Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thị Phi Thiện Ác

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Quách Tĩnh làm sao có thể biết được tâm sự của Hoa Tranh, nếu biết cũng không có mặt mũi nói ra, lúc này y đang nhớ lại những gì đã từng trải qua trước đây, trong lòng thầm nghĩ: "Đám người Hoàn Nhan Hồng Liệt, Ma Ha Mạt tự nhiên chính là người xấu, nhưng Thành Cát Tư Hãn là người tốt sao? Ông nuôi mẹ con mình hai mươi năm, nhưng lại sai mình đi đánh Đại Tống... Mình kết nghĩa huynh đệ với Dương Khang, nhưng hai người lòng dạ lại khác nhau, Mục cô nương là người tốt, tại sao lại hết lòng yêu thương Dương Khang như vậy? Đà Lôi an đáp tâm đầu ý hợp với mình, nếu như mang quân tấn công phía nam, mình biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để mặc cho người Mông Cổ đến tàn sát bách tính Đại Tống?"

Bấy nhiêu ý nghĩ trở đi trở lại, Quách Tĩnh càng nghĩ càng thấy mờ mịt, tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ: "Xem ra hai mươi năm qua mình đều lầm cả, mình cứ chăm chăm khổ luyện võ nghệ, cuối cùng cũng chỉ dùng để đánh nhau giết người. Nếu sớm biết sẽ thế này, mình không luyện tập võ nghệ biết đâu lại hay. Nhưng nếu không học võ công thì làm được gì? Mình sống trên đời lại để làm gì?"

Vô Cực Tử nhìn thấy Quách Tĩnh băn khoăn vò đầu bứt tai thì liền tiến đến hỏi thăm, Quách Tĩnh bèn nói ra tất cả suy nghĩ về việc thị phi thiện ác khó lòng biết rõ, thở dài nói:

- Ta sẽ lập chí suốt đời không tranh đấu với người khác nữa, chỉ hận bản thân không thể quên tất cả võ công đã học...

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Nước có thể chở thuyền nhưng cũng có thể lật thuyền, võ công tuyệt học không phân thiện ác, là phúc hay họa thì còn tùy thuộc vào người sử dụng. Văn tài võ lược vũ khí sắc bén trên đời, không gì không thể tạo phúc cho đời, cũng không gì không thể gây họa cho đời. Chỉ cần tâm một lòng hướng thiện, võ công càng cao càng tốt, cần gì phải quên đi chứ?

Đạo lý ấy thật ra rất giản dị bình thường, thế nhưng Quách Tĩnh theo Thành Cát Tư Hãn chinh chiến, nhìn thấy thảm trạng tàn khốc của chiến tranh, trong lòng chán ghét việc binh đao chinh chiến nên mới có một phen khổ não suy nghĩ như thế, lại được Vô Cực Tử cảnh tỉnh, tấm lòng hướng thiện của Quách Tĩnh càng cao thêm một tầng, gật đầu nói:

- Đúng vậy! Chỉ cần đem một thân võ công hành hiệp trượng nghĩa, võ công càng cao càng tốt, cần gì phải quên hết công phu đã học?

Quách Tĩnh chợt nghĩ ra gì đó, vội vàng kêu lên:

- Thành Cát Tư Hãn đã có kế sách công đánh Tương Dương, chúng ta phải nhanh báo cho triều đình để sớm phòng bị.

Vô Cực Tử trầm ngâm một lúc, nhẹ giọng nói:

- Báo cho triều đình biết thì bọn họ chưa chắc đã tin, ngần ngừ không quyết, ắt sẽ lỡ việc. Con tiểu hồng mã của ngươi cước lực mau lẹ, hãy cứ đến thẳng Tương Dương, thống suất binh lính bách tính đồng tâm hiệp lực ngăn đại quân Mông Cổ.

Quách Tĩnh gật đầu khen hay, chỉ thấy Vô Cực Tử trầm giọng nói:

- Hoa Tranh là cô nương tốt, ngươi đừng phụ lòng người ta.

Quách Tĩnh trầm ngâm không đáp, trong lòng nhớ đến lúc nhỏ cùng với Hoa Tranh và Đà Lôi nô đùa trên đại mạc, bao nhiêu tình cảnh hiện ra trước mắt, bất giác vô cùng buồn thảm. Vô Cực Tử mặc kệ Quách Tĩnh ngơ ngẩn xuất thần, lấy ra mấy viên Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn nhận được từ Hoàng Dược Sư đưa cho Lý Bình, trò chuyện mấy câu rồi nhanh chóng dẫn theo Hoàng Dung đi về phía tây, thảm cảnh chiến tranh không phải là chuyện sức người có thể ngăn chặn được, ngăn được một lần không có nghĩa là sẽ ngăn được mãi mãi, hắn cứ chuyên tâm tu luyện truy cầu đại đạo, chiếu cố tốt cho gia đình nhỏ của mình thì đã đủ rồi, chuyện của người khác giúp được đến đâu thì hay đến đó.

Vô Cực Tử và Hoàng Dung rất nhanh liền đến dưới chân Hoa Sơn thuộc địa giới Thiểm Tây. Hoa Sơn địa thế hiểm trở cheo leo bậc nhất trong thiên hạ, hai người đi đến Sơn Tôn Đình ở cửa núi phía nam, chỉ thấy xung quanh đình mọc mười hai gốc đại long đằng, ngoằn ngoèo nhiều nhánh chĩa lên giống hệt con rồng đang bay.

Vô Cực Tử chỉ vào mấy gốc đại long đằng, mỉm cười nói:

- Hoa Sơn chính là linh địa của Đạo Môn, mười hai gốc đại long đằng này tương truyền là do Hy Di Tiên Sinh trồng đấy.

Hoàng Dung cười khẽ một tiếng, tươi cười hỏi:

- Hy Di Tiên Sinh? Đó là vị tiên trưởng ngủ suốt năm không dậy phải không?

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, thong thả nói:

- Hy Di Tiên Sinh sống ở thời Ngũ Đại Thập Quốc, mỗi khi nghe đến thay triều đổi đại thì đều buồn rầu không vui, đóng cửa nằm cao. Thiên hạ đồn rằng ông ta ngủ một giấc cả năm trời, thật ra chỉ là ông ta lo lắng thiên hạ phân tranh, bách tính chịu khổ, không muốn ra cửa mà thôi.

Hai người để ngựa lại dưới chân núi, thong thả rảo bước, qua Đào Hoa Bình, vượt Hy Di Hạp, lên Sa Mộng Bình, đường núi càng đi càng hiểm trở, Hoàng Dung lại cứ nằng nặc đòi Vô Cực Tử cõng lên, cũng may hắn khinh công thượng thừa, lúc lên tới Tây Huyền Môn lại có dây sắt để bám, chỉ trong chốc lát đã lên tới nơi.

Từ xa nhìn thấy một ngôi thạch đình nho nhỏ, Vô Cực Tử ung dung nói:

- Đó chính là Đổ Kỳ Đình, tương truyền Tống Thái Tổ và Hy Di Tiên Sinh từng đánh cờ ở đó, đem Hoa Sơn làm vật đánh cuộc, Tống Thái Tổ đánh thua, từ đó khu vực Hoa Sơn không phải đóng thuế nữa.

Hoàng Dung khẽ thở dài một hơi, nhàn nhạt nói:

- Đế vương nguyên soái đều lấy thiên hạ làm vật đánh cuộc, thua thì không chỉ thua mất giang sơn và tính mạng của mình, mà còn khiến cho lê dân bách tính cũng phải chịu khổ.

Hai người lại qua Thiên Xích Hạp, Bách Xích Hạp, phải nghiêng người mới lách qua được, chợt nghe phía trước có tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, xem ra có người đã đến đây trước. Chỉ thấy Khâu Xử Cơ đang giao thủ với năm người Hầu Thông Hải, Sa Thông Thiên, Bành Liên Hổ, Lương Tử Ông và Linh Trí Thượng Nhân, địch thủ dựa vào ưu thế đông người nên đã dồn ép Khâu Xử Cơ đến bên vách đá, muốn đẩy y rơi xuống vực.

Nhìn thấy Khâu Xử Cơ tình thế nguy cấp, Vô Cực Tử đang định xuất thủ tương trợ, chợt thấy một lão nhân tóc trắng râu dài bất ngờ xuất hiện, không phải ai khác mà chính là Chu Bá Thông. Hai người lên đến nơi thì đã thấy Chu Bá Thông ôm bụng nhấc chân vô cùng đắc ý, còn Khâu Xử Cơ thì cầm kiếm đứng hầu bên cạnh, năm người Hầu Thông Hải, Sa Thông Thiên, Bành Liên Hổ, Lương Tử Ông và Linh Trí Thượng Nhân đều cứng đờ bất động như tượng gỗ, đã bị Chu Bá Thông điểm huyệt.

Chu Bá Thông tuy đã chế ngự năm tên gian tặc nhưng nhất thời lại không nghĩ ra cách xử trí, lại thấy Vô Cực Tử cõng theo Hoàng Dung bước tới, liền vui vẻ nói:

- Hảo huynh đệ, ngươi đến rồi! Hoàng cô nương, năm tên gian tặc xấu xa này ta tặng cho ngươi đấy!

Hoàng Dung khẽ hừ một tiếng, bĩu môi nói:

- Ngươi không muốn giết người, lại không muốn tha người, bắt bọn gian tặc xấu xa này lại không có cách xử trí. Ngươi chỉ cần gọi ta ba tiếng "hảo tỷ tỷ", ta sẽ dạy ngươi một cách.

Chu Bá Thông mừng rỡ liên tiếp kêu ba tiếng "hảo tỷ tỷ", mỗi tiếng lại vái một vái, Hoàng Dung cười khẽ một tiếng, chỉ Bành Liên Hổ nói:

- Ngươi mò trên người hắn xem.

Chu Bá Thông theo lời lục soát người Bành Liên Hổ, lấy ra một cái độc châm cùng với hai bình thuốc giải, Hoàng Dung cười khẽ nói:

- Ngươi châm lên người họ mấy cái đi.

Năm người Hầu Thông Hải, Sa Thông Thiên, Bành Liên Hổ, Lương Tử Ông và Linh Trí Thượng Nhân kinh hãi la hoảng, khổ nỗi đã bị điểm huyệt không động đậy được, chỉ thấy trên người liên tiếp đau nhói, ai nấy đều bị Chu Bá Thông châm cho mấy cái, Hoàng Dung bật cười khúc khích, thản nhiên nói:

- Thuốc giải nằm trong tay ngươi, ngươi nói xem bọn họ có dám chống lại hay không?

Chu Bá Thông vô cùng mừng rỡ, nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, cọ trên người ra rất nhiều cáu ghét, bỏ thuốc giải vào đó vê thành viên tròn rồi đưa cho Khâu Xử Cơ nói:

- Ngươi áp giải năm tên gian tặc xấu xa này đến Trùng Dương Cung giam cầm hai mươi năm. Nếu trên đường chúng mà ngoan ngoãn thì cho mỗi đứa uống một viên linh đan diệu dược của ta, nếu không thì cứ để cho chất độc phát tác, cái đó gọi là tự làm tự chịu, không cần nhân từ.

Khâu Xử Cơ khom người vâng dạ, Hoàng Dung cười hì hì nói:

- Lão Ngoan Đồng, mấy câu vừa rồi của ngươi nói rất hợp lý, một năm không gặp nhau, ngươi đã tiến bộ rất nhiều.

Chu Bá Thông vô cùng đắc ý, đưa tay giải huyệt cho năm tên gian tặc, nghiêm giọng nói:

- Các ngươi đến Trùng Dương Cung ở hai mươi năm cho ta, nếu thành thật hối cải thì sau này còn có thể làm được người tốt, nếu không chịu học cho tốt... các đạo sĩ của Toàn Chân Giáo ta ai nấy đều là những kẻ giết người không chớp mắt, liền biến năm tên gian tặc xấu xa các ngươi thành thịt băm, để xem các ngươi có còn tác quái được không?

Năm người Hầu Thông Hải, Sa Thông Thiên, Bành Liên Hổ, Lương Tử Ông và Linh Trí Thượng Nhân đâu dám nói nhiều, chỉ đành luôn miệng vâng dạ. Khâu Xử Cơ hướng Chu Thông vái lạy từ biệt, sau đó cầm kiếm áp giải năm tên gian tặc xuống núi.

Hoàng Dung cười khẽ một tiếng, khinh khỉnh nói:

- Lão Ngoan Đồng, ngươi học cách giáo huấn người khác lúc nào vậy? Khúc đầu nghe còn có lý, đến đoạn sau càng nói lại càng chẳng ra lời lẽ gì nữa.

Chu Bá Thông ngẩng đầu lên trời cười lớn, chợt thấy trên đỉnh núi có ánh sáng trắng chớp lên, ngạc nhiên kêu lên:

- Cái gì thế này? Ta đi xem thử!

Chu Bá Thông lập tức sải chân như bay vọt lên đỉnh núi, Vô Cực Tử và Hoàng Dung cho rằng Chu Bá Thông nghịch ngợm vui chơi, bèn tìm vào một sơn động ngồi xuống nghỉ ngơi. Hai người trò chuyện một lúc, Hoàng Dung dần thấy mệt mỏi, dựa vào lòng Vô Cực Tử ngủ thiếp đi, chợt nghe bước chân vang lên, hai bóng đen một trước một sau từ xa chạy đến, chạy ở phía trước là Chu Bá Thông, đuổi theo phía sau là Cừu Thiên Nhận.

Chu Bá Thông luồn đông lách tây, thủy chung không dám dừng lại, sợ hãi kêu lên:

- Lão tặc họ Cừu, ở đây ta có mai phục người bắt rắn đấy, ngươi còn không chạy mau đi!

Cừu Thiên Nhận mỗi tay cầm một con rắn độc ngẩng đầu thè lưỡi phun xùy xùy, đắc ý nói:

- Ngươi cho ta là trẻ con ba tuổi sao?

Chu Bá Thông sợ đến mức nhũn cả chân ra, cầu khẩn nói:

- Tiêu huynh đệ! Hoàng cô nương! Mau ra giúp ta!

Cừu Thiên Nhận nhìn thấy Vô Cực Tử và Hoàng Dung thì trong lòng ngấm ngầm hoảng sợ, nghĩ thầm phải nhân cơ hội bỏ chạy cho sớm, nếu không ba người vây công thì quyết không thể thoát thân, hai chân khẽ điểm một cái, nhấc hai con rắn độc dí vào mặt Chu Bá Thông, chợt thấy trong rặng cây có một bóng đen phóng ra, lạnh nhạt nói:

- Lão tặc họ Cừu, hôm nay thì ngươi không chạy được rồi!

Đối phương quay lưng về phía ánh trăng, không thể nhìn rõ mặt được, Cừu Thiên Nhận trong lòng hoảng sợ, lớn giọng quát:

- Ngươi là kẻ nào?

Chu Bá Thông hơi định thần lại, lập tức hoảng sợ hồn phi phách tán, nhìn thấy rõ ràng cái bóng đen ấy chính là Anh Cô, chỉ thấy bà ta the thé rít lên:

- Trả mạng nhi tử của ta!

Cừu Thiên Nhận nhìn thấy Anh Cô hai tay vươn ra, lúc nào cũng có thể ôm cứng lấy mình, bèn lùi lại hai bước, thân hình cũng hơi nghiêng đi, đánh ra Thiết Chưởng Thần Công về phía đối phương. Anh Cô trong lòng đau buốt, biết rằng vô vọng trả thù, liều mạng chịu trúng một chưởng, vọt lên định ôm lấy Cừu Thiên Nhận cùng lăn xuống vực mà chết, bỗng nhiên lại có một luồng quyền phong lướt qua tai, chính là Chu Bá Thông ra tay hóa giải chiêu thức của Cừu Thiên Nhận.

Chu Bá Thông không dám nhìn thẳng vào Anh Cô, quay lưng lại bà ta nói:

- Anh Cô, bà không phải là đối thủ của lão già này đâu, hãy mau đi đi. Ta cũng đi đây!

Chu Bá Thông đang định phóng người xuống núi, Anh Cô cuống quýt kêu lên:

- Chu Bá Thông, ngươi đi đâu đấy? Sao không giết chết lão tặc họ Cừu báo thù rửa hận?

Cừu Thiên Nhận còn cách mép vực không đầy ba thước, nhìn thấy trước mặt đều là kình địch, tình thế cực kỳ nguy hiểm, hai tay bèn vỗ một cái, hiên ngang nói:

- Ta lên Hoa Sơn là để tranh giành danh hiệu võ công thiên hạ đệ nhất, bây giờ các ngươi lại muốn hợp lực làm tổn thương ta để trừ bớt một kình địch, hành sự gian ác như thế mà cũng xứng là anh hùng hảo hán hay sao?

Chu Bá Thông né tránh ánh mắt của Anh Cô, chỉ nhìn chằm chằm vào Cừu Thiên Nhận, hừ lạnh nói:

- Được rồi, đợi ngày mai luận kiếm xong ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi.

Anh Cô hừ lạnh một tiếng, cao giọng quát:

- Đã là oan gia sinh tử, cần gì phải chờ đến ngày mai chứ?

Hoàng Dung cũng khẽ gật đầu tán thành, lạnh giọng nói:

- Lão Ngoan Đồng, gặp người tín nghĩa thì nói chuyện tín nghĩa, gặp kẻ gian trá thì nói chuyện gian trá, cần gì phải lôi thôi lằng nhằng với lão già xấu xa kia?

Cừu Thiên Nhận sắc mặt tái xanh, đã thấy dữ nhiều lành ít, run giọng kêu lên:

- Các ngươi dựa vào cái gì mà muốn giết ta?

Đúng lúc này, từ xa đột nhiên có giọng nói lạnh lùng truyền đến:

- Ngươi làm ác đã nhiều, ai cũng có quyền giết.

Mọi người nhanh chóng nhìn sang, chỉ thấy năm người từ xa đi đến, bao gồm một hòa thượng, một ngư dân, một tiều phu, một nông dân và một thư sinh, chính là Nhất Đăng Đại Sư cùng với Ngư Tiều Canh Độc, chỉ thấy Cừu Thiên Nhận ngẩng đầu lên trời cười ha ha nói:

- Nếu nói tới võ công, các ngươi cậy đông hiếp ít thì một mình ta quả thật không phải đối thủ, nhưng nói tới thị phi thiện ác... ha ha! Cừu Thiên Nhận ta ở đây, vị nào bình sinh chưa từng giết người, chưa từng phạm qua tội lỗi, thì xin mời bước lên động thủ, tại hạ vươn cổ chịu chết, nếu như cau mày một cái thì quyết không phải hảo hán!

Nhất Đăng Đại Sư thở dài một tiếng lui ra trước tiên, ngồi xuống xếp bằng cúi đầu, mọi người đều bị câu nói của Cừu Thiên Nhận trói buộc, bất giác nghĩ đến những điều lầm lỗi đã phạm trong đời. Ngư Tiều Canh Độc năm xưa làm quan đại thần ở Đại Lý đều đã từng giết người, tuy nói là làm việc công nhưng cuối cùng cũng không khỏi có khi sai lầm. Chu Bá Thông và Anh Cô nhìn nhau một cái, nhớ đến việc làm hối hận trong đời, trong lòng ai cũng thẹn thùng, còn Hoàng Dung thì lại nhớ đến gần đây bày mưu tính kế giúp cho đại quân Mông Cổ, vô tình hại chết rất nhiều mạng người. Vô Cực Tử từ trước đến nay giết người không ít, nhưng đối phương đều là địch nhân, chưa từng lạm sát một kẻ vô tội, chỉ là nhớ lại trước đây làm tổn thương Mộc Uyển Thanh, chúng nữ theo mình cũng chịu thiệt thòi không nhỏ, bất giác ngẩn ngơ thẫn thờ.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.