Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Răn Đe

Tiểu thuyết gốc · 2577 chữ

.......

Chít... Chít...

Tiếng chuột kêu khiến Huy khó chịu, cậu choàng tỉnh lại đuổi những con chuột đang gặm ăn bánh vụn dưới giường đi, nhưng ngay sau đó cậu bỗng thẫn thờ, hai chân bỏ xuống giường, xỏ vào dép dưới đất, đẩy cửa phòng ngủ tập thể để đi ra ngoài, khuôn viên giữa đêm vắng lạnh cũng không thể khiến cậu chùn bước, tiếng gọi của ai đó từ phía xa khiến cậu không hề sợ hãi chút nào không gian yên tĩnh và tối đen như mực này.

- Tai Họa, cho ta vào.

Đứng trước cánh cổng, Huy ngước nhìn cái bóng của một thứ gì đó to lớn, giọng nói đó cứ văng vẳng bên tai, cậu đưa mắt nhìn một tấm giấy vàng được dán trên cổng, có một sợi dây đỏ dính trên nó, kéo dài vào những góc tối của hai bức tường hai bên của cánh cổng, cậu bất giác đưa tay cầm lấy tờ giấy, xé xuống, cùng lúc, nơi xa ngoài cô nhi viện, rừng cây mà cậu và Trúc từng đến bỗng bốc cháy, một vụ nổ không biết từ đâu ra khiến cả khu rừng chìm trong biển lửa, giọng nói bên tai bỗng vang lên lần nữa, cái bóng đen phá tan cánh cổng được khóa chặt ra, đi vào trong cô nhi viện.

- Hừm, mùi của những món thịt tươi ngon lành, chén canh cặn này không cho ta thì lãng phí quá, chít chít.

..........

Chít...

- Ối, chuột ở đâu thế này?

Một nữ sinh kinh hãi hét lên, khiến những học sinh khác cũng theo đó nhìn lại, quả nhiên có một con chuột đen ngầm bò qua, trong trường học rất ít khi gặp chuột, có thể nói chuột trong Khu Vực rất ít, không biết là do nguyên nhân gì, các học sinh không quan tâm nữa mà đi vào trường, khi cánh cổng trường đóng lại, nắp của một cái cống bỗng bung ra, leng keng leng keng rơi trên đất, sau đó là chuột từ dưới cống bò lên, một con rồi lại một con, cho đến khi cả khuôn viên trường đều đen nghịt chuột.

Đã hai ngày trôi qua, Thu Huyền đã chữa lành bàn tay bị thương, cô đến trường như mỗi ngày, ngồi vào bàn học như những học sinh khác, nhưng khi những con chuột xuất hiện, cô liền cảm nhận được, những học sinh là Vô Ảnh giả khác cũng thế, họ đều cảm nhận được hơi thở đáng sợ của thứ gì đó bỗng nhiên xuất hiện.

Tinh Chủ.

Trên tầng thượng của một tòa nhà cao tầng đối diện với trường học của Thu Huyền, số 1 ngồi trên lan can, trên tay còn cầm một con chuột có màu sắc khác thường, nó có màu trắng, mắt đỏ, cơ thể run rẩy vì sợ, khó ai nghĩ rằng con chuột này là một Tinh Chủ, nó chính là Thiên Thử Tinh Chủ, là đầu não điều khiển tất cả những con chuột kia.

- Một lời răn đe nhỏ cho những kẻ cứ thích chõ mũi vào chuyện người khác.

...

Chít...

Số lượng chuột khổng lồ kêu lên, bọn chúng bò lên người nhau, tạo thành hình dạng một con chuột khổng lồ, cùng lúc, cả không gian trường học và bên ngoài bị ngăn cách ra bên trong Kết Giới, từ dưới cống ngầm, những con chuột đen như mực bò lên, như là dòng lũ ào ào bò vào trong trường học, từ tầng 1, tiếng kêu hoảng sợ của học sinh vang lên, sau đó là tầng 2, tầng 3....

Rất nhanh đã đến tầng của lớp học của Thu Huyền, cô cảm thấy khó thở và bất lực, đối mặt với Tinh Chủ thì ai cũng sẽ như thế, nhìn những con chuột đỏ cả mắt xông tới trên hành lang, những học sinh của các lớp khác cố gắng đóng cửa, dùng bàn ghế chặn lại, tiếng than khóc, thút thít vang vọng khắp trường học, cánh cửa phòng học làm bằng chất liệu chẳng mấy chắc chắn sao có thể ngăn cản lũ chuột hung hãn, vết nứt trên cánh cửa lan tràn, khiến những nữ sinh sợ hãi khóc thét lên.

- Sương Lạnh...

Thu Huyền chỉ có thể ra tay, cô ném ra một làn khói trắng mỏng, nó bay đến những khe hở của vật cản, bay qua cánh cửa, khi những con chuột tiếp xúc tới làn khói này thì đều bị đông lại, cơ thể cứng ngắc rơi xuống đất, nhưng ngay sau đó là những con chuột khác hung hãn đẩy lên, khiến khoảng trống vừa mới mở ra đã bị lấp đầy, Thu Huyền tiếp tục thả khí lạnh, nhưng cũng chỉ là dã tràng xe cát, Song Hùng ở một lớp khác cũng chẳng khá hơn là bao, bởi vì là đi học nên cậu chẳng đem theo tý trang bị chế tạo nào, chỉ có thể dựa vào kỹ năng, thuộc tính của bản thân, nhưng với số lượng chuột khổng lồ thế này, cậu sợ mình sẽ chẳng kéo dài được bao lâu.

Không ai biết rằng, cả ngôi trường bị lũ chuột hung hăng càn quét đó lại có một lớp học không bị xâm phạm, lũ chuột dường như không nhìn thấy lớp học này vậy, hoặc là do bọn chúng sợ, nhưng sợ cái gì? Huy không biết, Dung không biết, những người khác cũng không biết, chỉ biết chúng bỏ qua lớp học của hai người, hôm nay Nhân không đi học, có việc bận.

- Chuột Tinh?

Huy lẩm bẩm, bởi vì lần gặp trước, Huy đã tìm hiểu về Tinh Chủ, mỗi Tinh Chủ vì sao có một chữ Chủ ở trong tên vì bọn chúng là chủ nhân của một lĩnh vực nào đó, ví dụ như Hắc Vân Tinh Chủ, mỗi khi nó xuất hiện sẽ là mây đen đầy trời, Thiên Thử Tinh Chủ thì là thống trị bầy chuột, nên không khó đoán được chuyện gì đang xảy ra trong trường.

Rầm...

Cánh cửa cuối cùng cũng bị phá vỡ, lũ chuột tràn vào trong lớp học, Thu Huyền mệt mỏi lau mồ hôi trán, nhưng lũ chuột cũng chẳng có hành động gì, mà tụ lại cùng nhau biến thành một con chuột cao lớn, cái lưng đã chạm đến trần nhà, chỉ có thể cúi thấp người, Thiên Thử Tinh Chủ quét mắt, nhìn vào Thu Huyền, cánh tay nhanh như điện chớp thò ra, trong chớp mắt đã chộp Thu Huyền vào trong tay.

- Ưm, ư....

Khuôn mặt bị những con chuột che lại, Thu Huyền không thể hít thở, chỉ có thể vùng vẫy, những nam sinh bình thường thấy cô bị bắt thì vơ lấy vũ khí như là chổi, ghế, cặp sách lao lên, nhưng chỉ cần Thiên Thử Tinh Chủ quét đuôi nhẹ một cái, cả đám đã ngã lăn ra sàn, kêu khóc đau đớn.

Choang...

Tiếng cửa sổ kính vỡ tan, một bóng người bay ra khỏi phòng học, rơi tự do từ tầng 4 xuống dưới lầu, Thu Huyền trong trạng thái rơi tự do cố gắng xoay người, nhưng đã không kịp, rầm một tiếng, cô đập mạnh xuống đất, chấn thương mạnh ở nội tạng khiến cô phun ra máu, vất vả đứng lên, cô nhìn đôi chân đang bước đi lại gần cô, ngẩng mặt lên, đó không ai khác là số 1.

- Sau này bớt tọc mạnh vào chuyện của người khác, tôi đã dạy em như thế nào?

- Chuyện không phải của mình, đừng nhìn, đừng nghe, đừng tham dự.

- Đúng, trí nhớ còn tốt lắm.

- Nhưng....

- Không có nhưng nhị, bây giờ thì ngủ đi.

Cuộc hội thoại ngắn ngủi mà lại bất thường, số 1 búng tay, Thu Huyền cảm thấy máu của mình như sôi trào, sau đó là cơn choáng váng khiến cô ngã khuỵu xuống, đôi mắt nặng nề khép lại, lúc này bầy chuột rút đi, bọn chúng không làm hại ai cả, chỉ khiến những học sinh sợ khiếp vía một phen, cả lũ chuột đều bò lên tầng 5, tiến vào lớp học mà chúng chưa từng đặt chân tới.

- Đã lâu không gặp.

Thiên Thử Tinh Chủ ngã mũ, nói, Huy thờ ơ với nó, cậu hiện tại vẫn chưa cần lộ mặt, mặc dù cảm xúc giận dữ đang sục sôi trong người, Dung cảm nhận được ánh mắt của Huy, đứng trước mặt Thiên Thử Tinh Chủ, đưa tay lên ngực, cúi chào đáp lễ.

- Đã lâu không gặp.

- Ta đến để chuyển ít lời, sự kiện 10 năm trước, không phải lỗi của ta, muốn biết rõ, tại sao không đi tìm, ngươi sợ chăng, Tai Họa?

Thiên Thử Tinh Chủ vừa nói vừa biến mất từ từ, những con chuột rút lui khiến hình dạng của nó như một bộ lego đang từ từ phân rã, nhưng giọng nói vẫn còn văng vẳng ở đó, Huy siết chặt nắm đấm, nếu là trước đây, cậu sẽ cho rằng Thiên Thử Tinh Chủ nói dối, nhưng những ký ức được góp nhặt gần đây cho thấy, nó không hề nói dối, nhưng nó cũng không hoàn toàn nói thật.

Cậu liếc nhìn ra ngoài sân trường, số 1 đang đứng đó phất tay với cậu, sau đó anh ta liền biến thành một vũng máu thấm vào nền đất, biến mất như chưa từng xuất hiện ở đây, lũ chuột cũng chui xuống cống, Kết Giới biến mất, lúc này Ảnh Bộ mới có thể đi vào trong khuôn viên trường.

Sự kiện tấn công trường học kết thúc, ngôi trường bị giăng cảnh báo, không cho phép ai ra vào, những học sinh đều được đưa đi tập trung ở phân bộ để làm Hợp Đồng giữ miệng, không được phép lan truyền chuyện xảy ra, Huy cũng nằm trong số đó, đến nay cậu đã không biết mình ký bao nhiêu cái Hợp Đồng rồi nữa.

......

......

Trong lúc đó, Nhân ở trong Ảnh Giới thực hiện nhiệm vụ, cậu hoàn toàn không biết chuyện xảy ra ở bên ngoài, nơi đây là một ngôi đền thờ trong núi cao, hai tượng rắn lớn được xây ở ngay cổng đền, hai mắt bọn chúng lập lòe ánh sáng màu đỏ, Nhân bước qua cánh cổng, bước lên thềm đá đến trước đền thờ, nhang khói đã lụi tàn, đồ cúng cũng đã bốc mùi, đã rất lâu rồi không có ai đến đây cúng bái.

Loạt xoạt...

Tiếng của lớp vảy loài bò sát cọ lấy mặt đất vang lên xàn xạt, một con rắn khổng lồ với lớp vảy màu xanh ngọc bích bò ra từ trong đền thờ, cơ thể đó có thể dễ dàng quấn một vòng trên người một con voi, cái miệng có thể dễ dàng nuốt chửng bất cứ sinh vật nào sống trên lục địa, trên đầu có một cái mào đỏ như mào gà, phần mũi nhọn chĩa thẳng lên như một cái sừng, con rắn thè lưỡi nhìn chằm chằm vào Nhân đang lau dọn bàn thờ, không biết từ đâu lấy ra hương và trái cây, đặt lên cái dĩa đã lau sạch bụi, dùng lửa của bản thân thắp hương, không vái không lạy, chỉ đơn giản là cắm hương vào trong bát nhang.

- Đã lâu lắm rồi, mới có mùi hương hỏa mới tinh thế này.

Con rắn không mở miệng, nhưng giọng nói trầm và lạnh lẽo bỗng phát ra, Nhân hơi cúi người, thể hiện lòng tôn trọng với con rắn, đây là một truyền thuyết sống cùng thời với Tử Linh Vương, Xà Vương, nhưng nó thích gọi mình là Xà Thần, bởi vì như thế sẽ có người tín ngưỡng nó, cung cấp đồ cúng, hương hỏa cho nó.

- Nói đi, ngươi muốn gì từ ta, nên nhớ ta chỉ nợ ả ta có một lần thôi, suy nghĩ cho kỹ.

Xà Thần đưa lưỡi cuốn cả dĩa trái cây vào miệng, không nhai mà nuốt gọn vào bụng, giọng nói vẫn phát ra như thường, Nhân dĩ nhiên biết rõ Xà Vương từng nợ ơn của Tử Linh Vương, biết nó và Tử Linh Vương từng có Hợp Đồng ràng buộc, cậu mới mạo hiểm đến đây, đáng lẽ cậu không thể tự do đi lại giữa những Khu Vực khác nhau như những Vô Ảnh giả khác, nhưng cậu lại khác, cậu có Tử Sĩ, những kẻ thông thuộc Ảnh Giới hơn bất kì ai.

- Tôi muốn trở nên mạnh hơn nữa, tôi muốn một viên Xà Tâm.

- Hỗn xược, mi biết thứ đó đáng giá thế nào không?

Xà Thần sau khi nghe Nhân nói thì hung dữ quật đuôi, đánh bay Nhân xuống những bậc thềm đá, Nhân ho ra một ngụm máu, Linh Miêu đỡ lấy cậu vất vả đứng lên, nhưng cậu vẫn kiên định với suy nghĩ của mình, Xà Tâm, là tinh hoa của hàng ngàn con rắn được Xà Vương nuôi dưỡng, sau đó dùng thịt và mật rắn nấu thành cao, lại được Xà Vương nhả vào một giọt Tủy Xà trích từ cái mào của nó vào, trải qua thời gian dài tinh luyện, mới có một viên Xà Tâm.

Nói đúng ra thì đây là vật phẩm của Ảnh Giới, tác dụng của nó là để tăng cấp Vô Ảnh Giả cực nhanh, là vật phẩm cấm, chỉ có thể thu được trừ khi săn giết Xà Vương, nhưng chẳng ai biết Xà Vương ở đâu, nên chỉ có thể đồn đoán mà thôi.

- Một viên Xà Tâm đổi một ân tình, chẳng phải ngài mới là người có lợi sao?

Nhân ho khan, lau vết máu trên miệng, nói, Xà Vương im lặng, tuy Xà Tâm của nó cực kì quý giá, nhưng hết một viên thì nó có thể luyện một viên khác, nhưng nếu mãi không thoát khỏi ràng buộc của Hợp Đồng, nó sẽ không có kết cục tốt đẹp, nghĩ như thế, Xà Vương há miệng ra, phun ra một viên thủy tinh trắng bóng như viên ngọc được mài dũa tỉ mỉ, ở trong viên thủy tinh có hình dáng của một con rắn màu xanh đang cuộn tròn, Nhân đưa tay đón lấy viên thủy tinh, Xà Vương không thèm nhìn thêm một chút nào nữa, quay đầu chui vào đền thờ, ràng buộc của Hợp Đồng đã cắt đứt từ đây.

- Cảm ơn....

Nhân cùng Linh Miêu nhanh chóng rời khỏi đền thờ của Xà Vương, rời khỏi Khu Vực này, Linh Miêu và Nhân chui vào một cái hang động chật hẹp, luồn cúi bò trườn qua những đường hầm chật chội, hết lên lại xuống, qua trái quẹo phải, cuối cùng cả hai cũng chui ra khỏi Khu Vực của Xà Vương, trở lại Lãnh Địa của mình.

....

[Xà Tâm] : Vật phẩm tiêu hao.

Cấp bậc : ???

Tác dụng : Sử dụng sẽ ngay lập tức tăng ngay 30 cấp độ.

Nhắc nhở : Lưu ý sử dụng khi có thể chất bất thường nếu không muốn mất mạng.

Đường chạy càng chậm thì càng bị bỏ lại, nhưng chạy càng nhanh thì càng dễ xảy chân, rơi xuống vực sâu tan xương nát thịt.

....

Còn tiếp.

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi leonguyenx810
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.