Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiệp Chi Đại Giả

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Quách Tĩnh tươi cười nhìn Vô Cực Tử và Chu Bá Thông nói:

- Tiêu đại ca! Chu lão tiền bối! Hai người đến thật đúng lúc, quân Mông Cổ đang gấp rút công thành, có hai người đến trợ lực, quả là phúc cho bách tính Tương Dương, phúc cho bách tính Đại Tống!

Chu Bá Thông khẽ hừ một tiếng, hậm hực nói:

- Hỗn xược! Ngươi gọi Tiêu huynh đệ là "đại ca", thế mà lại gọi ta là "lão tiền bối", có ý gì đây? Ngươi đang chê Lão Ngoan Đồng ta già cả ốm yếu phải không?

Mọi người bất giác ngạc nhiên cười ầm, Vô Cực Tử cũng đáp lễ mấy câu, sau đó nói thẳng mục đích đến đây mượn nhờ mạng lưới tình báo của Cái Bang. Quách Tĩnh cũng nhanh chóng phân phó bang chúng Cái Bang chia ra tìm kiếm tung tích của Tiểu Long Nữ, chỉ là hiện tại đang trong giai đoạn đại quân Mông Cổ công thành, e rằng tốc độ truyền tải thông tin sẽ hơi chậm một chút.

Đại quân Mông Cổ lui binh, Tương Dương chuyển nguy thành an, Lã Văn Đức cao hứng mở tiệc chiêu đãi mừng công tại phủ nguyên soái, Vô Cực Tử và Chu Bá Thông cũng được mời làm thượng khách. Trong suốt bữa tiệc, mọi người ai nấy đều không tiếc lời tán thưởng hành động phi phàm của Vô Cực Tử, thế nhưng không hiểu sai Quách Phù lại hơi cau mày, dường như đang có tâm sự gì, huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn cũng luôn né tránh mục quang của nàng.

Đêm ấy Quách Tĩnh hưng phấn kéo Vô Cực Tử nằm chung một giường, vui vẻ trò chuyện. Hai người giao tình cũng mười mấy năm, Quách Tĩnh vô cùng kính trọng Vô Cực Tử, vừa là thầy vừa là bạn, nói lại những chuyện xưa cũ đã trải qua, trên thảo nguyên Mông Cổ, ở quê nhà Đại Tống, tới chuyện Hoa Tranh sắp lâm bồn, hai người dự định đặt tên cho con, nếu là con trai thì sẽ gọi là Quách Phá Lỗ, ám chỉ phá tan giặc ngoại xâm, đánh đuổi quân Mông Cổ, còn nếu là con gái thì sẽ gọi là Quách Tương để mai sau hài nhi còn nhớ mình đã ra đời ở chốn nào.

Quách Tĩnh thao thao bất tuyệt, chợt bực mình nói:

- Tiêu đại ca, hiện giờ cường địch áp cảnh, thiên hạ Đại Tống như ngọn đèn trước gió. Thành Tương Dương chính là tấm bình phong che chắn một nửa giang sơn Đại Tống, nếu như thất thủ, chỉ e bách tính Đại Tống đều sẽ trở thành nô lệ của người Mông Cổ. Ta đã chính mắt chứng kiến thảm cảnh đại quân Mông Cổ tàn sát dị tộc, thật khiến người ta sôi máu.

Vô Cực Tử trầm ngâm không đáp, Quách Tĩnh lại tiếp tục nói:

- Chúng ta luyện công học võ là để làm gì? Hành hiệp trượng nghĩa, cứu tế phò nguy cố nhiên là bổn phận, nhưng cũng chỉ là tiểu hiệp mà thôi. Vi quốc vi dân, hiệp chi đại giả, thiết nghĩ làm người sống trên thế gian, dù là một kẻ tầm thường, chỉ cần vì nước vì dân, thì đều là bậc hảo hán hào hiệp. Trên giang hồ sở dĩ gọi ta một tiếng "Quách đại hiệp", thật ra bởi vì kính trọng ta vì nước vì dân, xả thân trấn thủ thành Tương Dương, nhưng ta tài lực có hạn, không thể giải khốn cho dân, hổ thẹn với hai chữ "đại hiệp". Nhưng Tiêu đại ca lại khác, ngươi...

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Ngươi muốn ta cùng ngươi trấn thủ Tương Dương, chuyện này không cần nói nữa. Thành trì có thể giữ được một ngày, nhưng không thể giữ được mãi mãi.

Quách Tĩnh đang định nói gì, chợt nghe Vô Cực Tử nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi từng làm bang chủ Cái Bang, hẳn biết đến Tiêu Phong chứ?

Quách Tĩnh khẽ gật đầu, ngữ khí có chút ngưỡng mộ nói:

- Bang chủ Kiều Phong sử dụng Hàng Long Thập Bát Chưởng đánh đuổi ma đầu trước Thiếu Lâm Tự, ép hoàng đế Đại Liêu lập thệ ở Nhạn Môn Quan không dám đánh xuống phương nam, giữ cho biên giới hai nước Tống, Liêu hòa bình ổn định mấy chục năm, chính là một đại anh hùng đáng kính.

Vô Cực Tử mặt không biến sắc, thở dài nói:

- Đại Liêu tuy không tiếp tục xâm phạm Đại Tống, nhưng lại xua quân đàn áp bộ tộc Nữ Chân, lòng người đã vậy, ngăn hay không ngăn có gì khác nhau?

Vô Cực Tử ngừng lại một chút rồi trầm giọng nói:

- Ngươi nói "Vi quốc vi dân, hiệp chi đại giả", "quốc" cố nhiên là Đại Tống, nhưng "dân" là thiên hạ thương sinh, hay là bách tính Đại Tống? Ngươi trấn thủ thành Tương Dương, cố nhiên là tốt cho bách tính Đại Tống, thế nhưng sẽ tốt cho dân chúng Mông Cổ sao? Năm xưa nếu như Đại Liêu thừa cơ Đại Tống triều chính bất ổn mà xua quân nam hạ, chưa chắc đã bị diệt quốc như vậy.

Quách Tĩnh khẽ lắc đầu, phản bác nói:

- Không thể nói như vậy được. Đại Liêu diệt quốc là do bọn họ hung bạo ngang ngược, áp bách bộ tộc Nữ Chân quá đáng, sau này Đại Kim cũng bị như vậy, bởi vì bọn họ chèn ép người Mông Cổ quá mức nên Thành Cát Tư Hãn mới liên hợp các bộ tộc Mông Cổ vùng lên phản kháng, đây đều là nhân quả báo ứng, có trách thì chỉ trách bọn họ quá tham lam, nhưng khổ nhất vẫn là bách tính vô tội.

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, thong thả nói:

- Đúng vậy, vương hầu khanh tướng ham muốn quá nhiều, khổ nhất vẫn là bách tính vô tội. Còn nói về chuyện nhân quả báo ứng, vào thời Đại Đường, người Hán võ công cực thịnh, chưa từng áp bách các bộ tộc du mục phương bắc sao? Bây giờ Đại Tống triều đình yếu kém, Mông Cổ xua quân nam chinh, có được tính là báo thù rửa hận cho tổ tiên không?

Quách Tĩnh thoáng sửng sốt, lời này không tính là sai, bất giác trầm ngâm hồi lâu, chợt thấy Vô Cực Tử vỗ vai nói:

- Ngươi là bậc đại hiệp vì nước vì dân người người kính ngưỡng, tự có lựa chọn của mình, nhưng ta... ta không phải người như vậy, mỗi người tự có truy cầu của mình...

Trời vừa sáng, Vô Cực Tử liền đi tìm mấy vị trưởng lão Cái Bang hỏi thăm tin tức, nhưng vẫn chưa tìm thấy tung tích của Tiểu Long Nữ, không khỏi có chút sốt ruột, thiên hạ rộng lớn như vậy, biết đi đâu tìm nàng cơ chứ? Chợt thấy một gia đinh hớt hải chạy đến, bẩm báo rằng Quách Tĩnh mời vào sảnh đường có việc quan trọng cần thương lượng, Vô Cực Tử thấy thần tình của đối phương như vậy, biết là có việc khẩn cấp, lập tức đi theo gia đinh tiến vào sảnh đường.

Vừa vào tới nơi, chỉ thấy Hoa Tranh mặc bộ quần áo rộng ngồi một bên, thần sắc tiều tụy, Quách Tĩnh thì cứ đi đi lại lại, đứng ngồi không yên, Quách Phù hai mắt đỏ hoe chực khóc, có hai thanh kiếm trên bàn, Quách Tĩnh vừa thấy Vô Cực Tử liền chỉ hai thanh kiếm trên bàn nói:

- Tiêu đại ca, Võ Gia huynh đệ không biết lượng sức mình, đã lẻn đột nhập vào doanh trại quân địch muốn giết đại tướng Mông Cổ, nóng lòng lập công, cuối cùng vũ khí đều bị người ta tước mất và gửi trả về nhà.

Vô Cực Tử không khỏi có chút sửng sốt, Quách Tĩnh cầm một phong thư bị hai thanh kiếm đè lên đưa cho Vô Cực Tử, lại nhìn Hoa Tranh một cái, hai người cùng lắc đầu, Vô Cực Tử mở thư ra đọc:

- Đệ nhất hộ quốc pháp sư Mông Cổ Kim Luân Pháp Vương kính gửi Quách đại hiệp ở thành Tương Dương. Đêm qua tình cờ gặp hiền đồ của Quách đại hiệp là Võ Gia huynh đệ, tục ngữ có câu "Danh sư tất xuất cao đồ". Lão nạp ngưỡng mộ phong thái Quách đại hiệp từ lâu, những mong có dịp hội kiến, hôm trước tại anh hùng đại yến ở Đại Thắng Quan, chúng ta gặp nhau ngắn ngủi, chưa kịp đàm luận sâu xa, nay viết thư này kính mời Quách đại hiệp đại giá, đến quân doanh uống vài ly rượu, chỉ giáo cho đôi điều, thật là vinh hạnh. Tôn giá đến nơi, nhị vị hiền đồ lập tức bình an trở về.

Lời lẽ trong thư khiêm nhường, tựa hồ chỉ mời Quách Tĩnh sang trò chuyện, nhưng ý tứ rõ ràng là bắt hai huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn làm con tin, Quách Tĩnh phải sang đón mới chịu thả về. Chu Bá Thông không biết đã bỏ đi đâu chơi, tình hình nguy cấp, lần này chỉ có Vô Cực Tử và Quách Tĩnh đến đại doanh của quân Mông Cổ cứu người.

Hốt Tất Liệt nghe báo Quách Tĩnh đã tới, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội mời vào trướng. Quách Tĩnh bước vào vương trướng, nhìn thấy Hốt Tất Liệt tướng mạo hao hao giống phụ thân của y, nghĩ đến hồi trẻ tình thâm nghĩa trọng với Đà Lôi, nay đã âm dương đôi ngả, không khỏi có chút thương cảm, suýt nữa thì rơi nước mắt.

Đám người Kim Luân Pháp Vương nhìn thấy Vô Cực Tử cũng đi cùng thì âm thầm đề phòng, Hốt Tất Liệt đứng dậy nghênh đón, vái sát đất nói:

- Tiên vương sinh thời vẫn thường nhắc đến Quách thúc phụ anh hùng đại nghĩa, tiểu điệt ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay được thấy tôn nhan, thật là bình sinh như nguyện!

Quách Tĩnh vái đáp lễ nói:

- Đà Lôi an đáp và ta tình hơn cốt nhục, lệnh tôn hồi trẻ rực rỡ như ánh dương, không may bất ngờ tạ thế, khiến ta nhớ đến cảm thấy đau lòng.

Hốt Tất Liệt thấy Quách Tĩnh lời lẽ chân thành thì rất xúc động, dẫn kiến cho mọi người làm quen với nhau, nhìn đến Vô Cực Tử thì chắp tay nói:

- Tiêu tiên sinh y thuật xuất quỷ nhập thần, võ công xuất thần nhập hoá, tiểu vương kính ngưỡng đã lâu, hôm nay may mắn gặp mặt, quả là tam sinh hữu hạnh!

Vô Cực Tử cũng khách sáo đáp lễ mấy câu, Hốt Tất Liệt quay sang tả hữu phân phó nói:

- Mau mời Võ Gia huynh đệ ra đây.

Vệ sĩ tả hữu vâng lệnh bước ra, dẫn theo Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn bước vào, chân tay hai người đã bị trói bằng dây gân bò, bước đi rất khó khăn, chỉ có thể nhích dần từng chút một, nhìn thấy sư phụ thì hổ thẹn, đồng thanh thốt lên:

- Sư phụ!

Hai huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng lên, Quách Tĩnh vốn rất giận dữ, nhưng thấy hai người quần áo xộc xệch, người có vết máu, đang bị trói chặt, không khỏi chuyển giận thành thương, bèn ôn tồn nói:

- Nhân sĩ võ học, một đời thất bại vô số cũng là chuyện thường.

Hốt Tất Liệt giả bộ trách mắng:

- Ta bảo các ngươi khoản đãi tử tế Võ Gia huynh đệ, sao lại vô lễ với họ như thế? Mau mau cởi trói!

Đúng lúc này, những sợi gân bò rắn chắc trói chặt Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn đột nhiên đứt đoạn, mọi người cả kinh còn chưa biết chuyện gì mới xảy ra, bất giác buốt lạnh sống lưng, không biết rằng đấy là do Vô Cực Tử vô thanh vô tức thi triển công phu, Hốt Tất Liệt mặt không biến sắc nói:

- Mau bưng rượu ra tạ tội với Võ Gia huynh đệ.

Quách Tĩnh chắp tay vái tứ phía nói:

- Tiểu đồ mạo muội đắc tội, được vương gia cùng các vị giáo huấn, tại hạ xin cảm tạ.

Quách Tĩnh quay sang nhìn Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn, phẩy tay nói:

- Các ngươi về trước bẩm báo sư mẫu, bảo ta hội kiến với nhi tử của cố nhân, xong sẽ về ngay.

Huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn thấy sư phụ thân chinh mạo hiểm cứu mình thì vừa cảm kích vừa hối hận, không dám đa ngôn, bái biệt quay trở về thành, Hốt Tất Liệt tươi cười nói:

- Hai vị hiền đồ sang đây hành thích tiểu diệt, chắc là Quách thúc phụ không biết.

Quách Tĩnh gật đầu nói:

- Hai đứa bọn chúng học nghệ chưa thành, không tự lượng sức, đòi sang hành thích, làm sao thành công? Bọn chúng bị bắt chỉ là chuyện nhỏ, để ngươi tăng cường đề phòng, sau này muốn sang hành thích thật không dễ chút nào, đó là chuyện lớn.

Hốt Tất Liệt nhìn thấy Quách Tĩnh hiên ngang, nghĩ thầm nếu chiêu nạp được người này thì còn hơn là lấy mười tòa thành Tương Dương, bèn nhẹ nhàng nói:

- Quách thúc phụ, Triệu Tống vô đạo, vua hôn mê, dân khốn khổ, gian thần đương triều, trung thần hàm oan, tiểu điệt nói không sai chứ?

Quách Tĩnh khẽ gật đầu, thản nhiên nói:

- Không sai, Lý Tông hoàng đế hôn quân vô đạo, tể tướng Giả Tự Đạo chính là một tên đại gian thần.

Mọi người nghe vậy đều ngẩn ra, không ngờ Quách Tĩnh lại thẳng thắn chỉ trích quân thần Đại Tống như vậy, Hốt Tất Liệt cười khẽ nói:

- Đúng vậy! Quách thúc phụ là đại anh hùng đương thời, sao phải bán mạng cho bọn hôn quân gian thần?

Quách Tĩnh đứng dậy, sang sảng nói:

- Quách mỗ há để cho bọn hôn quân gian thần lợi dụng? Chỉ vì căm hận quân Mông Cổ tàn bạo xâm lăng cương thổ nước ta, giết hại đồng bào của ta, nên Quách mỗ mới đem bầu nhiệt huyết của mình hiến cho ngàn vạn bách tính Đại Tống!

Hốt Tất Liệt vỗ tay xuống mặt bàn nói:

- Nói rất hay! Quý bang có một vị lão phu tử từng nói "Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh", câu đó thật là chí lý. Chỉ người có đức ở cao trên hết mới lấy được thiên hạ, Mông Cổ ta triều chính thanh bình, bách tính an cư lạc nghiệp, các đắc kỳ sở, đại hãn không nỡ nhìn dân chúng Nam triều bị hãm trong vòng thống khổ, nên mới điếu dân phạt tội, cử quân nam chinh, không ngại vất vả, tâm ý cũng không khác gì Quách thúc phụ, có thể nói là anh hùng sở kiến lược đồng.

Quách Tĩnh hừ lạnh một tiếng, lớn giọng quát:

- Im đi! Quân Mông Cổ các ngươi từ khi xâm lấn Đại Tống đã giết hại dân chúng, thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông, không biết bao nhiêu người đã bỏ mạng dưới vó thiết kỵ quân Mông Cổ, làm gì có chuyện điếu dân phạt tội?

Đám người Kim Luân Pháp Vương cùng đứng bật dậy, chỉ chờ Hốt Tất Liệt ra lệnh là sẽ lập tức động thủ, nào ngờ Hốt Tất Liệt ngẩng mặt cười một tràng nói:

- Tiểu điệt bất tài, không dám làm tổn thương tình nghĩa của tiên phụ, bữa nay chỉ nói chuyện vui mà không đàm luận quốc sự, có được không?

Quách Tĩnh ung dung nói:

- Đà Lôi an đáp có nhi tử rộng lượng, chư vương Mông Cổ không ai sánh kịp, sau này tất sẽ gánh vác trọng nhiệm quốc gia. Ta có lời này thành thật khuyến cáo, không biết vương gia muốn nghe không?

Hốt Tất Liệt cung kính nói:

- Xin lắng nghe lời giáo huấn của Quách thúc phụ.

Quách Tĩnh xoa tay nói:

- Nam triều đất rộng người đông, rất là coi trọng khí tiết, nhân tài đâu đâu cũng có, xưa nay không hề khuất phục dị tộc. Mông Cổ tuy nhất thời nhanh chóng mở rộng cương thổ, nhưng sau này nhất định sẽ bị đuổi về vùng thảo nguyên sa mạc phương bắc, bấy giờ nguyên khí tổn thất nặng nề, hối hận không kịp, mong rằng vương gia suy nghĩ thận trọng.

Hốt Tất Liệt khẽ chắp tay, cười nhạt nói:

- Đa tạ Quách thúc phụ minh giáo.

Quách Tĩnh nghe câu đáp giả dối liền không nhịn được hừ lạnh một tiếng, Hốt Tất Liệt lại quay sang nhìn Vô Cực Tử, kính cẩn nói:

- Không biết Tiêu tiên sinh có gì chỉ giáo tiểu vương hay chăng?

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, lạnh nhạt nói:

- Chúng ta vốn nước sông không phạm nước giếng, ta cũng không dám chỉ điểm lung tung. Có câu "Quân chủ như thuyền, dân chúng như nước, nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền", chỉ mong vương gia có thể đối xử nhân từ với bách tính vô tội, tích đức cho con cháu đời sau.

Hốt Tất Liệt khom người nói:

- Đa tạ kim khẩu của Tiêu tiên sinh.

Vô Cực Tử chắp tay đáp lễ, Quách Tĩnh khoát tay nói:

- Từ biệt ở đây, sau ngày gặp lại.

Hốt Tất Liệt ôm quyền nói:

- Tiễn khách!

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.