Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Hỏa Vô Tình

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Lần này Hoàn Nhan Hồng Liệt dẫn theo Dương Khang trong đoàn sứ thần Đại Kim đi đến Hoa Lạt Tử Mô, đến khi Tát Mã Nhĩ Hãn thất thủ, phụ tử Hoàn Nhan Hồng Liệt không kịp đào tẩu, Dương Khang trực tiếp mất mạng dưới đống loạn tiễn, bao nhiêu mộng tưởng vinh hoa phú quý cứ như vậy liền tan thành mây khói. Hoàn Nhan Hồng Liệt nhìn thấy Dương Khang bị vạn tiễn xuyên tâm chết đi thì đau thấu tâm can, tay chân bủn rủn không làm gì được, sau cùng đại quân thua trận, liền bị Quách Tĩnh bắt sống.

Thành Cát Tư Hãn tập hợp chư tướng trong cung điện của Ma Ha Mạt, đắc ý nhìn Hoàn Nhan Hồng Liệt phủ phục dưới đất, nhấc chân đạp lên đầu y cười nói:

- Cẩu tặc, lúc trước ngươi đến Mông Cổ diễu võ dương oai, có nghĩ tới ngày hôm nay hay không?

Hoàn Nhan Hồng Liệt tóc tai rũ rượi, mặt đầy máu me, thảm thiết vô cùng, biết rằng không thể thoát chết, bèn ngang nhiên ngẩng đầu nói:

- Bản vương đã từng nói với hoàng huynh rằng: Mông Cổ có một vị tù trưởng tài ba, hắn có tấm lòng giống như Thái Tổ hoàng đế chúng ta, quả đúng là một tai họa!

Hoàn Nhan Hồng Liệt ngừng lại một chút rồi thở dài nói:

- Kể cả nghĩa phụ của ngươi là Vương Hãn, nghĩa đệ của ngươi là Trác Mộc Hợp, ta cũng từng nói với họ. Ha ha! Chỉ đáng tiếc là bọn họ không chịu nghe ta...

Thành Cát Tư Hãn cười khẽ một tiếng, khinh khỉnh nói:

- Tuy ta hận ngươi đến tận xương tủy, nhưng ta cũng kính trọng ngươi. Ngươi có thể nói là người có đầu óc duy nhất của Đại Kim, biết rằng đại cục đã định, sao còn không sớm đầu hàng?

Hoàn Nhan Hồng Liệt bật cười ha hả, khảng khái hào hùng nói:

- Ha ha! Ta là hoàng tộc Đại Kim, một lòng ngưỡng mộ Thái Tổ hoàng đế nước ta, Hoàn Nhan Hồng Liệt ta mà phải đầu hàng sao?

Thành Cát Tư Hãn nhìn chằm chằm vào Hoàn Nhan Hồng Liệt, nghiêm giọng nói:

- Ta kính ngươi là một anh hùng, ta sẽ cho ngươi được tự lựa chọn cái chết của mình!

Hoàn Nhan Hồng Liệt khẽ chắp tay, thong thả nói:

- Ha ha! Thiết Mộc Chân, đa tạ ngươi. Nếu như âm hồn của ta không tan biến, ta nhất định sẽ có thể nhìn thấy ngày Đại Kim diệt vong...

Hoàn Nhan Hồng Liệt quay sang nhìn Quách Tĩnh, cười nhạt nói:

- Đồng thời cũng có thể nhìn thấy ngày Đại Tống diệt vong!

Quách Tĩnh khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Đại Kim các ngươi ức hiếp Đại Tống, lại còn ly gián người Mông Cổ để cho bọn họ tàn sát lẫn nhau, bây giờ lại muốn ly gián hai nước sao? Cẩu tặc, ngươi đừng nói năng lung tung!

Hoàn Nhan Hồng Liệt buông tiếng cười lớn, thản nhiên nói:

- Ha ha! Thật là nực cười! Kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu, bá chủ thiên hạ ai chẳng như vậy? Khi người Hán các ngươi hùng mạnh, chẳng lẽ không có lúc nào ức hiếp chúng ta? Ngươi cho rằng Thiết Mộc Chân sau khi tiêu diệt Đại Kim sẽ dừng tay sao? Ngươi sai rồi, tiếp theo hắn nhất định sẽ cho ngựa uống nước Trường Giang, vương đồ bá nghiệp nhất thống thiên hạ!

Hoàn Nhan Hồng Liệt giật lấy thanh đao trong tay Quách Tĩnh, mọi người cả kinh vội vàng chạy đến bao vây lấy y, chỉ thấy y trầm ngâm nói:

- Sinh ra gặp phải thời loạn, sống cũng như một con chó, chết đi mới giống con người... Chết đi mới giống con người!

Hoàn Nhan Hồng Liệt nói xong liền vung đao tự mình kết liễu, một đời suy tính mưu mô, nham hiểm xảo quyệt cứ như vậy quay về với cát bụi, Thành Cát Tư Hãn trầm ngâm một lúc rồi quay sang nhìn Quách Tĩnh nói:

- Ta từng nói rằng người nào phá thành bắt được Hoàn Nhan Hồng Liệt, đàn bà phụ nữ cùng với của cải vàng bạc ở trong thành này đều sẽ thưởng hết cho hắn, ngươi cứ sai bộ thuộc ra nhận đi thôi.

Quách Tĩnh khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Mẫu tử chúng con được đại hãn ban ơn che chở, cuộc sống đầy đủ ấm no, nô lệ vàng bạc lấy nhiều cũng không làm gì.

Thành Cát Tư Hãn hưng phấn cười lớn, trong lòng càng thấy yêu mến Quách Tĩnh, đang định nói gì chợt nghe xa xa vang tới hàng ngàn hàng vạn tiếng khóc long trời lở đất, cười lạnh nói:

- Cái thành chó má này không sợ thiên uy, khiến cho ta phải hao binh tổn tướng, ta nhất định phải chém giết một phen, mọi người nếu thích cứ ra mà xem.

Thành Cát Tư Hãn nói xong liền lên ngựa phi về phía cửa tây thành, chư tướng cũng đi theo sau, chỉ nghe tiếng khóc càng lúc càng thê thảm, vừa ra khỏi cửa thành đã thấy mấy chục vạn bách tính bỏ chạy kêu khóc, quân Mông Cổ cưỡi ngựa phóng qua xéo lại, tay cầm trường đao chém giết bừa bãi. Một trận tàn sát quả thật cực kỳ bi thảm, từ lão nhân tóc bạc đến hài nhi còn nhỏ, không ai có thể thoát chết, đến khi Thành Cát Tư Hãn dẫn theo chư tướng ra xem thì đã có hơn mười vạn người mất mạng, khắp nơi máu thịt vương vãi, vó ngựa Mông Cổ đạp lên tử thi tiếp tục tàn sát.

Thành Cát Tư Hãn ha ha cười lớn, hưng phấn nói:

- Giết hay lắm, giết hay lắm!

Quách Tĩnh không nhịn được nữa, phóng ngựa đến trước ngựa của Thành Cát Tư Hãn, vội vàng kêu lên:

- Đại hãn, xin người tha cho họ đi.

Thành Cát Tư Hãn vung tay một cái, lớn giọng quát:

- Giết sạch tất cả đi, không để sót người nào!

Quách Tĩnh nhìn thấy thảm cảnh trước mặt, máu nóng trong lòng sôi lên, cuống quýt kêu lên:

- Đại hãn, người nói bất kể con xin điều gì thì người cũng ưng thuận, có phải không?

Thành Cát Tư Hãn gật đầu cười khẽ, Quách Tĩnh lớn tiếng nói:

- Con xin người hãy tha mạng cho mấy chục vạn người này!

Thành Cát Tư Hãn vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng Quách Tĩnh lại xin chuyện ấy, trong lòng vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn chằm chằm Quách Tĩnh, đặt tay lên chuôi đao quát:

- Tiểu tử khốn kiếp, ngươi xin ta chuyện ấy sao? Ngươi không hối hận phải không?

Chư vương chúng tướng nhìn thấy Thành Cát Tư Hãn tức giận đều sợ hãi tim đập thình thịch, Quách Tĩnh trước nay chưa từng thấy y nhìn mình giận dữ như thế, trong lòng bất giác run lên, nhưng vẫn hiên ngang nói:

- Con tuyệt đối không hối hận!

Thành Cát Tư Hãn nghe thấy Quách Tĩnh giọng nói phát run, biết y sợ hãi nhưng vẫn đánh bạo cầu xin, không khỏi khâm phục Quách Tĩnh quật cường, rút trường đao ra quát:

- Thu quân!

Đám thân binh lập tức thổi tù và làm hiệu, mấy vạn kỵ binh Mông Cổ người ngựa đẫm máu từ trong đám đông trở ra, bày thành trận thế chỉnh tề. Thành Cát Tư Hãn từ khi lên ngôi đại hãn đến nay chưa từng có ai dám trái lại ý chỉ của y, lần này lại bị Quách Tĩnh ngang nhiên cản trở, trong lòng vô cùng tức giận, ném mạnh trường đao xuống đất, gầm lớn một tiếng phi ngựa vào thành. Chư tướng đều liếc xéo Quách Tĩnh, sau khi hạ được đô thành Tát Mã Nhĩ Hãn vốn có thể cướp bóc tàn sát mấy ngày, thế nhưng lần này niềm vui phá thành lại hoàn toàn tan biến.

Quách Tĩnh biết rằng chư tướng bất mãn nhưng cũng không đếm xỉa tới, cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã từ từ tránh ra chỗ vắng vẻ, lúc này đại chiến vừa qua, trong thành ngoài thành có hàng vạn gian nhà vẫn đang cháy, xác chết đầy đất, tuyết rơi ngập đồng đều nhuộm màu máu, trong lòng thầm nghĩ: "Mình vì trả thù cho cha, dẫn quân đến đây giết bao nhiêu người, đại hãn vì muốn chinh phục thiên hạ còn giết nhiều hơn. Thế nhưng hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ bách tính đã phạm phải tội nghiệt gì mà đến nỗi máu chảy đầu rơi, chết nơi hoang dã?"

Quách Tĩnh một mình một ngựa đi đi lại lại, trong lòng vẫn đang dằn vặt nghĩ ngợi, chợt nghe Thành Cát Tư Hãn ra lệnh triệu kiến, vốn đang cho rằng lần này đại họa lâm đầu, nào ngờ đi đến trước điện lại nghe từng tràng tiếng cười bên trong vang ra. Quách Tĩnh bất giác sửng sốt, rảo chân bước mau đi vào, chỉ thấy bên cạnh Thành Cát Tư Hãn có hai người đang ngồi, chính là Khâu Xử Cơ và Vô Cực Tử, dưới chân lại có một thiếu nữ ngồi dựa vào gối y, không phải ai khác chính là Hoa Tranh.

Quách Tĩnh nhanh chóng bước đến, Thành Cát Tư Hãn giật ngọn trường kích trong tay thị vệ, cầm ngược cán kích đánh thẳng vào mặt Quách Tĩnh. Quách Tĩnh giật nảy mình, vội vàng nghiêng đầu qua tránh, cán kích đập vào vai y, nghe chát một tiếng, ngọn kích lập tức gãy đôi.

Thành Cát Tư Hãn ha ha cười rộ, hừ lạnh nói:

- Tiểu tử khốn kiếp, chuyện này coi như xong! Nếu không nể mặt Khâu đạo trưởng, Tiêu tiên sinh và nữ nhi của ta thì hôm nay nhất định phải chặt đầu ngươi.

Hoa Tranh nhảy bật dậy, phụng phịu nói:

- Cha, nếu con không ở đây thì người nhất định sẽ bắt nạt Quách Tĩnh ca ca.

Thành Cát Tư Hãn ném ngọn kích gãy trong tay xuống đất, mỉm cười nói:

- Là ai nói thế?

Hoa Tranh khẽ hừ một tiếng, bĩu môi nói:

- Con chính mắt nhìn thấy, cha vẫn còn chối sao?

Thành Cát Tư Hãn một tay kéo Hoa Tranh, một tay kéo Quách Tĩnh, tươi cười nói:

- Mọi người đừng làm ầm lên, yên lặng lắng nghe Khâu đạo trưởng đọc thơ này.

Khâu Xử Cơ nhận được thư của Thành Cát Tư Hãn và Quách Tĩnh, biết rằng thế cục bá chủ của quân Mông Cổ đã thành, hiếm thấy Thành Cát Tư Hãn triệu kiến, vừa vặn chính là cơ hội góp lời khuyên nhủ, nếu như có thể mở lòng từ thiện của y thì có thể giúp hàng ngàn hàng vạn bách tính trong thiên hạ khỏi bị tàn sát, quả thật chính là công đức vô lượng, vậy nên vội vàng dẫn theo đệ tử đắc ý lặn lội đường xá xa xôi đến đây bái kiến. Khâu Xử Cơ nghĩ đến những điều mắt thấy tai nghe trên đường đến đây, cảm xúc phong tục khác lạ, đã làm được mấy bài thơ, lúc này bèn vuốt râu đọc.

"Thập niên binh hỏa vạn dân sầu,

Thiên vạn trung vô nhất nhị lưu.

Khứ tuế hạnh phùng từ chiếu hạ,

Kim xuân tu hợp mạo hàn du.

Bất từ Lĩnh Bắc tam thiên lý,

Nhưng niệm Sơn Đông nhị bách châu.

Cùng cấp lậu tru tàn suyễn tại,

Tảo giao thân mệnh đắc tiêu ưu."

Một viên quan văn hiểu được tiếng Hán tên là Gia Luật Sở Tài nhanh chóng dịch nghĩa bài thơ ra tiếng Mông Cổ, Thành Cát Tư Hãn nghe xong thì khẽ gật đầu, trầm giọng hỏi:

- Đạo trưởng đến đây chắc đã nhìn thấy binh uy của Mông Cổ ta, không biết có làm thơ ca đề vịnh gì không?

Khâu Xử Cơ dọc đường cũng đã nhìn thấy uy phong phá thành cướp đất của quân Mông Cổ, trong lòng cảm xúc dâng trào cũng làm được mấy bài thơ. Khâu Xử Cơ cất tiếng đọc lên, ngữ điệu trách trời thương dân hết sức hào hùng, khí thế vô cùng bi tráng.

"Thiên thương thương hề lâm hạ thổ,

Hồ vi bất cứu vạn linh khổ.

Vạn linh nhật dạ tương lăng trì,

Ẩm khí thôn thanh tử vô ngữ.

Ngưỡng thiên đại khiếu thiên bất ứng,

Nhất vật tế tỏa đồ lao hình.

An đắc đại thiên phục hỗn độn,

Miễn giáo tạo vật sinh tinh linh."

Gia Luật Sở Tài nghĩ thầm Thành Cát Tư Hãn nghe xong nhất định không thích, nhất thời ngần ngừ không dịch. Khâu Xử Cơ cũng không đếm xỉa đến đối phương, lại cất giọng đọc tiếp bài thơ thứ hai.

"Ô hô thiên địa quảng khai tịch,

Hóa xuất chúng sinh thiên bách ức.

Bạo ác tương xâm bất tạm đình,

Tuần hoàn thụ khổ tri hà cực.

Hoàng thiên hậu thổ giai hữu thần,

Kiến tử bất cứu tri hà nhân.

Hạ thổ bi tâm khước vô phúc,

Đồ lao nhật dạ hàm toan tân."

Hai bài thơ này đều mang theo lòng trách trời thương dân, khảng khái gánh việc, Quách Tĩnh ban ngày nhìn thấy thảm trạng tàn sát dân chúng thì càng thêm cảm khái, Thành Cát Tư Hãn gật đầu nói:

- Thơ của đạo trưởng ắt hẳn hay lắm! Trong thơ nói gì vậy, mau dịch cho trẫm nghe.

Gia Luật Sở Tài khẽ thở dài một hơi, trong lòng chợt nghĩ: "Mình từng khuyên đại hãn ít giết hại bách tính vô tội, nhưng ông nào đếm xỉa tới. May mắn vị đạo trưởng này có lòng từ bi nhân hậu, mong sao có thể thuyết phục đại hãn."

Gia Luật Sở Tài cứ theo đó mà dịch ra, Thành Cát Tư Hãn nghe xong không thích, ung dung nói:

- Nghe nói Trung Nguyên có thuật trường sinh bất lão, kính mong đạo trưởng chỉ giáo cho ta.

Khâu Xử Cơ khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Trường sinh bất lão thì trên đời không có, nhưng việc luyện khí thổ nạp quả thuật có thể chữa bệnh sống lâu.

Thành Cát Tư Hãn vô cùng hưng phấn, thắc mắc hỏi:

- Xin hỏi luyện khí thổ nạp là như thế nào?

Khâu Xử Cơ khẽ mỉm cười, trịnh trọng nói:

- Thiên đạo vô thân, thường dữ thiện nhân.

Thành Cát Tư Hãn gật đầu không đáp, Khâu Xử Cơ lại tiếp tục nói:

- Ở Trung Nguyên có bộ thánh thư gọi là "Đạo Đức Kinh", Đạo Môn chúng tôi coi đó là vật quý báu, câu "Thiên đạo vô thân, thường dữ thiện nhân" chính là lời trong kinh thư. Kinh thư cũng nói rằng "Binh giả bất tường chi khí, phi quân tử chi khí, bất đắc dĩ nhi dụng chi, điềm đạm vi thượng. Thắng nhi bất mĩ, nhi mĩ chi giả, thị lạc sát nhân. Phù lạc sát nhân giả, tắc bất khả đắc chí ư thiên hạ hĩ.", đại hãn có thể tham khảo những triết lý ấy.

Thành Cát Tư Hãn tuổi tác càng ngày càng cao, sức khỏe dần dần giảm sút, chỉ muốn học thuật trường sinh bất lão, nào ngờ Khâu Xử Cơ nói đi nói lại cũng là khuyên mình ít dùng binh giết người, trò chuyện rất là không hợp, bèn quay sang thỉnh giáo Vô Cực Tử. Vô Cực Tử cùng với Hoàng Dung đi theo đại quân tây chinh, suốt dọc đường đi đã phải chứng kiến biết bao thảm cảnh chiến tranh, trong lòng dần dần nguội lạnh, cảm thấy Thành Cát Tư Hãn là người hung tàn hiếu sát, nếu như y có thể sống được càng lâu thì không biết bao nhiêu lê dân bách tính vô tội sẽ phải mất mạng dưới vó thiết kỵ Mông Cổ, trong lòng đã hạ quyết tâm sẽ không truyền thụ võ công tuyệt học, pháp môn tu đạo cho Thành Cát Tư Hãn, mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Lúc này đối phương hỏi đến, Vô Cực Tử cũng lựa lời khuyên nhủ chớ nên lạm sát người dân vô tội, cần phải hành thiện tích đức, mọi người trò chuyện không khỏi có chút gượng gạo.

Các thành còn lại của Hoa Lạt Tử Mô hoặc đầu hàng hoặc bị hạ, mấy chục vạn hùng binh tan tành như đất sụp ngói tan. Ma Ha Mạt trước nay vẫn luôn ngạo mạn tàn bạo, sau khi mọi người làm phản thì dẫn theo một toán tàn binh bại tướng chật vật chạy trốn về phía tây. Thành Cát Tư Hãn sai phái đại tướng Tốc Bất Đài và Triết Biệt thống lĩnh hai vạn quân đuổi theo truy bắt, còn bản thân thì suất lĩnh đại quân khải hoàn. Tốc Bất Đài và Triết Biệt đuổi tới Cơ Phụ Thành ven bờ Đệ Nhiếp Bá Hà, đại phá mấy chục vạn đại quân, Ma Ha Mạt cùng đường mạt lộ, sau này mắc bệnh chết trên đảo hoang ở Lý Hải.

Mấy người Khâu Xử Cơ và Vô Cực Tử đi theo đại quân khải hoàn quay về phía đông, dọc đường dốc sức khuyên nhủ Thành Cát Tư Hãn nương từ thương dân, hạn chế giết người. Thành Cát Tư Hãn tuy rằng trò chuyện với hai người không hợp, nhưng biết bọn họ là kẻ sĩ có đạo nên cũng không tiện trái ý, vì thế trong lúc hỗn chiến có rất nhiều bách tính vô tội nhờ vào lời nói của Khâu Xử Cơ và Vô Cực Tử mà được sống sót.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.