Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1587 chữ

Việc Đồng Hân Nhạc chuyển đến Trường Trung Học Đệ Nhất, làm nhóm giáo viên Trường Trung Học Đệ Nhất đều sôi trào. Trước kia lấy thành tích của Thiệu Chính Khiêm, không cần nói cũng biết sẽ là người điểm cao nhất trong nhóm học sinh tốt nghiệp năm nay là tuyệt đối không thành vấn đề. Ai biết được Đồng Hân Nhạc này con hắc mã nửa đường xuất hiện, làm cho bọn họ lại lo lắng thật lâu.

Hiện tại Đồng Hân Nhạc muốn chuyển trường đến trường học của bọn họ, kia bọn họ thực sự thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bởi vì việc này, bất luận là Thiệu Chính Khiêm là Trạng Nguyên, hay vẫn là Đồng Hân Nhạc là Trạng Nguyên, vinh dự vẫn đều là Trường Trung Học Đệ Nhất bọn họ.

Cho nên, Đồng Hân Nhạc chuyển đến, đó là tương đương với việc rất được trường học cùng nhóm giáo viên hoan nghênh.

“Đồng Hân Nhạc, rất hoan nghênh trò, về sau, trò chính là học sinh lớp một khối 12 Trường Trung Học Đệ Nhất của chúng ta, thầy là chủ nhiệm ban, thầy họ Mã.” Mã chủ nhiệm nhiệt tình nói.

“Mã chủ nhiệm, ngài hảo.” Đồng Hân Nhạc khom người cúi chào.

“Đây là chủ nhiệm lớp của em Trương lão sư.” Mã chủ nhiệm giới thiệu Trương Hạ.

“Trương lão sư, ngài hảo, xin thứ cho em mạo muội hỏi một câu, lớp một khối 12 là lớp mà Thiệu Chính Khiêm học sao?” Đồng Hân Nhạc trực tiếp hỏi.

Cô không để cho Nhị ca hỏi thăm cặn kẽ như vậy, bởi vì, cô nếu thuyế phục gia gia để cho cô chuyển trường, những việc nhỏ không đáng kể đó, cô sẽ tự mình đi hỏi thăm.

Trương Hạ cùng Mã chủ nhiệm nhìn thoáng qua nhau, nha đầu này, là vì Thiệu Chính Khiêm mới chuyển tới trường học bọn họ sao? Là khiêu khích hay vẫn là có ý khác?

“Đúng vậy, Thiệu Chính Khiêm cũng ở lớp một khối 12.” Trương Hạ gật đầu.

“Tốt, cảm ơn.” Đồng Hân Nhạc nhận được đáp án sau, liền ngoan ngoãn đứng ở phía sau Đồng Hồng Lý, chuyện khác, cô đều giao cho gia gia cùng ba ba của cô tới cùng trường học thương lượng.

Tiết học thứ hai, cô đi theo giáo viên ngữ văn tới lớp 1 khối 12, chủ nhiệm lớp Trương Hạ cũng đi theo cùng. Trì hoãn của giáo viên ngữ văn một phút đồng hồ, đem cô giới thiệu cho đồng học trong ban cùng nhận thức.

Học sinh của lớp một khối 12 đều là học bá, bọn họ đối với cái tên Đồng Hân Nhạc này một chút cũng đều không xa lạ, đối với việc Đồng Hân Nhạc chuyển đến, tất cả mọi người đều thực khiếp sợ.

Hiện tại thành phố Thanh Vân có hai ứng cử viên hàng đầu cho danh hiệu Trạng Nguyên năm tới, cư nhiên cùng tiến vào một lớp học, chuyện này thật đúng là có chút trò hay để xem đây. Chỉ là, rất nhiều người đối với bộ dáng Đồng Hân Nhạc, đều cảm thấy rất kinh ngạc.

Rốt cuộc, có thể hỗn thành học bá, mỗi người bọn họ đang ngồi ở đây đều phải thực nỗ lực mới được, bao gồm cả Thiệu Chính Khiêm tương lai có khả năng trở thànhTrạng Nguyên cũng như vậy, cho nên, mỗi người bọn họ đều có vẻ tương đối già dặn, không giống Đồng Hân Nhạc người này thời điểm đứng ở trên bục giảng tự giới thiệu, lại tinh thần phấn chấn bồng bột, tràn ngập sức sống như vậy.

Quả thực là không giống như một người học sinh chuẩn bị tốt nghiệp cấp ba, càng như là tân sinh mới vào trường vậy, còn đang ở giai đoạn đối với mọi thứ đều thực mới lạ. Đồng Hân Nhạc tự giới thiệu xong sau, Trương Hạ liền đem cô an bài tới ngồi bên cạnh Tô Tĩnh.

Hiện tại tất cả mọi người đều học lớp 12, cũng liền không giống như lớp 10 lớp 11 nữa, một hai phải nam sinh cùng nữ sinh cùng ngồi cùng bàn. Hiện tại nhiệm vụ của mọi người đều là học tập, vì chuẩn bị cho kỳ thi đại học mà tiến hành liều chết đánh một trạn cuối cùng. Mười tám mười chín nam sinh nữ sinh lại đang ở thời kỳ vào thanh xuân phát dục, hormone đều thực tràn đầy, vì tránh cho một ít không nên tồn tại phát sinh trong một năm này, cho nên, tới lớp 12 rồi trên cơ bản chính là nam sinh cùng nam sinh ngồi cùng bàn, nữ sinh cùng nữ sinh ngồi cùng bàn.

“Chị gái, chúng ta lại gặp mặt.” Đồng Hân Nhạc ngồi vào bên cạnh Tô Tĩnh, đối với Tô Tĩnh mỉm cười ngọt ngào.

Miệng Tô Tĩnh giờ phút này vẫn còn há hốc, bởi vì cô còn không kịp phản ứng lại. Bất quá ngày hôm qua có từng gặp mặt Đồng Hân Nhạc một lần, hôm nay cư nhiên liền trở thành bạn ngồi cùng bàn với vô. Ngồi phía sau cô chính là Thiệu Chính Khiêm, hai người đều là ứng cử viên cho chức trạng nguyên sang năm, cô hoảng hốt cảm thấy chính mình thật là thực vinh hạnh.

“Thực kinh ngạc sao?” Đồng Hân Nhạc thấy được phản ứng trên mặt Tô Tĩnh có chút khoa trương, cô liêng đem đầu xoay chín mươi độ hỏi.

Cô hỏi chính là Thiệu Chính Khiêm. Thiệu Chính Khiêm mí mắt nâng lên một chút, lại nháy mắt rũ xuống.

“Nga, còn tốt.” Tô Tĩnh cho rằng Đồng Hân Nhạc đang hỏi cô, cô nhanh trả lời lại, nói.

“Tốt, chúng ta bắt đầu vào học nào, Tô Tĩnh, Đồng Hân Nhạc còn chưa nhận được sách vở, hai người các em trước dùng chung một quyển vậy.” Giáo viên ngữ văn, Mạnh lão sư đối với Tô Tĩnh nói.

“Vâng.” Tô Tĩnh một bên đáp, một bên đem sách giáo khoa đặt ở giữa cô cùng Đồng Hân Nhạc.

“Chữ của chị thật là xinh đẹp.” Đồng Hân Nhạc tán thưởng nói.

“Đâu có.” Tô Tĩnh khiêm tốn nói, nhưng mà, chờ nàng xem qua chữ của Đồng Hân Nhạc sau, liền cảm thấy lúng túng.

Một người viết chữ còn xinh đẹp hơn người khác gấp mấy lần, thế nhưng lại nói chữ cô viết xinh đẹp, đối với cô mà nói kia quả thực chính là vũ nhục người mà.

“Chị cùng Thiệu Chính Khiêm là cái quan hệ gì a?” Đồng Hân Nhạc vẫn luôn một mực hỏi thăm.

“…… Đồng học a.” Tô Tĩnh dừng một chút rồi trả lời.

Cô kỳ thật trả lời có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, cô thích Thiệu Chính Khiêm, cô đối với Thiệu Chính Khiêm có thể nói là lâu ngày sinh tình. Thiệu Chính Khiêm người này đối với ai cũng đều thực lạnh nhạt, thế nhưng đối cô lại thật ra rất ấm áp.

Thời điểm Đồng Hân Nhạc còn muốn nói cái gì đó, Tô Tĩnh liền giành trước một bước, “Nghe giảng bài đi được không? Mạnh lão sư tính tình kỳ thật không tốt lắm.”

Đồng Hân Nhạc hướng bục giảng liếc mắt một cái, Mạnh lão sư đích xác đang dùng ánh mắt ra hiệu cho cô, đại khái nghĩ đến nàng hôm nay vừa mới tới, cho nên, không có trước mặt mọi người bàn luận với cô việc đi học còn nói chuyện trong lớp. Cô lại hướng Tô Tĩnh liếc mắt một cái, nhìn thấy Tô Tĩnh đang thật là thực nghiêm túc nghe giảng.

Được rồi, tuy rằng cô còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, chính là quấy rầy người khác nghiêm túc nghe giảng bài, xác thật là không tốt lắm.

“Chị, chính chị dùng đi, em tối hôm qua không ngủ tốt, em ngủ bù trước đã.” Đồng Hân Nhạc đem sách vở của Tô Tĩnh đẩy trở lại, hướng cô cười hắc hắc.

Tô Tĩnh nghi hoặc nhìn Đồng Hân Nhạc, nhìn cô liền cứ như vậy ghé vào trên bàn thật đúng là nhắm hai mắt lại.

Mạnh lão sư nhìn Đồng Hân Nhạc nằm bò ra ngủ liếc mắt một cái, sắc mặt bà trầm xuống, bà thật là một người tính tình không tốt. Bà nhìn Đồng Hân Nhạc như thế thật là không tôn trọng cô chút nào. Hành vi cả gan làm loạn như thế, chẳng sợ chủ nhiệm lớp nhắc nhở qua với cô về bối cảnh gia đình Đồng Hân Nhạc, nhưng là cô vẫn như cũ không tiếp thu được, ở trên tiết của cô thế nhưng có thể làm hành vi theo ý mình đến nước này.

“Đồng Hân Nhạc, Đồng Hân Nhạc……” Mạnh lão sư kêu vài thanh, đều không có đem Đồng Hân Nhạc đánh thức được, cô đi tới, duỗi tay trực tiếp ở trên bàn học của Đồng Hân Nhạc dùng sức gõ vài cái.

Đồng Hân Nhạc cuối cùng cũng bị đánh thức, cô xoa xoa đôi mắt mơ mơ màng màng hỏi, “Tan học rồi sao?”

Oanh một tiếng, nhóm học bá mọi người đều cười không ngừng, cái tiểu muội muội mới tới này thật là đáng yêu.

Bạn đang đọc Vợ Cũ Trở Lại: Bác Sĩ Thiệu Đã Lâu Không Gặp (Dịch) của Cách Tử Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thuytienho
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.