nữ đó chỉ bán cho những người dân mà bà ta chọn, nhưng trước khi bán, bà ta sẽ đến xem đất ruộng của người mua trước, mới quyết định bán cho ai.

Sau khoảng 3 mùa vụ, thì bỗng nhiên bà ta không bán nữa, mà cũng không ai thấy sự xuất hiện của bà ta, chỉ có người con vẫn lủi thủi vào rừng kiếm củi, lại tự trồng đậu, còn hay dùng đậu nấu thành nước, tặng không cho người dân xung quanh.

Bởi vì không còn loại đậu tốt để trồng và bán cho các lái buôn nữa, mà cuộc sống của những người mua trước đó trở nên lụn bại, làm ăn những chuyện khác thì đổ vỡ, thất bại, nợ nần, mà những người đó đều tự vẫn, càng đáng sợ hơn là những người đã từng uống nước đậu của người con trai kia, thì không thể rời khỏi làng nữa.

Chuyện đáng sợ đâu dừng ở đó, trong làng bắt đầu truyền ra tin đồn, nói là những người đã chết kia, tối đến vẫn sẽ đi ra một mảnh ruộng, cùng nhau cuốc đất, trồng đậu đến tận gà gáy mới biến mất.

Mà mảnh ruộng đó lại là của người con người phụ nữ kia.

Người dân sợ hãi, trưởng làng tiền nhiệm tập hợp trai tráng trong làng, xông vào nhà của người phụ nữ, nhưng không có bóng dáng bà ta, chỉ có người con trai ngồi trong nhà, tay cầm búa đang bổ “củi”, vừa bổ vừa cười nói một mình.

Gọi là củi, nhưng trong mắt những người chứng kiến, thì đó là từng khúc xương, có là động vật, có là của người, sở dĩ biết đó là người, vì thứ người con trai đó bổ là từng cái hộp xương sọ của người.

Tình cảnh quá đáng sợ, không có một ai dám lại đi vào một bước, mà người con trai đó cũng không làm gì, đem “củi” đã bổ đem xuống nhà bếp.

Những người ở đó nhìn nhau, nuốt nước miếng, vẫn là cùng nhau đi theo, khi đến trước nhà bếp, bọn họ sững sờ, có người còn sợ hãi bỏ chạy, có người thì ngất xỉu.

Người con trai đem xương đã bị chặt thành từng khúc ghép vào một cái thi thể không nguyên vẹn, cơ thể bị con gì đó cắn nát, da thịt chỗ có chỗ không, phần đầu chỉ còn một nửa, mà khuôn mặt đó chính là người mẹ của người con trai.

...

- Lúc đó ông già này cũng ở đó, khi đó ta cũng rất sợ, nhưng cũng không có ngất đi, cả đoàn người chỉ đành xám xịt đi về, ai cũng sợ, không dám làm gì, từ đó có người thì cố rời làng nhưng không được, chết dần chết mòn, người thì bệnh tật triền miên, trong làng không có năm tháng yên ổn.

Trưởng làng ngậm ngùi nói, sắc mặt sợ hãi, lo lắng, hoang mang và bất lực, Huy thì ngồi ở đó mà rợn cả người, không cần nghĩ nhiều, người con trai mà trưởng làng nói, chỉ sợ là người đàn ông tên Hậu kia, cũng may Huy không uống nước mà ông ta đưa cho.

- Nhờ cậu, nếu có thể, xin cậu giải quyết mối họa này cho làng, để làng này có thể an yên, già này cũng có thể sống hết phần đời còn lại trong an bình.

.........

[Nhận nhiệm vụ mới]

Giải Quyết Nỗi Sợ Của Làng Đậu

Mô tả : Giải quyết nguồn căn của nỗi sợ hãi trong làng bằng mọi cách.

Phần thưởng : Tăng 1 cấp, một trang bị ngẫu nhiên.

Thời hạn : 12 giờ.

Trừng phạt : Chết.

Chú ý : Có thể gây thù hằn với Thần Rừng.

.........

[Hoàn thành nhiệm vụ Người Mới]

Cấp bậc đã tăng 1, nhận một điểm thuộc tính tự do.

Gia tăng 24 giờ di chuyển qua lại với Ảnh Giới.

Chú ý : Bây giờ bạn có thể tạm rời khỏi Ảnh Giới, trạm dừng chân đã được định danh, bạn có thể tự do di chuyển giữa trạm dừng chân - Ảnh Giới - thế giới thực.

..........

Huy chào tạm biệt trưởng làng, sau khi rời khỏi nhà trưởng làng, Huy nhanh chóng lựa chọn rời khỏi Ảnh Giới, trở về thế giới thực, cởi quần áo, gạt vòi hoa sen, để nước ấm chảy xuống cơ thể, xua tan mệt mỏi và giúp cậu tỉnh táo.

Leo từ lúc nào đã chui ra phòng khách, ngồi trên ghế sofa êm ái, hai chân gác ở trên bàn, nhàn nhã mở TV xem, Huy thay quần áo mới, ngồi phịch xuống ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà, suy nghĩ.

- Leo, Thần Rừng là gì?

Qua một chút, Huy bỗng nhiên hỏi, trong nhiệm vụ mới, dòng cuối cùng lại được viết bằng màu đỏ, không chú ý cũng không được, Leo nghiêng đầu, cho ngón tay vào lỗ tai, ngoáy ngoáy, trả lời Huy.

- Thần Rừng là một loại sinh vật cao cấp hơn tao, một con Tinh, chuyên trú trong những khu rừng lớn, bắt ma quỷ làm việc cho nó, mà lại thích đùa giỡn với con người, đôi lúc sẽ cùng con người làm một chút giao dịch, mở rộng lãnh thổ cho nó chẳng hạn.

- Nhưng không cần quá lo lắng đâu, nó thường chỉ ở trong một khu vực nhất định, sẽ không tự nhiên nhảy ra làm hại mày, trừ phi mày thực sự làm nó tức giận.

Biết được thông tin này, Huy hơi nhẹ lòng, nhưng thời gian cấp bách, cậu phải nhanh chóng chuẩn bị, cậu đi ra phòng khách, đến phòng ngủ, đứng trước một cái tủ sách, cậu đứng sang bên cạnh nó, dùng sức đẩy nó qua một bên, đằng sau là một căn phòng khá rộng, bàn làm việc, gia công, máy kĩ thuật điện tử, đủ thứ đồ vật kì lạ, trên tường còn treo áo chống đạn, đồ chống hóa xạ.

- Vãi linh hồn, tao xin rút lại ba chữ người bình thường đối với mày.

Leo đi theo đằng sau, chứng kiến đám đồ vật trong căn phòng ẩn này thì thốt lên, Huy mặt thản nhiên, từ lúc nhỏ cậu đã thích mấy thứ này, sau khi lớn lên, được chính phủ tặng ngôi nhà hiện tại để ở, lại phụ cấp mỗi tháng, mặc dù rất nghi ngờ tại sao lại ưu ái mình như thế, nhưng Huy vẫn là dùng số tiền ấy để mua những thứ này, nhưng không phải là dùng tên thật và địa chỉ thật để mua.

Hơn nữa pháp luật bắt đầu thư thả hơn với những thứ này, hơi có hợp pháp chúng trên toàn đất nước, bây giờ Huy mới hơi hiểu ra, lý do cho việc này, chỉ sợ là liên quan đến Ảnh Giới, Vô Ảnh Giả.

Một Vô Ảnh Giả phát triển đến một mức độ nhất định, có thể mạnh như là siêu nhân, hơn nữa sinh vật từ Ảnh Giới cũng có thể xuất hiện ở thế giới thực, mà ở trong xã hội có gần 90% là người bình thường thì mang theo vũ khí bên người cũng là một loại bảo hộ.

Mặc dù vẫn sẽ xảy ra các vụ án lớn nhỏ, nhưng những nhà cầm quyền không thể nhìn những người bình thường tay không tấc sắt đối mặt với những thứ đáng sợ kia.

Huy đến trước một cái tủ, mở ra, từ bên trong lấy ra một cái va li màu xám, đặt nó trên bàn làm việc, khi cậu mở ra, bên trong là những bộ phận của một khẩu súng.

- Mày còn có cả súng?

Leo càng kinh ngạc hơn, Huy cũng khá ngạc nhiên, không ngờ một con Quỷ cũng biết đến mấy thứ này, đây là một khẩu Scorpion Evo III, bản nâng cấp của Scorpion, một khẩu súng tiểu liên, đây là phiên bản S1, dành cho lực lượng dân sự, Huy đã mua từng bộ phận nhỏ của nó từ đất nước khác, sau đó cải tiến một chút, có thể bắn tự động lẫn bán tự động.

- Tao nghĩ mày nên đi mua một chút bạc.

Huy đang dùng một cái khăn sạch sẽ để lau chùi những bộ phận súng thì bỗng nhiên Leo nói, Huy khó hiểu quay đầu lại, Leo giải thích, những sinh vật tâm linh huyền bí rất sợ bạc, mà mỗi Vô Ảnh Giả khi sử dụng kỹ năng riêng biệt đều sẽ mang theo thuộc tính của bạc, mới có thể gây tổn thương cho những sinh vật đó, mà Huy là người mới, chưa có kỹ năng, nếu sử dụng súng, thì tốt nhất là nên mạ bạc đạn.

- Tao không biết cơ đấy, cảm ơn đã nhắc nhở.

Huy bỏ đám bộ phận súng xuống, ra khỏi căn phòng ẩn, đem tủ sách chặn lại vị trí cũ, không xê xích một ly, người bình thường nhìn vào sẽ không phát hiện cái gì bất thường.

Huy đến cửa hàng bạc, mua một ít đồ bằng bạc nguyên chất, sau đó lại đi một cửa hàng khác, mua thêm một số trang sức nam, lại đi một shop quần áo, giả vờ mua một ít đồ, lại đi đến siêu thị, mua thức ăn dự trữ, cả hành trình như một chàng trai đi mua sắm bình thường không có gì là lạ thường.

Trở về nhà, Huy cẩn thận xem xét từng chút một ngóc ngách trong nhà, không có gắn thiết bị theo dõi, những đồ dùng thường ngày cũng không bị xê dịch, Huy yên tâm đi đến trước căn phòng ẩn, đẩy ra tủ sách, đi vào trong đó.

Huy lấy ra một cái lò nung, Leo đã không mấy ngạc nhiên nữa, Huy dùng kìm cắt nhỏ trang sức, phân loại bạc nguyên chất và đồ mạ bạc ra làm hai phần khác nhau.

Nung phần nguyên liệu bạc nguyên chất, sau khi để nguội phần dịch bạc, Huy lấy ra đạn đã chuẩn bị, theo hướng dẫn của Leo mạ bạc những viên đạn đó, số lượng khá nhiều, đủ ba băng đạn, mỗi băng đạn là 20 viên.

Mở tủ đựng đồ một lần nữa, Huy lấy ra ba quả pháo sáng, 2 quả lựu đạn choáng, bình xịt hơi cay, côn điện, mặc dù không biết chúng có tác dụng không, nhưng mang trên người vẫn sẽ có cảm giác an toàn hơn.

Chuẩn bị trang bị xong, Huy đến nhà bếp, chuẩn bị ăn một bữa lót dạ trước khi xuất phát, cậu lấy ra một hộp ngũ cốc, đổ vào trong bát, cho sữa tươi vào trong, ăn một cách ngon lành.

...

Những bộ phận súng được ghép lại với nhau, phần báng súng được gập vào bên phải để nó nhỏ gọn, trông nó giống với tiền thân của nó, một khẩu súng tiểu liên hơn là một khẩu súng trường bán tự động.

Mặc áo chống đạn bên trong, bên ngoài mặc thêm một bộ đồng phục chiến đấu của cảnh sát Mỹ, pháo sáng, lựu đạn choáng được treo bên hông phải, bình xịt hơi cay, côn điện thì ở bên trái và hai băng đạn mạ bạc thì đính ở phía trước bên trái, đằng trước bên phải là bốn băng đạn thường, tất chân đặc biệt có ngăn để đặt một con dao ngắn vào đó, dĩ nhiên nó cũng được mạ bạc.

Bắt đầu thôi.

Huy đứng trước gương, nói, tấm gương biến thành màu đen, hút cậu vào trong đó, sau khi thoát khỏi cơn chóng mặt khó chịu, Huy đã đứng ở trong làng Đậu, chỉ là bây giờ trời đã là sập tối, trong làng yên tĩnh lạ thường, báo hiệu cho một sự kiện ác liệt sắp xảy đến.

....

Còn tiếp...

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.