Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quách Tương

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, nhoáng một cái đã là mười sáu năm sau. Trong thời gian này, Mông Cổ không ngừng bành trướng lãnh thổ, mấy chục quốc gia bên ngoài Tây Vực đều lần lượt bị vó ngựa thiết kỵ của quân Mông Cổ cường thế tiêu diệt, cương thổ rộng lớn không sao kể xiết, chỉ là đại quân Mông Cổ tấn công thành Tương Dương hơn mười năm nay vẫn không hạ nổi, thành thử ra cũng không chiếm được những nơi khác, giang sơn Đại Tống cũng vì vậy mà chưa rơi vào tay giặc.

Vô Cực Tử cũng nhận được thông tin tình báo của Cái Bang, nói rằng Hoàng Dược Sư đang bế quan tĩnh tu ở một nơi hết sức bí mật, tựa hồ đang vào giai đoạn quan trọng, không muốn người khác tới làm phiền. Vô Cực Tử biết được Hoàng Dược Sư thiên tư trác tuyệt, Thiên Hạ Ngũ Tuyệt tài ba xuất chúng đứng đầu thiên hạ, một chút bình cảnh nho nhỏ chắc hẳn không thể làm khó được ông, bây giờ đột phá cảnh giới Trúc Cơ Viên Mãn chỉ còn là vấn đề về mặt thời gian mà thôi.

Trong những năm này, Vô Cực Tử cũng căn cứ vào năng khiếu, sở thích, tính tình của mỗi người mà đề ra phương thức tu luyện thích hợp cho chúng nữ. Tiểu Long Nữ thiên tư thông minh, đồng thời tu luyện Võ Đạo và Kiếm Đạo, nghiên cứu võ công và kiếm pháp, trong chúng nữ cũng chỉ có một mình Hoàng Dung đồng thời tu luyện Binh Đạo và Trù Đạo tư chất tuyệt luân mới có thể so sánh được với nàng. Công Tôn Lục Ngạc từ nhỏ đến lớn chỉ sinh sống ở Tuyệt Tình Cốc, lại rất yêu thích thảo mộc dược liệu, Vô Cực Tử đương nhiên cũng sẽ dốc túi truyền thụ bản lĩnh Y Đạo, đem toàn bộ hiểu biết của mình cũng như Tiêu Dao Y Điển dạy cho nàng. Còn lại Trình Anh tính tình trầm lặng, tinh thông âm luật, vốn đã đạt được chân truyền của Hoàng Dược Sư, đối với Bích Hải Triều Sinh Khúc ảo diệu đã có lĩnh ngộ nhất định, mà ở trong chúng nữ chỉ có một mình A Bích tu luyện Nhạc Đạo, hai người thường xuyên trao đổi tâm đắc âm nhạc với nhau, A Bích đánh đàn, Trình Anh thổi tiêu, thanh thoát nho nhã, nhẹ nhàng dịu êm, quả thật là mỹ cảnh nhân gian hiếm gặp.

Trong chúng nữ chỉ có một mình Tiểu Long Nữ tu luyện Kiếm Đạo, Vô Cực Tử với nàng đã cùng nhau tổng hợp lại toàn bộ tâm đắc Kiếm Đạo của mình, từ đó sáng tạo ra một môn kiếm pháp đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Hoàn Mỹ, đặt tên là Tiêu Dao Kiếm Điển. Tiêu Dao Kiếm Điển bao hàm hai loại kiếm chiêu, gọi là Quân Tử Thục Nữ Kiếm cùng với Độc Cô Thiên Hạ Kiếm, chính là biến cách chiêu thức của Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp cùng với Độc Cô Cửu Kiếm, sau khi loại trừ một số động tác chiêu thức rườm rà, đồng thời tinh chỉnh bổ khuyết những điều thiếu sót, uy lực của kiếm pháp đề thăng lên rất nhiều lần.

Trong khi Quân Tử Thục Nữ Kiếm thích hợp với Tiểu Long Nữ sử dụng song kiếm, Vô Cực Tử với bảo kiếm Thanh Long Kiếm trong tay càng làm nổi bật hơn uy lực của Độc Cô Thiên Hạ Kiếm, hai người cùng nhau nghiền ngẫm Kiếm Đạo, nhu tình mật ý khăng khít không thôi. Vô Cực Tử cũng đưa Quân Tử Kiếm và Thục Nữ Kiếm cho Tiểu Long Nữ luyện hóa thành bản mệnh pháp bảo, song kiếm tuy hai mà một, cũng chỉ tính như một loại binh khí, rất nhanh liền có thể luyện hóa thành công, tu vi nhanh chóng tăng lên ào ạt.

Thời gian trôi đi như nước, quang cảnh Chung Nam Sơn lúc này cỏ cây xanh tốt, tĩnh lặng bình yên, đã không còn nhìn thấy vết tích hủy diệt khi quân Mông Cổ đến đây phá hoại đốt núi thiêu rụi Trùng Dương Cung. Ở cách Hoạt Tử Nhân Mộ không xa, có một thiếu nữ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đang khoanh chân ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, quanh thân không ngừng tản mát ra một luồng linh khí dao động. Thiếu nữ tướng mạo thanh nhã tú mỹ, mặc quần áo da, cổ đeo một chuỗi minh châu phát quang long lanh, thoạt nhìn đã có đường nét khuynh thế hồng nhan, tương lai ắt sẽ trở thành một vị mỹ nhân tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành.

Chỉ thấy khí tức trên người thiếu nữ đột nhiên tăng lên ào ào, trong nháy mắt liền đột phá lá chắn vô hình của Luyện Khí Cảnh, bước vào cảnh giới cao hơn, đôi mắt long lanh chậm rãi mở ra, thần sắc lộ vẻ vui mừng, hưng phấn reo lên:

- Ha ha! Cuối cùng cũng đột phá đến Trúc Cơ Cảnh rồi!

Đúng lúc này, sau lưng thiếu nữ đột nhiên có giọng nói lạnh nhạt vang lên:

- Tương Nhi, chỉ là đột phá cảnh giới mà thôi, không cần vui mừng đến thế. Con phải biết rằng...

Người kia còn chưa nói xong, thiếu nữ đã cướp lời nói tiếp, bĩu môi kêu lên:

- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, không được chủ quan tự mãn, đấy chính là việc đại kỵ... Con biết rồi mà sư phụ, người đã nói đi nói lại điều này bảy bảy bốn mươi chín lần rồi đấy.

Thiếu nữ chính là cô bé Quách Tương năm nào, khoảng sáu năm trước, khi nàng vừa tròn mười tuổi đã được đưa đến Chung Nam Sơn bái sư học nghệ, nhận được chân truyền của Vô Cực Tử. Quách Tương tư chất hơn người, không những song tu Võ Đạo và Kiếm Đạo, mà còn có thể dung hợp được Phật Đạo hai đường, cùng một lúc tu luyện Phật Môn Tâm Pháp và Đạo Môn Tâm Pháp mà không hề bị phản phệ tẩu hỏa nhập ma, quả thật thiên tư vô cùng nghịch thiên. Hơn thế nữa, năm nay Quách Tương chỉ mới mười sáu tuổi thôi, vậy mà nàng đã đột phá đến Trúc Cơ Cảnh rồi, nhớ năm xưa Vô Cực Tử mười tám tuổi liền đột phá đến Trúc Cơ Cảnh, sư phụ của hắn là Tiêu Dao Tử đã kinh ngạc trầm trồ không ngớt, hiện nay Quách Tương trò giỏi hơn thầy, quả nhiên chính là thiên tư trác tuyệt khí vận quán thể. Vô Cực Tử lo lắng Quách Tương tuổi trẻ thành đạt, tâm sinh ngạo mạn, nên lúc nào cũng đốc thúc nàng không được đắc ý quên mình, chỉ là dường như Quách Tương sớm đã nằm lòng những chuyện thế này, đối với Vô Cực Tử lại không có một chút e sợ, khiến cho hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.

Quách Tương tựa hồ nhớ ra chuyện gì, bỗng nhiên bật cười khúc khích, thích thú nói:

- Sư phụ, chẳng phải người nói khi nào con đột phá đến Trúc Cơ Cảnh thì sẽ có quà cho con hay sao? Cái đó... Hì hì...

Quách Tương nói xong liền xoay hai bàn tay vào nhau, vẻ mặt rất là hớn hở, Vô Cực Tử cười khẽ một tiếng, thong thả lấy ra một thanh nhuyễn kiếm đưa cho Quách Tương, nhẹ giọng nói:

- Tử Vi Nhuyễn Kiếm linh hoạt uyển chuyển, rất thích hợp cho con sử dụng.

Quách Tương vui vẻ nhận lấy bảo kiếm, chỉ thấy Tử Vi Nhuyễn Kiếm phi thường mềm mại, cẩn thận một chút liền có thể quấn ở trên lưng, thân kiếm ánh lên màu tím nhàn nhạt, có thể ẩn ẩn cảm giác được một cỗ kiếm khí sắc bén. Tử Vi Nhuyễn Kiếm từng là bảo kiếm Độc Cô Cầu Bại sử dụng trước năm ba mươi tuổi, nhưng sau này không may dùng kiếm đả thương nghĩa sĩ, trong lòng áy náy, bèn ném thanh kiếm xuống vực sâu, sau này Vô Cực Tử dựa theo chỉ dẫn, leo xuống đáy vực tìm lại bảo kiếm, cảm thấy thanh kiếm này phi thường uyển chuyển linh hoạt, lại là một thanh bảo kiếm cực kỳ trân quý, rất thích hợp cho Quách Tương sử dụng, bèn chờ đợi tới khi nàng đột phá đến Trúc Cơ Cảnh liền đem bảo kiếm tặng lại cho nàng.

Quách Tương cầm bảo kiếm yêu thích không rời tay, nhẹ nhàng vung thanh kiếm thi triển một đường kiếm pháp thanh thoát uyển chuyển, lại quay sang nhìn Vô Cực Tử, tươi cười hỏi:

- Sư phụ, người thấy con múa kiếm có tốt hay không?

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, trầm ngâm một hồi, nhàn nhạt nói:

- Tương Nhi, võ công của con đã có thành tựu, cũng nên ra ngoài hành tẩu giang hồ, lịch luyện một phen... Những gì có thể dạy ta đều đã dạy hết cho con rồi, còn lại đều dựa vào con tự mình lĩnh hội.

Vô Cực Tử nói xong liền xoay người đi vào trong cổ mộ, Quách Tương vốn đang vui vẻ vì nhận được bảo kiếm yêu thích không rời tay, chợt nghe nói phải chia tay với sư phụ và các sư nương, niềm vui lập tức chuyển thành sầu khổ, trong lòng rất là không muốn, oà khóc nức nở nói:

- Sư phụ, Tương Nhi đã làm gì sai, người hãy nói ra con sẽ sửa mà... xin người đừng đuổi con đi!

Vô Cực Tử tuy rằng trong lòng không nỡ, nhưng vẫn không quay đầu nhìn lại, tiếp tục chậm rãi bước đi vào trong cổ mộ, vân đạm phong khinh nói:

- Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, mỗi người đều mang trong mình sứ mạng riêng cần phải thực hiện... Giang hồ hiểm ác, vạn sự đều phải hết sức cẩn thận!

Quách Tương ánh mắt bất lực nhìn theo cánh cửa cổ mộ từ từ khép lại, đứng ở bên ngoài oà khóc hồi lâu, Vô Cực Tử nghe thấy tiếng khóc thảm thiết bên ngoài thì không khỏi có chút không nỡ, bất đắc dĩ thở dài một hơi, Tiểu Long Nữ nhìn thấy phu quân phiền não như vậy thì thắc mắc hỏi:

- Phu quân, nếu chàng trong lòng không nỡ, tại sao còn để Tương Nhi buồn bã rời đi?

Vô Cực Tử bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:

- Tương Nhi cũng phải trưởng thành, không thể đi theo chúng ta mãi được, nếu không sẽ làm hỏng mất tiền đồ tươi đẹp của nó.

Tiểu Long Nữ từ nhỏ đến lớn đều sống ở trong cổ mộ, rất ít giao du với thế giới bên ngoài, cảm thấy chỉ cần có thể ở bên phu quân thì đó chính là điều tuyệt vời nhất, trong lòng không khỏi có chút khó hiểu, buột miệng nói:

- Tiền đồ tươi đẹp làm gì kia chứ? Thiếp chỉ muốn được ở bên cạnh chàng thôi.

Vô Cực Tử cười khẽ một tiếng, đưa tay xoa đầu Tiểu Long Nữ, ôn nhu nói:

- Đúng vậy! Ta cũng chỉ muốn ở bên mọi người, chúng ta đời này kiếp này sẽ không bao giờ chia xa.

Hoàng Dung đột nhiên bật cười khanh khách, châm chọc nói:

- Tiêu ca ca, thiếp nghe câu này thật là quen quen, chàng đã hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt bao nhiêu thiếu nữ nhà lành rồi hả?

Chúng nữ ở bên cạnh cũng tươi cười vui vẻ, chỉ là nhớ đến Quách Tương phải rời đi, không khỏi có chút trống vắng, tiếp xúc lâu ngày, mọi người rất là yêu thích đứa bé hoạt bát đáng yêu này. Quách Tương ở bên ngoài Hoạt Tử Nhân Mộ khóc lóc hồi lâu, cung kính quỳ xuống bái lạy mấy cái, sau đó buồn bã xoay người rời đi. Lần đầu tiên rời khỏi địa phương đã gắn bó với mình suốt mấy năm qua, Quách Tương trong lòng không khỏi nghẹn ngào xúc động, đang bơ vơ chưa biết nên đi đâu, chợt nhớ đến phụ mẫu nhiều năm chưa gặp, trong lòng không khỏi nhớ mong, bèn lên đường đi về phía nam, cứ thẳng hướng thành Tương Dương mà đi.

Bấy giờ đang vào đầu xuân, Phong Lăng Độ ở bờ bắc Hoàng Hà tràn đầy tiếng ngựa hí lừa kêu, tiếng người tiếng xe huyên náo. Mấy hôm nay gió bấc thổi mạnh, tuyết cũng rơi dày, mặt sông đóng băng, thuyền bè không thể qua lại, rất nhiều lữ khách đi về phương nam đều bị ách lại ở đây không thể đi tiếp. Phong Lăng Độ tuy có mấy tòa khách điếm, nhưng dòng người từ phương bắc đổ xuống lũ lượt không ngớt, chưa đến nửa ngày, các nơi đã chật kín người, lữ khách đến sau không còn phòng để thuê tạm trú chân.

Tòa khách điếm lớn nhất ở phụ cận Phong Lăng Độ có tên là An Độ Lão Điếm, nổi tiếng bình an quá độ, phòng ốc rộng rãi, lữ khách tìm đến nườm nượp, cho nên lại càng chật ních. Chưởng quỹ cũng phải khua môi múa mép mãi mới dồn được ba, bốn khách vào cùng một phòng, còn lại hơn hai mươi người không biết bố trí thế nào, đành phải ngồi quanh ở trong đại sảnh, tiểu nhị nhanh chóng bày ra bàn ăn, đốt một đống lửa lớn ở giữa đại sảnh. Ngoài cửa gió lạnh ù ù, tuyết bay lả tả lùa qua khe cửa, ngọn lửa lúc thì sáng bừng, lúc lại lập lòe như sắp dập tắt, mọi người đoán chừng sáng mai chưa thể lên đường, không khỏi chau mày buồn bã.

Một vị hán tử trung niên than vãn nói:

- Thời tiết thế này thật là làm khổ người ta, lúc thì tan băng, lúc thì đóng băng, ông trời thật là không cho người ta ngày sống dễ chịu.

Một tên nam tử dáng người thấp lùn lại cất giọng nói:

- Các hạ đừng có oán trách trời đất, chúng ta được ngồi sưởi ấm thế này, lại được ăn uống no nê đầy đủ, còn đòi gì hơn? Các hạ mà sống ở trong thành Tương Dương vẫn luôn bị quân Mông Cổ vây hãm, sẽ thấy những nơi khốn cùng trong thiên hạ đều biến thành nơi an lạc.

Quách Tương ngồi trong đám người, nghe thấy nhắc đến thành Tương Dương thì bất giác chăm chú lắng nghe, chợt thấy một vị khách nhân hiếu kỳ hỏi:

- Xin hỏi lão huynh, thành Tương Dương bị vây hãm, tình cảnh bên trong giờ như thế nào?

Nam tử thấp lùn uống cạn bát rượu trong tay, chầm chậm nói:

- Sự tàn bạo của quân Mông Cổ, các vị hẳn đã nghe rồi, vậy cũng không cần nhiều lời. Nhớ một năm kia hơn mười vạn đại quân Mông Cổ vây đánh thành Tương Dương, thống chế Lã đại nhân thủ thành là một kẻ bất tài vô dụng, may có vợ chồng Quách đại hiệp ra sức kháng địch...

Quách Tương nghe thấy mấy chữ "vợ chồng Quách đại hiệp" thì thoáng vui mừng, lại nghe nam tử thấp lùn tiếp tục nói:

- Mấy chục vạn quân dân thành Tương Dương dốc sức thủ thành, không ai run sợ bỏ chạy, đại quân Mông Cổ tấn công thành Tương Dương đã mười mấy năm, vẫn không hạ nổi, thành thử cũng không chiếm được các nơi khác. Thậm chí tứ vương tử của Mông Cổ là Hốt Tất Liệt thân chinh đứng dưới chân thành đốc chiến cũng không làm gì nổi quân dân thủ thành.

Nam tử thấp lùn ngừng lại một chút rồi căm phẫn nói:

- Quân Mông Cổ đánh không nổi thành Tương Dương, bèn bắt bớ người Hán sống ở ngoài thành, giải tới dưới chân thành chém đầu thị chúng, thậm chí còn dùng dây trói những đứa trẻ thơ rồi cho ngựa kéo chạy vòng vòng dưới chân thành, quân dân ở trên mặt thành nhìn thấy cảnh tượng dã man ấy thì như đứt từng khúc ruột. Quân Mông Cổ cứ tưởng sử dụng thủ đoạn tàn bạo thì sẽ làm cho quân dân thủ thành sợ hãi đầu hàng, nhưng bọn chúng càng tàn bạo thì ta càng giữ thành thật vững. Năm đó lương thực trong thành Tương Dương cạn kiệt, ngay cả nước cũng không có mà uống, càng về sau ngay cả vỏ cây nước bẩn cũng bị người ta ăn uống sạch sẽ, vậy mà quân Mông Cổ vẫn luôn không công vào nổi, về sau không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể lui binh.

Một vị khách nhân cảm khái nói:

- Mười mấy năm nay nếu không có thành Tương Dương kiên cường bất khuất, e rằng một nửa giang sơn Đại Tống chúng ta đã mất vào tay giặc rồi.

Mọi người nhao nhao hỏi han về tình hình thủ thành Tương Dương, nam tử thấp lùn kể đâu ra đó, hết lòng khen ngợi vợ chồng Quách Tĩnh giống như thần thánh, ai nấy tấm tắc không thôi. Quách Tương nghe người ta kể phụ mẫu kiên cường bất khuất, cống hiến hết mình vì giang sơn Đại Tống, bất giác cảm thấy vô cùng tự hào, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết, càng mong đợi có thể nhanh chóng quay về Tương Dương hội họp với mọi người.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.