Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Quân Công Thành

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Trong cơn cuồng nộ, Công Tôn Chỉ ngoảnh nhìn Cừu Thiên Xích, thấy bà ta đang thong thả nhai táo một cách ngon lành rồi chậm rãi nói:

- Hai mươi năm trước ta đã bảo ngươi rồi, công phu của Công Tôn Gia nhà ngươi khó luyện dễ phá, đừng luyện thì hơn.

Công Tôn Chỉ mắt như tóe lửa, y chỉ cảm thấy nội lực trong người đang tuôn ra ào ào như nước. Đạo Môn Tâm Pháp có một điểm yếu chí mạng đó là chỉ có thể hấp thu nội lực của đối phương thông qua huyệt đạo trên người, nếu như Công Tôn Chỉ không bị phá mất công phu bế huyệt gia truyền, e rằng không thể hấp thu nội lực của y được.

Nội lực trong người Công Tôn Chỉ ào ào tuôn ra, hấp thu được một nửa thì Vô Cực Tử đã khôi phục nội lực đến mức độ toàn thịnh, Vô Cực Tử nhìn chằm chằm vào Công Tôn Chỉ, gằn giọng quát:

- Long cô nương đang ở đâu? Nói mau!

Công Tôn Chỉ cảm thấy nội lực trong người hao hụt đi nhiều, công phu gia truyền lại bị phá bỏ, hôm nay e rằng khó thoát cái chết, bèn cười ha hả nói:

- Long muội chính là thê tử của ta, ngươi nói xem nàng đang ở đâu? Ha ha!

Vô Cực Tử sắc mặt âm trầm, bộc phát một luồng sát khí lạnh buốt sống lưng, Công Tôn Lục Ngạc cả kinh liền chạy đến ôm chặt lấy Vô Cực Tử, cuống quýt nói:

- Tiêu đại ca, cha muội... cha muội thần trí hồ đồ, xin... xin huynh đừng giết cha muội.

Công Tôn Lục Ngạc lại quay sang nhìn Công Tôn Chỉ, cầu khẩn nói:

- Cha... cha hãy nói cho Tiêu đại ca biết tung tích của Long cô nương đi.

Cừu Thiên Xích hừ lạnh một tiếng, nổi giận nói:

- Ngạc Nhi, ngươi không được gọi hắn là cha! Nếu ngươi còn hắn là cha, thì đừng gọi ta là mẹ!

Công Tôn Chỉ ho sù sụ, điên cuồng cười lớn, Vô Cực Tử không nhịn nổi nữa, trực tiếp thi triển Di Hồn Đại Pháp trong Cửu Âm Chân Kinh, thôi miên Công Tôn Chỉ nói ra tung tích của Tiểu Long Nữ. Thì ra lần trước khi Tiểu Long Nữ và Chu Bá Thông đến Tuyệt Tình Cốc, trúng phải độc hoa tình, Công Tôn Chỉ đã ngỏ ý rằng chỉ cần Tiểu Long Nữ ưng thuận gả cho y thì sẽ đưa thuốc giải ra, nếu không nàng sẽ độc phát thân vong mà chết. Tiểu Long Nữ đương nhiên không đáp ứng, Công Tôn Chỉ không còn cách nào, liền định giở trò cường bạo, cưỡng ép nàng thành thân với y, nào ngờ Tiểu Long Nữ trong lúc cấp bách đã bộc phát tiềm lực, thi triển một loại kiếm pháp vô cùng tuyệt diệu, cường thế đánh bại Công Tôn Chỉ rồi chạy đi mất, kiếm pháp sử dụng chính là Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp giống hệt Vô Cực Tử vừa thi triển.

Chu Bá Thông trong lúc rảnh rỗi đã dạy cho Tiểu Long Nữ môn tuyệt kỹ Song Thủ Hỗ Bác rất là ưng ý của y, Tiểu Long Nữ từ nhỏ lớn lên ở trong cổ mộ, lòng vô tạp niệm không nhiễm bụi trần thế gian, rất nhanh liền lĩnh ngộ được Song Thủ Hỗ Bác. Trong lúc cấp bách, Tiểu Long Nữ hai tay hai kiếm, nhất tâm nhị dụng, phối hợp Toàn Chân Kiếm Pháp và Ngọc Nữ Kiếm Pháp với nhau tạo thành Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp uy lực vô song, trực tiếp đánh bại Công Tôn Chỉ, thế nhưng Tiểu Long Nữ sau đó đã đi đâu thì không ai biết cả, giờ chất độc hoa tình đã phát tác được sáu ngày, chỉ còn thời gian một tháng...

Vô Cực Tử vô cùng phẫn nộ, chỉ muốn một kiếm đâm chết Công Tôn Chỉ, thế nhưng lại thấy ánh mắt khẩn khoản ướt đẫm nước mắt của Công Tôn Lục Ngạc, nhất thời không hạ thủ được. Đúng lúc này, Công Tôn Lục Ngạc đột nhiên cảm thấy có tiếng gió rít ngang tai, tựa hồ có ám khí bay qua, chỉ thấy Công Tôn Chỉ rú lên một tiếng dài, mắt phải của y máu chảy ròng ròng, y lập tức quay người chạy ra, hai tay vẫn nắm đao kiếm, một vệt máu tươi nhỏ xuống dưới đất, thẳng ra cửa sảnh. Cừu Thiên Xích dùng công phu phun hạt táo bắn mù mắt Công Tôn Chỉ, nếu không phải Công Tôn Lục Ngạc bất ngờ nhảy ra che chắn trước mặt, thì Công Tôn Chỉ đã không chỉ bị mù, mà còn bị hạt táo phun trúng giữa trán, chết ngay tại trận.

Công Tôn Lục Ngạc không nỡ lòng nào, ngây ra gọi:

- Cha ơi, cha ơi!

Công Tôn Lục Ngạc đang định chạy theo xem, chợt nghe Cừu Thiên Xích tức giận quát:

- Ngươi muốn gọi cha, muốn đi theo hắn thì vĩnh viễn đừng nhìn mặt ta nữa.

Công Tôn Lục Ngạc dừng bước, tiến thoái lưỡng nan, nhưng nghĩ trong chuyện này phụ thân sai trái, thảm cảnh mẫu thân phải chịu nặng nề hơn nhiều, hơn nữa phụ thân đã đi xa rồi, nàng có đuổi theo cũng chẳng kịp. Vô Cực Tử nhẹ nhàng vỗ vai an ủi Công Tôn Lục Ngạc, giai nhân tâm tình xúc động, bất giác oà vào lòng hắn khóc nức nở.

Sau khi thu xếp xong xuôi, Vô Cực Tử đưa cho Công Tôn Lục Ngạc mấy viên Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn để phòng thân, rồi chắp tay nói:

- Bá mẫu! Lục Ngạc! Ta có việc gấp cần phải rời đi, chúng ta hẹn ngày tái ngộ.

Công Tôn Lục Ngạc buồn rầu im lặng, Cừu Thiên Xích mặt hầm hầm, sẵng giọng quát:

- Ta có nữ nhi như hoa như ngọc hứa gả cho ngươi, tại sao ngươi đã không gọi ta là nhạc mẫu, lại còn vội vàng bỏ đi?

Công Tôn Lục Ngạc bất giác đỏ mặt, bối rối nói:

- Mẹ hiểu lầm rồi, Tiêu đại ca đối với con thanh thanh bạch bạch... không có ý gì khác đâu.

Cừu Thiên Xích khẽ hừ một tiếng, bực mình nói:

- Thanh thanh bạch bạch? Lừa con nít sao?

Cừu Thiên Xích chỉ tay vào mặt Vô Cực Tử, lớn giọng quát:

- Tên tiểu tử họ Tiêu nếu định học thói bạc tình vô sỉ như Công Tôn Chỉ, thì ta sẽ cho hắn chết không có đất mà chôn. Tiểu tử, ngươi có chịu lấy nữ nhi ta hay không thì bảo?

Chu Bá Thông nghe Cừu Thiên Xích nói năng ngang ngược thì cũng không chịu thua kém, cười phá lên nói:

- Vợ chồng các ngươi đúng là một cặp trời sinh, ông chồng dâm dê háo sắc thì ép khuê nữ nhà khác thành hôn với mình, bà vợ ngang ngược bá đạo thì cũng ép thiếu niên nhà người phải lấy nữ nhi của mình...

Chu Bá Thông ôm bụng cười ha hả, nghe vèo một tiếng, một hạt táo từ trong miệng Cừu Thiên Xích bất ngờ phun tới nhanh như chớp, Chu Bá Thông nghiêng người né tránh, sau đó luôn miệng châm chọc, Vô Cực Tử dịu dàng nắm lấy bàn tay Công Tôn Lục Ngạc, ôn nhu nói:

- Lục Ngạc, chúng ta tuy mới gặp nhau không lâu, nhưng ta... ta cảm thấy ở bên muội rất bình yên. Muội... muội hãy chờ ta nhé.

Công Tôn Lục Ngạc nghe thấy đối phương tỏ tình ước hẹn, trong lòng bất giác lâng lâng lạ thường, ngại ngùng cúi đầu, líu ríu nói:

- Huynh bảo trọng nhé, muội... muội ở đây chờ huynh trở lại.

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, dẫn theo Chu Bá Thông nhanh chóng rời khỏi, Công Tôn Lục Ngạc dõi mắt theo hướng hai người rời đi, đứng lặng hồi lâu, Cừu Thiên Xích bất mãn nói:

- Ngạc Nhi, ngươi ngu xuẩn lắm! Lần này tiểu tử kia rời đi, còn lâu ngươi mới gặp lại hắn... cho dù có gặp lại đi chăng nữa, kiểu gì bên cạnh hắn cũng sẽ có nữ nhân khác cho mà xem.

Công Tôn Lục Ngạc khẽ lắc đầu, mỉm cười nói:

- Chỉ cần Tiêu đại ca trong lòng có con... thì đã đủ rồi.

Cừu Thiên Xích khẽ thở dài một hơi, vừa bực mình vừa chán nản nói:

- Tại sao ta lại sinh ra một đứa con gái ngu ngốc như thế này chứ?

Vô Cực Tử và Chu Bá Thông nhanh chóng lên đường hướng đến Tương Dương tìm gặp Quách Tĩnh, bang chúng Cái Bang trải rộng khắp thiên hạ, có bọn họ giúp sức thì chuyện tìm kiếm tung tích của Tiểu Long Nữ sẽ nhanh hơn nhiều. Tương Dương là một thành thị nổi tiếng thuộc địa phận Hồ Bắc, chính là tấm bình phong phía bắc của Đại Tống, quân Mông Cổ nhiều lần xua quân nam tiến đều thất bại dừng chân ở đây, nguyên nhân chủ yếu là do Quách Tĩnh lãnh đạo quần hùng Trung Nguyên liều mạng giữ thành, bảo vệ bờ cõi giang sơn.

Dọc đường chỉ thấy mười nhà thì chín nhà bỏ hoang, xương phơi đầy đồng, quân Mông Cổ gặp được người Hán thì sẽ ngang ngược chém giết, Vô Cực Tử và Chu Bá Thông nhìn thấy thì rất tức giận, vừa đi vừa tiện tay xuất thủ cứu giúp người dân gặp nạn, sau gần hai ngày đi đường thì đã đến được bên ngoài thành Tương Dương. Bấy giờ hai bên công thủ giao chiến đã hơn một tháng, nơi nào cũng thấy gươm giáo gãy nát, máu đọng thây phơi, đủ biết chiến sự ác liệt chừng nào.

Trời vừa sáng, quân Mông Cổ do Hốt Tất Liệt chỉ huy đã phát binh công thành, kể từ Thành Cát Tư Hãn trở đi, quân Mông Cổ mỗi khi công thành đều xua bách tính của nước đối phương đi trước, lính giữ thành không nỡ bắn tên, thế là quân Mông Cổ bám theo sau lập tức tràn lên. Cách này vừa sát hại bách tính nước địch, vừa làm dao động lòng quân đối phương, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, tuy rằng tàn bạo nhưng thường thu được kỳ hiệu.

Chỉ thấy bách tính bồng bế dìu dắt nhau chạy vào thành, bỗng thấy đằng xa bụi tung mù mịt, quân Mông Cổ từ phía bắc tràn tới, quân Tống lập tức tản khai, nấp sau bờ thành phòng ngự, cung tiễn thủ đã vào vị trí, đoàn người tị nạn áo quần lam lũ, hàng ngũ rối loạn lập tức kinh hãi la lên:

- Trên thành xin đừng bắn tên, chúng tôi đều là bách tính Đại Tống!

Thế nhưng núp sau lưng bách tính tị nạn chính là tinh binh thiết kỵ của Mông Cổ, trong quân Mông Cổ tiếng reo hò rầm trời, tinh binh Mông Cổ cầm giáo mác thúc ép nạn dân phải leo lên thành. Bách tính chạy tới mỗi lúc một gần, những người đầu tiên đã bắt đầu bắc thang leo lên tường thành.

An phủ sứ Tương Dương là Lã Văn Đức tuần thị trong thành, nhìn thấy tình thế nguy cấp, vội vàng hạ lệnh quát:

- Giữ thành cần hơn, bắn tên!

Quân lính thủ thành bắn tên xuống như mưa, dân chúng nhiều người trúng tên, rú lên ngã xuống, những người khác quay đầu chạy về phía sau, quân Mông Cổ vung đao chém, đuổi dồn nạn dân thành từng tốp leo lên tường thành, Quách Tĩnh nhìn thấy thảm trạng, lớn tiếng thét lên:

- Như thế không được, chớ nên giết lầm người tốt!

Lã Văn Đức lắc đầu nói:

- Tình thế nguy cấp, người tốt cũng đành phải giết!

Quách Tĩnh vận nội lực hét dài kêu lên:

- Không được giết lầm người tốt! Huynh đệ Cái Bang và các bằng hữu võ lâm, mọi người hãy theo ta xuống thành giết địch!

Quách Tĩnh lập tức dẫn một tốp hảo thủ võ lâm mở rộng cổng thành phía tây, xông ra đánh vào bên sườn quân Mông Cổ, tinh binh Mông Cổ nấp sau lưng nạn dân liền chia nhau ra đối địch, đôi bên ập vào nhau, đã có hơn trăm tên binh sĩ Mông Cổ bị chém ngã ngựa. Quân Mông Cổ từng trải trăm trận, dũng mãnh thiện chiến, nhân sĩ võ lâm tuy đều giỏi võ nghệ, nhưng nhất thời cũng không dễ thủ thắng, dân chúng bị dồn lên thành thấy quân Mông Cổ còn bận chiến đấu, không để ý tới bọn họ nữa, bèn hò nhau chạy tản đi tứ phía.

Chỉ nghe từ phía đông có tiếng tù và nổi lên, tiếng vó ngựa dồn dập, hai đội quân Mông Cổ hơn ngàn binh lính nhanh chóng lao đến, tiếp theo lại có thêm hai đội quân ngàn tên từ phía tây ập lại, bao vây đám người Quách Tĩnh vào chính giữa. Dưới chân thành tiếng hò hét dậy trời, đám người Quách Tĩnh tả xung hữu đột nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi trùng vây.

Chu Tử Liễu chỉ huy một đội nhân mã, huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn cùng với Quách Phù cũng chỉ huy một đội nhân mã, muốn xông ra khỏi thành tiếp ứng, chợt nghe tiếng tù và thổi gấp, lại thêm bốn ngàn quân Mông Cổ xông tới trước cổng thành. Hốt Tất Liệt dùng binh quả nhiên lợi hại, chỉ đợi trong thành mở cổng xông ra tiếp ứng, bốn ngàn quân kia sẽ lập tức tràn vào.

Lã Văn Đức sợ hãi cao giọng quát:

- Cấm mở cổng thành!

Lã Văn Đức lại sai hai trăm tên đao phủ nghiêm thủ hai bên, kẻ nào dám mở cổng thành sẽ bị chém đầu tức thì. Chợt thấy thế trận của quân Mông Cổ rối loạn, mấy ngàn kỵ binh dạt sang hai bên như sóng nước, Quách Tĩnh tay cầm giáo lao ngựa đi, mọi người đi theo sau kết thành một khối phương trận xung sát. Phương trận rất nghiêm mật, chỉ giây lát đã áp tới cổng thành, Quách Tĩnh quay đầu ngựa lại, thân chinh cản hậu, cây giáo dài rung động, binh tướng Mông Cổ nhất thời không dám tới gần.

Lã Văn Đức nhìn thấy Quách Tĩnh thoát hiểm thì cả mừng, vội vàng nói:

- Mau mở cổng thành! Chỉ được mở hé, không nên mở rộng!

Cổng thành được mở rộng chừng ba, bốn thước, đủ cho một người cưỡi ngựa đi vào, nhân sĩ võ lâm lục tục vào thành. Chỉ thấy lá hoàng kỳ trong quân Mông Cổ chao động, hai đội binh mã từ hai bên xông tới.

Lã Văn Đức hoảng hốt kêu lên:

- Quách Tĩnh huynh đệ, mau mau vào thành! Đừng chờ người khác nữa!

Quách Tĩnh nhìn thấy bộ thuộc chưa thoát hiểm hết, làm sao có thể vào thành trước, đã thế còn giục ngựa xông lên chém giết mấy tên binh lính Mông Cổ ở gần nhất. Nhưng đại quân đã động, giống như thủy triều, Quách Tĩnh tuy võ công cao cường, nhưng sức lực một người làm sao có thể ngăn nổi đại quân xung kích?

Đang lúc nguy cấp, chợt thấy có hai bóng người vun vút lao đến, mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì Vô Cực Tử đã giữ chặt lấy Quách Tĩnh và Chu Bá Thông, mỗi tay tóm lấy một người, chân đạp Lăng Hư Ngự Không Bộ vọt lên tường thành như đi trên đất bằng. Binh sĩ trên thành dưới thành mấy vạn người nhìn cảnh tượng ấy cùng há hốc miệng kinh ngạc.

Hốt Tất Liệt thân chinh đứng dưới chân thành đốc chiến, nhìn thấy đối phương bản lĩnh cao cường như thế, ngây người hồi lâu, ảo não thầm nghĩ: "Dũng sĩ thiên hạ, còn ai theo kịp người này?"

Quách Tĩnh chân trái vừa chạm mặt thành, lập tức chộp lấy cung tiễn của một binh sĩ, cánh tay dang ra, trường tiễn phóng ngay về phía cán cờ của Hốt Tất Liệt. Lá cờ lớn này đang bay phần phật trong gió, giữa thiên binh vạn mã hiển lộ uy vũ mười phần, cán cờ bị mũi tên bắn trúng liền gãy, lá cờ vàng tức thì xụi lơ, quân sĩ trên thành dưới thành lại cùng kêu ồ lên.

Quách Tĩnh đứng trên mặt thành, thần uy lẫm liệt nói:

- Chủ soái Mông Cổ nghe đây: Đại Tống và Mông Cổ năm xưa đồng tâm kết minh, hợp lực diệt Kim, sao hôm nay các ngươi lại xâm phạm cương thổ của chúng ta, sát hại bách tính của chúng ta? Bách tính Đại Tống đông gấp mười lần dân số Mông Cổ, nếu các ngươi không mau lui binh, nghĩa binh Đại Tống chúng ta vùng dậy, mười mấy vạn quân Mông Cổ các ngươi sẽ không có đất mà chôn!

Mấy câu này Quách Tĩnh nói bằng tiếng Mông Cổ, trung khí sung mãn, từng câu từng chữ rành rọt, tường thành tuy cao, khoảng cách lại xa, nhưng mấy vạn binh tướng Mông Cổ đều nghe rõ, không khỏi nhìn nhau thất sắc. Hốt Tất Liệt biết hôm nay dù tái công thành cũng chỉ tổn thất vô ích, nhìn thành Tương Dương kiên cố, phòng thủ nghiêm mật, quả không có sơ hở nào, bất giác chán nản thở dài, hạ lệnh lui quân bốn mươi dặm, quân Tống trên mặt thành reo hò như sấm, khua cả trống trận trợ uy.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.