Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Sau khi cáo từ rời đi, Vô Cực Tử và Hoàng Dung cũng không lập tức trở về Đào Hoa Đảo ngay, bởi vì Hoa Sơn Luận Kiếm lần thứ hai cũng đang đến gần, Hoàng Dược Sư nhất định sẽ đến tham dự, đến lúc ấy ba người sẽ cùng nhau trở về Đào Hoa Đảo luôn một thể. Hai người cứ như vậy thong thả du ngoạn ở phương bắc lạnh giá, dọc đường đi nhìn thấy biết bao thảm cảnh chiến tranh, cũng không nhịn được mà xuất thủ tương trợ bách tính gặp nạn.

Quân Mông Cổ giao chiến với quân Kim, bách tính ở đây đã phải chịu khổ vì quân Kim đã lâu, lúc đầu dốc lòng ra sức giúp đỡ quân Mông Cổ, nào ngờ tướng sĩ Mông Cổ còn ngang ngược tàn bạo hơn cả quân Kim, cướp bóc đốt phá giết chóc hãm hiếp không gì không làm, khiến cho bách tính càng thêm khốn khổ. Đại đội binh mã Mông Cổ tràn qua, bách tính không dám làm gì, nhưng quan binh chỉ cần có ai rơi lại phía sau thì sẽ đều bị đánh chết không thương tiếc, đủ để biết căm phẫn hận thù lớn đến chừng nào.

Một ngày này, Vô Cực Tử và Hoàng Dung đi đến phụ cận Tế Nam, một thành thị lớn thuộc địa giới Sơn Đông, hai người đang định tìm chỗ dừng chân, chợt thấy đằng xa bụi bay mù mịt, có một đội quân Mông Cổ khí thế hùng hậu đang đuổi theo một ngựa hai người, không phải ai khác mà chính là hai mẹ con Lý Bình và Quách Tĩnh. Quách Tĩnh vừa mới lập được chiến công hiển hách trong lần tây chinh vừa rồi, phong thưởng không biết để đâu cho hết, tại sao lại bị đại quân Mông Cổ truy sát thế này?

Chỉ thấy trước mặt lại có một đội binh mã ùn ùn kéo đến, đại quân hai mặt giáp công, Quách Tĩnh và Lý Bình rất nhanh liền bị bao vây, đang lúc nguy cấp, chợt thấy Hoa Tranh phóng ngựa đuổi đến, lớn tiếng kêu lên:

- Đao hạ lưu nhân!

Đại quân Mông Cổ không dám hành động khinh suất, Thành Cát Tư Hãn cùng với Đà Lôi cũng nhanh chóng đuổi đến nơi, Hoa Tranh vội vàng kêu lên:

- Cha, con cầu xin người, hãy tha mạng cho Quách Tĩnh ca ca!

Thành Cát Tư Hãn sắc mặt giận dữ, cưỡi ngựa đi đến trước mặt Quách Tĩnh, tức giận quát:

- Ta đối xử với ngươi không hề tệ bạc, nuôi ngươi từ nhỏ tới lớn, lại đem ái nữ hứa gả cho ngươi. Tiểu tử khốn kiếp, sao ngươi dám phản bội ta?

Quách Tĩnh lúc này đã bị mấy tên binh sĩ Mông Cổ giữ chặt, biết rằng hôm nay cửu tử nhất sinh, bèn hiên ngang nói:

- Ta là thần dân Đại Tống, há lại nghe theo hiệu lệnh của ngươi tấn công nước mình?

Thì ra Thành Cát Tư Hãn ngựa không dừng vó, sau khi tây chinh trở về, cho quân nghỉ ngơi một thời gian liền đại hội chư tướng xua quân nam chinh tiến đánh Đại Kim. Thành Cát Tư Hãn ra lệnh chia quân làm ba đường, lúc ấy Truật Xích và Sát Hợp Đài đều đang cai trị các nước vừa mới chinh phạt được ở phương tây, nên cánh trung quân đánh Kim do Oa Khoát Đài thống suất, cánh tả quân do Đà Lôi thống suất, cánh hữu quân do Quách Tĩnh thống suất. Thành Cát Tư Hãn cũng đưa cho chủ soái của ba cánh quân ba cái cẩm nang mỗi người một cái, nói rằng sau khi thành công chiếm được tân đô Biện Lương của Đại Kim, thì ba người sẽ hội họp trên Kim Loan Điện của hoàng đế Đại Kim cùng mở ra rồi theo kế mà làm, trước khi vào thành tuyệt đối không được tự ý mở ra.

Thành Cát Tư Hãn còn ban cho Quách Tĩnh vàng bạc châu báu nhiều không kể xiết, tuy nói là ban thưởng công lao tây chinh, nhưng Lý Bình ở trên đại mạc hai mươi năm biết rõ tính tình đại hãn, nghĩ rằng lần này Quách Tĩnh thống suất đại quân nam chinh, Thành Cát Tư Hãn sợ y bất ngờ dấy quân làm phản nên mới làm như vậy. Lý Bình ngẫm nghĩ một hồi, quyết định mở cái cẩm nang ra xem sao, kỹ thuật dệt gấm của Lâm An nổi tiếng khắp thiên hạ, Lý Bình từ nhỏ đã học được, chỉ khều phá túi gấm ra, trong chớp mắt đã dệt lại xong, không để lại dấu vết gì cả. Hai mẹ con cùng mở cẩm nang ra xem, ngớ mặt nhìn nhau, bất giác đều thấy lạnh buốt sống lưng.

Trong cẩm nang có một tờ giấy viết mật lệnh của Thành Cát Tư Hãn, sai ba cánh quân của Oa Khoát Đài, Đà Lôi và Quách Tĩnh diệt xong Đại Kim thì lập tức chuyển quân xuống nam, dùng thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai đánh chiếm Lâm An, tiêu diệt Đại Tống, từ đó thống nhất thiên hạ. Trong mật lệnh lại nói nếu Quách Tĩnh có thể lập được đại công này thì nhất định sẽ cắt đất phong vương, không tiếc trọng thưởng, còn nếu y có lòng khác thì Oa Khoát Đài và Đà Lôi đã có chỉ lệnh, lập tức chém đầu y, mẫu thân của y ắt cũng sẽ bị lăng trì.

Quách Tĩnh tuy rằng lớn lên ở trên thảo nguyên phương bắc, nhưng nguồn gốc vẫn là bách tính Đại Tống, há lại có thể bán nước cầu vinh? Hai mẹ con chỉ còn cách nhanh chóng thu thập hành lý, ngay trong đêm chạy trốn về phía nam, Thành Cát Tư Hãn đột nhiên phát giác ra điều bất thường, lập tức điểm binh đuổi theo đến tận nơi này.

Thành Cát Tư Hãn nghe Quách Tĩnh buông lời đụng chạm lại càng tức giận, Quách Tĩnh lại dõng dạc nói:

- Ngươi liên minh với Đại Tống công đánh Đại Kim, giữa đường lại phản bội lời thề, nói không giữ lời, sao gọi là anh hùng được?

Thành Cát Tư Hãn cả giận, cầm roi vung mạnh một cái vào mặt Quách Tĩnh, gằn giọng quát:

- Sau khi ta tiêu diệt Đại Kim xong thì minh ước với Đại Tống cũng đã kết thúc, lúc ấy nam hạ đánh Tống sao lại nói là bội ước? Mau chém nó đi!

Chư tướng tuy có nhiều người giao hảo với Quách Tĩnh nhưng thấy Thành Cát Tư Hãn nổi giận, cũng không dám xin tha cho y, chỉ có Hoa Tranh khóc lóc van xin, Đà Lôi cũng cuống quýt nói:

- Phụ vương, Quách Tĩnh an đáp lập được công lớn, lại từng cứu mạng hai cha con ta, cho dù phạm phải tử tội cũng không thể chém được!

Thành Cát Tư Hãn nghĩ tới công lao của Quách Tĩnh, trầm ngâm hồi lâu rồi nghiêm giọng nói:

- Ngươi tận trung với Đại Tống thì có chỗ nào hay? Ngươi từng nói với ta về Nhạc Phi, hắn tận trung báo quốc như thế mà cuối cùng vẫn bị xử tử. Ngươi hãy đánh dẹp Đại Tống cho ta, hôm nay trước mặt mọi người ta sẽ đáp ứng phong ngươi làm Tống Vương, để ngươi cai trị giang sơn Nam triều.

Quách Tĩnh khẽ lắc đầu, kiên quyết nói:

- Không phải là ta cả gan làm phản đại hãn, nhưng nếu bắt ta bán nước cầu vinh thì dù có phải chịu ngàn đao muôn kiếm cũng không thể vâng lệnh được!

Thành Cát Tư Hãn vô cùng tức giận, chỉ tay về phía Lý Bình, lạnh giọng nói:

- Tiểu tử khốn kiếp, nếu ngươi chịu làm theo lời ta thì mẹ con ngươi đều được vinh hiển, nếu không thì trước hết sẽ chém mẹ ngươi làm hai đoạn, đó là ngươi hại đấy. Ngươi hại chết mẹ mình thì đừng nói gì đến tận trung báo quốc, trước hết ngươi đã là kẻ bất hiếu rồi.

Quách Tĩnh hoảng sợ đứng tim, cúi đầu trầm ngâm, không biết làm sao mới tốt, chỉ thấy Đà Lôi chân thành nói:

- An đáp, ngươi từ nhỏ đã sinh trưởng ở Mông Cổ, chẳng khác gì người Mông Cổ chúng ta. Bọn tham quan Đại Tống câu kết với người Kim hại chết cha ngươi, khiến cho mẹ con ngươi không có nhà để về, nếu không phải phụ vương thu lưu, ngươi làm sao có được ngày hôm nay? Mong ngươi hồi tâm chuyển ý, tuân theo chỉ lệnh của đại hãn.

Quách Tĩnh nhìn mẫu thân, đang định lên tiếng ưng thuận, nhưng lại nhớ tới mẫu thân răn dạy thường ngày, lại nghĩ tới thảm trạng nhà tan cửa nát ở các nước phương tây sau khi bị quân Mông Cổ chinh phạt, quả thật tiến thoái lưỡng nan, chợt nghe Lý Bình cất giọng nói:

- Đại hãn, e rằng thằng nhỏ này nhất thời không nghĩ rõ được, để ta khuyên nó được không?

Thành Cát Tư Hãn vô cùng mừng rỡ, luôn miệng nói:

- Hay lắm! Ngươi hãy mau khuyên hắn đi.

Lý Bình bước tới trước mặt Quách Tĩnh, ôm lấy nhi tử, nhẹ giọng nói:

- Hai mươi năm trước ta ở Ngưu Gia Thôn đã mang con trong bụng. Một hôm tuyết lớn, Khâu đạo trưởng và Tiêu huynh đệ quen biết với cha con, tặng cho hai thanh chủy thủ và hai tấm ngọc bội, Khâu đạo trưởng đặt tên con là Quách Tĩnh, đặt tên con của Dương huynh đệ là Dương Khang, con có biết là ý gì không?

Quách Tĩnh khẽ gật đầu, bình tĩnh nói:

- Khâu đạo trưởng muốn nói bọn con không được quên Tĩnh Khang Chi Loạn.

Lý Bình khẽ gật đầu, chậm rãi nói:

- Đúng vậy! Dương Khang nhận giặc làm cha đến nỗi thân bại danh liệt, chuyện đó không cần phải nói, chỉ đáng tiếc là Dương thúc phụ của con một đời hào kiệt mà hậu nhân lại bôi nhọ tiếng tăm anh hùng của hắn… Nhớ lại năm xưa ta nhịn nhục chịu khổ nuôi con khôn lớn ở vùng Mông Cổ giá rét là để làm gì? Chẳng lẽ để nuôi lớn một tên gian tặc bán nước cầu vinh, khiến cho cha con ở dưới suối vàng phải đau lòng sao?

Lý Bình nói bằng tiếng Hán, Thành Cát Tư Hãn và Đà Lôi cùng với chư tướng đều không hiểu ý, thế nhưng nhìn thấy Quách Tĩnh nước mắt ròng ròng, cho rằng Lý Bình tham sống sợ chết nên đã khuyên con ưng thuận, mọi người ai cũng mừng thầm, chỉ thấy Lý Bình dịu dàng nói:

- Đời người trăm tuổi, chớp mắt là qua, sống chết có gì là lớn? Chỉ cần một đời hành sự không thẹn với lòng, thì cũng không uổng làm người trên đời... Nếu người khác phụ ta, cũng không cần nhớ mãi tội lỗi của họ. Con hãy nhớ lời ta đấy!

Lý Bình chăm chú nhìn Quách Tĩnh hồi lâu, thần sắc trên mặt vô cùng dịu dàng, sau đó lập tức rút ra thanh kiếm Khâu Xử Cơ đã tặng năm xưa đâm vào giữa ngực. Quách Tĩnh luống cuống tay chân, còn đang bàng hoàng, chợt nghe keng một tiếng, thanh kiếm trong tay Lý Bình đã bị chỉ lực cường đại đánh văng xuống đất. Dị biến bất ngờ phát sinh, chư tướng cả kinh vội vàng chạy đến bảo vệ Thành Cát Tư Hãn, chỉ thấy xa xa có một thiếu niên tóc bạc thong thả đi tới, thân khoác đạo bào màu xám, dáng vẻ tiên phong đạo cốt phiêu dật xuất trần, không phải ai khác mà chính là Vô Cực Tử.

Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chợt nghe Vô Cực Tử lớn giọng nói:

- Ta muốn bắt lấy Thành Cát Tư Hãn, có thủ đoạn gì lấy hết ra đi!

Mọi người trong lòng hết sức sửng sốt, tên này quả là to gan lớn mật, giữa chốn thiên quân vạn mã thế này, một mình thân cô thế cô, thế mà lại dám hô lớn là muốn bắt giữ đại hãn. Chỉ nghe tiếng tù và nổi lên, đại quân Mông Cổ lập tức bày thành thế trận chỉnh tề, quân kỷ nghiêm minh, tiền quân nhanh chóng xông lên hùng hùng hổ hổ lao nhanh về phía Vô Cực Tử.

Vô Cực Tử cũng không nhiều lời, trực tiếp đánh ra Hàng Long Phục Hổ Chưởng xuống mặt đất bằng tạo nên chấn động dữ dội, hàng loạt người ngựa phía trước lập tức ngã sõng soài trên mặt đất, binh mã phía sau đâm vào đồng đội phía trước, cả đám nhanh chóng loạn thành một bầy. Vô Cực Tử thi triển Lăng Hư Ngự Không Bộ, giữa chốn thiên quân vạn mã đi lại tự nhiên, rất nhanh liền vượt qua đám tiền quân hỗn loạn, đi đến trước mặt đám người Thành Cát Tư Hãn.

Chỉ thấy tướng lĩnh quát lên một tiếng, cung tiễn thủ lập tức bắn ra mưa tên dữ dội, thế nhưng đến khi mũi tên còn cách Vô Cực Tử mấy thước thì đã dính chặt vào bức tường niệm lực vô hình, sau đó đồng loạt rơi loảng xoảng xuống mặt đất, cảnh tượng cực kỳ tà dị. Cánh quân hai bên tả hữu lập tức chạy đến, vô số đao kiếm giáo mác đâm mạnh về phía Vô Cực Tử, tình thế tưởng chừng cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng toàn bộ binh khí đều bị gãy vụn, binh sĩ cũng bị phản chấn ra xa, uy lực của Phật Môn Tâm Pháp lúc này đã vượt xa Kim Cương Bất Hoại Thể Thần Công lúc trước. Vô Cực Tử cũng chớp lấy thời cơ mượn đà phi thân nhảy vọt lên không trung rồi hạ xuống trước mặt Thành Cát Tư Hãn, lập tức kéo y tuột xuống khỏi ngựa.

Tướng sĩ Mông Cổ nhìn thấy đại hãn đã bị chế trụ thì đều kinh hãi hét lên, cả đám như rắn mất đầu, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì, chỉ thấy Vô Cực Tử giữ chặt lấy Thành Cát Tư Hãn, nhàn nhạt nói:

- Ta đường đường chính chính bắt ngươi ở giữa đại quân, không dùng thủ đoạn bỉ ổi làm nhục danh hiệu anh hùng của ngươi. Mạng của ngươi bây giờ nằm trong tay ta, ta muốn dùng nó đổi lấy tính mạng hai mẹ con bọn họ, như thế nào?

Thành Cát Tư Hãn mặt cắt không ra máu, y chinh chiến một đời, chưa từng gặp phải cảnh tượng như thế, lại nghe Vô Cực Tử nói như vậy, lập tức bật cười ha hả, thần thái hiên ngang, nghiêm mặt nói:

- Ha ha! Thành Cát Tư Hãn ta là người thế nào, há có thể nghe lời người khác uy hiếp? Ta đã bị ngươi bắt được, muốn chém muốn giết thì tùy!

Vô Cực Tử buông tiếng cười lớn, thản nhiên nói:

- Ha ha! Thành Cát Tư Hãn là người thế nào? Ngươi bình sinh tung hoành thiên hạ, diệt quốc vô số, xác chất thành núi, là công hay tội cũng rất khó nói. Thế nhưng dù có oai phong lẫm liệt, khảng khái hào hùng đến đâu, con người một khi chết đi cũng chỉ có thể hóa thành một nắm đất vàng mà thôi! Lòng ngươi không thể bao dung tính mạng hai người nhỏ bé, há có thể bao dung thiên hạ rộng lớn ngoài kia?

Thành Cát Tư Hãn một đời chinh chiến, bình sinh tự phụ, lần này lại bị dồn cho một chặp như vậy, không thể kìm được chán nản, lại nghe Hoa Tranh và Đà Lôi hết lòng cầu tình, bèn quay sang nhìn Quách Tĩnh, hừ lạnh nói:

- Ngươi lớn lên ở Mông Cổ, lòng lại hướng về Đại Tống, xứng đáng với chúng ta sao? Từ nay về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!

Thành Cát Tư Hãn nói xong liền rút thanh bội đao chém mạnh vào thanh kim đao trước đây đã tặng cho Quách Tĩnh, cũng vì thanh kim đao này mà y mới được gọi là Kim Đao Phò Mã. Hai thanh vũ khí sắc bén dị thường, va chạm vào nhau đồng loạt gãy đôi, bao nhiêu tình nghĩa gắn bó cũng theo đó mà đi xa mãi. Quách Tĩnh bất giác nhớ tới cái đêm trước đây Thành Cát Tư Hãn cùng với an đáp Trát Mộc Hợp ân đoạn nghĩa tuyệt, lúc ấy y cũng đứng ở bên cạnh, tuy rằng cảm thấy chua xót cảm khái nhưng chưa nghĩ ngợi quá nhiều, lúc này bản thân mới thực sự cảm thụ được cảm giác đau đớn kia, không khỏi ngây người sững sờ.

Quách Tĩnh ngẩn ngơ xuất thần nhìn theo phương hướng Thành Cát Tư Hãn rời đi, hồi lâu không nói năng gì. Đà Lôi cũng bịn rịn nói lời từ biệt, hai bên kẻ nam người bắc, sợ rằng lần sau gặp lại sẽ phải đứng ở hai bên chiến tuyến, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa. Hoa Tranh lẳng lặng ngắm nhìn Quách Tĩnh, chỉ cần y chịu nói một câu giữ nàng ở lại, nàng nhất định sẽ từ bỏ tất cả đi cùng Quách Tĩnh, chỉ là chờ đợi hồi lâu, Quách Tĩnh vẫn cứ ngơ ngẩn thẫn thờ, trong lòng vô cùng chua xót, hai mắt ứa lệ, chán nản cùng với huynh trưởng lên ngựa rời đi.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.