Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trăng Trong Giếng

Tiểu thuyết gốc · 2130 chữ

.......

Một hành lang dài với hai bức tường đều bằng thủy tinh, những tấm gương hai chiều, bên kia của bức tường là những căn phòng huấn luyện, những người thanh thiếu niên và những người trưởng thành đang đổ mồ hôi rèn luyện cơ bắp, sức bền, võ thuật, kỹ thuật và kỹ năng, Độc Nhãn Long đi trên hành lang, ngắm nhìn những đặc vụ của Ảnh Bộ đang gắng sức rèn luyện, hầu hết đều là những thành viên vừa được tuyển dụng từ khu quân sự, Ảnh Bộ đang có kế hoạch gấp rút bồi dưỡng nhân lực, vì mục đích gì thì chẳng ai biết được ngoài những lãnh đạo cấp cao.

- Đại tướng, việc điều tra thế nào rồi?

Độc Nhãn Long ngồi vào một cái bàn dài, hỏi thăm hình chiếu ba chiều của một vị quân nhân lớn tuổi, trên ngực ông ấy đeo rất nhiều huân chương, mái tóc đã hoa râm nhưng gương mặt lại không hề có một vết nhăn của thời gian, ông ấy chỉnh lại cổ áo, nói.

- Đã điều tra xong, hung phạm gây ra vụ xả súng ở Khu Vực 80 nửa tháng trước và những hung án gần đây đều có liên quan đến Mầm Thịt, hẳn là do giáo phái làm ra.

- Quả nhiên, bọn chúng đang cố thúc đẩy điểm Ác lên cao hết mức có thể, ngoài ra, Hồng Hạc, điểm Thiện của chúng ta hiện có bao nhiêu?

- 6 ngàn 2 trăm 17 điểm, thưa ngài.

Độc Nhãn Long gật đầu, quay sang hỏi một người phụ nữ với mái tóc màu hồng nhạt, tóc mái che kín nửa khuôn mặt, người phụ nữ điềm đạm trả lời, Độc Nhãn Long hít một hơi thật sâu vào phổi, ngã lưng tựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà, suy nghĩ gì đó.

- Tiếp tục tuyển dụng nhân viên, thực hiện kế hoạch số 3 và số 4, đẩy điểm Thiện lên cao hơn và truy lùng các Mầm Thịt, ngăn cản kế hoạch của giáo phái, kết thúc cuộc họp.

- Rõ, thưa ngài.

Qua một hồi lâu, Độc Nhãn Long mới từ tốn nói, những thành viên tham dự cuộc họp đồng thanh nói, sau đó liền ngắt kết nối hình ảnh ba chiều, phòng họp tối tăm nhờ có chút ánh sáng từ các ảnh chiếu bây giờ lại rơi vào khoảng tối, Độc Nhãn Long xoa con mắt còn nguyên vẹn của mình, gió đã nổi lên, sóng nhỏ đã vỗ lên bờ, chờ cơn sóng thần ập tới nữa mà thôi.

.......

.......

[Nhận nhiệm vụ mới]

Trăng Trong Giếng

Mô tả : Nơi thôn nhỏ có một cái giếng, nước giếng lúc nào cũng đầy dù có được khai thác suốt bao năm, điều quái lạ là vào giữa đêm, nếu có nhìn vào mặt nước, đều sẽ thấy một vầng trăng, bất kể thời gian nào, mỗi khi trong giếng là trăng tròn, thì chắc chắn sẽ có một người phải chết.

Yêu cầu : Tìm ra lời giải.

Thất bại : Giết mi chẳng có ích lợi gì cả, nhưng ta sẽ giúp Xương mạnh hơn để chiếm hữu mi nhanh hơn.

Phần thưởng : Tăng 1 cấp, +1 điểm Thiện/Ác.

Số người tham gia : 4.

....

....

Huy đứng lên, thay quần áo chiến đấu, đeo chiếc mặt nạ phòng độc lên, đi vào phòng tắm, xuyên qua tấm gương, cậu đặt chân trên một con đường bùn đất, được rải những mảnh đá vụn để giảm độ trơn vào những ngày mưa, những căn nhà làm bằng gỗ thô sơ với mái nhà bằng gạch ngói đã đóng rêu, những khung cửa sổ gỗ mở ra, bên trong là ánh đèn dầu mờ ảo, bầu trời thì xám xịt, những cơn gió rét thổi tới, báo hiệu một cơn mưa sắp ập tới.

- Á choo, khịt, lạnh quá đi.

- Ai bảo cậu mặc đồ mỏng quá đó.

Giọng nói của hai người vang lên sau lưng Huy, khi cậu quay đầu lại, đó là ba người, không biết là do Ảnh cố tình hay chỉ là trùng hợp, ba người này Huy vừa mới gặp qua không lâu, đại khái là nửa tháng trước, trong nhiệm vụ lần trước, Khải, Thế và Hương, mà ba người cũng thấy được sự hiện diện của Huy.

- Ối, á, á....

Hương khi nhìn thấy Huy thì giật mình hoảng sợ thét lên, Khải và Thế cũng giật mình, cũng phải thôi, nửa tháng trước bọn họ nhận được tin là cậu đã chết, hai người khác bị thương rất nặng, khiến họ phải dùng đến đạo cụ bỏ qua nhiệm vụ, khi ba người nhìn thấy vết thương đáng sợ trên người của hai người nọ, nỗi ám ảnh vẫn còn hằn sâu vào tâm trí ba người.

- Anh, anh còn sống hả?

Khải can đảm đi lên trước, hỏi Huy, nhìn bộ dạng líu ríu với cái thể hình cao lớn của cậu ta khiến Huy cảm thấy khá buồn cười, cậu chỉ đơn giản gật đầu, nhìn ngôi làng vắng lặng, những đôi mắt dò xét sau khung cửa sổ, Huy biết mình không thể trông cậy vào việc tìm thông tin từ các dân làng, chỉ có thể tự mình điều tra.

Men theo con đường làng đầy bùn, những dấu của gót chân hoặc mũi chân xen kẽ giữa những khoảng trống của những viên đá lát đường vẫn còn khá mới, đi theo dấu vết, Huy đi đến một khoảng đất trống ở bên cạnh ngôi làng, cỏ dại được phát quang, nơi xa có một cái thành giếng, được xây bằng những tảng đá và phết bùn để dính lại với nhau, những tấm gỗ lát được cắt thô sơ cắm vào dưới đất, cố định quanh thành giếng, dây thừng bằng dây leo bện cột quanh những miếng gỗ, khiến kết cấu của thành giếng được cố định lại.

Trên thành giếng còn đặt một cái thùng gỗ để múc nước từ trong giếng, Huy đến gần quan sát, thành giếng bên dưới cũng được xây bằng những viên đá, phết mặt bằng loại hỗn hợp gì đó màu nâu đen, khiến chúng dính lại với nhau, nước giếng thì khá trong, nhưng bởi vì ánh sáng quá ít, khiến đáy nước là một mảnh tối đen, không nhìn rõ bên dưới có gì.

- Là cái giếng này sao? Nhìn không có gì khác thường?

Tiếng nói của Hương vang lên, cô cúi người nhìn xuống giếng, hai người Khải và Thế cũng đến nhìn xem, Huy nghĩ hẳn là có thể, nhưng cậu vẫn tiếp tục đi tìm kiếm quanh làng, nếu như trong làng không chỉ có một cái giếng thì sao?

Cộp...

Tiếng của gậy gỗ gõ xuống mặt cứng vang lên trước mặt Huy, một người đàn ông già với mái tóc dài trắng xóa được buộc lên, gương mặt tuy có những đường nét nhăn nheo nơi khóe mắt, nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, hai gò má căng phẳng như là một người trẻ mập mạp, không nhìn ra là một người già đã sắp gần đất xa trời, ông lão chống gậy xuống đất, hai tay đặt trên tay cầm, nhìn bốn người Huy với ánh mắt sắc lạnh.

- Các người là ai?

Ông lão hắng giọng, hỏi, Huy tất nhiên là sẽ không lập tức trả lời ông ta, thấy cậu im lặng như thế, ông lão hướng ánh mắt nhìn về phía ba người Hương, Khải và Thế, ba người giật thót, vội vàng trả lời ông lão.

- Chúng, chúng cháu là khách qua đường thôi.

- Là vậy hả? Nhưng làng này nội bất xuất, ngoại bất nhập, mấy người sao có thể vào đây?

- Cái đó....

- Cao nhân, hẳn các vị là cao nhân đến cứu cái làng này đúng không?

Ông lão bỗng buông cây gậy ra, mừng rỡ hô hào lên, chạy đến cầm tay của Hương, giống như là bắt được vàng, nước mắt giàn giụa từ đôi mắt già nua, khiến ba người Hương không nỡ lòng phủ nhận, chỉ đành ngậm ngùi gật đầu, họ cũng thực sự là vì nhiệm vụ mới đến làng.

- Cha, cha lại chạy đi đâu thế? Trời sắp tối rồi đấy, cha làm sao vậy?

Một giọng nói của đàn ông lớn tuổi vang lên, một người đàn ông tóc hoa râm, dáng người hơi gầy, gương mặt mộc mạc, làn da rám nắng, ông ấy khi thấy ông lão thì vội vàng chạy đến, nhìn xem ông lão đang giàn giụa nước mắt thì lo lắng hỏi thăm, sau đó quay đầu lại nói với nhóm người Huy.

- Xin lỗi các cháu, cha của bác già rồi, hơi lú lẫn, có nói sai thì các cháu bỏ qua cho.

- Không có gì đâu bác.

Người đàn ông vội vàng xin lỗi, Hương xua tay nói, người đàn ông nói mình tên là Vũ, là người làng này, khi Hương giới thiệu mình, ông ấy mới biết bốn người không phải người trong làng, mà là từ bên ngoài, thì sửng sốt hồi lâu, như cha của ông Vũ đã nói, làng này nội bất xuất, ngoại bất nhập, sự xuất hiện của bốn người dĩ nhiên là khác thường.

- Về nhà bác đi, chỗ này không nên ở lâu đâu.

Ông Vũ dắt tay cha mình đi, dẫn đường cho bốn người, Huy là người đi sau cùng, thỉnh thoảng cậu còn liếc nhìn lại cái giếng, cơn gió lạnh từ đâu thổi vào trong giếng, làm mặt nước hơi chuyển động, một vệt màu đỏ bỗng lan ra từ dưới đáy nước, nhuộm nước giếng thành màu đỏ như máu.

....

....

- Chuyện xảy ra bao lâu rồi ạ?

Ngồi vào chiếc ghế bốn chân bằng gỗ, Hương lên tiếng hỏi ông Vũ đang rót trà cho ba người, Huy đứng ở một góc khác tách biệt với họ, nhưng vẫn đủ để cậu nghe được họ nói chuyện, ông Vũ rót trà xong thì chầm chậm thở dài, nói.

Chuyện bắt đầu từ nửa năm trước, một người phụ nữ trong làng đi lấy nước thì thấy được trăng tròn phản chiếu trong giếng, cô ấy nhìn lên trời thì lại chẳng có trăng tròn, hơn nữa vị trí của trăng cũng lệch xa miệng giếng, sao có thể có hình ảnh của trăng tròn được? Cô ấy quá sợ nên gọi dân làng đến xem, giữa đêm hôm cả làng nhốn nháo, khi mọi người đến xem thì đều kinh ngạc, tưởng chừng là điềm tốt, nhưng đó lại là tai họa, người phụ nữ nhìn thấy trăng tròn đó, khi về nhà thì vô tình trượt chân, gáy đập vào thùng nước đã ngã xuống đất, mặt úp xuống đất, nước từ thùng chảy ra ngoài đúng ngay một cái hố lún nhỏ, đọng thành vũng nước, mặt của người phụ nữ kia thì cứ thế mà úp vào vũng nước, ngạt thở mà chết.

Hai tháng tiếp đó, thời gian không giống nhau, nhưng một điểm chung là, đều sẽ có một người vô tình nhìn thấy trăng tròn trong giếng, hai người nữa mất mạng, cách chết cũng là ngạt nước, từ đó không ai dám đêm hôm đi lấy nước nữa, nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc, cho dù là ban ngày, họ vẫn nhìn thấy trăng tròn trong giếng.

Và cứ thế, mỗi tháng đều sẽ có một người chết, trước khi chết, họ đều nói mình thấy trăng tròn trong giếng, mà người dân trong làng cũng phát hiện ra, mình không thể rời khỏi làng, đường mòn đi khỏi làng đều sẽ dẫn họ về lại cổng làng, mà nguồn nước duy nhất họ có lại chỉ có cái giếng kia, đến lấy nước giếng có thể chết, nhưng không uống nước thì sẽ chết chắc, không có nước tưới tiêu, cây trồng lương thực chết thì mạng người cũng chết theo, khiến ai cũng phải đến lấy nước trong giếng.

Ông Vũ kể lại với giọng run run, thậm chí là có chút nức nở vì sợ hãi, ba người Hương, Khải và Thế cũng tái mặt đi, cho dù bọn họ trải qua bao lần nhiệm vụ, đối mặt nhiều thứ đáng sợ, kinh dị, thì nỗi sợ về những thứ không biết vẫn còn tồn tại trong họ, Huy nhíu mày khi nghe ông Vũ kể lại, ngay từ đầu, cậu đã cảm thấy cảm giác vừa lạ vừa quen. Khu Vực bị cô lập, người chết theo chu kỳ, quy tắc tức tử nhất định, hình như, rất giống phong cách của một Tử Sĩ.

....

Còn tiếp

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.