Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn Miếng Trả Miếng

Tiểu thuyết gốc · 3268 chữ

...........

Sáng hôm sau...

Vẫn là bài tập thể dục hàng ngày, Huy trở về nhà, cậu lấy ra hai món đồ, đó là một con dao găm, toàn bộ đều làm bằng bạc, một món còn lại là một cái vòng tay, cậu nhận được món trang bị này từ nhiệm vụ bảo vệ làng Đậu.

...

[Dao Găm Bạc] : cấp D.

Mô tả : Dao găm tinh xảo được chế tạo hoàn toàn bằng bạc, gây ra thương tổn lớn với sinh vật tâm linh dưới cấp Quỷ.

Kỹ năng : Dùng máu của người sử dụng nhuộm lên dao găm, sẽ khiến Sức Mạnh và Thể Lực của người sử dụng tăng thêm 3 điểm trong 10 phút.

[Vòng Tay Cẩm Thạch (phải)] : cấp E.

Kỹ năng : Khi chà xát thì trong 30 phút, tăng 1 điểm Thể Lực.

...

Huy đem dao găm cất vào một cái hộp nhỏ như hộp bút, bỏ nó vào cặp, vòng tay thì đeo lên, thần kỳ là cái vòng tay biến mất, đồ vật từ Ảnh Giới khi đeo lên sẽ biến mất ở ngoài thế giới thực, cho nên không sợ bị ai chú ý, đến trường học như bình thường, Leo hôm nay im lặng lạ thường, không còn lải nhải mấy cái drama trên mạng nữa.

Buổi trưa.

- Ê, mặt mày sao bí xị thế?

Huy gặp Nhân dắt xe đạp qua cổng trường, cậu tiến lên vỗ vai chào hỏi, Nhân nhìn cậu, mỉm cười, ừ một tiếng xem như trả lời, leo lên xe đạp, chạy xuống nhà giữ xe ở phía sau.

Huy nhìn Nhân, tấm lưng rộng đó toát lên sự u buồn, cảm giác ngực mình như có vật gì đụng vào, nặng nề và khó chịu, cậu thở dài, cậu đã biết vì sao Nhân trở nên như vậy.

Chuyện này vẫn hay thường xảy ra, Nhân thích một chị gái lớn tuổi hơn nó, nhưng người ta chỉ xem nó như em trai thôi, Huy có gặp qua hai người cùng đi đâu đó vài lần, cậu nhận ra điều đó, nhưng người trong cuộc là Nhân, lại không nhận ra.

- Một đám sinh vật phiền phức và rắc rối.

Leo thì thầm, Huy cũng không quan tâm nó nói gì, đi vào lầu dạy học, leo lên cầu thang, đi vào lớp, khi cậu đi ngang lớp của Dung, cậu liếc nhìn vào trong, trong lớp đã có khá nhiều học sinh đang tụm năm tụm ba nói chuyện, nhưng cậu lại không thấy Dung đâu.

- Cậu ấy vẫn chưa khỏi hẳn nhỉ?

Huy lầm bầm, theo như Leo nói, khi nó đem con quỷ đói trục xuất ra, Dung cần một thời gian đánh thức lại ý thức của mình, mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian cô mất ý thức, cô sẽ không nhớ gì, như một giấc ngủ mê.

Sau giờ học, Huy định đến siêu thị mua một ít trái cây, sau đó đến nhà thăm Dung, nhưng suy nghĩ lại, nếu cậu làm vậy, sẽ có người nghi ngờ cậu biết Dung bị gì đó nên mới không đến trường, chưa ai trong trường biết tại sao cả.

- Gọi điện thoại hỏi thăm trước đã.

- Alo?

Huy gọi điện thoại đến số của Dung, chờ một hồi lâu, bên kia bắt máy, nhưng Huy chưa kịp nói gì đã dừng lại, vì bên kia là giọng của một người đàn ông.

- Xin chào, đây là số của Phạm Thùy Dung ạ?

- Đúng vậy, cậu là Hoàng Huy?

Huy hỏi người bên kia, ông ấy trả lời, sau đó hỏi lại cậu, Huy lập tức đáp vâng, cậu biết người bên kia là ai rồi, là cha của Dung, ông Thế Hùng, cậu có gặp vài lần ông ấy khi còn nhỏ, nhưng sau khi mẹ Dung mất, cậu cũng ít gặp lại ông ấy.

- Có chuyện gì sao, Huy?

- Dạ vâng, hôm nay cháu không thấy Dung đến trường ạ, bạn ấy có chuyện gì sao bác?

- À, Dung bị bệnh cháu ạ, nó đang nằm nghỉ ở nhà, cảm thường thôi.

- Dạ, là vậy à, cảm ơn bác đã cho cháu biết.

- Không có gì đâu cháu, sức khỏe cháu vẫn tốt chứ, ở một mình nên nhớ giữ sức khỏe nhé cháu.

- Dạ vâng, cháu cảm ơn bác, nhân tiện một lát cháu đến nhà thăm Dung một chút được không ạ?

- À, không cần đâu cháu, lỡ lại lây bệnh cho cháu nữa thì phiền lắm.

- Dạ vâng, vậy nhờ bác chuyển lời cho Dung, bảo cậu ấy chóng khỏe nhé bác, cảm ơn bác, cháu cúp máy đây ạ.

- Ừ, cảm ơn cháu.

Một đoạn trò chuyện dài, Huy cúp máy, không mua trái cây nữa, mà đi mua rau củ quả, hôm nay cậu sẽ làm cơm, ăn mỳ mãi không đủ dinh dưỡng cần thiết.

......

Phạm Thế Dũng tắt máy của Dung, để nó sang một bên, ông đang ngồi trong phòng Dung, còn cô ấy thì nằm trên giường, bên cạnh còn có một cô gái trẻ đang ngồi, là người đã chữa trị cho ông Dũng ở mấy ngày trước tại trụ sở. (Cuối chương 5)

- Huỳnh, con gái của anh, nó làm sao vậy?

Ông Dũng lên tiếng hỏi cô gái tên Huỳnh, cô nhấc bàn tay đang phát ra ánh sáng nhạt lên khỏi từ trán Dung, nói.

- Chỉ sợ con gái anh sắp trở thành một Vô Ảnh giả tự nhiên.

- Cái gì cơ?

Ông Dũng giật mình ngồi bật dậy, nhiều năm trước, khi vợ ông mất vì sinh vật từ Ảnh Giới thoát ra, một năm sau, ông cũng được Ảnh Giới chìa ra bàn tay, trở thành Vô Ảnh giả, khi đó Dung mới 14 tuổi, ông cũng hiểu một Vô Ảnh giả tự nhiên nó hiếm hoi cỡ nào.

- Không sai được, hơn nữa, tình trạng hôn mê của cô bé, là do sinh vật tâm linh bám vào, lại bị một người nào đó, tàn nhẫn móc ra.

Huỳnh nói, mấy chữ cuối cô nhấn rất mạnh, ông Dũng kinh ngạc, bởi vì ông luôn phải làm nhiệm vụ, theo dõi Huy, lại tiến vào Ảnh Giới làm nhiệm vụ và bảo vệ an toàn trong khu vực 81, nên ông thường không về nhà, không chú ý sự thay đổi của Dung.

- Là ai? Ai có thể tiếp xúc với Dung?

Ông Dũng suy nghĩ, đầu tiên ông nghĩ đến Huy, nhưng cậu ta chỉ là một người bình thường, theo dõi cậu ta suốt 7 năm, không có gì khác thường, ông lập tức bác bỏ khả năng là do cậu.

- Vậy con gái anh cần bao lâu nữa mới tỉnh lại, bao lâu nữa con bé trở thành Vô Ảnh giả?

- Khoảng ngày mai cô bé sẽ tỉnh lại, còn về việc trở thành Vô Ảnh giả, em cũng không xác định được.

Câu trả lời của Huỳnh khiến ông Dũng không nhịn được thở dài, chỉ sợ sau này, ông phải giảm bớt thời gian làm nhiệm vụ, chú ý Dung nhiều hơn.

Ông Dũng gọi điện đến tổng bộ, sau khi báo cáo việc con gái mình sắp trở thành một Vô Ảnh giả tự nhiên, tổng bộ bảo sẽ điều một nhân viên khác tiếp tục nhiệm vụ theo dõi Huy và một nhân viên khác bảo vệ an toàn cho khu vực, cho ông Dũng thời gian chăm sóc con gái mình, bảo vệ cô trở thành một Vô Ảnh giả, bây giờ cô là tương lai cho đất nước, trọng trách lớn hơn nhiệm vụ hiện tại của ông Dũng.

........

Huy đi vào Ảnh Giới, làng Đậu đang được sửa chữa, cờ trắng được treo trước một số ngôi nhà, giấy tiền vàng mã rơi đầy trên đường, cả ngôi làng tràn đầy sức sống, bây giờ trở nên ưu thương và ảm đạm.

[Nhận nhiệm vụ mới]

Hành Trình Mới

Mô tả : Đi đến ngôi làng tiếp theo trong Lãnh Địa, tăng độ thiện cảm với dân làng, đặt điểm dừng chân mới.

Phần thưởng : Tăng 1 cấp.

Trừng phạt : Toàn bộ thuộc tính giảm hai điểm.

...

Khi đến nhà trưởng làng, Huy nhận được nhiệm vụ mới, nhưng cậu không để tâm đến nó, mà nhìn lá cờ trắng treo ở trước nhà ông Ba, cậu bước vào trong nhà, một cái quan tài bằng ván gỗ sơ sài đặt ở giữa nhà.

- Chào cậu, tôi là con trai của ông Ba, cảm ơn cậu đã ngăn chặn lại đám quái vật đó, để cho tang thương trên ngôi làng này giảm bớt.

Một người đàn ông trung niên bước đến trước mặt Huy, nói, Huy mím chặt môi, gật đầu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu không thấy sự xuất hiện của ông Ba như thường lệ, cậu cũng đã đoán được, sự tồn tại của ông Ba đã không còn cần thiết nữa, đối với Ảnh Giới.

- Hự, khụ khụ...

Bỗng nhiên Huy gục xuống, bưng trán, ho khan, một số hình ảnh kì lạ bỗng chạy qua não cậu, vô số thi thể trẻ con nằm trên đất, cụt tay cụt chân, cơ thể như bị cái gì đó gặm cắn, nước mưa đổ xuống như trút nước, hòa với máu ở trên đất, như là một dòng suối máu.

- Không, không, không...

Huy hai mắt trở nên đỏ chót như muốn đổ máu, cậu gầm gừ trong miệng, con trai của ông Ba không hiểu chuyện gì, Huy vội đứng lên, rời khỏi nhà ông Ba.

Nhìn đám sinh vật chết tiệt đó chết đi, cậu không có cảm giác gì, nhưng khi thấy một người thân quen mình không còn tồn tại nữa, kí ức ngày xưa lại trở về, như từng cái đinh sắt nhọn đóng vào sâu trong não.

- Aghhh...

Huy dùng nắm đấm đấm vào trên thân cây trong rừng, hết tay phải lại đến tay trái, cậu trở nên điên cuồng, mặc kệ trên mu bàn tay đang rướm máu, cậu vẫn cứ đấm vào trên thân cây, lá cây khô rơi xuống như lá mùa thu, không bao lâu sau, thân cây đã bị cậu đấm đến nứt ra, đổ xuống, chim chóc trong rừng vì đó hoảng sợ bay lên bầu trời.

- Thằng điên này...

Leo rời khỏi chỗ dưới chân Huy, đứng cách xa cậu, chậc lưỡi, nói, nó càng ngày càng tò mò, Huy rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì, khiến nó trở thành một con người như bây giờ.

- Không phải lỗi của tớ.

“Là lỗi của mày” “Đều do mày” “Tất cả là vì mày”

Huy gào lên, trong đầu là những giọng nói trầm sâu đang không ngừng trách móc cậu, thể xác của cậu trở nên nặng nề như bị đổ chì, cậu quỳ dưới đất, hai tay bóp chặt bùn đất, lẩm bẩm hai chữ “xin lỗi”.

- Đi thôi...

Mười phút sau, Huy đứng lên, nói với Leo, Leo không nói gì, trở lại làm cái bóng của Huy, hôm nay Huy mang theo nó, bởi vì trước khi vào Ảnh Giới, cậu đã nhận được một nhiệm vụ khác.

...

[Ăn Miếng Trả Miếng]

Mô tả : Bạn nhận phải sự khiêu khích của Thần Rừng, bạn cần phải đáp trả lại sự ân cần này của nó.

Yêu cầu : Tiêu diệt 3 hiện thân còn lại của Thần Rừng, suy yếu bản thể thật của nó.

Phần thưởng : Tăng 1 cấp, một trang bị cấp D, một điểm thuộc tính tự do.

Trừng phạt : Không.

....

Ba hiện thân còn lại của Thần Rừng chia đều cho ba ngôi làng còn lại là làng Gò, làng Rạ và làng Dưa, ở hướng Tây, Bắc và Nam.

Con đường mòn này dẫn đến làng Rạ, gần làng Đậu nhất và cũng là con đường có thể đi được nhất, hơn ba giờ đi bộ và nghỉ ngơi, Huy đã đến làng Rạ.

Hỏi đường đến nhà trưởng làng, Huy nhanh chóng đi vào nhà trưởng làng, một người đàn ông trung niên tiếp đón cậu, ông ấy tên là Sanh, là đời trưởng làng kế nhiệm, cha của ông cũng mất cách đây vài năm, bởi vì sự hiện diện của hiện thân thần Rừng.

Trong làng sản xuất chính là lúa nước, nên rơm rạ rất nhiều, nhưng trong làng không ai dùng nó để xây nhà, duy chỉ có một ngôi nhà trong làng được làm hoàn toàn bằng rơm và rạ, kì lạ là gió lớn bao nhiêu, ngôi nhà cũng không đổ sụp, lung lay.

- Nhiều năm trước, một người đàn ông đến làng, những tưởng ông ta không có gì khác lạ, cho đến khi người ta phát hiện ông ta bị chết cháy trong một đống rơm ngoài đồng.

- Từ đó, chuyện kì lạ bắt đầu xảy ra trong làng, chuột phá kho thóc, lúa chín chưa gặt thì cũng bị ăn mất, nhưng lạ thay, chúng chỉ bị phá một nửa, còn lại một nửa, như có bàn tay sắp đặt, để người dân trong làng còn sống, còn lao động, còn làm ra lương thực cho chúng.

Ông Sanh vừa kể mà giọng nói run sợ, thử nghĩ cuộc sống của mình bỗng nhiên rơi vào một bàn tay thần bí, nuôi họ như nô lệ trong một cái lồng, thì ai lại không sợ hãi cho được.

- Mà người dân trong làng cũng không sao rời khỏi làng, thỉnh thoảng sẽ lại có người gặp phải ma quỷ, đôi khi ma quỷ còn lấy mạng người, như một thú vui.

Ông Sanh nắm chặt tay, nghiến răng nói, Huy không nói gì, chào tạm biệt ông Sanh, đi đến ngôi nhà rơm trong làng, bầu trời bỗng nhiên trở nên tối xuống, hơi lạnh từ đâu xộc tới, khiến Huy nổi da gà.

- Âm khí mạnh hơn hẳn cái tên ở làng Đậu.

Leo thì thầm, Huy gật đầu, cảm giác được sự đáng sợ của hiện thân này, cậu cầm chặt mã tấu, hôm nay cậu không mang theo súng shotgun, vì đã không còn đạn nữa, cậu cũng chẳng còn tiền để mua thêm chúng.

Mã tấu được mạ một lớp bạc mỏng, thực sự thì Huy đã không còn quá nhiều tiền để mua bạc nguyên chất nữa, chỉ có thể tạm như thế, chủ yếu cậu có dao găm bạc, mới là lá bài tẩy của cậu.

Xào xạc...

Ngọn gió nào đó làm đám rơm rạ di động, phát ra tiếng xào xạc, một bóng người từ trong ngôi nhà đi ra, là một người một phụ nữ già, nhưng lưng lại không còng xuống, mà thẳng tắp, chiều cao lại càng khác thường, cao đến 2 mét, nhưng cơ thể thì lại gầy gò, toàn là da bọc xương.

- Tao đã đợi mày hơi lâu rồi đấy, nhóc con.

Hiện thân của thần Rừng nói, bà ta đánh giá cái bóng dưới chân Huy, nói đúng hơn là Leo, tấm tắc nói.

- Chậc, không ngờ mày lại may mắn đến thế.

- Tất cả mọi chuyện ở làng Đậu, mày đều biết?

Huy lấy làm ngạc nhiên, dường như hiện thân này đều biết mọi chuyện ở làng Đậu, dường như nó biết cậu sẽ đến săn lùng nó.

- Bọn tao đều là những phần ý thức của thần Rừng, tuy tách biệt nhưng bọn tao đều có chung một ký ức.

Hiện thân của thần Rừng gõ gõ vào đầu, nói, bà ta khom lưng, như một con báo săn nhào đến Huy, Huy đã cảnh giác từ lâu, giơ cao mã tấu, chém xuống.

Keng...

Âm thanh của kim loại va chạm vào nhau ngân vang, mã tấu chém vào bàn tay của người phụ nữ, bàn tay của bà ta như có một lớp kim loại màu đen phủ lên, lưỡi dao không cắt được vào da thịt của bà ta.

Người phụ nữ hất tay, sức mạnh lớn tác động lên cổ tay Huy, khiến cậu phải giật lùi về sau, người phụ nữ hai tay nắm đất, hai chân sau nhún một cái, lần nữa nhào về phía Huy, mười ngón tay nhọn hoắt màu đen giương lên, chuẩn bị xâu xé Huy thành từng mảnh.

Huy đưa tay lên, đem khuyên tai Hồng Ngọc giật xuống, lập tức kỹ năng của nó được phát động, 9 điểm Sức Mạnh lập tức trở thành 11 điểm, Thể Trạng từ 10 điểm cũng trở thành 11 điểm.

Chà xát vòng tay cẩm thạch bên trái từ trước đó, điểm Sức Mạnh của Huy lên đến 12 điểm, cậu vung mã tấu, chém ngang về phía bàn tay của người phụ nữ, choang một tiếng, tia lửa bắn ra khắp nơi, lần này Huy không còn bị đẩy lùi như trước đó nữa, mà là người phụ nữ già lùi về, nhìn bàn tay có một vết cắt cạn, nhíu mày.

- Con m* nó, Ảnh Giới.

Hiện thân của thần Rừng lầm bầm chửi rủa, bà ta biết sau khi Huy phá hoại ý định của thần Rừng ở làng Đậu thì đã được Ảnh Giới gia cường sức mạnh, mà nó, sợ là sẽ là viên đá đạp chân tiếp theo.

Choang...

Người phụ nữ đưa tay lên, toàn bộ cánh tay nhuộm một màu đen nhạt, ngăn cản lưỡi dao của Huy chém tới, Huy dường như nhận ra gì đó, tay trái cầm lấy súng lục treo bên hông, nhắm vào ngực người phụ nữ nổ súng.

Đoàng...

Ánh lửa bắn ra, trước ngực người phụ nữ có một lớp kim loại xám hiện lên, ngăn được viên đạn bắn tới, nhưng đầu đạn vẫn đâm vào da của bà ta.

Huy nhảy lùi ra sau, né cánh tay của người phụ nữ quét tới, cậu đã đại khái hiểu năng lực của hiện thân này, lớp kim loại này có thể tùy ý bao phủ cơ thể bà ta, nhưng mỗi lần như vậy thì độ cứng sẽ giảm dần.

- Tới đây, lũ vô dụng...

Người phụ nữ già đem bàn tay cắm xuống đất, một làn khói màu đen từ cơ thể bà ta tản ra, bao trùm không gian xung quanh, Huy biết đây là Lĩnh Vực của mụ, nhưng cậu không thể làm gì khác, khi làn khói bao phủ mọi nơi không còn kẻ hở, thì ngôi nhà rơm đằng sau lưng người phụ nữ đổ sụp xuống, mười mấy con người rơm đang quay lưng lại hướng Huy xuất hiện.

- Giết nó...

Người phụ nữ già gầm lên, mười ba con người rơm nhúc nhích cơ thể, chia thành nhiều tốp nhỏ, bao vây bốn hướng, Huy cầm chắc mã tấu, chà xát chiếc nhẫn cẩm thạch, lập tức Thể Lực tăng thêm 1 điểm.

...

[Ma Người Rơm]

Sức mạnh : 7

Trí tuệ : 2

Thể trạng : 5

Thể lực : 5

Sinh lực : 1.

Kỹ Năng : Cùng Một Nguyên Liệu.

...

Giao diện thông tin của đám người rơm hiện lên, Huy thở phào một tiếng, cũng may đám người rơm không mạnh lắm, số lượng nhiều chút, nhưng không đủ gây ảnh hưởng lớn cho cậu, đánh nhanh thắng nhanh, cậu đã nhận ra hiện thân của thần Rừng đang làm gì đó khác thường, bà ta quỳ rạp trên đất, mười ngón tay cắm thẳng vào lòng đất, miệng lầm bầm gì đó.

...

Còn tiếp.

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.