Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ Chết Đuối

Tiểu thuyết gốc · 2908 chữ

....

....

- Cái giếng đó được đào ra từ khi nào vậy?

Huy ngắt lời ông Vũ và hỏi, ông ấy im lặng, đặt tay lên trán để suy nghĩ, nhưng rồi ông ấy lắc đầu, nói mình cũng không biết, ngay cả cha của ông cũng không rõ cái giếng có từ lúc nào, nhưng có thể trưởng làng sẽ biết, vì mỗi đời trưởng làng đều sẽ ghi lại gia phả và những chuyện mang tính cột mốc lại, để lưu giữ cho đời sau.

Bốn người Huy liền rời khỏi nhà ông Vũ, theo chỉ dẫn đến nhà trưởng làng, gọi là nhà nhưng càng giống một cái đình hoặc miếu thờ, chính điện đặt rất nhiều tượng thần, nhang khói nghi ngút, khi bốn người đi vào chính điện, đã thấy bóng lưng còng xuống của một ông lão đang quỳ dưới đất, hai tay giơ cao quá đầu, chấp lại với nhau như đang khấn vái gì đó.

- Thưa ông, ông là trưởng làng này?

Khải đi đến sau lưng ông lão, hỏi, ông lão lầm bầm, lạy ba lần, mới phủi quần đứng lên, ông lão quay lại nhìn bốn người, con ngươi đã mờ đục đảo quanh, dò xét cả bốn người, sau đó ông ấy mới trả lời câu hỏi của Khải.

- Đúng, bốn vị cần gì sao?

- Cái giếng trong làng, được đào từ lúc nào?

Thế nhận được sự khẳng định của trưởng làng thì vội vàng ra câu hỏi, trưởng làng bỗng sửng lại một chút, ông ấy đưa tay vuốt chòm râu bạc trắng dưới cằm, nói.

“ Cái giếng cổ đó, được đào ra từ thời của ông nội ta, cũng là trưởng làng lúc đó, khi đó làng mắc phải hạn hán, nước suối khô cạn, nguồn nước khác thì ở rất rất xa, cho nên dân làng đã hợp nhau tìm mạch nước ngầm để đào giếng, thế là cái mạch nước trên cái giếng đó được tìm ra và được đào thành giếng, giúp cho dân làng vượt qua đại hạn. Đã qua rất nhiều năm, chưa từng có chuyện gì kì quái xảy ra với cái giếng đó.”

- Vậy trước khi làng xảy ra chuyện, từng có người lạ mặt vào làng không?

Huy hỏi, trưởng làng lần nữa sững người, những người khác cho là ông ấy già rồi, suy nghĩ chậm chạp, nhưng Huy lại thấy trưởng làng như có gì đó giấu diếm, chột dạ, khiến ông ấy phải chỉnh những thông tin trong đầu, lược bỏ những thông tin không muốn tiết lộ.

- Có là có, nhưng người đó chưa từng vào làng, nên ta không nhớ rõ.

- Vậy sao?

Cảm thấy không còn gì để hỏi nữa, cả bốn người cùng rời đi, họ dự định chờ trời tối sẽ đến giếng xem xét, vị trưởng làng nhìn bóng lưng của bốn người rời đi khỏi thì mới đi lại vào trong nhà, ra phía sau chính điện, là nơi ở của ông, một cái bếp củi, một cái giường đơn, một cái tủ quần áo nhỏ, thế là đủ cho một người đã sắp gần đất xa trời, trên đầu giường của một bức tượng thần, khá giống thần tài, nhưng không đội quan, tay cũng không cầm thỏi vàng, mà cầm một sợi dây dài màu đỏ.

- Mi đang sợ? Chỉ vì mấy đứa nhóc thôi à?

Bức tượng bỗng mở miệng nói chuyện, khi trưởng làng ngồi bên thành giường, lôi một cái hộp gỗ cũ, ông ấy mở cái chốt gỗ gài cái nặp hộp ra, bụi lâu ngày đóng kín bị khí áp cuốn lên, khiến ông ta ho sằng sặc, bên trong cái hộp là một thứ gì đó được cuộn lại bằng vải gai, thấy trưởng làng không trả lời mình, bức tượng hơi tức giận, nó giơ tay lên, quất sợi dây đỏ trong tay như cái roi về phía trưởng làng.

- Không, đủ rồi, tao đã nhịn nhục bấy lâu nay như vậy là đủ rồi.

Trưởng làng giận dữ quát lớn, tay đã cầm chặt sợi dây đỏ trong tay, giật mạnh khiến bức tượng rơi khỏi giường, vỡ tan trên mặt đất, cái đầu của bức tượng lăn đến bên chân trưởng làng, đôi mắt được vẽ bằng màu trợn trừng nhìn trưởng làng, miệng vẫn khép mở để phát ra tiếng.

- Chưa đủ đâu.

........

- Này, anh đang đi đâu vậy, trời còn chưa tối mà?

Hương chạy theo sau lưng Huy, tò mò hỏi, Huy không trả lời cô ta, cậu bắt đầu đi quanh làng, những ngôi nhà vẫn khép kín cửa, chỉ cảm nhận được có ánh mắt dò xét từ bên trong, Huy tìm được nơi trồng trọt của dân làng, khá gần cái giếng, nhưng diện tích thì khá nhỏ so với nơi cung cấp lương thực cho cả một ngôi làng, ngoài ra còn có một chuồng nuôi gia súc, nuôi hai con lợn, bốn con lợn con và hai con bò, một con bê con, sau đó cậu lại đi đến cổng làng, nhìn con đường mòn đã bị sương mù dày che khuất phía trước, cậu phải nghiệm chứng việc dân làng không thể rời làng mà ông Vũ nói là sự thật hay không.

Huy bước vào sương mù, cảm giác không có gì lạ, Hương thấp thỏm đứng ở cổng làng, cô không dám mạo hiểm đi vào sương mù, nên chỉ có thể đứng đợi ở đó, mà không hề biết đang có một người nấp sau một bức tường của một ngôi nhà, giương đôi mắt vằn vện tơ máu nhìn về phía cô, sau đó liếm bờ môi đã khô nứt của mình.

Lách cách...

Cửa gỗ bị đẩy ra, những ngôi nhà khép kín cửa bất ngờ được mở ra, những người đàn ông với dáng người gầy, khuôn mặt hốc hác, trắng bệch, đôi mắt vằn vện tơ máu, bờ môi khô khốc, dáng đi khập khiễng, bước thấp bước cao, giống như một người bị nhốt một chỗ quá lâu, suy dinh dưỡng và thiếu ánh sáng.

- Ah...

Hương giật mình hét lên đầy khiếp đảm, một gã đàn ông không biết từ lúc nào đã áp sát cô, bàn tay chỉ có da bọc xương chụp lấy cẳng tay của cô, sức lực của hắn vậy mà cũng không kém so với một Vô Ảnh Giả như cô, Hương cố hết sức mới hất được tay của gã đàn ông ra, khiến hắn ngã lăn trên đất.

- Khặc...

Gã đàn ông ho khan, lồm cồm bò dậy, Hương nhìn những gã đàn ông khác đang từ từ bao vây mình, đôi mắt của họ nhìn vào cô như nhìn vào một con cừu non, vẻ thèm khát không chút giấu diếm đó khiến cô lạnh cả người, lúc này Khải và Thế bỗng xuất hiện, phá vỡ vòng vây của những tên đàn ông, che chở trước người Hương, trên người họ cũng có vết thương, quần áo bị xé rách vài chỗ, hẳn cũng vừa trải qua chiến đấu không lâu.

- Leo đâu?

- Anh ta đi vào trong sương mù rồi, chúng ta làm sao bây giờ?

- Đám người này không phải người bình thường.

Khải quay sang hỏi Hương về Huy, Hương ngay lập tức trả lời, Thế chỉ nói một câu, đám đàn ông bao vây ba người, càng ngày càng đông hơn, khiến ba người không biết phải làm sao, chỉ có thể lùi dần ra khỏi làng, dần dần tiếp cận sương mù.

- Ôi đúng là không thể đi ra được.

Lúc này một bàn tay vươn ra khỏi sương mù, nắm lấy vai của Khải khiến cậu ta giật mình, Huy bước ra khỏi sương mù, than thở, bất chợt cậu nhận ra tình hình bây giờ, đám đàn ông lúc nhúc đang bao vây bọn họ ở ngay cổng làng, chỉ có điều bọn họ dường như không dám bước qua cổng làng, chỉ là đứng ngay cổng làng nhìn chằm chằm vào bốn người.

- Các người, hẳn là Thợ Săn Kho Báu?

Huy nhìn vào đám đàn ông, nói, bọn họ bỗng đứng im, dường như đã rất lâu rồi, mới có người nhắc đến cái tên này cho họ nghe vậy, Thợ Săn Kho Báu, thực ra cũng chỉ là một tên gọi khác của Vô Ảnh Giả, Vô Ảnh Giả là tên gọi thông dụng, nhiều nơi khác trên thế giới sử dụng những cái tên khác như Thần Tử, Thợ Săn Kho Báu, Nhà Khai Phá,.v.v.. Có một số trường hợp, những người này khi không hoàn thành được nhiệm vụ, hoặc nhiệm vụ có độ dài quá lâu, sẽ bị kẹt trong Khu Vực nhiệm vụ, hoặc chưa thể rời khỏi khi chưa hoàn thành nhiệm vụ.

- Đúng vậy, bọn tao bị nhốt ở nơi này ba năm rồi, ba năm ròng bọn tao không dám ăn thịt, không dám uống nước, chỉ có thể chờ mưa xuống, gia súc đủ già, không thể sinh đẻ nữa mới có thể giết thịt.

- Cả một đội giờ chỉ còn hai mươi người, ba năm ròng ăn không đủ no, ngủ không đủ giấc, không có phụ nữ để giải sầu, ba năm dài như là sống trong địa ngục ba mươi năm.

Những gã đàn ông càng nói càng kích động, nhưng lý trí vẫn đủ để ngăn bọn họ bước ra khỏi làng, đại khái có thể đoán được, bọn họ khi bước ra khỏi làng sẽ phải hứng chịu hậu quả đáng sợ.

Keng keng keng...

Tiếng chuông từ nhà trưởng làng phát ra vang dội, những gã đàn ông trở nên kích động, bỏ qua bốn người Huy mà chạy ngược vào trong làng, theo hướng đi thì không phải là nhà trưởng làng mà là chỗ cái giếng, sắc trời cũng đã tối xuống, ánh chiều tà cuối cùng cũng dập tắt khỏi màn trời.

- Đi thôi, xem bọn họ diễn trò gì.

Huy bước đi, nói, ba người Hương, Khải và Thế nhìn nhau, nhưng cũng chỉ đành đi theo Huy, cả nhóm đi đến chỗ cái giếng, nơi này đã vây kín người, những gã đàn ông vây quanh cái giếng, trưởng làng đứng bên cạnh giếng, giơ cao vật gì đó được quấn lại bằng vải, ông Vũ và lão già kia cũng đứng gần đó, chăm chú quan sát trưởng làng.

- Đào đi...

Trưởng làng ra lệnh, những gã đàn ông kêu lên hưng phấn, hai cánh tay bỗng trở thành màu xám đen như là bọc thép, mười ngón tay điên cuồng cào xới đất đá bên cạnh giếng, gần hai mươi gã đàn ông như từng cái máy xúc đào bới liên tục trong vài phút, đã đào ra một cái hố sâu đến tận lòng đất, mạch nước ngầm của dưới giếng phun trào.

Rống...

Khi nước ngầm phun trào, từ bên dưới lòng đất phát ra tiếng kêu của con vật gì đó, giận dữ nhưng yếu ớt, sắc mặt của trưởng làng thay đổi, vội vàng kêu gọi những gã đàn ông rút khỏi cái hố đang từ từ ngập nước, nhưng mọi thứ đã muộn, một vầng trăng tròn từ từ nổi lên dưới đáy nước, lúc này, bốn người Huy mới nhìn rõ, đó không phải là trăng tròn, mà là một thứ gì đó hình tròn, trắng bệch.

Một gương mặt người chết đuối, đã trương phình đến nổi không nhìn rõ ngũ quan trên mặt.

- Ôi ôi ôi, lũ các ngươi đúng là không có chút kiên trì gì cả.

Gương mặt trắng bệch mở miệng, nó nổi lên mặt nước, phần thân dưới chỉ còn lại xương, không có một chút da thịt hay nội tạng, từ dưới mặt nước, những cánh tay trắng bệch vươn ra, nắm lấy chân của những tên đàn ông xấu số chưa kịp chạy, lôi chúng xuống mặt nước tối tăm.

- Cho dù hôm nay tao có chết, tao cũng phải hoàn thành nhiệm vụ này.

Trưởng làng giận dữ quát, ra lệnh cho những thuộc hạ của mình bao vây thứ quái dị kia, còn mình thì lao xuống nước, mang theo đồ vật được quấn trong vải biến mất dưới làn nước, tiếng kêu giận dữ của con vật gì đó lại vang lên dưới làn nước, gương mặt trắng bệch đó không vội ngăn cản trưởng làng, mà khoác tay lên cằm, nhìn về phía bốn người Huy.

- Hừm hưm, mùi của Tử Linh Duệ, hậu duệ của Nữ Vương cuối cùng cũng thức tỉnh rồi à? Quên mất, tự giới thiệu một chút, ta là Quỷ Chết Đuối, một trong mười hai Tử Sĩ.

Quỷ Chết Đuối nói, giọng nói khàn đặc như vịt đực, Huy nheo mắt, quả nhiên cậu đã đoán đúng một phần, nhiệm vụ này có sự tham dự của một Tử Sĩ, những gã đàn ông thoát khỏi cái hố vô cùng vui mừng, bởi vì Quỷ Chết Đuối sẽ không thể đặt chân vào những nơi không có nước, mà chỉ huy của bọn họ cũng đã chui xuống mạch nước ngầm, nhiệm vụ của họ cũng đã hoàn thành. Cho nên, mục tiêu của bọn hắn bây giờ là bốn người Huy, hoặc nói đúng hơn là Hương, nữ giới duy nhất ở đây.

Nhìn mười mấy cái ánh mắt như sói đói nhìn vào mình, Hương sợ hãi vô cùng, cơ thể run rẩy, Khải lập tức đứng che trước người Hương, sẵn sàng chiến đấu, cậu ta lấy ra một đôi găng tay, đeo lên, Thế cũng lấy ra cây cung phức hợp của mình, mũi tên đặt vào dây cung, sẵn sàng bắn ra bất cứ lúc nào.

- Không cần các người ra tay đâu, tôi tự lo được.

Huy nói, cậu kéo ống tay áo bên phải đã được cắt ở phần vai ra và được may cố định bằng ghim xuống, lộ ra cánh tay thon nhưng rắn chắc của mình, da thịt của cậu bỗng bị cái gì đó hút đi, chúng từ từ biến mất, chỉ còn lại một cánh tay xương xẩu, lòng bàn tay có một lỗ hổng, Huy lấy Thần Hạch ra, đặt vào trong lỗ hổng đó, vừa khít như in, tay trái lấy ra một cái ống thép cũ, dài khoảng nửa thước, tay phải đón lấy gậy thép.

...

[Tiêu hao năng lượng 1%, còn lại 82%]

[Kích hoạt thiên phú Xương - Tay Phải]

[Sức Mạnh +10, kéo dài 10 giây.]

[Sức Mạnh +50, kéo dài 20 giây].

[Kích hoạt kỹ năng trang bị, Địa Chấn]

{Địa Chấn} : Hồi lại sau 24 giờ, khiến đòn tấn công tiếp theo của chủ sở hữu có liên quan đến Sức Mạnh sẽ tăng gấp 1,5 lần, vùng kỹ năng ảnh hưởng là hình quạt.

...

Ầm...

Huy giơ cao cánh tay phải lên, Sức Mạnh của cánh tay như là sóng thần ập tới, kỹ năng Địa Chấn khiến cơn sóng thần đó càng thêm mãnh liệt hơn, kinh khủng hơn, những gã đàn ông còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, gậy thép đã đập xuống đất, sau đó là một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, mặt đất như là núi lửa phun trào, đất đá bắn tung tóe lên không trung, sóng xung kích như là cuồng phong quét tới trước mặt những gã đàn ông, cho dù có đưa tay che chắn, thì vẫn không thể ngăn cản thứ sức mạnh đó.

Rắc...

Tiếng xương gãy vang dội, những gã đàn ông như diều bị đứt dây bị đánh văng ra xa, toàn bộ xương trên người đã bị gãy hết, nằm trên đất rên rỉ đau đớn, duy chỉ có một người là không bị ảnh hưởng, chính là ông lão đã đóng vai cha của ông Vũ lúc trước, ông ta đứng cách xa vùng ảnh hưởng của Địa Chấn, cho nên chẳng bị chút thương tích nào.

Lạch cạch...

Thế làm rơi mũi tên trong tay xuống đất, sửng sốt, Khải cũng vô cùng kinh ngạc trước cảnh tượng trước mặt, chỉ trong chốc lát, những kẻ thù hung hăng đã nằm la liệt trên đất, cậu không thể nào quên được tiếng nổ vang như muốn xé rách màng nhĩ của mình ra lúc ấy, đây có phải là chuyện mà một Vô Ảnh Giả cấp thấp có thể làm được không? Đáp án là không.

- Ah, hắc...

Huy kêu rên một tiếng, ngắt Thần Hạch khỏi cánh tay, thu hồi Thiên Phú, Sức Mạnh bộc phát một cách khổng lồ như thế tất nhiên sẽ tạo ra áp lực không tưởng lên cơ thể, toàn bộ xương sống của cậu đã gãy vụn, nhưng nó đang được chữa trị nhanh chóng, thế nhưng tại sao lại là xương sống mà không phải chỗ xương khác, bởi vì toàn bộ xương trên cơ thể, trừ xương sống ra, thì tất cả đều thuộc về Xương.

- Bắt ông ta lại.

Huy quát ba người sau lưng, bọn họ lúc này mới phản ứng lại, vội vàng bao vây ông lão kia lại, ông ta cũng chẳng phản kháng, giơ tay chịu trói, lúc này, ông ta mới chịu nói ra tất cả chân tướng, về ngôi làng này, về nhiệm vụ của bọn họ.

.....

Còn tiếp.

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.