Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đau Khổ

Tiểu thuyết gốc · 2583 chữ

.......

Nhân ngồi trên giường, viên Xà Tâm cậu đang cầm trong tay đang tỏa ra nhiệt độ ấm áp lan tỏa khắp bàn tay, tuy biết là công dụng của nó sẽ ngay lập tức khiến cậu rút ngắn khoảng cách cấp độ, tác dụng phụ của thứ này như thế nào cậu không hề biết, nhưng cậu cũng không thể lãng phí, chí ít cậu biết mình sẽ không dễ chết được, bản thân là Tử Linh Duệ kia mà.

Nghĩ đến thế, Nhân nhét viên Xà Tâm vào miệng, chất liệu như một viên thủy tinh nhưng lại khá mềm dẻo, cậu cắn nhẹ thì nó vỡ ra, chất dịch ấm áp chảy xuống cổ họng, vào trong dạ dày, thấm vào thành ruột và đi vào đường máu, chảy khắp toàn thân cậu một cách nhanh chóng, cảm giác ấm áp len lỏi từng tấc tế bào khiến Nhân thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu đã lầm.

- Ahhhh...

Cơn đau khủng khiếp xông thẳng, không, nó từ ngay chính não bộ của cậu phát ra, không có một chỗ nào trên cơ thể là không cảm giác được cơn đau vậy, cơ thể cứng ngắc không thể động đậy, chỉ có cảm giác là vẫn hoạt động như thường, làn da của Nhân căng lên, xé rách ra, những cái đầu nhỏ của rắn thò ra từ vết rách, chúng nhuốm lấy dòng máu của cậu chui ra, như những con rắn con vừa mới ra đời, ngay sau đó những con rắn lúc nhúc mở miệng nhỏ cắn xé da thịt của Nhân, cơn đau vừa mới dịu đi lại ập tới, mà nó càng đáng sợ hơn, chúng dường như kéo dài mãi không dứt.

..........

..........

- Lại là nhiệm vụ?

Huy nhìn vào cái thông báo nhiệm vụ vừa mới xuất hiện, lẩm bẩm, số 1 dẫn theo Thiên Thử Tinh Chủ tấn công trường học mới qua có một ngày, nhiệm vụ lần trước mới cách đây có vài ngày, lại xuất hiện nhiệm vụ, mà lần này còn là nhiệm vụ với số người tham dự lớn nhất cậu từng thấy, khiến cậu cảm thấy có gì đó rất khác thường.

...

[Tín Ngưỡng Là Thuốc Độc]

Mô tả : Tại vương quốc Hồng Địa, xảy ra một cuộc nội chiến giữa hai tông giáo, bởi vì giáo lý và tư tưởng khác biệt, chuyện xung đột giữa cả hai xảy ra thường xuyên.

Yêu cầu : Giúp đỡ một tông giáo hạ bệ bên còn lại.

Phần thưởng : Tùy theo độ cống hiến.

Số người tham dự : 50.

Thất bại : Trở thành tàn tro của lịch sử.

....

....

Vương quốc Hồng Địa, bởi vì mặt đất ở đây có màu đỏ hồng, nồng độ phì nhiêu thấp, khô cằn, khiến nền nông nghiệp không thể phát triển, thay vì đó là công nghiệp lại phát triển mạnh vì ở gần các mạch núi với các loại tài nguyên khoáng sản quý giá, trong vương quốc có hai tông giáo phát triển thịnh vượng là Hồng giáo và Bạch giáo.

Hồng giáo, tôn thờ Ceasal, một thần tín ngưỡng của khai phá, mở rộng, trù phú và sức sống mãnh liệt, trong khi đó Bạch giáo lại tôn thờ Xiquilu, một thần tín ngưỡng của giữ gìn, bảo hộ, thuần khiết và sự bao dung với vạn vật, khiến các tông đồ của hai bên thường có mâu thuẫn với nhau, xích mích nhỏ rồi đến lớn, dần dà hai tông giáo gây chiến với nhau, quyết hạ bệ bên còn lại để nắm quyền toàn bộ tín chúng.

- Quốc vương của vương quốc không quản chuyện này sao?

- Ha, tên vua bù nhìn đó làm gì được chứ, ngay cả chức vua còn được hai vị giáo chủ nâng đỡ lên cơ mà.

Địa điểm thực hiện nhiệm vụ là ở vương đô, nơi mà giáo chủ của hai giáo đang ở, Huy hỏi thăm một người qua đường, đại khái hiểu rõ tình trạng của vương quốc Hồng Địa này, những người tham gia nhiệm vụ lần này đều phân tán, sau đó nhận được một nhiệm vụ nhỏ, tìm cách gia nhập vào một tông giáo, phần thưởng là điểm cống hiến +1%, Huy vẫn chưa gia nhập bên nào cả, bởi vì cậu không thích mấy thứ tín ngưỡng này, ngay từ cái tên của nhiệm vụ cũng thấy rõ ràng.

- Aahh, lũ Hồng giáo chúng mày là đồ gia súc.

Ngay giữa khu chợ, một người đàn ông đeo khăn trắng trên vai đang nằm dưới đất, miệng la mắng chửi rủa một nhóm người với khăn đỏ trên vai, những người kia thấy người đàn ông vẫn còn mạnh miệng thì xông lên, tiếp tục quyền đấm cước đá, khiến người đàn ông Bạch giáo kia kêu rên thảm thiết, ngay sau đó lại có một nhóm người Bạch giáo từ một con đường khác chạy đến, nhắm ngay những người Hồng giáo đó quần ẩu, sau đó lại có một nhóm người của hai tông giáo lại chạy đến, từ một cuộc ẩu đả nhỏ đã trở thành một cuộc hỗn chiến không ai nhường ai, đủ thấy xích mích của cả hai tông giáo đã lớn cỡ nào.

- Biết ngay cậu cũng sẽ có mặt mà.

Giọng nói thân quen của ai đó vang lên sau lưng Huy, bởi vì bản thân đeo một cái mặt nạ phòng độc, nên đây hẳn là một người quen, một cánh tay vòng qua cổ của Huy, khuôn mặt của Song Hùng áp sát vào mặt cậu, cậu đưa tay đẩy nó ra ngay lập tức.

- Cậu là thứ gì vậy, lúc nào cũng dính theo tôi?

Huy hơi khó chịu với sự xuất hiện của Song Hùng, nói, cậu ta vuốt cằm, sau đó lắc đầu, chính cậu ta cũng không biết, cậu ta bảo rằng hẳn đây là duyên phận, là liên kết giữa những người mang Tai Họa với nhau chăng, Huy tất nhiên sẽ không tin chuyện đó, bỏ mặc cậu ta đi thăm dò thêm tin tức, vương quốc này nếu bị tôn giáo nắm hết quyền điều khiển, thì sẽ có hai trường hợp xảy ra, một là quốc vương này sẽ cam chịu như thế, hai là vùng lên phản kháng, nhưng cho dù thế nào thì có thể khẳng định là, quốc vương là người hiểu rõ Hồng giáo và Bạch giáo nhất.

Ầm...

Một tiếng nổ vang trời từ phía Tây của vương đô, nơi đặt giáo đường của Bạch giáo, sau đó là tiếng hét xung trận vang rền, tiếng của vũ khí lạnh va vào nhau, ngọn lửa, băng giá, gió sắc từ kỹ năng được phóng ra hỗn loạn trên không, những Vô Ảnh giả đã gia nhập vào hai phe khác nhau bắt đầu giao chiến, Bạch giáo bảo thủ hơn nên bị tấn công đầu tiên, nhóm người Hồng giáo gồm 20 người và 5 Vô Ảnh giả dẫn đầu tấn công, bên Bạch giáo có số người nhiều hơn nhưng chỉ có 3 Vô Ảnh giả, một nam hai nữ.

Hồng giáo cầm theo giáo kích, xông thẳng vào đội hình cầm thuẫn của Bạch giáo, hai nữ Vô Ảnh giả sử dùng cung tên và nỏ xạ kích, người nam thì cầm theo kiếm dài xông lên, áo trần lộ hai bắp tay rắn chắc, cậu ta vung kiếm lên, thuộc tính cao gấp mấy lần người bình thường khiến anh ta chém những tín đồ Hồng giáo như chém một cây cỏ dại ven đường.

Nhưng còn chưa kịp cho anh ta đắc ý, những Vô Ảnh giả của Hồng giáo đã xông lên bao vây anh ta, sợi xích sắt trong tay một người ném ra, quấn quanh cánh tay anh ta, một người khác cầm theo hai thanh dao găm nhảy vọt ra sau lưng anh ta, đâm hai mũi kiếm sắc vào lưng, máu tươi bắn ra kèm tiếng kêu thảm thiết, sau đó một mũi tên từ đâu đó xuyên qua ngực của anh ta, hai nữ đồng đội của anh ta còn chưa kịp giúp đỡ giải vây, thì một người đàn ông cao lớn đã nắm lấy đầu của đồng đội họ, vặn nó răng rắc như một món đồ chơi, rồi vứt sang một bên như một thứ rác rưởi không đáng nhắc tới, trùng hợp người này Huy từng gặp một lần, không phải là Nghịch đây sao?

Thế công của Hồng giáo vì thế mà càng thêm mãnh liệt, những Vô Ảnh giả đã đẩy sập phòng tuyến bằng khiên của Bạch giáo, xông vào giáo đường, chém giết các giáo sĩ của Bạch giáo, hẳn đây cũng là nhiệm vụ cho cả hai bên, Hồng giáo tấn công còn Bạch giáo thì phòng thủ, nhưng có vẻ như Bạch giáo yếu thế hơn nhiều, số lượng Vô Ảnh giả tham dự phe Bạch giáo chỉ chiếm khoảng 4/10, nếu thuộc tính và kỹ năng đều tương đồng nhau thì Hồng giáo đã chiếm ưu thế số lượng rồi, thế thượng phong đã rơi vào phe Hồng giáo.

Xoẹt....

Nghịch giật mình nhảy vọt ra sau, cánh tay của hắn đã bị chém đứt, rơi xuống ngay vị trí hắn vừa đứng, Huy cắm mũi kiếm vào cánh tay của Nghịch, cắt nó ra thành hai, khiến Nghịch tức điên lên, nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi nhìn rõ hình dạng người công kích mình là ai, thì khuôn mặt Nghịch biến sắc, hắn ta sao quên được Huy, Mắt chạy thoát khiến hắn phải từ bỏ tổ chức, trốn chui trốn nhủi, sống trong lo sợ cùng cực.

- Chuyện cá nhân, không liên quan nhiệm vụ.

Bốn Vô Ảnh giả phe Hồng giáo khác thấy Nghịch bị tập kích thì bao vây Huy lại, cậu chỉ đơn giản nói vài câu, những người kia nhìn nhau, rõ ràng Huy không có đeo băng trắng, không thuộc phe Bạch giáo, mà bọn họ với Nghịch cũng chẳng phải quan hệ đồng đội tốt đẹp gì, cũng không biết Huy có thực lực ra sao, khiến bọn họ từ bỏ ý định ngăn cản Huy.

- Tao không cần nói nhiều, nó là Leo đấy.

Nghịch biết những người khác chuẩn bị tâm lý xem trò vui của bản thân thì không nhịn nổi nữa, chuẩn bị kéo tất cả xuống cùng một cái hố, hắn biết cái tên Leo này đang nổi như thế nào, nắm giữ Thần Hạch, một món bảo vật giá trị không thể đong đếm, lũ sói tham lam như những kẻ này chắc chắn sẽ vì lòng tham mà làm mờ mắt.

Quả nhiên, nghe đến cái tên Leo thì có ba kẻ sáng mắt lên, nhìn Huy với ánh mắt tham lam, duy chỉ có một người vẫn không thay đổi ý định, lựa chọn lui khỏi cuộc chiến này, tiếp tục với nhiệm vụ, ba người đàn ông nhìn chằm chằm mình khiến Huy có hơi khó chịu, cậu cười mỉm, đại khái đoán được vì sao những kẻ này bỗng dưng lại nhìn cậu như thế.

Ngoài Nghịch ra, ba gã còn lại gồm một người cầm theo hai thanh kiếm ngắn, dáng dấp gầy và lùn, một người cầm theo xích sắt, cơ thể đồ sộ với những bắp thịt như muốn bùng nổ dưới lớp áo, còn một người còn lại cầm theo một cái nỏ, đứng ở phía xa yểm trợ tầm xa.

- Vậy thì chết đi.

Giọng nói của Huy vang lên, bóng dáng của cậu biến mất trong tầm mắt của những gã trước mặt, sau đó là tiếng của gió bị cắt ra, lưỡi kiếm sắc bén vạch ra không khí, mũi kiếm vô tình xuyên qua lồng ngực của gã cầm nỏ, khi hắn còn chưa phát giác chuyện gì xảy ra, bộ giáp ngực cấp C đã bị phá hủy, máu tươi từ vết thương chảy ra khiến hắn sợ hãi tột độ, nhưng mọi thứ đã muộn.

Leng keng...

Sợi xích sắt đánh tới sau lưng Huy, cậu nghiêng người sang một, dùng lưỡi kiếm đỡ lấy, keng một tiếng, sợi xích bị lực phản chấn bắn ngược ra, nhưng Huy cũng chẳng khá hơn, cổ tay tê rần, bước chân loạng choạng bước lùi ra sau, gã đàn ông cầm theo hai thanh kiếm ngắn xuất hiện sau lưng cậu, cười nụ cười gian trá, đâm hai mũi kiếm nhọn hoắt xuống.

Phốc...

Kim loại xuyên qua da thịt, máu tươi bắn lên không trung, nhưng không hề có một tiếng kêu rên, một con mắt đáng sợ bỗng mở ra ngay trên gáy của Huy, nỗi sợ hãi kì quái chạy dọc sống lưng khiến gã cứng đơ người, Huy giơ cao thanh katana ngang ngực, mũi kiếm nhắm ngay mình, đâm mạnh qua cơ thể của bản thân, mũi kiếm xuyên qua da thịt của Huy, cắt rách nội tạng và đâm vào lồng ngực của gã đàn ông lùn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Huy trở tay, con dao găm bạc trên tay phải đâm về sau, cắm lên huyệt thái dương của gã đàn ông, kết thúc sự nghi ngờ vô nghĩa của gã.

- Khụ khụ...

Huy ho ra những ngụm máu lớn kèm theo những mảnh vụn của nội tạng, nhưng cậu vẫn kiên cường đứng đó, ánh sáng vàng lấp lánh nơi vết thương, bên tai kèm theo tiếng thở dài oán trách, Huy nhếch môi, đây không phải là lợi dụng, mà là tận dụng, cậu đã biết chủ nhân của giọng nói đó là ai, là gì.

- Giúp tớ chút nào.

Huy lau vết máu trên miệng, lẩm bẩm, một cánh tay thon thả bỗng nhô ra sau lưng Huy, trên tay còn cầm một thanh kiếm dài bằng ánh sáng vàng thánh khiết, người đàn ông cầm xích sắt sợ hãi, trong giây lát mà hai đồng đội của mình đã bị giết chết, khiến ông ta chẳng còn chút tự tin nào mà tiếp tục chiến đấu, quay đầu bỏ chạy ngay lập tức, nhưng Huy đã ở ngay trước mặt ông ta, mũi kiếm ánh sáng cắt qua không khí, sau đó là một vật tròn rơi xuống đất, lăn vài vòng trên đất mới dừng lại, Nghịch chứng kiến hết thảy chuyện xảy ra thì đứng đơ ở đó như trời trồng, các cơ trên mặt vặn vẹo như muốn ra lệnh cho cái cơ thể chết tiệt động đậy nhưng không thể.

- Nói đi, tổ chức mà mày làm việc là gì?

- Mày muốn biết hả? Xuống địa ngục mà hỏi.

Huy đứng trước mặt Nghịch, nói, hắn ta nhe răng, nói, cơ thể hắn bỗng cuộn trào, ầm một tiếng, nổ tung như trong người hắn đều là chất nổ, ngọn lửa nóng rực bao phủ Huy vào trong, Song Hùng giải trừ Não, vội vàng chạy tới chỗ vụ nổ, khi khói bụi tan đi, một người với cơ thể cháy đen nằm ở trên đất, còn những mảnh thịt vụn của Nghịch thì văng khắp nơi, Huy mở trừng mắt, ánh sáng vàng lấp lóe trong những khe nứt của vết cháy, sau đó lớp da thịt bị bỏng cháy tróc ra, một cơ thể trần trụi không chút tỳ vết nào lộ ra trước mắt Song Hùng.

....

Còn tiếp.

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi leonguyenx810
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.