Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâu Đài Salamaz

Tiểu thuyết gốc · 2528 chữ

.........

.........

- Này Bel, nếu mi là Ác Quỷ, vậy hẳn là có Thiên Thần tồn tại?

Dung ngồi trên xích đu, Bel ngồi ở dưới đất, dùng ngón tay vẽ một ngôi sao 6 cánh trên đất, Dung ngước nhìn bầu trời, sau đó lại nhìn Bel, bất giác Dung lên tiếng, khiến động tác của Bel dừng lại, nó trầm ngâm một chút, gật đầu, xem như trả lời câu hỏi của cô.

- Vậy Thiên Đường tồn tại sao? Chúa có tồn tại sao?

- Đã không còn nữa !!!

- Tại sao vậy?

- Hiện tại cô không nên biết, cô nên nghĩ cách trở thành Người Quản Lý thì tốt hơn đấy, quên hứa hẹn giữa chúng ta rồi sao?

- Xùy, tôi mới là Kiểm Soát Viên thôi, còn lâu lắm đấy.

- Chỉ là cô không muốn thôi.....

......

Ngày mới bắt đầu, Huy nhìn ngôi nhà vắng lạnh hơn bình thường, nở nụ cười gượng gạo, cậu thay quần áo, tập thể dục, đến trường, nằm ngủ trên bàn học, một ngày cứ trôi qua đơn giản như vậy, nếu như mỗi ngày không có bị giám sát, thì càng tuyệt vời hơn nữa, nhiều ngày sau đó, cứ lặp đi lặp lại như thế, mỗi ngày đều không khác mấy ngày hôm qua, ngay cả nhiệm vụ từ Ảnh Giới cũng không có, chỉ có nhiệm vụ hàng ngày, nhưng nó hơi khác với bình thường.

...

[Tập trung thuộc dân]

[Lãnh đạo thuộc dân]

[Phát triển Lãnh Địa]

...

Hầu như các nhiệm vụ hàng ngày đều liên quan đến Lãnh Địa, thuộc dân mà Huy có là 88 người, phân chia ở nhiều nơi, sau khi trở thành Lãnh Chúa, khi Huy xuất hiện trước mặt họ thì luôn nhận được sự cung kính, gần đây bởi vì nhiệm vụ phát triển Lãnh Địa, Huy còn lén mua hạt giống lương thực, cây trồng và phân bón ở thế giới thực đưa vào Ảnh Giới, cũng như lãnh đạo thuộc dân tìm kiếm khoáng sản, khai thác.

Không may là chỉ có mỗi Thôn Sau Núi và làng Gò là có mỏ khoáng, một mỏ bạc và một mỏ đồng, mỏ bạc bị chôn vùi sâu trong lòng núi, nghe nói trước đây từng có người đến khai thác, nhưng sau đó thì toàn bộ đều bị giết, xuất hiện cái xác ướp cứ mỗi đêm rằm là lại đến bắt thiếu nữ trong làng làm vợ, thời gian trôi qua, không ai nhớ rõ lối vào khu mỏ ở đâu, còn mỏ đồng thì có vị trí dễ thấy hơn, và chưa có ai khai thác cả, chỉ có một số dân làng lấy đi một ít khoáng đồng bị nước xói mòn ra ngoài về làm công cụ mà thôi.

- Vậy nhờ mọi người tìm kiếm lối vào hầm mỏ, ai tìm được sẽ có phần thưởng.

Huy nói, mỗi ngôi làng đều thuộc về hình thức tự cung tự cấp, nhưng khi có Lãnh Chúa sát nhập toàn bộ Lãnh Địa thành một, giao thương giữa những làng sẽ bắt đầu, tất nhiên có thể là hình thái vật đổi vật, nhưng như vậy thì đơn giản quá, không có tác dụng thúc đẩy giao dịch giữa các thuộc dân với nhau, cho nên, giao dịch vật - tiền - vật mới là hình thái tối ưu nhất.

Thế nên việc khai thác mỏ là tất yếu, nhưng kỹ thuật chế tạo tiền và tinh luyện khoáng cũng là một vấn đề, chuyện này Huy phải tự nghiên cứu thêm, ai mà ngờ được, trở thành Lãnh Chúa tuy có chỗ tốt là điểm thuộc tính sẽ tăng thêm, nhưng cũng có tệ nạn là nếu quản lý Lãnh Địa không tốt thì nó sẽ tan rã, thuộc dân rời bỏ Lãnh Địa, mất quyền hạn của Lãnh Chúa.

Nửa tháng cứ thế trôi qua, Huy đã tìm ra các tinh luyện đồng đơn giản nhất mà với kỹ thuật hiện tại có thể tiếp cận, chỉ cần củi khô là được, còn bạc thì khó khăn hơn, nếu chỉ cần củi thì phải là củi sấy khô, mà còn phải là gỗ tốt, cho nên chỉ có thể hướng đến một loại nhiên liệu là than, mà than cũng cần thời gian chế tạo và ủ chân không, giúp than này có nhiệt trị cao hơn.

....

[Nhận nhiệm vụ mới]

Lâu Đài U Ám

Mô tả : Thế kỉ 15, chủ nhân của lâu đài Salamaz mở cửa đón tiếp khách tham quan nơi ở của ông ta, nhưng những người này đều một đi không trở lại.

Yêu cầu : Tìm ra bí mật ẩn giấu.

Phần thưởng : Tăng 1 cấp, 1 Kỹ năng cấp B.

Phần thưởng thêm : Tùy theo độ cống hiến.

Số người tham gia : 4.

Thời hạn : 2 ngày.

Thất bại : Trở thành một phần của bí mật trong lâu đài.

....

Nửa tháng bận rộn, cuối cùng thì nhiệm vụ khẩn cũng xuất hiện, Huy ra lệnh cho hình nhân giữ nhà, mình thì đi vào Ảnh Giới, lập tức trước mặt biến đổi, Huy đã thấy mình đứng ở một khoảng đất trống giữa khu rừng, nếu hướng ánh mắt về phía cao, trên một mỏm núi đá, có thể thấy một toà lâu đài bằng gạch đá to lớn mà tráng lệ đang được ánh trăng chiếu sáng.

Lần này Huy lại là người đến sớm nhất, sau cậu, bóng tối phủ xuống, một người nữa xuất hiện, Huy nheo nheo mắt, người này cậu cũng biết, hơn nữa mỗi ngày đều có thể gặp cậu ta, thanh niên có tóc đen ngắn, khuôn mặt hờ hững, bước đi ung dung, nhưng mà lúc này, cậu ta có khí thế khác hẳn ở thế giới thực, Song Hùng, phó hội trưởng hội học sinh, cũng là thành viên của Mồi Lửa.

Vù vù...

Hai hình bóng khác xuất hiện, một nam một nữ, lạ thường là những người này Huy đều quen biết, người phụ nữ thuộc Ảnh Bộ, từng xuất hiện cùng với ông Phương Long và ở bệnh viện lúc Nhân bị tập kích, A680, còn người kia chính là ông Chiến, tay xách theo vali, trên vai còn đeo một cái balo cồng kềnh, trên miệng còn ngặm một điếu thuốc rê.

- Ồ, D868, rất lâu không gặp nha, lão già họm hẹm kia còn khỏe không?

- Thầy ấy còn rất khỏe, cảm ơn.

Ông Chiến bá vai Song Hùng, cười nói, Song Hùng khóe miệng co lại, nở một nụ cười nhã nhặn trả lời ông Chiến, A680 im lặng không nói gì, hướng ánh mắt nhìn sang Huy, bỗng thay đổi sắc mặt, vỗ vai ông Chiến, ông Chiến hơi khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy Huy, ông ta cũng ngờ ngợ ra gì đó.

- Không thể nào, mới đó lại gặp?

Trong lòng ông Chiến hô lớn, trong nội bộ đã nói, có sự xuất hiện của T101 và một Vô Ảnh Giả tên Leo, cần phải tránh xa và cố không gây hấn với đối tượng này, chính ông Chiến cũng từng trải nghiệm cảm giác mà Yêu Khẩu xuất hiện là gì, ông cũng không biết đó là Tai Họa, bây giờ lại gặp Huy, cảm giác khác thường bỗng bủa vây, khiến ông cảm thấy lạnh gáy.

- Đừng gây hấn với hắn ta, tìm Thần Hạch quan trọng hơn.

A680 nói với ông Chiến, ông Chiến nhẹ gật đầu, Thần Hạch là lõi năng lượng chống đỡ cho một vùng Khu Vực tồn tại nhiệm vụ, cũng là nguồn năng lượng cực kì quý hiếm mà Ảnh Bộ nhất định phải thu thập, nó có thể giúp Ảnh Bộ ảnh hưởng Ảnh Giới, để những hạn ngạch tham dự nhiệm vụ khẩn là thành viên của tổ chức, tất nhiên chỉ ở giới hạn nào đó chứ không thể là toàn bộ.

Huy còn chưa biết mình đã biến thành thứ quái vật đáng sợ trong mắt những thành viên của Ảnh Bộ, cậu đứng nhìn lâu đài, tìm kiếm đường đi đến đó, bỏ qua những người còn lại, Song Hùng nhìn bóng lưng của Huy khuất sau bóng đêm của khu rừng, vuốt cằm suy nghĩ gì đó.

........

- Tai Họa, để ta vào...

Chuột Tinh nói với Huy, cậu vô thức đưa tay xé cái gì đó trong không khí, tiếng của xích sắt bị đứt ra vang lên leng keng, Chuột Tinh mừng như được mùa chạy vào trong cô nhi viện, tiếng than khóc của những đứa trẻ cứ như những cây kim đâm vào màng nhĩ.

- Hahahaha, thành công rồi !!!

Giọng cười điên loạn của ai đó vang vọng khắp cô nhi viện đã sụp đổ và cháy lớn, Huy dùng góc nhìn thứ ba nhìn bản thân mình lúc nhỏ đang khuỵu dưới đất, mặc kệ nước mưa lạnh tanh đang táp vào mặt, nước mắt và nước mưa hòa vào nhau, chảy dọc xuống cằm.

- Khoan đã, không thể nào, không thể có chuyện đó !!!!

Giọng nói của người kia gào lên, Huy lúc nhỏ vuốt nước mưa hay là nước mắt trên mặt, nhìn Trúc ngã xuống trong vũng máu, tứ chi đã bị cắt đứt lìa, cơ thể vặn vẹo, hốc mắt, tai, miệng đều chảy ra máu, nhưng khác thường là, trước ngực cô có một vết rách to đang động đậy.

Đó không phải là vết thương, đó là một con mắt đang nhắm lại, nó mở ra, nhìn chằm chằm vào Huy, người đang đứng nhìn bằng góc nhìn thứ ba, ngay lập tức, Huy như rơi vào hố sâu, trong bóng tối vô tận đó, vô số con mắt đỏ rực nhìn vào cậu.

- Hộc, hộc, hộc....

Huy bật người dậy khỏi giường lông, đây là phòng cho khách trong lâu đài, khi đến lâu đài, quản gia của lâu đài niềm nở tiếp đón cậu không khác gì một vị khách quý, một quý tộc ghé thăm lâu đài, cho cậu chỗ nghỉ ngơi, bởi vì là buổi tối, cậu cũng không có cách nào, chỉ đành nằm ở trên giường, bất giác đã ngủ quên đến sáng.

- Giấc mơ, không, đó thực sự là ký ức của mình sao?

Huy lau mồ hôi trên trán, tự hỏi bản thân, dường như việc sử dụng Ảnh Ngữ để gọi ra Tai Họa, càng khiến ký ức của cậu trở nên rõ ràng, nhiều việc trong quá khứ, cậu cũng không nhớ rõ nó thực sự như nào, dù sao thì khi đó cậu là một đứa trẻ, ký ức không rõ ràng là chuyện bình thường.

- Tỉnh rồi sao? D810?

Giọng nói khác vang lên trong phòng, không, phải nói là vang vọng ngay trong đầu Huy, cậu nhìn quanh phòng, bên cạnh cửa sổ, Song Hùng nghiêng người tựa bên gờ cửa sổ, tay phải chống lên trán, nhìn cậu, Huy ngạc nhiên, khi mà Song Hùng lại nhận ra cậu là ai.

- Không cần cố phủ định đâu, tôi có thể đọc suy nghĩ của cậu.

Huy còn chưa kịp nói gì, Song Hùng đã chặn trước cậu, cậu ta không mở miệng, nhưng âm thanh lại tải thẳng vào đầu Huy, khiến cậu vô cùng sốc, đây là gì, Esper à, Song Hùng mỉm cười, dường như thực sự nghe được suy nghĩ của Huy, cậu ta ung dung trả lời.

- Giống như cậu thôi, tôi cũng sở hữu Tai Họa, Não, là tên của nó.

- Sao cậu biết tôi là ai? Huy hỏi.

- Dễ thôi, vóc dáng, dáng đi, trọng tâm cơ thể, bước chân di chuyển, đặc điểm cơ thể, nhưng quan trọng hơn là, tôi đọc được suy nghĩ mà đúng không?

Song Hùng phủi bụi trên khuỷu tai, giọng nói truyền thẳng vào đầu Huy, cậu nheo mắt lại, trong vòng vài giây, cậu đã nghĩ ra hai phương án để diệt khẩu, Song Hùng vuốt trán, cười trừ, nói.

- Đừng lo, tôi không có ý định tiết lộ thân phận của cậu đâu, như vậy thì tổn thất cho Mồi Lửa là rất lớn đấy.

Song Hùng đẩy cửa ra, đóng cửa, giọng nói vẫn cứ đi vào thẳng trong đầu Huy, cậu tất nhiên sẽ không tin tưởng lời nói của Song Hùng, nhưng hiện tại ra tay thì không thích hợp lắm, nhiệm vụ còn cần phải hoàn thành, cậu đã mất 7 giờ rồi, chỉ còn lại hơn 40 giờ.

Lạch cạch...

Lúc này cửa phòng lại bị đẩy ra, một bộ xương khô mặc quần áo nữ hầu cũ kỹ đi vào, từng khớp nối của nó di chuyển vang lên tiếng cọt kẹt như sàn gỗ đã cũ, bộ xương nữ hầu cúi người, giơ tay ra hiệu mời Huy đi đâu đó, Huy đứng lên, đi theo nó, đi qua hành lang treo đầy tranh vẽ, hầu hết đã bị bụi bặm che mất, không nhìn rõ tranh họa là gì, ngay cả tủ kính để các đồ trang trí bên trong cũng đã vỡ và bị mạng nhện giăng kín, không biết toà lâu đài này đã bị bỏ hoang bao nhiêu năm.

Bộ xương nữ hầu dẫn Huy đến phòng ăn, nơi sạch sẽ nhất của cả lâu đài, lúc này trên bàn đã dọn đầy đồ ăn, có bánh mì, phô mai, sữa bò, mứt hoa quả, A680, ông Chiến và Song Hùng đã ngồi vào bàn dài, đầu bên kia của bàn dài, là lò sưởi và bảy chiếc ghế, chiếc ghế ở giữa ngay trước lò sưởi là lớn nhất, cũng đại diện cho vị chủ nhân của lâu đài, ngài Salamaz, một người đàn ông già cỗi, làn da nhăn nheo như bị ngâm nước, bộ râu trắng dài đến bụng, mặc bộ quần áo quý tộc sạch sẽ.

Sáu chiếc ghế còn lại chia đều ở hai bên, mỗi ghế đều ngồi một người, bên trái là ba người nam, bên phải là ba người nữ, có vẻ đều là con của Salamaz, mỗi người đều khá trẻ tuổi, lớn nhất cũng chỉ ngoài ba mươi.

Con trai trưởng, Salamaz đệ nhị, 35 tuổi, là một người cao lớn, dáng người vững chãi, rất ra dáng một người lãnh đạo, con gái thứ, Louise Salamaz, 32 tuổi, khuôn mặt quý khí mà đoan trang, Visen Salamaz, 34 tuổi, chồng của Louise. Heathen Salamaz, con gái thứ ba, 27 tuổi, Rudy Salamaz, 28 tuổi, chồng của Heathen và Martha Salamaz, con gái út, 24 tuổi.

(Con rể sau khi vào nhà Salamaz thì phải đổi họ thành Salamaz nhé)

Ngài Salamaz đứng lên, giới thiệu về thành viên trong gia đình, Huy cẩn thận quan sát từng người, đồ ăn cậu không đụng vào một miếng nào, những người khác cũng thế, đâu ai biết được trong Ảnh Giới, đồ ăn có thể chứa cái gì, sau bữa ăn, có thể tự do đi tham quan lâu đài, không có hạn chế gì, khiến ai cũng không biết làm sao, chỉ có thể tự đi khám phá.

.........

Còn tiếp

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi leonguyenx810
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.