Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Nửa

Tiểu thuyết gốc · 2057 chữ

......

California....

Trong một nhà thờ, vị cha sứ đang nhìn ngắm hình vẽ của Chúa trên những bức tường, những hàng ghế gỗ trống rỗng không có một ai, nhưng trên mỗi vị trí ngồi, đều đặt một ngọn đèn cầy, trong số hàng ngàn ngọn đèn cầy đó, một bộ ba đèn cầy đã bị tắt hết hai, cha sứ nhẹ nhàng đi đến trước ngọn đèn cầy còn lại đó, đưa tay bóp tắt ngọn lửa đang cháy trên tim đèn.

- Hatred, Giáo Đồ của mi thực sự vô dụng.

Cha sứ nhẹ giọng trách mắng, không biết từ lúc nào, đằng sau cha sứ xuất hiện một người mặc áo choàng trùm đầu, thân hình hơi gầy, quỳ một chân dưới đất, phủ phục đầu khiến khuôn mặt bị bóng tối che lấp, không nhìn rõ đó là nam hay nữ.

- Giáo Chủ tha thứ.

- Không sao cả, chung quy giáo phái cũng phải đến lúc lộ mặt.

Cha sứ phất tay, nói, Hatred vẫn quỳ ở đó, không động đậy, cha sứ cũng không quan tâm tới hắn, đi đến trước một cái bục, đặt một quyển sách, bìa sách làm bằng da, có màu đen tuyền, chữ được thêu bên trên bìa viết bốn chữ, Địa Ngục Trỗi Dậy.

.......

.......

- Khụ khụ.... Không, giáo chủ, xin ngài nhân t...

Thế bỗng dưng nôn ra máu, đưa bàn tay hướng về phía xa xôi, nói gì đó, nhưng chưa hết câu thì đã im lìm, đầu nghẹo sang một bên, từ trong miệng cậu ta nôn ra những mảnh vụn của nội tạng bị thứ gì đó cắn nát, một con rết đen bị nhuốm đẫm máu chui ra khỏi miệng Thế, rơi trên đất, ngọ nguậy vùng vẫy rồi tan thành một vũng máu thịt bầy nhầy.

Huy buông Thế ra, tạm thời thì cậu sẽ cảnh giác với giáo hội hơn, đến đây, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, Quỷ Chết Đuối vẫn ở trong cái hồ nước, mân mê con rắn nước trong tay, nó cảm thấy mọi chuyện đã xong rồi thì mới ngẩng đầu lên, đối diện với Huy, nở một nụ cười hòa ái nhưng lại khiến khuôn mặt căng phồng đó trở nên nhăn nhúm khó coi.

- Xong cả rồi sao, vậy đến lượt ta rồi nhỉ?

Quỷ Chết Đuối đạp lên mặt nước, bàn chân xương xẩu đạp lên mặt đất, bước đi như chẳng có chút giới hạn nào ảnh hưởng đến nó, rõ ràng, chuyện nó không rời khỏi chỗ có nước chỉ là diễn kịch, Huy thở dài, vung vẩy cánh tay phải, sẵn sàng chiến đấu.

- Nào, ta đâu có muốn đánh nhau, chán lắm, cho ta hỏi, chủ nhân mới của Tử Sĩ bọn ta, mạnh không? Nam hay nữ? Đẹp trai xinh gái không? Kekeke...

Quỷ Chết Đuối ngồi xỗm xuống trước mặt Huy, hỏi, cậu bỗng sửng sốt một chút, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của nó, kể rõ về Nhân, không sót một chút nào, Quỷ Chết Đuối cười tủm tỉm, cầm Long Xà khoác lên trên vai như khăn quàng cổ, đưa tay vạch một cái giữa không khí, bóng tối từ đâu đó tràn ra, tạo thành một cánh cửa ngay trước mặt nó.

- Thú vị thật, vậy ta sẽ đi tìm chủ nhân của ta đây.

- Khoan đã, nói cho ta biết, Long Mạch này rốt cuộc là gì?

Thấy Quỷ Chết Đuối định rời đi, Huy vội vàng ngăn hỏi, Quỷ Chết Đuối liếc nhìn Martha đang cầm Long Mạch, hai tay giơ lên cao, cái miệng mở lớn, nước dãi đang chảy dọc xuống từ khóe miệng, cười cười, nói.

- Long Mạch, tên như nghĩa, là kinh mạch của Rồng, người nào có thể đổi Long Mạch vào cơ thể, có thể có sức mạnh của Rồng.

- Nếu là vậy, tại sao Long Xà không dùng mà lại giữ nó lại?

Huy bỗng hỏi thêm, Long Xà trên cổ Quỷ Chết Đuối ngẩng đầu lên, đôi mắt rắn liếc qua liếc lại, hiện lên vẻ hậm hực, tức giận như một con người, Quỷ Chết Đuối đưa tay xoa đầu nó để an ủi, mới trả lời câu hỏi của Huy.

- Bởi vì nó dùng không được, nó tiến hóa là Rồng Phương Nam, mà Long Mạch này là Rồng Phương Tây, hướng đi khác biệt, nó dùng không được, à mà, mi cũng không cần đến nó đâu, khuyên thật đấy, bái bai.

Quỷ Chết Đuối bước vào cánh cửa, biến mất, Huy tiêu hóa những thông tin mà nó cho mình biết, bất chợt, Huy cảm thấy góc áo của mình bị ai đó giật lấy, quay đầu lại thì đó là Martha, cô nàng đang nhìn cậu bằng đôi mắt to tròn ngập nước, long lanh như muốn bắn ra ngôi sao, gương mặt không giấu được sự thèm khát mãnh liệt với Long Mạch, Huy cảm thấy rợn cả người, xua tay bảo Martha muốn làm gì đó thì làm, cậu không cần Long Mạch làm gì cả.

Martha vui mừng hoan hô, cầm lấy Long Mạch nhét vào trong miệng, nuốt chửng, ánh sáng vàng óng ánh lấp lánh trên người cô, Long Mạch bắt đầu đánh chiếm kinh mạch của Martha, đau đớn khiến cô vặn vẹo cơ thể, phát ra những tiếng kêu rên, làn da bỗng chảy ra máu tươi, kèm theo những mảnh vụn nhỏ của kinh mạch trong người, là người cải tạo, lực hồi phục của Martha là cực kì mạnh, máu mới liên tục sinh ra để đền bù lượng máu bị đào thải, mười phút sau, Martha đã hoàn toàn chịu được cơn đau trong cơ thể, bắt đầu kiểm soát ngược lại sự thay đổi của Long Mạch, xây dựng nó theo ý muốn của mình.

Bịch...

Cánh tay phải của Martha nổ tung, máu thịt văng đầy đất, bởi vì Long Mạch đang phản kháng lại Martha, kinh mạch trên cánh tay ngọ nguậy, xiết chặt lấy xương cánh tay, vết rạn trên xương dần dần mở rộng, Martha nghiến răng, tay trái chụp lấy Long Mạch, giật nó ra khỏi cánh tay, sau đó lại nhét vào trong miệng, nhai nát, nuốt xuống, ánh sáng vàng óng lại hiện lên, kinh mạch trên cánh tay phải sinh trưởng trở lại, lần này nó ngoan ngoãn hơn một chút, nhưng vẫn cố phản kháng lại, Martha lại lặp lại hành động vừa nãy, xé rách, nhai nát, nuốt chửng, cứ lặp lại như thế đến khi Long Mạch phải phục tùng.

....

[Hoàn thành nhiệm vụ]

Kết toán độ cống hiến :

Leo : 99%.

Hương : 0%.

Thế : 1%

Khải : 0%.

Phần thưởng : Tăng 1 cấp, +1 điểm Thiện.

Phần thưởng thêm : +2 điểm Ác, Khu Vực - Thôn Giếng Cổ sát nhập Lãnh Địa.

.....

.....

Đâu đó ở một Khu Vực khác.

Minh nằm trên một cái giường làm bằng máu, kết cấu nó giống như một miếng thạch khổng lồ, mềm, mịn và đàn hồi, xung quanh anh ta, trên nền đất có vô số cái hố bị đập ra, giống như là hố thiên thạch vậy, nhưng kích thước thì khá hẹp và dài, ầm một tiếng, một vật gì đó rơi xuống từ bầu trời, khói bụi và đất đá tung bay lên, Minh không thèm ngẩng đầu lên nhìn xem, chỉ là nói.

- Lấy máu bên kia uống đi, đây là lần đầu tiên trong ngày cô rơi xuống đấy, thành tích tốt hơn rồi.

Vật vừa rơi xuống lúc nãy là Trúc, cô vất vả đứng lên bằng một chân, hai cánh thay thế một chân và tay chống cơ thể của cô đứng lên, cơ thể cô như một con búp bê bị bẻ gãy mất một bên cơ thể, tàn tạ và đáng thương, Trúc lau vết máu trên miệng đi, khập khiễng đi đến một cái bàn bằng máu, cầm lấy một cái lọ trên đó, đưa lên miệng uống, bên trong là máu của Minh, thứ thuốc hồi phục mạnh nhất trên thế gian, bởi vì nó đã được Máu tinh luyện qua.

Cánh tay và chân bị cắt đứt của Trúc bỗng dài ra, từ nhỏ như của em bé, lớn lên đến vị thành niên, rồi trở lại như chưa từng bị thương một cách thần kỳ, Trúc đã không còn cảm thấy lạ nữa, bởi vì đây không phải lần đầu cô uống máu của Minh, cũng như bị thương nặng đến thế, ngay cả năng lực Thiên Sứ cũng không thể hồi phục.

- Nghỉ ngơi một chút đi, bình thường thì cứ cách 2 giờ nhóc lại rơi xuống một lần, hôm nay lại trụ được đến 5 giờ, đã là tốt lắm rồi.

Minh xoay người, nửa nằm nhìn Trúc nói, Trúc lắc đầu, cô không được phép nghỉ ngơi, cô cần phải tiếp tục, thời gian sẽ không chờ đợi cô, cô phải trở nên mạnh hơn nữa, để hoàn thành thí luyện, Minh nhìn Trúc lại đi lên cầu thang, lắc đầu thở dài, bất chợt một hình ảnh lướt qua đầu Minh, một người đàn ông già cỗi, đưa tay đặt lên vai Minh, nói.

- Thời gian sẽ không chờ đợi ai, tôi hi vọng anh có thể thay đổi thời gian.

Hình ảnh cuối cùng mà Minh thấy, là người đàn ông già đó quỳ bên một tấm bia mộ, nơi đã chôn cất người mà ông ta yêu nhất, cũng là người quen của Minh, một cô gái tốt, tuy có chút lạnh lùng, nhưng trái tim thì rất ấm áp, sau đó thì chẳng còn gì nữa, người kia chết già bên tấm bia mộ, bởi vì thời gian đã rút cạn ông ta, mà Minh, thì trở về.

Trở về thời gian này.

- Du hành thời gian cơ đấy, tự mình làm không có kết quả, lại ném cho một kẻ như mình làm, thật hết cứu.

Minh lắc đầu, loại bỏ hình ảnh trong đầu đi, tương lai mà người kia muốn thay đổi, thực sự rất khó, người đó đã cố thử rất nhiều lần, không màng đến tuổi thọ của mình, liên tục quay về lại quay về, thất bại này rồi đến thất bại khác, cuối cùng chỉ còn một cơ hội cuối cùng, đặt lên trên vai mình, thật vô trách nhiệm, thế nhưng, đây cũng có thể là quyết định đúng.

Rầm...

Trúc lại rơi xuống, lần này cô không thể đứng lên, trên bầu trời xám xịt, một bóng đen khổng lồ hiện ra, một vật tròn với những vòng tròn xoay xung quanh mình, thứ đó không đuổi theo Trúc, mà từ từ biến mất sau những đám mây xám dày, Minh đi đến trước mặt Trúc, đưa cho cô bình thuốc, cơ thể của Trúc rách nát đến không thể tả, toàn bộ cơ thể là những lỗ thủng hẹp và dài, như những con mắt bỗng mọc ra trên cơ thể, sau đó lại bị móc ra tròng mắt, chỉ còn lại hốc mắt rỗng tuếch đầy máu và thịt nát.

- Đôi khi tôi tự hỏi, sao anh lại biết nhiều chuyện đến thế?

Trúc bỗng hỏi Minh, Minh chỉ cười trừ, bảo cô nghỉ ngơi đi, dục tốc bất đạt, thời gian nửa năm mới đi qua hơn nửa tháng, không cần gấp gáp, cánh cửa kia là quá khó với cô hiện tại, Trúc cố đứng lên, sáu cánh khép lại vào cơ thể, cô bỗng quay sang nhìn Minh, nói.

- Tại sao anh cho tôi cảm giác, anh không sở hữu hoàn toàn Máu, giống như tôi không hoàn toàn sở hữu Mắt vậy?

- Đúng là thế, anh đây chỉ sở hữu một nửa Máu thôi.

Minh không ngạc nhiên với câu hỏi của Trúc, thẳng thắn trả lời cô.

- Vậy một nửa còn lại đâu?

- Ở trên một người cần nó hơn.

Minh cười nhạt, nói, Trúc im lặng, Minh bỗng đứng lên, thu dọn lại cái giường và bàn, đưa tay mở ra cánh cửa bóng tối, đưa ngón tay cái lên, nói với Trúc.

- Đi thôi, đi gặp người quen, ăn chực.

- Ai vậy?

- Người quen đó, nhưng mà là người quen của Tai Họa.

....

Còn tiếp.

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.