Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghiệp Báo

Tiểu thuyết gốc · 3413 chữ

..........................

Linh Miêu leo ở trên vai Nhân, giải trừ Kết Giới, Nhân sau khi nhét đống nội tạng vào lại cơ thể thì dùng áo khoác cột quanh bụng, che lại vết thương, cánh tay bị gãy cũng bị vặn trở về, sau khi được Linh Miêu diễn giải về Tử Linh Vương và Tử Linh Duệ, cậu đã hiểu được đại khái về sự khác thường của bản thân.

Tử Linh Vương là từ một Linh Hồn một đường đi đến Chúa Quỷ, từ từ tái tạo cơ thể, mà cũng bởi vì vậy, nên cơ thể không có cảm giác đau, không có các nhu cầu sinh lý trong cơ thể, tuần hoàn nội ngoại cũng không có, trên cơ bản như là một cái xác không, mà Tử Linh Vương khi đó nhận thấy nguy hiểm gì đó, cho nên mới chọn một người duy trì dòng dõi, sinh hạ Tử Linh Duệ.

Tử Linh Duệ cũng phân thành ba bậc là Không Đau, Không Máu, Không Chết, Nhân hiện tại ở bậc Không Đau, cậu bởi vì ở lúc sắp tiếp nhận cái chết, vô tình mở ra khóa, thức tỉnh huyết thống của Tử Linh Vương.

Mà “khóa” này, ngay cả Linh Miêu cũng không biết tại sao trên người Nhân lại có, mà theo nó biết, từ khoảng 200 năm nay, đã không xuất hiện Tử Linh Duệ nữa, khiến những Tử Sĩ như nó lưu lạc khắp nơi tìm kiếm Tử Linh Duệ, cũng như tìm hiểu tại sao Tử Linh Duệ lại biến mất một cách kì lạ như vậy.

Nhân bỗng nhớ lại lúc nhỏ, khi cậu còn khá là nhỏ, ký ức lúc đó rất mơ hồ, cậu được cha mẹ đưa đến gặp ông nội, sau đó thì cậu không nhớ gì nữa, ký ức của ngày hôm đó chỉ còn lại lúc cậu được đưa đến trước mặt ông nội mà thôi.

..........

Khu vực 44, nhà họ Nguyễn, một gia tộc khá lâu đời, khuôn viên rộng lớn ở một vùng ngoại ô, với kiến trúc gạch ngói cũ kỹ, một ông lão lưng còng, tay trái chống gậy tròn, đi vào từ đường của tổ tiên, bất chợt một tấm ảnh thờ rơi xuống đất, mặc dù không gian bên trong là đóng kín, không hề có gió, khi ông lão cầm tấm ảnh thờ lên, lau đi vết bụi bám trên mặt kính đã nứt vỡ, tấm ảnh của một đứa bé con rõ dần.

- Trốn không được số trời, hazzz...

Ông lão lẩm bẩm, thở dài, ôm tấm ảnh rời khỏi từ đường, lúc này, một đôi vợ chồng trung niên gấp gáp đi đến trước mặt ông lão, nét mặt lo lắng bồn chồn, mà khuôn mặt người đàn ông trung niên có vài phần giống với Nhân, hoặc nói đúng hơn thì Nhân khá giống ông ta, Nguyễn Thành Công, cha ruột của Nguyễn Thành Nhân.

- Cha, thằng Nhân...

- Cha biết rồi, tránh 200 năm, sự ích kỷ của chúng ta cuối cùng phải trả, mà nghiệp chướng này, hazz, tội cho thằng nhỏ.

Cha của Nhân gọi ông lão là cha, ông nội của Nhân, Nguyễn Thành Gia, 78 tuổi, hiện tại là người đứng đầu của nhà họ Nguyễn, cũng là người hiểu rõ nhất bí mật của nhà họ Nguyễn, 300 năm trước, ông nội của Nguyễn Thành Gia mang về đời thứ nhất Tử Linh Duệ, tức là cha của ông, sau khi bàn giao hết mọi chuyện cho người em của mình, ông nội của ông cũng qua đời.

Hai mươi năm sau, cha của ông Nguyễn Thành Gia, mới phát hiện ra, Tử Linh Duệ là một lời nguyền, bởi vì Tử Linh Vương nghịch lại ý trời, sinh hạ dòng dõi, mặc dù dòng dõi này không hợp thói thường, rất nhiều người thèm khát nó, nhưng sau khi hiểu rõ về nó, thì lại không còn chút khát vọng gì.

Tử Linh Duệ cả đời không thể đụng tới những gì họ thích nhất, yêu những người họ yêu nhất, nếu không chỉ làm hại họ, nguy tới tính mạng.

Cha của ông Nguyễn Thành Gia khi đó tìm hết mọi cách loại bỏ thứ huyết thống nguyền rủa này, cho đến khi ông ấy tiếp xúc với Ảnh Giới, được một người thần bí truyền lại một cái “khóa”, đem huyết thống khóa lại, nhưng sinh hạ dòng dõi thì huyết thống cũng đi theo, tạo ra một đời mới Tử Linh Duệ, hơn nữa là huyết thống càng ngày càng đậm.

Nhưng nếu dòng dõi hạn chế tiếp xúc với những đồ vật hay sinh vật từ Ảnh Giới, thì “khóa” sẽ không thể bị dễ dàng mở ra, dù huyết thống nồng đậm hơn đi chăng nữa.

Mà “khóa” một khi mở ra, thì một đời đó Tử Linh Duệ không thể khóa lại huyết thống một lần nữa, phải như Tử Linh Vương năm xưa, tìm một người vô danh nào đó, truyền lại huyết thống, hoặc quyết định chết già, từ đó về sau, trên đời không còn Tử Linh Duệ nữa.

- Nước chảy bèo trôi, thuận theo tự nhiên đi.

Ông Thành Gia thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời, mẹ của Nhân khuỵu xuống, tay che miệng khóc nức nở, cha của Nhân nhắm chặt mắt, cố nén lại nước mắt, đỡ vợ mình dậy, dìu người phụ nữ của mình về nghỉ ngơi, nếu không phải do công việc và trong gia tộc có việc, bọn họ sẽ không để Nhân tự lập, để rồi mở ra “khóa”.

- Hừ, lũ chó hoang lại tới.

Ông Thành Gia nhìn về phía sau từ đường, nơi đó là nghĩa trang của gia tộc, chôn cất đời thứ nhất Tử Linh Duệ và người truyền lửa của Tử Linh Vương, mặc dù chỉ còn lại hài cốt, nhưng vẫn hấp dẫn một đám không biết kính nể lại tham lam chó hoang, từ Ảnh Giới chui ra, muốn đem hài cốt lấy đi.

.........................

Khu vực 81, một phòng tập gym nào đó.

Huy mồ hôi nhễ nhại buông xuống đôi tạ tay 25 kg, cầm lên bình giữ nhiệt đã pha sẵn sữa bột tăng cơ, nghỉ ngơi một chút để tiêu hóa, Huy tiếp tục tập luyện, cố gắng lợi dụng kỹ năng Thuật Luyện Thể cường hóa Sức Mạnh và Thể Trạng, tập tay, chân, và ngực, nhìn thời gian đã gần buổi trưa, Huy nhanh chóng lôi kéo cơ thể sắp rơi ra từng khúc về nhà, tắm rửa thay đồ, vác lên cặp sách, đến trường học như bình thường.

Vứt cặp sách lên bàn, Huy ngã đầu liền chìm vào giấc ngủ, mặc kệ tiết học này ra sao, mà giáo viên cũng chẳng quan tâm học sinh cá biệt như cậu là mấy, một vài con sâu sẽ tự chết sau một đợt phun thuốc trừ (thi cử).

Ngủ vọn vẹn một tiết học, bù đắp lại thể lực và tinh thần, Huy cảm giác bụng cồn cào, nhưng vẫn cố đợi thêm chút nữa, tiết học mới vừa kết thúc, cậu liền chạy ra ngoài, một đầu chui vào canteen, húp xùm xụp ly mì tôm, sau đó lại ăn một thanh chocolate, cảm giác chỉ hơi lấp bụng, cậu lại mua thêm một ly tôm nữa, húp xì xụp.

Đột nhiên, Huy giật mình, một cái nhìn chằm chằm từ sau lưng, cảm giác bị theo dõi quen thuộc đó khiến cậu cảnh giác, gần đây, cái ánh mắt theo dõi này bỗng biến mất, hôm nay lại bỗng nhiên xuất hiện, mà còn là ở nơi chưa từng xuất hiện trước đây, trường học.

Huy lập tức thanh toán tiền ăn, chuồn một mạch vào lớp dưới ánh mắt khó chịu của giáo viên, nhưng ánh mắt đó chả là gì với ánh nhìn chăm chăm đang dán sau lưng Huy, vùi đầu lên bàn, Huy giả vờ ngủ, làm những sinh hoạt bình thường mà mình hay làm.

Trên nóc của tầng giáo vụ, A680 nhìn chằm chằm vào vị trí của Huy, gần đây Ảnh Quỷ từ khu vực khác bỗng tấp nập chạy đến khu vực 81, mà lũ quái vật trong Ảnh Giới cũng chui ra ngoài nhiều hơn, khiến cô không thể không bỏ qua nhiệm vụ quan sát Huy, tập trung vây quét Ảnh Quỷ và quái vật.

- Nhàm chán quá đi.....

A680 bĩu môi, lầm bầm, cô thà rằng kéo cơ thể mệt mỏi trở về trụ sở sau khi càn quét đám Ảnh Quỷ hơn là ngồi theo dõi một thằng nhóc bình thường, cô thậm chí còn có suy nghĩ đệ đơn về tổng bộ, loại bỏ hồ sơ của Huy khỏi tổ D, ngừng mọi hoạt động theo dõi cậu, quá lãng phí nhân lực và thời gian.

Ting...

Một tiếng vang nhỏ phát ra từ cái đồng hồ đeo trên tay của A680, thời gian theo dõi đã xong, chỉ vỏn vẹn 45 phút, A680 quay lưng rời khỏi trường học, Huy nằm dài trên bàn thở phào, ánh mắt kia đã biến mất không thấy nữa, áp lực đổ dồn trên người bỗng nhẹ bớt, cậu nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, hướng ánh mắt về phía A680 từng đứng đó.

- Thật là phiền phức....

.......

.......

Tan học, Huy xách ba lô đi ra cổng trường, bất ngờ là cậu lại gặp Nhân đang đứng đợi cậu, lưng dựa vào tường, hai tay ôm ngực, cúi đầu suy nghĩ gì đó, Huy dừng lại ở một khoảng cách, nhìn con mèo đen đang ngồi chồm hổm trên vai Nhân, dùng tay trước vuốt vuốt râu mèo, nhàm chán ngáp một cái, Linh Miêu.

- Ê, lại đây, có nhiều chuyện tao muốn kể với mày lắm.

Nhân phát hiện ra Huy, ngoắc tay gọi, Huy nhìn chằm chằm Linh Miêu, nó nhận ra ánh mắt của Huy thì cùng trừng lại, nhe răng mèo ra hăm dọa, nhưng bị Nhân nắm lấy cổ sau, xách xuống ném một qua bên.

- Mày nhìn thấy nó hả?

Nhân hỏi Huy, Huy cũng không giấu diếm gì gật đầu, hai lần chạy trốn khỏi Linh Miêu, mỗi lần đều là suýt chết, nhưng cậu đang thắc mắc tại sao Linh Miêu bỗng trở nên thân thiết với Nhân như vậy, nên biết chính cậu đã cho Nhân ăn hai viên ngọc mắt mèo, tương đương hai cái mạng của Linh Miêu.

- Đi, tìm một chỗ dễ nói chuyện tý.

Nhân khoác vai Huy, nói, cả hai đi đến miếng đất trống sau trường, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, Nhân cầm Linh Miêu lên, ném qua một bên, Linh Miêu hậm hực đi sang một chỗ khác, thi thoảng vẫn quay đầu liếc nhìn cái bóng dưới chân Huy, hoặc nên nói là Leo.

- Mày cũng là dị nhân hả?

Bất chợt, Nhân hỏi Huy, Huy hơi bất ngờ trước câu hỏi này của Nhân, nhưng cũng có thể hiểu được, Linh Miêu là thứ mà người bình thường chỉ có thể sợ hãi, làm sao có thể nhìn thấy, tiếp xúc, nên Nhân nghĩ cậu là dị nhân cũng là bình thường, nhưng Huy chậm rãi lắc đầu.

- Thế à, mà thôi, tao cũng chẳng quan tâm lắm, nghe nè, thế giới này ai mà ngờ được nó lại bất thường vãi luôn.

Nhân thấy Huy không nói gì thì cũng bỏ qua chủ đề đó, bắt đầu thao thao bất tuyệt về những thứ mà Linh Miêu cho cậu ấy biết, dị nhân, quái vật, ma quỷ, Vô Ảnh Giả, Ảnh Giới, những thứ mà Huy cũng biết, nhưng cậu vẫn ngồi lắng nghe Nhân kể, cho đến khi Nhân nói về các Quỷ Vương, về thân thế của mình.

Leo xao động, cái bóng dưới chân Huy lắc lư như cái bóng của tàn cây đang bị gió thổi lao xao, Huy cảm nhận được Leo dường như rất xúc động, nhưng cảm xúc đó khó mà diễn tả hết bằng lời, chỉ biết Leo hiện tại đang rất hỗn loạn.

Xoạt....

Một cơn gió lạnh thổi qua, cái bóng dưới chân Huy biến mất, Huy bất ngờ, Linh Miêu cùng lúc cũng biến mất, Nhân khó hiểu nhìn qua chỗ Linh Miêu vừa mới đứng đó, lại nhìn Huy, dường như cậu cũng đã nhận ra cái gì đó.

......

- Mày đã biết bao nhiêu chuyện rồi hả, con mèo nhỏ?

Trong Lĩnh Vực, Leo cầm chặt cổ của Linh Miêu, hỏi, mặc kệ Linh Miêu vùng vẫy thế nào, cũng không thể thoát khỏi bàn tay như cái kìm của Leo, nó tuyệt vọng cũng như sợ hãi nhìn qua Leo, nó nào biết được, con Quỷ mà nó từng nhắm đến để làm thức ăn, lại là tồn tại mà nó không thể chống lại, đúng hơn là có gan để chống lại.

- Ta không biết gì hết, nhiệm vụ của ta chỉ là tìm kiếm Tử Linh Duệ và tập hợp lại 12 Tử Sĩ mà thôi.

Linh Miêu gấp gáp hút vào một hơi thật sâu, trả lời, bàn tay Leo xiết chặt khiến nó không thể thở nổi, âm khí trên người nó bay về phía Leo, mà Leo như một cái lỗ đen, nghiền nát đống âm khí tạp nham đó, Leo buông tay ra, ném bỏ Linh Miêu xuống đất, mở miệng nói.

- Tốt nhất là như vậy, mà 12 Tử Sĩ hiện tại chỉ còn 9 thôi, trước đây có vài tên không biết lượng sức đã bị xử lý sạch sẽ rồi, chúng nó chỉ là vô tình hoặc cố ý đụng chạm tới tao thôi, nhưng chúng nó lại không biết nó chọc vào thứ gì.

- Mà tốt nhất, 12 Tử Sĩ bọn mày, nên chết hết đi càng tốt, một đám dơ bẩn.

Linh Miêu trong mắt hiện lên sự phẫn nộ, nhưng vẫn nhịn xuống, Leo triệt tiêu Lĩnh Vực, thoáng cái trở về dưới chân Huy, mà Linh Miêu cũng trở về bên cạnh Nhân, như chưa có chuyện gì từng xảy ra.

- Vậy là mày trở thành Vô Ảnh Giả?

Nhân chú ý, Huy trong thoáng chốc bỗng nhiên không có bóng, tuy chỉ là một thời gian ngắn, nhưng đủ để Nhân nhận ra, Huy trầm mặc không trả lời Nhân, ai mà ngờ được, Leo bỗng nhiên nổi điên, tự bại lộ ra thân phận của Huy, Huy nghiêm túc gật đầu, xem như trả lời Nhân.

- Có vậy thôi cũng giấu diếm làm mịa gì? Tao sẽ giữ bí mật này cho mày, cũng như mày cũng giữ bí mật cho tao, hứa chứ?

Nhân chìa ngón út ra, nói, Huy cũng chìa ngón út ra, cả hai làm một cái nghéo tay, cộng đồng giữ bí mật cho nhau, trong số ít người mà Huy có thể tin tưởng thì Nhân có thể xếp thứ hai chỉ sau Dung.

- Được.

Huy cầm chặt tay Nhân, nói, Nhân nở nụ cười rạng rỡ, khoảnh khắc này như càng được in sâu vào trong trí nhớ khi ánh chiều tà chiếu lên người họ, một khung cảnh tưởng chừng như chỉ có trong phim ảnh, Nhân xách Linh Miêu lên, phẩy tay chào tạm biệt Huy, Huy nhìn Nhân rời đi, từ một con đường khác về nhà.

...

[Nhiệm vụ khẩn Chung Cư Máu]

Mô tả : Chung cư bị những linh hồn chiếm đóng, sát hại người sống, dùng máu tươi nhuộm đỏ các bức tường, vẽ lên những gương mặt xấu xí của chúng, để nơi đó trở thành hang ổ của chúng.

Yêu cầu : Thanh tẩy toàn bộ ma quỷ bên trong chung cư.

Phần thưởng : Tăng 2 cấp, một trang bị cấp C, một kỹ năng cấp C.

Phần thưởng thêm : Một kỹ năng cấp C - B (tùy theo độ cống hiến cho nhiệm vụ).

Thời hạn : 12 giờ.

Trừng phạt : Trở thành chất dinh dưỡng cho Chung Cư Máu.

.............

Huy vừa mở cửa nhà, bảng thông báo từ Ảnh Giới bỗng hiện lên, cậu kinh ngạc, cũng khá lâu rồi mới gặp lại nhiệm vụ khẩn, cậu nhanh chóng thay quần áo, bộ đồng phục chiến đấu mới cũng đã rách toạc, cậu chỉ đành mặc một bộ quần áo thể dục bình thường, tiện cho việc vận động, Huy lấy mặt nạ phòng khí độc đeo lên, nói với Leo trông chừng nhà, bản thân thì đi đến trước gương, chui vào Ảnh Giới.

............

.............

Khi Huy phát hiện mình bỗng xuất hiện trong một cái sảnh chính lớn, đèn trên đầu yếu ớt chớp mở lại tắt, tường trắng bị rêu và những vết đen bám đầy, mùi hôi khó chịu từ bốn phương tám hướng ập tới, cũng may Huy đeo mặt nạ phòng khí độc, có chức năng lọc không khí, cho nên cũng chẳng bị ảnh hưởng gì.

Nhìn quanh, có bốn người khác cũng đang đứng, ba nam một nữ, một người đàn ông cao to, mặc áo khoác trùm đầu, đeo khẩu trang màu đen, chiều cao chắc khoảng 1m9, từng bắp thịt căng lên dưới lớp quần áo, đứng ở đó mà như một bức tượng điêu khắc tỉ mỉ, một người đàn ông thì gầy và thấp hơn, mặc một bộ quần áo công sở, tay còn cầm vali, trên mặt đeo kính râm, thỉnh thoảng còn đẩy kính lên che lại ánh mắt, mà người thanh niên và người nữ còn lại Huy còn là hơi quen, A682 và A683.

- Xin chào, chúng tôi là nhân viên của Ảnh Bộ, mời các vị xem qua danh thiếp này.

A683 hiền hòa đưa ra danh thiếp mang theo cho những người khác, khi đến lượt Huy, cậu không nhận danh thiếp, A683 cảm thấy khó hiểu, nhưng sau khi Huy mở lời nói mình từng cùng họ tham gia qua một nhiệm vụ khẩn ở đập nước thì A683 mới giật mình nhìn cậu mấy lần.

- Người quen nha, khỏe không người anh em.

A682 vẫn là tùy tiện như thế, đi tới định khoác vai Huy, nhưng cậu nhanh chóng tránh qua, nhanh đến nỗi A682 chưa kịp phản ứng, khiến anh ta vồ hụt một cái, chút nữa thì chụp ếch ở dưới sàn nhà bẩn.

- Tự giới thiệu, tôi là Thuận, còn người này là Nghịch, chúng tôi là đồng đội.

Người đàn ông mặc quần áo công sở đưa tay ra, chỉ về phía người đàn ông cao to, cũng như giới thiệu về khả năng của mình, ai mà ngờ được, người đàn ông gầy gò tên Thuận này lại là một người học về kiếm, là một Kiếm Sĩ, chuyên công, mà người đàn ông cao to tên Nghịch này lại là một bác sĩ thú y, sợ máu người, vận động viên thể hình, là một Thuật Sĩ, chuyên về hỗ trợ, ném cường hóa, debuff.

- A, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong nha.

A683 không nhịn được thốt lên, A682 cũng gật gù, ai mà ngờ được hình thể cường tráng lại là vú em, đứng đằng sau cường hóa đồng đội, cổ vũ sĩ khí đâu, Huy cũng ngạc nhiên vô cùng, đúng là thế giới có nhiều cái lạ mà.

- Nè, người anh em, cho cậu mượn.

A682 bỗng nhiên ném qua cho Huy một khẩu súng lục ổ quay, là một khẩu Colt Python .365 magnum, bên trong đã lắp sẵn 6 viên đạn được mạ bạc, mà A683 còn đưa cho Huy thêm 12 viên đạn nữa, họ biết trình độ bắn súng của Huy ở mức khá ổn định, vì nhiệm vụ lần này không có ông Chiến tham gia, A682 thì lại không thích súng lắm, nên giao cho Huy mượn tạm, còn A683 thì cầm theo vali có chứa thanh súng ngắm lúc trước ông Chiến từng sử dụng, dùng để áp đáy hòm.

- Cảm ơn.

Huy nói cảm ơn với hai người, cậu nâng khẩu súng lục lên, ngắm qua điểm ruồi nhỏ trên nòng súng, làm quen với khẩu súng mới và lạ này, mà hai người Thuận Nghịch cũng không có ý kiến gì, yên lặng nhìn ba người, cảm thấy thời gian quan trọng, Thuận lên tiếng nhắc nhở mọi người, nên đi làm nhiệm vụ.

..................

Còn tiếp

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.