Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử Linh Duệ

Tiểu thuyết gốc · 3116 chữ

..........

...........

Trên một giao lộ, đèn giao thông chuyển thành màu xanh, dòng người đi bộ lập tức băng qua đường, giữa dòng người bỗng xuất hiện một bóng người, cao và gầy, mặc áo hoodie trùm đầu màu đen, đội mũ lưỡi trai hạ thấp che kín nửa khuôn mặt, quần sooc ngắn cùng màu, trên đầu mang theo đồ trang sức tai mèo, hoặc chỉ là do người qua đường cho là như vậy, dưới bóng tối của mũ lưỡi trai, một đôi đồng tử như mắt mèo màu xanh lục lấp lóe.

- Tìm thấy mi rồi...

Giọng nói nhỏ phát ra, trong dòng người đi bộ, Nhân đang cầm điện thoại di động vừa đi vừa xem gì đó, thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu của các cửa hàng bên đường, sau đó cậu dừng lại trước một tiệm cafe mèo, bất đắc dĩ tắt điện thoại, đẩy cửa vào trong, ngồi ở một khu vực dễ thấy, một cô gái đang nựng một con mèo mướp béo ú, không ai khác chính là Tuyền, người chị gái nhà bên của Nhân, cũng như là mối tình đơn phương mà Nhân không thể rút ra được.

Meow, Meow, Moew......

Nhân vừa đặt chân vào quán cafe, ngay lập tức, những con mèo trong quán lập tức xù lông lên, kêu lên những tiếng kêu cao vút, có đe dọa, có sợ hãi, có tức giận, dường như chúng thấy được cái gì đó khiến chúng kiêng kỵ, Nhân dường như biết nguyên do là ở mình, lui lại, lập tức những con mèo không kêu gào nữa mà chỉ nghiến răng, trừng mắt nhìn cậu.

Nhân viên trong quán cafe ngạc nhiên, vội xin lỗi Nhân, Nhân lắc đầu bảo không sao cả, Tuyền thấy Nhân không thể vào quán thì cũng đứng lên, thanh toán tiền, rời khỏi quán cafe, bỗng nhiên vỗ vai Nhân, khoác tay trên vai cậu, cười nói.

- Đi, không sao hết, hôm nay chị sẽ đãi mày một bữa thật ngon.

- Dạ vâng.

Nhân hơi má hơi ửng đỏ, bước đi chậm theo Tuyền sải bước phía trước, cả hai đến một nhà hàng lẩu buffet, cả hai cầm dĩa và kẹp gắp thức ăn, làm một nồi lẩu siêu to khổng lồ, vừa ăn vừa trò chuyện về cuộc sống gần đây, trong bất giác, Tuyền bắt đầu kể về người bạn trai của cô, khen ngợi những mặt tốt của anh ta, mà Nhân chỉ cười trừ, gắp thức ăn cho Tuyền.

Bất chợt, Nhân dừng lại động tác gắp đồ ăn của mình, cậu cố nén cảm giác lạnh đang chảy dọc từ sau gáy xuống sống lưng, quay đầu chầm chậm nhìn ra ngoài cửa hàng, một bóng người mặc áo trùm đầu đang nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt như mắt mèo xuyên qua bức tường bằng kính trong suốt, mắt đối mắt. “Leng keng”...

- Chị, em có việc gấp, chị cứ từ từ ăn nhé, nếu xong việc sớm em sẽ quay lại.

Nghe được từ sâu trong máu thịt của mình vang lên tiếng lục lạc, Nhân lập tức đứng lên, tức tốc rời khỏi quán ăn, bằng tốc độ nhanh nhất rời xa Tuyền càng xa càng tốt, cậu đã nhận ra người đang nhìn chằm chằm vào cậu là ai, Linh Miêu.

Chưa chạy được bao xa, Nhân đã không thể chạy được nữa, không phải vì cậu đã mệt hay gì, mà cậu đã đụng vào một bức tường vô hình, âm thanh huyên náo trên đường phố cũng dập tắt, sự tĩnh lặng chết chóc đó cũng không ngăn được, tiếng lục lạc rung lên trong cơ thể cậu càng ngày càng lớn.

- Chậc chậc, không ngờ mấy cái mạng của ta lại rơi vào tay mấy tên nhân loại bình thường như này.

Người mặc áo hoodie bước tới, chậc lưỡi tự giễu bản thân, hai cái tai mèo ngoe nguẩy, Nhân quay đầu, không nhiều lời mà sử dụng năng lực biến thân của mình, biến thành người mèo, cậu đã tự thử nghiệm, khi biến thành người mèo, sức mạnh, độ bền bỉ, tốc độ cơ bản của cậu đều được tăng lên, đại khái có thể hiểu từ một thanh niên cường tráng bỗng chốc biến thành một người đàn ông cường tráng mạnh mẽ vậy.

Nhân nắm chặt nắm đấm, một cú đấm trực diện về phía Linh Miêu, Nhân có học một chút về boxing, trọng lượng cơ thể dồn về phía cánh tay, nắm đấm như là mũi lao xé gió mà đến trước mặt Linh Miêu, Linh Miêu dường như không có chút ái ngại nào, giơ cánh tay mảnh khảnh lên, như là ảo giác lách qua nắm đấm của Nhân, chụp lấy cổ tay cậu, dừng lại toàn bộ động tác của Nhân một cách bạo lực.

Bành...

Nắm đấm dừng lại trước mặt Linh Miêu, chỉ cách một khoảng nhỏ, làm nổ không khí, bộc phát ra một cơn gió hất tung mũ trùm đầu của Linh Miêu, một khuôn mặt người hiện lên trước mắt Nhân, mái tóc đen ngắn, hai hàng lông mày mảnh, đôi mắt to với đồng tử hình dọc như mắt mèo, khóe miệng của thiếu nữ đang nhếch lên đầy trêu tức.

- Vô dụng, vô dụng, vô dụng thôi, sức mạnh của mày từ đâu chứ, từ tao đấy, mà mày vẫn nghĩ dùng nó chống lại tao sao, đồ nhân loại ngu ngốc?

Giọng nói lanh lảnh của Linh Miêu vang lên, Linh Miêu cười lớn, nó dùng sức bóp chặt cổ tay Nhân, xương cứng trong tay nó như là đậu hũ bị bóp nát, Nhân nghiến răng nén lại cơn đau, nâng chân lên, chân phải chịu lực đẩy cơ thể lên không, xoay người, chân trái chịu hết sức nặng cơ thể đá ngang eo Linh Miêu, mặc cho cánh tay bị nắm chặt xoay một vòng 180 độ, cơn đau như là mũi dao đâm thẳng vào đầu óc, nhưng Nhân vẫn không dừng lại động tác.

- Không chịu tiếp thu.

Linh Miêu dùng sức kéo một cái, sức mạnh khó tưởng kéo cơ thể Nhân về trước, khiến cú đá lệch vị, đầy đủ Linh Miêu né qua đòn tấn công này, nhưng ai mà biết được, Nhân lợi dụng lực kéo của Linh Miêu, xoay ngược cơ thể lại, dùng chân phải đá xuống đầu của Linh Miêu, cực kì vi phạm thường thức về cấu tạo nhân thể công kích Linh Miêu.

Vừa mới né tránh, không còn dư lực né tránh lần nữa, Linh Miêu bị Nhân đá trúng đầu, sức mạnh của Nhân hiện tại cũng không thể khinh thường, khiến Linh Miêu đau đến mức buông lỏng bàn tay, Nhân nằm lấy cơ hội, vừa đặt chân xuống đất, tay trái liền mở ra công kích, năm ngón tay mọc ra vuốt mèo sắc như dao cạo, đâm thẳng đến huyệt thái dương của Linh Miêu.

Roạt....

Tiếng của da và thịt bị xé rách, máu tươi đỏ rực bắn ra, Nhân ngơ ngác nhìn bụng của mình, một cánh tay mảnh dẽ xuyên qua bụng của cậu, ngập đến khuỷu tay, ngay sau đó là một cơn lạnh buốt và đau đớn truyền tới, cánh tay rút ra khỏi bụng Nhân, mang theo nội tạng ra ngoài cơ thể.

Linh Miêu đưa tay lên miệng, nhấm nháp vị máu trên ngón tay, lập tức nhổ ra, mùi vị không ngon như nó tưởng, trên trán của Linh Miêu thình lình lại có một con mắt đang khép mở, tròng mắt đảo khắp xung quanh, từ khóe mắt chảy ra một giọt huyết lệ, con mắt cũng đóng kín, da thịt liền lại nhìn không ra khe hở.

- Một chút kỹ xảo nhỏ cũng muốn đánh bại tao, đúng là nhân loại ngu xuẩn.

Linh Miêu đá ngã Nhân xuống đất, châm chọc cười lớn, Nhân ho khan, máu chảy ra từ khóe miệng, hơi thở từ từ chậm dần, ánh mắt nặng nề hơi rũ xuống, cho dù có là dị nhân, thì vết thương trí mạng như này đã quá đủ lấy mạng cậu, Nhân nở nụ cười thê lương, lẩm bẩm hai chữ : Xin lỗi.

...

Cạch...

Tuyền buồn bực bỏ điện thoại xuống, trên màn hình điện thoại là giao diện tin nhắn với Nhân, cô gửi rất nhiều tin nhắn nhưng không được đáp lại, nhìn nồi lẩu vẫn còn nghi ngút khói và đầy ắp đồ ăn, nhưng cô chẳng còn hứng thú để ăn tiếp, gọi nhân viên đến thanh toán, rời đi.

Đi trên con phố đông đúc, Tuyền lấy ra tai nghe không dây, bật một bài nhạc trên điện thoại, vừa đi vừa lắng nghe, khi đi qua một đoạn đường, âm nhạc trong tai nghe bỗng bị nhiễu một chút, một âm thanh khác thường truyền vào tai của Tuyền, giọng nói của một người mà cô không thể không nhận ra, thều thào yếu ớt nói hai chữ : Xin lỗi. Thoáng qua nửa giây liền biến mất, bị âm nhạc lấn át.

....

- Hahahaha....

Trong Kết Giới của Linh Miêu, nó cười như điên dại, cảm giác được dày xéo kẻ thù, làm dịu đi nỗi hận trong người khiến nó cực kì sảng khoái, trên danh sách phải giết của nó vừa xóa đi một cái tên, bây giờ chỉ còn lại một cái khác, trong sự điên loạn của mình, Linh Miêu không hề để ý cái thi thể đang dần lạnh dần của Nhân bỗng nhiên nhúc nhích.

Cách, cạch, cạch, cạch....

Âm thanh kì quái vang lên trong cơ thể Nhân, như là một cái ổ khóa trên dây xích sắt bị ai đó mở ra, sau đó lôi kéo dây xích tạo ra thứ âm thanh nặng nề, Nhân bỗng nhiên xác chết vùng dậy, đờ đẫn sờ phần bụng của mình, vết thương vẫn còn ở đó, phần nội tạng dài loằng ngoằng vẫn treo ở bên bụng, máu tươi cũng đang chảy ra như suối phun, nhưng cậu lại không hề cảm giác được cơn đau gì cả.

- Cái gì?

Linh Miêu giật mình nhìn Nhân, bốn mắt nhìn nhau, khó hiểu, kinh ngạc, bối rối, hoảng hốt đều có thể nhìn thấy rõ trong mắt cả hai, Linh Miêu nghiến răng, con mắt trên trán lần nữa mở ra, Nhân lần này rõ ràng cảm giác được, thần kinh của mình như bị một cây búa vô hình gõ trúng, hình ảnh trước mắt mơ hồ, nhưng cũng chỉ trong một giây thôi, hình ảnh trước mặt lại biến về như cũ, Linh Miêu đã nhào tới trước mặt Nhân, giơ lên bàn tay với móng vuốt, đâm thẳng về phía mặt Nhân.

Nhưng mà nó rất chậm, chậm như tốc độ video bị cài đặt thành 0,5 vậy.

Nhân giơ tay trái lên, một cú bạt tai như là đập một con muỗi va vào má phải của Linh Miêu, cậu rõ ràng nhìn thấy cái má bẹp xuống, máu tươi màu xanh lá từ khóe miệng Linh Miêu bắn ra, đôi mắt từ từ trừng lớn của nó, sau đó là rầm một tiếng, Linh Miêu như là quả bóng phạt bị cầu thủ hết sức đá ra, cả người đập lên bức tường vô hình của Kết Giới.

- Meow? Meow? [(ò_ô?)]

Linh Miêu ôm mặt, trong miệng kêu lên tiếng mèo, nó trong chốc lát quên luôn tiếng người, giả, quá giả, đây không phải sự thật, nó không thể tin được nửa phút trước bị nó dễ dàng tàn sát nhân loại ngu xuẩn, nửa phút sau biến thành thứ quái quỷ không nhìn Mắt Quỷ của nó, sức mạnh thì đột biến từ nhân loại hơi mạnh thành vượt qua nhân loại, làm nó bị thương.

- Mày, mày là cái quái quỷ gì vậy?

Linh Miêu sợ hãi kêu lên, Nhân đứng lên, mờ mịt nhìn bàn tay trái của mình, 17 năm trai tân, làm bạn với tay trái tới nay, đột phá rồi hả? Nhưng cậu lập tức phủ định, cảm nhận được trong cơ thể có một nguồn năng lượng nóng rực lan tỏa toàn cơ thể, khiến cậu cảm thấy như được sống lại, lột bỏ một sợi xích quấn chặt cơ thể từ lâu, nhẹ nhàng mà khoan khoái.

- Cái mùi này, không thể nào?

Từ trên người Nhân, một mùi hương kì lạ từ từ lan tỏa, Linh Miêu dường như nhận ra mùi hương này là gì, nó cả kinh thốt lên, ngay sau đó là cơ thể run rẩy, từ một người biến thành một con mèo đen, run lẩy bẩy chậm chạp tiến lại gần Nhân, hai chân trước duỗi ra, làm động tác quỳ rạp xuống đất, thấp giọng kêu lên.

- Meowww, tử sĩ cung nghênh Tử Linh Duệ.....

.............................

.............................

Thủy Cung....

Huy hai mắt sáng rực nhìn vào trong cái hồ sau tường kính, những con chim cánh cụt bơi lội trong nước điêu luyện như những vũ công trong nước, lần đầu tiên cậu được nhìn rõ chim cánh cụt như thế, Dung che miệng cười khẽ nhìn Huy tỏ ra thích thú với động vật.

- Đi xem cá heo biểu diễn đi.

Dung kéo tay Huy vẫn cố áp mặt mình vào tường kính đi, Huy ừm một tiếng, quay đầu cố nhìn mấy con chim cánh cụt lần cuối mới chịu đi, cả hai đến nơi biểu diễn của cá heo, loài động vật được cho là một trong những động vật thông minh nhất thế giới, không biết vì sao, những con cá heo vừa nãy còn rất hoạt bát thì khi Dung và Huy xuất hiện, chúng trở nên rụt rè, dường như sợ hãi cái gì đó, nhân viên bơi cùng chúng không hiểu ra sao, không một ai biết trong mắt những con cá heo đang nhìn thấy cái gì, trong mắt chúng là hai cái bóng đen khổng lồ đang liếm láp hàm răng sắc nhọn, hướng ánh mắt thèm khát về những con cá heo đang nơm nớp lo sợ.

Dù vậy, buổi biểu diễn vẫn tiếp tục, mặc dù động tác của những con cá heo hơi cứng ngắc, nhưng vẫn rất thú vị, buổi biểu diễn kéo dài 15 phút, Dung và Huy hài lòng rời đi, chỉ có hai cái bóng đen tiếc nuối nhìn nhau, chậc lưỡi.

......

Tiếp đó, cả hai cùng đi khu thương mại, ăn uống, chơi minigame, cuối cùng là mua sắm, một ngày nhanh chóng trôi qua, khi Huy về đến nhà, vẫn còn chưa nhận thức được thời gian trôi qua nhanh như vậy, Dung bỗng nhiên đưa cho Huy một cái hộp quà màu đỏ, cột dây ruy băng xinh xắn, kèm theo một cái nháy mắt đầy ẩn ý, đóng cửa xe, chiếc xe lao đi vun vút, ngoặt khỏi tầm nhìn của Huy.

Vào nhà, Huy thả người trên ghế sofa, lật xem hộp quà trong tay, dưới đáy hộp quà có dòng chữ viết tay : “Chúc mừng sinh nhật”, Huy mới giật mình nhớ ra, hôm nay là sinh nhật của mình, từ rất lâu rồi, cậu không hề tự làm cho mình một bữa tiệc, hay một cái bánh để mừng sinh nhật cho bản thân, đối với cậu, sinh nhật chỉ là một ngày đánh dấu cho chuỗi ngày còn sống của mình mà thôi, có cũng được, không có cũng chẳng sao.

- Chả trách sao, cậu ấy toàn đưa mình đi xem những thứ mình thích.

Huy vô thức mỉm cười, mở ra dây ruy băng, bên trong hộp quà lại là một món trang sức, một cái nhẫn bằng bạch kim, thiết kế rất đơn giản, nhưng lại không hạ thấp giá trị của nó, Huy hài lòng đeo lên ngón cái, vừa như in.

- M*, cơm chó, gâu gâu, tao no rồi.

Leo từ dưới đất đứng lên, trong miệng lầm bầm, bất chợt nó ngẩng đầu, hướng ánh mắt về phương hướng nào đó, khóe miệng dần dần giương lên, nó cảm nhận được, một kẻ đáng gờm nữa lại thức tỉnh, bức màn đen cuối cùng cũng không ngăn nổi cơn bão đang nổi lên, dần dần bị vén ra, thời đại khác sắp mở ra khiến nó không thể ngăn lại biểu cảm trên mặt.

..............

- Tử Linh Duệ? Ý mày là gì?

Nhân nhìn Linh Miêu phủ phục dưới chân, gặng hỏi nó, Linh Miêu run rẩy, mùi hương trên người Nhân càng ngày càng đậm, khiến hô hấp của nó dần trở nên khó khăn hơn, nó đứng lên, hai tay chắp trước ngực, trả lời.

- Đại nhân, Tử Linh Duệ là hậu duệ của Tử Linh Vương, là thời đại trước Quỷ Vương, mà ta là một Tử Sĩ trong 12 Tử Sĩ của Tử Linh Vương, miễn là còn sống thì phải phục tùng dòng dõi của Tử Linh Vương.

Linh Hồn, Ma, Quỷ, Tinh, Tinh Chủ, Chúa Quỷ, là các cấp bậc mà Vô Ảnh Giả được biết, nhưng những sinh vật trong Ảnh Giới còn biết đến một cấp bậc khác, là Quỷ Vương, Ảnh Giới chỉ có 21 vị Quỷ Vương, chia đều quyền cai quản trên toàn bộ Ảnh Giới.

- ????????.

Nhân chớp chớp mắt, tiêu hóa đám thông tin kì lạ này vào đầu, nhưng vẫn không hiểu nổi bất cứ thứ gì, chỉ biết rất đáng gờm, nhưng cậu vẫn không hiểu mình tại sao lại biến thành Tử Linh Duệ rồi? Chẳng lẽ, cha mẹ mình, không thể nào, ông bà nội/ ngoại? Càng không thể, Nhân dùng hết các mô thần kinh cũng không thể lý giải được, mình tại sao lại biến thành hậu duệ của Tử Linh Vương gì đó.

- Cho tao hỏi, Tử Linh Vương còn sống không?

- Ngài ấy đã chết rồi, từ hơn 200 năm trước.

- Vãi lờ, ông bà cố cố tổ? Còn nữa, Tử Linh Vương cái gì đó, là nam hay nữ?

- Tử Linh Vương là nữ vương, là từ vong linh tái tạo thực thể, biến thành sinh vật bất tử.

- Hô ly shiệt? Ông cố cố tổ quá mạnh, con cháu không thể không kính ngưỡng.

Nhân che miệng, run rẩy bật lên ngón tay cái, cho ông cố cố tổ ở trên trời một cái like cực mạnh, chẳng trách ngày nhỏ thường được ông nội kể lại, tổ tiên trong nhà là một vị anh hùng hào kiệt, quả là không sai một chút nào.

....

Còn tiếp...

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thời gian
Cập nhật leonguyenx810
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.