Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1612 chữ

“Có phải là rất buồn ngủ không?” Mạnh lão sư cực kỳ bất lực hỏi.

Đồng Hân Nhạc cũng có chút ngượng ngùng, các giáo viên trường học tư nhân, đối với cô đều là sủng ái có thừa, còn giáo viên trường công này, thật đúng là chính là thiết diện vô tư. Bất quá, cô lại một chút cũng đều không ghi hận.

Cô chỉ là khuôn mặt đỏ bừng cúi đầu xuống, dũng cảm thừa nhận chính mình sai lầm, “Thực xin lỗi, em không biết không thể ngủ ở trên lớp học, em về sau sẽ không thế nữa.”

Mọi người: “……”

Nha đầu này, xem ra là thường xuyên ngủ trên lớp học a! Người như vậy, cư nhiên cũng có thể trở thành ứng cử viên chức danh trạng nguyên sao?! Nhóm học bá đều bị câu trả lời của Đồng Hân Nhạc làm cho khiếp sợ không thôi. Nha đầu này, thật đúng là thiên tài a!

Mạnh lão sư cũng là đột nhiên hít sâu một hơi, “Đồng Hân Nhạc, em có biết biết tháng sau sẽ có một cuộc thi thử không?”

“Ân, biết.” Đồng Hân Nhạc gật đầu.

“Kia tốt, nếu tháng sau trong kỳ thi thử, môn ngữ văn này em có thể khảo được 145 điểm trở lên, như vậy lần này cô sẽ bỏ qua cho em, còn nếu không thì chuẩn bị chịu phạt đi.” Mạnh lão sư nghiêm túc nói, “Ngồi xuống đi.”

Mạnh lão sư nói xong, lại đi trở về trên bục giảng.

Môn ngữ văn khảo được 145 điểm, đối với người từ nhỏ đã hướng theo khoa học tự nhiên mà nói, yêu cầu này xác thật cao. Bởi vì lớp bọn họ, trừ bỏ Thiệu Chính Khiêm, liền có rất ít người ở môn ngữ văn này lấy 140 điểm. Rốt cuộc viết văn kia, bọn họ thật sự vô pháp phỏng chừng được điểm sẽ bị trừ trong bài.

Cho nên, khi Mạnh lão sư đối với Đồng Hân Nhạc đưa ra một yêu cầu hà khắc như vậy, mọi người đều thay Đồng Hân Nhạc đổ mồ hôi hột. Ngay cả Thiệu Chính Khiêm, cũn đều không khỏi phải nhìn nhiều Đồng Hân Nhạc một chút.

Bài thi trước kia của Đồng Hân Nhạc, chủ nhiệm lớp của bọn họ đều có sao chép lại đây cho hắn để phân tích, hắn xem qua thành tích môn ngữ văn của Đồng Hân Nhạc, kém cỏi nhất chính là 130, tốt nhất có 150, trong tất cả môn học của cô thì môn ngữ văn là môn không ổn định nhất của cô.

Mạnh lão sư đối với cô đưa ra yêu cầu này, xác thật là có chút quá phận. Nhưng là, hắn đối cô lại không có nửa điểm đồng tình, ai bảo cô ngủ ở trong tiết ngữ văn.

Tan học sau, Đồng Hân Nhạc vẫn là không tim không phổi xoay người đi tìm Thiệu Chính Khiêm nói chuyện, “Thiệu Chính Khiêm, có thể mượn nói chuyện một chút sao?”

Thiệu Chính Khiêm nhìn cô, ngữ khí thực đạm mạc, “Cô muốn nói cái gì?”

“Em nghĩ chúng ta tốt nhất là nên đi ra ngoài nói chuyện riêng một chút.” Đồng Hân Nhạc hảo tâm đưa ra đề nghị.

Thiệu Chính Khiêm ngẩng đầu nhìn Tô Tĩnh liếc mắt một cái, Tô Tĩnh ngơ ngẩn nhìn Thiệu Chính Khiêm. Cô cho rằng Thiệu Chính Khiêm sẽ cự tuyệt, nhưng mà, cô không nghĩ tới chính là, Thiệu Chính Khiêm đứng lên, xoay người hướng cửa phòng học đi ra ngoài.

Đồng Hân Nhạc tức khắc cười đến giống như con mèo nhỏ được như ý nguyện, đứng lên, “Chị, xin nhường một chút.”

Tô Tĩnh không muốn, nhưng là lại không thể không đứng lên.

Thiệu Chính Khiêm đi ra ngoài phòng học, liền hướng tới sân thể dục đi tới. Thông thường buổi sáng sẽ không có lớp học thể dục, cho nên, giờ phút này cũng là sân thể dục bên kia là nơi thích hợp nhất để nói chuyện.

Đồng Hân Nhạc chạy chậm đuổi theo. Hai người một trước một sau rời đi sau, học sinh lớp một khối 12 tức khắc cùng nhau bùng nổ.

“Hắc, Tô Tĩnh, Đồng Hân Nhạc làm gì mà kêu bạn lầ chị a? Cô ấy cùng bạn còn có Thiệu Chính Khiêm rốt cuộc là có cái quan hệ gì a, mấy bạn nhìn qua giống như rất quen thuộc đâu.” Có người kêu Tô Tĩnh lại hỏi.

Tô Tĩnh không muốn giải thích, cô cùng Đồng Hân Nhạc này một chút cũng đều không thân, ai biết Đồng Hân Nhạc vì cái gì há mồm ngậm miệng là kêu cô chị gái. Cô cũng không nghĩ đem sự tình ngày hôm qua nói ra, này nếu nói ra tới, mọi người nếu biết Thiệu nãi nãi lừa gạt người mà nói, khẳng định sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cái nhìn của mọi người với Thiệu Chính Khiêm.

“Chúng ta cái quan hệ gì cũng đều không có, tôi không có yêu cầu cô ấy gọi tôi chị gái.” Tô Tĩnh hô to một tiếng, cũng đi theo đó chạy đi ra ngoài.

Mọi người sửng sốt, bất quá, theo sau lại sôi nổi trò truyện trở lại. Lên khối 12 rồi học tập thật là quá buồn tẻ, mỗi ngày đều là đi học, làm bài, làm bài, đi học cứ tuần hoàn như vậy. Có chút việc bát quái để đem ra tán chuyên, xem như cho bọn hắn một chút an ủi nhỏ nhỏ trong quá trình sinh hoạt học tập buồn tẻ này.

“Các người nói coi, tiểu muội muội này tìm Chính Khiêm của chúng ta đi ra ngoài nói chuyện, có phải hay không là muốn khiêu khích a?” Có người còn chê sự tình chưa đủ lớn, tiến lên suy đoán.

“Một núi không dung hai hổ, cậu nói đi?” Có người đáp lại.

“Nhưng trước mắt này một con là đực, một con là cái, có thể hay không có cái phản ứng hormone gì a?” Lại có người hỏi.

“Đi chết đi, chỉ có cậu mới có tư tưởng tà ác như vậy, nói cho cậu nghe, lời này của cậu nếu là để cho lão Trương biết đến, tháng sau tiến hành thi thử, thành tích nếu mà đi xuống, thì cậu tự mà gánh chịu đi.” Mọi người đều hướng người nọ nhổ nước miếng.

“Tôi phỏng chừng khả năng vẫn là khiêu khích tính lớn hơn chút.”

“Nếu không chúng ta đặt tiền cược, xem trạng nguyên sang năm rốt cuộc thuộc về nhà ai, có tới hay không?” Có người đề nghị nói.

“Hảo hảo hảo……” Một đám người bắt đầu loạn thành một đoàn.

*

Sân thể dục.

Thiệu Chính Khiêm dừng lại bước chân, xoay người, “Năm vạn khối chúng tôi đã nhận được, người gây tai nạn cũng cùng chúng ta nói xin lỗi. Chúng ta chỉ cần một vạn khối, còn bốn vạn thì trả lại cho người ta, cảm ơn cô đã hỗ trợ, mặt khác có chuyện gì thì mau nói, chỉ còn có mười phút nữa là vào tiết rồi.”

Sở dĩ nhắc nhở cô thời gian giả lao sắp hết, cũng là vì biết cô chưa có học qua trường công bao giờ.

“Ân, trả lại tiền là quyết định của chính mọi người, em không thể nào can thiệp vào.” Đồng Hân Nhạc gật gật đầu, “Bất quá, em thật sự cảm thấy người gây chuyện rồi chạy trốn hẳn là phải chịu nghiêm trị, bất quá, nếu anh cảm thấy một vạn khối là đủ rồi, em cũng không thể nói gì hơn.”

Thiệu Chính Khiêm không hé răng, chờ nàng nói vào vấn đề chính.

“Anh có biết vì cái gì mà em muốn chuyển đến trường anh học không?” Đồng Hân Nhạc cười hỏi.

“Không biết, tôi cũng không có hứng thú.” Thiệu Chính Khiêm vẫn lạnh lụng như cũ.

“Anh người này sao lại lạnh lùng như thế a? Em xem anh nói chuyện đối với chị ấy liền không phải là cái bộ dáng này a, anh chán ghét em sao? Vì cái gì lại chán ghét em đâu?” Đồng Hân Nhạc đơn thuần hỏi.

“Tôi đối ai cũng đều như thế, cũng không phải là nhằm vào cô.” Thiệu Chính Khiêm nói, xem như là đang giải thích.

“Kia chị gái đâu, em nghe anh cùng chị ấy nói chuyện, liền không phải như thế a.” Đồng Hân Nhạc thực cố chấp hỏi.

“Tô Tĩnh cùng mọi người không giống nhau, nếu cô chính là tò mò việc này, thì đây là câu trả lời của tôi, về sau, không cần đơn độc tìm tôi ra ngoài nói chuyện.” Thiệu Chính Khiêm nói xong, nâng bước liền đi, đi được hai bước, hắn lại dừng lại, “Chuyện của nãi nãi tôi thật sự cảm ơn cô.”

Đồng Hân Nhạc mím môi. Cô cũng không có lại mở miệng kêu Thiệu Chính Khiêm.

Giờ phút này, Tô Tĩnh tránh ở bên ngoài góc tường, nghe được lời của Thiệu Chính Khiêm sau, trong lòng liền một trận ấm áp. Đối Thiệu Chính Khiêm lại càng thêm yêu thích, cô liền biết, cô đối với Thiệu Chính Khiêm chính là có địa vị khác biệt. Cô chính là được Thiệu nãi nãi còn có Thẩm a di tán thành, con dâu tương lai của Thiệu gia. Cho nên, cô cùng những người đó, đương nhiên là không giống nhau.

Bạn đang đọc Vợ Cũ Trở Lại: Bác Sĩ Thiệu Đã Lâu Không Gặp (Dịch) của Cách Tử Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thuytienho
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.