Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghề Nghiệp

Tiểu thuyết gốc · 3432 chữ

...................

Bị đẩy về Ảnh Giới, Huy ngơ ngác nhìn chung quanh, nhìn ra mình vẫn ở trong làng Rạ thì thở phào, kiểm tra những thứ mình thu được từ nhiệm vụ.

...

[Kính Một Mắt] : Cấp D.

Bị động gia tăng 1 điểm Trí Tuệ và 20 nội năng.

Kỹ năng : Tăng bán kính tầm nhìn thêm 5m.

[Nhẫn Ngọc Bích] : Cấp D.

Bị động gia tăng 1 điểm Thể Lực.

Kỹ năng : Xoa nhẫn sẽ tăng thêm 1 Thể Lực trong 30 phút.

[Đồng Hành Cùng Gió] : Kỹ năng cấp D.

Mô tả : Sử dụng 50 nội năng, trong 1 phút tăng thêm 50% tốc độ di chuyển.

....

Hai trang bị và một quyển sách kỹ năng, Huy đeo trang bị lên và học tập kỹ năng đó, như lần trước, bên ngực phải của cậu nóng lên, cậu mở bảng thuộc tính xem thử.

...

Vô Ảnh Giả : L E O.

Cấp bậc : 10

Chức nghiệp : Không.

Kỹ năng : Đạn Nguyên Tố, Đồng Hành Cùng Gió.

Sức mạnh :10

Trí tuệ : 9

Thể trạng : 10

Thể lực : 8

Sinh lực : 9

Điểm thuộc tính còn lại : 1

Nội năng : 150/150.

Thuộc tính đặc biệt : Kim (Bạc).

..........

Huy rời khỏi Ảnh Giới với trạng thái mệt mỏi, mỗi lần cậu làm nhiệm vụ xong đều sẽ như thế, mỗi lần đều phải bật hết hỏa lực, cộng thêm tác dụng phụ từ việc sử dụng Yêu Khẩu, cậu nằm ở trên giường, thở dài, nhưng cậu lại không thấy chán nản, mà lại thấy thích thú.

- Tới giờ ăn tối rồi, lẹ lên, tao đói lắm rồi.

Leo từ đâu đi tới, đá một cái lên mông Huy, Huy cố kéo cơ thể mệt mỏi đi thay đồ, tắm rửa, làm thức ăn cho bữa tối, không có gì sang trọng đâu, chỉ là hai tô mỳ ăn liền, thêm hai cây xúc xích đóng gói mà thôi, có chăng là thêm tý tương ớt cho có mùi vị.

Hết tiền, Huy cuối cùng cũng hiểu cuộc sống cuối tháng của sinh viên là như thế nào rồi.

.......

Trụ sở của chi nhánh Ảnh Bộ khu vực 81.

Ông Chiến cùng với A682 và A683 trở về, Huỳnh ngồi ở bàn lễ tân nhanh chóng đóng cửa kéo, sau khi con gái của ông Hùng sắp trở thành một Vô Ảnh giả tự nhiên, thì những tư lệnh của Ảnh Bộ đã sắp xếp nhiều nhân viên khác thay thế, trong đó có ông Chiến là phó thủ lĩnh tạm thời, A682 và A683 là trung úy và thêm 3 người khác nữa, một người trong đó làm nhiệm vụ theo dõi Huy thay cho ông Hùng, một người làm thủ lĩnh tạm thời và một người khác đảm bảo trật tự cho khu vực, chèn ép nhóm Ảnh Quỷ.

- Nhiệm vụ hoàn thành rồi sao, phó thủ lĩnh?

Huỳnh đi lên, nói với ông Chiến, ông ấy gật đầu, nhờ Huỳnh đi pha một ấm trà nóng, cả ba người ông Chiến ngồi vào bàn trà, thở phào một hơi, Huỳnh cũng bưng ấm trà nóng lên, đặt xuống bàn.

- May mắn mà lần nhiệm vụ này có hai đối tượng đáng gờm.

Ông Chiến mở miệng nói, A682 và A683 gật đầu, Leo và Blanko phối hợp có thể loại bỏ cả một con Quỷ, mặc dù nó đối với những người có cấp bậc cao thì không đáng kể, nhưng bọn họ đều là những người mới, có thể thấy bọn họ đều có sự “ưu ái” từ Ảnh Giới, rất nhiều.

- Ồ xin chào, mọi người vất vả chứ?

Một thanh niên mặc đồng phục màu đen, tay xách một cái va li bỗng xuất hiện trong phòng, anh ta bằng một cách nào đó đã đi vào mà không có một tiếng động nào, nhưng điều này không khiến những người ở đây ngạc nhiên.

- A681, cậu cũng xong nhiệm vụ rồi?

Ông Chiến châm một điếu thuốc Sài Gòn, rít một hơi hỏi, người thanh niên kia ném cái vali qua một bên, ngồi vào ghế, tự rót cho mình một chén trà, uống một ngụm, gật gù.

- Đúng, đám Ảnh Quỷ đó chỉ được cái số nhiều, chất lượng thì chỉ là một đám ô hợp.

A681 cầm lấy hộp thuốc lá của ông Chiến để trên bàn, lấy ra một điếu, châm lửa, rít một hơi, nói, cậu ta cũng là thành viên của Ảnh Bộ, được phân chia nhiệm vụ chèn ép Ảnh Quỷ, để bọn chúng yên phận xuống.

- A680 và thủ lĩnh đâu?

A683 hỏi A681, anh ta vuốt cằm suy nghĩ, lúc này cửa kéo bị đẩy lên, hai người bước vào trong, một người là một ông chú cao lớn, cơ thể săn chắc như một huấn luyện viên tập gym, thân hình cao tới 1m9, trên má trái có một vết sẹo dài xuống tới khóe môi, bước đi vững chãi mà uy nghiêm.

Mà một người khác thì là một người phụ nữ, khoảng 30 mấy tuổi, mái tóc màu đen dài đến vai, tóc mái che khuất phần trán và mắt, thân hình không thấp hơn người đàn ông kia là mấy.

- Thủ lĩnh.

Những người ở đây đứng lên, đưa tay chào theo kiểu quân đội đối với người đàn ông, người đàn ông gật đầu, đi vào khu vực bên trong, đó là văn phòng của ông ấy.

- Này A680, nhiệm vụ của cô có gì thú vị không?

A681 bỗng nhiên quàng tay qua vai A680, hỏi, A680 không trả lời, mà theo tự nhiên A680 cho A681 một cái cùi chỏ vào ngực, khiến anh ta ngã ra sàn, miệng phun ra nước trà vừa mới uống xong.

- Không có gì cả, cậu ta ở nhà xem tivi gần như cả ngày, không có gì khác thường.

A680 nói, những người khác nhàm chán uống trà, bọn họ không hiểu tại sao Ảnh Bộ lại phải cho một người như A680 nhiệm vụ theo dõi Huy, Huỳnh thấy không còn việc gì của mình thì trở về chỗ làm việc, lên mạng lướt web, từ khi A683 đến đây, cô không cần làm việc gì ngoài giữ cửa, trông nhà.

Nhàm chán.

- A680, thông báo với thủ lĩnh, chúng tôi tìm thấy dấu vết của B465.

Ông Chiến bỗng dưng nói, A680 quay sang nhìn hai người A682 và A683, hai người đó nghiêm trọng gật đầu, A680 đứng lên, đi vào phòng trong.

Huỳnh bỗng cảm thấy hứng thú, lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, cô biết số hiệu B465 là gì, Ảnh Bộ đặt ra những số hiệu, bao gồm A là những đặc công được huấn luyện kỹ càng, B là những sinh vật huyền bí còn tự do trong thế giới thực, C là những sinh vật tâm linh chưa bị loại bỏ và D là những phần tử cần được chú ý, Huy được đánh số hiệu là D810.

B465 là một sinh vật huyền bí cấp B, đã sống rất lâu, thường xuất hiện ở những khu vực sông nước, trong dân gian, những người bình thường khi gặp nó đều gọi nó bằng một cái tên, ông Năm Chèo.

......

Bài tập buổi tối như bình thường tiến hành, Huy chạy bộ qua những con phố, nhưng lần này khác, cậu tiến về phía nhà của Nam, lần này cậu định đến lấy đồ mà Nam cất giấu trong gốc cây xoài.

Huy không cảm giác được ánh mắt theo dõi cậu, cậu thử dùng Kính Một Mắt nhìn xung quanh, cũng không thấy ai có hành động khác lạ, nhưng để đảm bảo, cậu để Leo giả trang mình tiếp tục bài tập, còn mình thì cởi áo và quần thể dục cho Leo, cậu mặc đến hai bộ quần áo, bộ bên trong là một bộ đồ đen sẫm, cậu mang mặt nạ lên, di chuyển trong con ngõ tối, dần tiếp cận ngôi nhà cũ của Nam.

Không có ai theo sau, Huy sử dụng kỹ năng mới Đồng Hành Cùng Gió, ngực phải nóng lên, một dòng nước ấm chảy xuống cơ bắp dưới chân, sức nặng của cơ thể trở nên nhẹ hơn, Huy nhanh chóng vọt hết tốc lực, nhảy qua cái hàng rào bằng gỗ, vào trong sân vườn, vọt tới gốc cây xoài già, quả nhiên có một hốc cây, bên trong có một một cái hộp, lấy cái hộp đã phủ đầy bụi ra, Huy lại theo đường cũ vọt về, quá trình nhanh đến nỗi chỉ thấy một cái bóng xoẹt tới xoẹt đi, không đến 10 giây.

Huy đến một con ngõ tối khác, Leo như kế hoạch chạy qua con hẽm, cả hai đổi quần áo trở về, cái hộp thì nhét vào không gian trong người Leo, Huy lại như một người bình thường chạy ra con ngõ mà không một ai chú ý đến.

Về đến nhà, Huy kiểm tra quanh nhà, không có gì khác lạ, cậu để Leo lấy ra cái hộp, trên đường về, cậu luôn thắc mắc là, qua nhiều năm như vậy rồi, tại sao không ai tìm thấy cái hộp này ngoài cậu?

- Nó bị Nam dùng thuật che mắt, không ai thấy được ngoài người cậu ta chỉ cho, đây là chuyện thường thấy trong dân gian.

Leo ngồi trên ghế sofa, mở tivi xem, Huy xem như hiểu, cậu phủi bụi trên hộp, mở ra xem, quả nhiên bên trong một tấm hình chụp cũ và một món đồ trang sức làm bằng gỗ, một nửa trái tim có khắc tên của Nam.

Trong tấm hình là một cô gái trẻ, khuôn mặt trái xoan, tóc ngắn, khá xinh xắn, trên môi là nụ cười tỏa nắng như mùa xuân, hai bên má là lúm đồng tiền, mặc một bộ đồng phục đã cũ của trường Lạc Hồng nhiều năm trước.

- Như này, gửi ảnh cho cảnh sát tìm giúp không khả thi lắm, hay là đăng lên deepweb tìm nhỉ?

Huy suy nghĩ cách để tìm ra người trong ảnh, nhưng mỗi cách đều sẽ có chỗ bất lợi và sơ hở, tuy nhiên trong đó cũng có chỗ tiện lợi như tiết kiệm thời gian và công sức.

...

[Vô Ảnh Giả đã đạt cấp 10]

[Bắt đầu nhiệm vụ chọn nghề]

[Nhận nhiệm vụ mới, Con Đường Đầu Tiên]

Mô tả : Mỗi Vô Ảnh Giả khi đặt chân vào cấp 10, sẽ nhận được nhiệm vụ chọn nghề, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được chọn một trong năm nghề nghiệp phù hợp với mình nhất.

Phần thưởng : Kỹ năng chuyên nghiệp cho nghề.

Thời hạn : 24 giờ.

Trừng phạt : Không.

....

Trong lúc suy nghĩ, bảng thông báo của Ảnh Giới lại hiện lên, Huy ngạc nhiên ngồi bật dậy, nhìn nó, cậu luôn tò mò dòng Chức Nghiệp trong thuộc tính, nhưng bây giờ cậu mới biết, phải đến cấp 10 mới có thể có Chức Nghiệp.

- Kỹ năng chuyên nghiệp?

Nhìn bốn chữ này, Huy bỗng nghĩ đến ông Chiến, A682 và A683, Thiện Xạ, Khiên Bạc và Ánh Sáng Chữa Trị, đây không phải đều liên quan đến chức nghiệp của họ sao? Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ, không có bằng chứng gì, nên Huy cũng bỏ qua nó, đi vào nhà tắm, tắm rửa, thay đồ, đi ngủ.

.........

Sáng hôm sau, Huy vẫn như mọi ngày chạy bộ trong công viên, ánh mắt theo dõi đó lại tới, nhưng lần này ánh mắt đó rất khác thường ngày, như từ một người khác hẳn.

Vẫn như bình thường, Huy lên xe buýt về nhà, ăn sáng, thay quần áo mới, đi đến trường học tiết buổi sáng, gặp bạn bè, trò chuyện, học tập, mọi hành động đều không có gì khác với bình thường.

Trở về nhà, Huy kiểm tra xung quanh nhà, không có gì khác với vị trí ban đầu, kiểm tra camera, cũng không có ai đột nhập, cậu để Leo tách ra, mình thì thay quần áo, chuẩn bị đi vào Ảnh Giới.

“Đing đing”

Chuông điện thoại vang lên, Huy kiểm tra xem người gọi là ai, thì đó lại là số của Nhân, cậu bắt máy, đầu số bên kia vang lên giọng nói gấp gáp của Nhân.

- Huy, giúp tao với, tao đang ở bãi đất trống sau trường, có cái gì đó đuổi theo tao từ lúc ra về.

- Trốn đi, tao sẽ báo cảnh sát.

Huy trả lời nhanh chóng, gọi Leo, sau đó bấm số điện thoại cảnh sát, nói ở khu đất trống sau trường trung học Lạc Hồng có ẩu đả, sau đó chạy ra khỏi nhà, bắt một chiếc taxi đến trường.

.....

Bãi đất trống sau trường trung học Lạc Hồng.

Nhân mồ hôi nhễ nhại, trốn vào trong một đống rơm phơi khô, kiềm nén hơi thở, mà ở bên ngoài, một con vật kì quái đang bò sát trên mặt đất, nó khá giống rồng Komodo, nhưng lớn hơn nhiều, làn da là một màu đen như mực, nó đi trên đất, thè cái lưỡi dài như rắn ra, nhìn về phía đống rơm khô Nhân đang trốn.

- Gừ...

Con rồng Komoda xông tới đống rơm, cơ thể to lớn như một con bò đụng tan nát đống rơm khô, nhưng lại không có bóng dáng Nhân trong đó, chỉ có một cái áo ướt đẫm mồ hồi.

Nhân từ trong một bụi cỏ nhào ra, trên tay đeo một cái nắm gấu sắt, Nhân luôn mang nó trên cổ như một loại trang sức, bởi vì mặc dù mang cái danh là vũ khí, nhưng cái nắm đấm tay gấu này lại chả có chút tác dụng thực chiến nào, nhưng bây giờ Nhân không có nghĩ nhiều đến điều đó nữa.

- M* mày.

Nhân đấm một cái thẳng vào mặt con rồng Komodo, cái nắm đấm bằng kim loại cộng thêm sức mạnh của Nhân, sức sát thương mạnh phi thường, con rồng Komodo chưa kịp phản ứng thì bị nắm đấm của Nhân đánh choáng váng, nhưng Nhân cũng không khá hơn, năm cái vòng sắt đập vào những ngón tay, đau và khiến da ngoài bị trầy xước, đây là một trong những lí do khiến nắm đấm gấu vô dụng trong thực chiến, làm đối thủ và mình đều bị thương, ai sẽ dùng thứ vũ khí này?

- Con ch* đẻ nhà mày, đuổi theo tao lâu như vậy, muốn ăn tao à?

Nhân như nổi điên, nắm đấm liên tục đấm vào mặt con rồng Komodo, khiến nó loạng choạng ngã xuống đất, mà Nhân cũng không buông tha nó, đè lên người đó, hai nắm đấm như là mưa liên tục tương tác vào mặt con rồng Komodo.

Mặc kệ cơn đau trên hai tay, mặc kệ máu đang bắn tung tóe, mặc kệ thời gian, Nhân bây giờ không quan tâm thứ gì, cậu rơi vào trạng thái điên cuồng, toàn bộ cảm xúc tiêu cực tích lũy trong người cậu, bây giờ lại toàn bộ xả ra, xả lên người con rồng Komodo đã săn đuổi cậu.

- Graoo..

Con rồng Komodo lấy lại được sự tỉnh táo, nó gầm lên, lật người lại, quẳng Nhân đang ngồi trên người nó xuống, sau đó hất cái đuôi to lớn của nó, đập về phía Nhân đang ngã chổng vó trên đất.

Rầm...

- Ahh...

Nhân kêu lên một tiếng đau đớn, sau lưng đau và nóng rát, cơ thể nặng như đổ chì, không thể hành động gì, chỉ sợ đã gãy rất nhiều xương, Nhân trơ mắt nhìn con rồng Komodo vọt tới, giơ lên cái chân trước, giẫm xuống.

Rắc...

Một tiếng gãy chát chúa từ cẳng chân trái của Nhân, cậu gào lên vì đau, cơn đau đánh thẳng vào những dây thần kinh khiến cậu như muốn ngất đi, nhưng cậu vẫn nghiến chặt răng, cố kéo cơ thể về trước.

Con rồng Komodo đắc ý cười cợt sự cố gắng vô ích của Nhân, nó rút chân lên, nhìn cậu dùng hai tay cào mặt đất, nhích cơ thể từng chút như một con sâu bọ, nó lại giơ chân lên, giẫm xuống cẳng chân còn lại của Nhân.

- Aghhhh...

Nhân đau đớn thét lên, nghiến chặt răng, khóe mắt đã ướt đẫm, nhưng cậu vẫn cố kéo cơ thể về trước, con rồng Komodo nhìn cậu lết đi, cho đến khi đụng một bức tường vô hình, Kết Giới của nó, thứ mà nó luôn sử dụng khi đuổi theo Nhân, khiến không một ai nhìn thấy nó ngoài Nhân.

- Khặc khặc khặc...

Con rồng Komodo nhìn sắc mặt tuyệt vọng của Nhân thì hé miệng cười, nó thích nhất là con mồi ở trong trạng thái tuyệt vọng đến cùng cực như vậy, hương vị mới ngon.

Khi con rồng Komodo há cái miệng rộng ra, định nuốt chửng Nhân từ chân đến đầu, thì một luồng khí lạnh quét qua, bầu trời tối xuống, một người bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt nó, một vũng nước đen ào ào chảy ra dưới chân người đó, một cái đầu kì quái vươn ra, cắn vào cổ con rồng Komodo, kéo nó ra khỏi chỗ Nhân đã hôn mê vì mất máu và tra tấn tinh thần.

Huy không nói nhiều lời, toàn bộ trang bị đều được kích hoạt, cơ thể phồng to lên, cậu cầm dao găm bạc, nhào về phía con rồng Komodo, một cái nắm đấm vào mặt con rồng Komodo đang bị Yêu Khẩu ghì chặt dưới đất.

“Rắc” một tiếng, xương hàm của con rồng Komodo theo tiếng mà gãy, nó choáng váng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bỗng cảm giác dưới chân mát lạnh, sau đó là một cơn đau như là mũi khoan khuấy vào óc, một cái chân của nó bị Huy chặt đứt.

Sau đó lại là một cái đấm vào mặt, tiếp đó lại là một cái chân bị chặt xuống, con rồng Komodo cố vùng vẫy cơ thể một cách tuyệt vọng, nó hiện tại không khác gì Nhân lúc nó hành hạ cậu ấy, mà Huy càng tàn nhẫn hơn, bốn cái chân đều bị cắt đứt.

Con rồng Komodo trừng đôi mắt giận dữ nhìn Huy, Huy giơ dao găm lên, cắm thẳng vào giữa trán nó, lưỡi dao đâm xuyên vào óc, khiến con rồng Komodo mất mạng, biến thành một đám tro tàn bay theo gió, mà quyển sách kỹ năng cũng rơi xuống.

Huy nhanh chóng nhặt nó lên, quay đầu kiểm tra tình trạng của Nhân, gãy xương, chấn thương nội tạng và mất máu khá nhiều, hơi thở yếu ớt, đã lành ít dữ nhiều.

- Bóp nát đống này đi, rồi nhét cho nó ăn đi, nhưng hậu quả cũng không khả quan lắm đâu.

Leo từ cái bóng đứng lên, móc từ trong cơ thể ra hai viên ngọc mắt mèo đưa cho Huy, Huy ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo, cậu cũng không có cách nào khác, bóp nát hai viên ngọc mắt mèo, nhét vào miệng Nhân, Leo đưa một chai nước cho Huy, Huy rót nước vào miệng Nhân, bởi vì hôn mê, nên Nhân không thể nuốt, nước và bột từ ngọc mắt mèo tự chảy xuống cổ họng, có thì vào dạ dày, có lại chảy sang phổi.

Vài giây sau, cơ thể Nhân bỗng nhiên mọc ra lông mèo, khuôn mặt cũng biến thành như mặt mèo, nhưng cậu ấy đã hít thở lại như bình thường và cũng vì có nước trong phổi khiến cậu ho sặc sụa, nhưng tình trạng đã không còn hấp hối nữa.

- Nó như này, có ổn không?

Huy nhìn Nhân trở thành người mèo thì hỏi Leo, Leo không trả lời, chỉ là giơ chân đá Nhân ra khỏi Lĩnh Vực của nó, mà Nhân trong tình trạng hôn mê cũng bỗng tỉnh lại, lông mèo và khuôn mặt giống như mèo biến mất, cậu ta ngơ ngác nhìn xung quanh, nhưng nhanh chóng gục xuống, ngủ thiếp đi.

Lúc này Huy và Leo mới xuất hiện trở lại, từ đằng xa, tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi, Huy vội vàng dùng kỹ năng Đồng Hành cùng Gió theo đường khác chạy trốn.

............

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.