Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Điêu Đại Hiệp

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Mọi người quan tâm hỏi han một hồi, chợt có một vị khách nhân trẻ tuổi thở dài nói:

- Thực ra quan tốt giữ thành nơi nào cũng có, chỉ là triều đình không phân biệt được trung gian, để cho gian thần hưởng hết vinh hoa phú quý, còn trung thần thì lại hàm oan mà chết.

Một thiếu niên da mặt trắng trẻo từ đầu chỉ ngồi nghe, lúc này bỗng nhiên đập bàn kêu lên:

- Đúng vậy! Đứng đầu bọn gian thần trong triều chính là ba tên Đinh Đại Toàn, Trần Đại Phương, Hồ Đại Xương, người Lâm An chúng tôi thêm một dấu chấm trên chữ "Đại" 大 thành chữ "Khuyển" 犬, xưng là Đinh Khuyển Toàn, Trần Khuyển Phương, Hồ Khuyển Xương.

Khách nhân trẻ tuổi thoáng sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Lão đệ là người Lâm An, không biết có nghe kể về tình cảnh tướng quân Vương Duy Trung bị gian thần hãm hại ra sao không?

Thiếu niên gật đầu nói:

- Tiểu đệ đã tận mắt chứng kiến, Vương tướng quân trước lúc chết vẫn bình thản như không, uy phong lẫm liệt, chửi Đinh Đại Toàn, Trần Đại Phương, Hồ Đại Xương là bọn họa quốc ương dân... ngoài ra còn có một chuyện kỳ lạ.

Mọi người đồng thanh hỏi:

- Là chuyện gì vậy?

Thiếu niên chậm rãi nói:

- Vương tướng quân bị Trần Đại Phương hãm hại, khi Vương tướng quân bị dẫn ra pháp trường, dọc đường cứ lớn tiếng nói rằng sau khi chết sẽ lên kêu oan với Ngọc Hoàng Đại Đế. Ngày thứ ba sau khi Vương tướng quân chết, Trần Đại Phương quả nhiên chết thảm tại nhà, thủ cấp của hắn bị treo cao ở gác chuông cửa đông thành Lâm An, chỗ ấy ngay cả loài khỉ cũng không thể leo lên nổi, đừng nói là người, nếu không phải thiên binh thiên tướng do Ngọc Hoàng Đại Đế phái xuống, còn ai có thể làm được việc đó?

Mọi người đều lấy làm lạ, chợt thấy khách nhân trẻ tuổi thản nhiên nói:

- Vị lão đệ này nói không sai, có điều người giết Trần Đại Phương không phải thiên binh thiên tướng, mà là một vị anh hùng hào kiệt. Vị đại hiệp kia lặn lội đường xá xa xôi đến Lâm An cứu Vương tướng quân, nhưng đã chậm mất hai ngày, Vương tướng quân đã bị giết hại, đại hiệp nổi giận, ngay đêm ấy đi chặt đầu Trần Đại Phương treo lên gác chuông, chỗ ấy đúng là loài khỉ cũng không thể leo lên nổi, vậy mà vị đại hiệp kia chỉ nhún chân một cái đã bay lên được.

Mọi người vô cùng hiếu kỳ, thắc mắc hỏi:

- Vị hiệp khách ấy là ai? Hình dạng thế nào?

Khách nhân trẻ tuổi lắc đầu nói:

- Tại hạ không biết tính danh vị đại hiệp kia, chỉ thấy đối phương tướng mạo vô cùng kỳ lạ, cưỡi một con ngựa, dắt một con ngựa, trên lưng con ngựa thứ hai có một con quái điểu ly kỳ cổ quái...

Khách nhân trẻ tuổi còn chưa nói hết thì một vị đại hán thần tình kệch cỡm đã dõng dạc nói:

- Đấy chính là Thần Điêu Hiệp lừng danh giang hồ!

Khách nhân trẻ tuổi thoáng sửng sốt, kinh ngạc hỏi:

- Thần Điêu Hiệp?

Đại hán kệch cỡm khẽ gật đầu, thong thả nói:

- Đúng vậy! Vị đại hiệp này hành hiệp trượng nghĩa, bênh vực kẻ yếu, nhưng chưa bao giờ chịu nói rõ danh tính, bằng hữu giang hồ thấy hắn lúc nào cũng ở bên một con quái điểu như hình với bóng, bèn đặt cho hắn ngoại hiệu "Thần Điêu Đại Hiệp", nhưng hắn lại nói rằng hai chữ "đại hiệp" quyết không dám nhận, người ta đành gọi là "Thần Điêu Hiệp". Thật ra những việc hắn làm hoàn toàn xứng danh hai chữ "đại hiệp", hắn mà không xứng, thì còn ai xứng cơ chứ?

Quách Tương ngồi nghe mọi người nói chuyện, nhìn ngọn lửa bập bùng lúc sáng lúc tối, trầm ngâm xuất thần, khe khẽ thốt lên:

- Thần Điêu Đại Hiệp, Thần Điêu Đại Hiệp...

Đại hán kệch cỡm thao thao bất tuyệt kể lại sự tích anh hùng, hành hiệp trượng nghĩa của Thần Điêu Hiệp, mọi người trầm trồ không ngớt, Quách Tương cảm thấy thích thú, liền lấy bạc ra, hào sảng nói:

- Tiểu nhị, hãy mang ra đây mười cân rượu và hai mươi cân thịt bò, tiểu nữ xin kính mời các vị bá bá, thúc thúc uống rượu cho ấm người.

Tiểu nhị gật đầu vâng dạ, chỉ trong chốc lát đã bưng rượu thịt ra, mọi người tươi cười vui vẻ, nhanh chóng lên tiếng đa tạ, Quách Tương cũng chắp tay đáp lễ mấy câu, lại quay sang nhìn đại hán kệch cỡm, phấn khích nói:

- Đại thúc có thể dẫn kiến cho tiểu nữ gặp mặt Thần Điêu Hiệp một lần được chăng?

Đại hán kệch cỡm khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói:

- Thần Điêu Hiệp vân du thiên hạ, hành tung vô định, nếu cần đến ai thì sẽ tự có phân phó, chúng tôi muốn đi tìm hắn, dù có tìm kiếm cả đời cũng chưa chắc có thể gặp mặt.

Quách Tương không khỏi có chút thất vọng, nàng nghe mọi người kể chuyện Thần Điêu Hiệp hành hiệp trượng nghĩa, cứu khổ phò nguy, trong lòng rất là khâm phục, rất muốn gặp mặt một lần cho biết, nào ngờ lại khó khăn đến vậy, bỗng soạt một tiếng, một người ngồi trong góc nhà đứng phắt dậy, cất giọng nói:

- Cô nương muốn gặp Thần Điêu Hiệp cũng không khó, đêm nay ta dẫn cô nương đi gặp là được.

Mọi người mới nghe giọng nói của đối phương thì đã thất kinh, nhìn kỹ diện mạo của y thì càng thêm kinh dị. Chỉ thấy người này thân cao chưa đầy bốn thước, cái đầu to tướng, cánh tay dài ngoằng, vừa lùn vừa gầy trông càng kinh sợ.

Gã lùn đầu to trợn mắt nhìn Quách Tương, cười khẩy nói:

- Cô nương có sợ ta không?

Quách Tương không chút e sợ, cười ha ha nói:

- Ha ha! Ta thấy đại thúc khả ái chết đi được ấy.

Gã lùn đầu to thoáng sửng sốt, bật cười ha hả, khoái chí nói:

- Cái gì? Cô nương nói ta khả ái à? Ha ha! Chính vì câu nói này của cô nương, hôm nay lão phu sẽ đưa cô nương đi gặp Thần Điêu Hiệp.

Đúng lúc này, từ xa đột nhiên văng vẳng vọng lại thanh âm trầm thấp:

- Tây Sơn Nhất Quật Quỷ, mười người đã đến chín! Đại Đầu Quỷ, Đại Đầu Quỷ! Bây giờ chưa đến, còn đợi khi nào?

Tiếng gọi lúc đứt lúc nối, có lúc như cách mấy dặm, có lúc như gần vài thước, chợt trước chợt sau, hữu khí vô lực, đầy vẻ ma quái, thế nhưng mọi người lại nghe rõ ràng từng chữ một, gã lùn đầu to nghe vậy thì sững người lại, quay sang nhìn Quách Tương, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu cô nương, muốn gặp Thần Điêu Hiệp thì hãy đi theo lão phu.

Gã lùn đầu to nói xong liền tông cửa nhảy ra bên ngoài, Quách Tương chủ ý đã quyết, thầm nghĩ đêm nay dù có gặp yêu ma quỷ quái thì cũng phải gặp Thần Điêu Hiệp một phen, bèn lớn tiếng nói:

- Tiền bối, hãy dẫn vãn bối đi nào!

Quách Tương nhún chân phi người theo gã lùn đầu to qua cửa chính, chạy chừng một dặm, sau núi đột nhiên có người cười khẽ nói:

- Đại Đầu Quỷ, sao đến muộn thế? Ha ha, lại còn dẫn theo một nữ oa nhi kháu khỉnh ra phết!

Gã lùn đầu to bật cười ha hả nói:

- Tiểu cô nương nói là muốn đi gặp Thần Điêu Hiệp, nên ta dẫn nó theo cùng.

Từ sau núi lại vọng ra một giọng nói rì rầm:

- Sắp hết canh ba, mau mau lên đường!

Chỉ thấy tiếng vó ngựa rậm rịch, từ sau núi chạy ra mấy mươi con ngựa. Quách Tương thấy mấy mươi con ngựa mà lại chỉ có chín người cưỡi, quá nửa số yên đều để trống, gã lùn đầu to kéo hai con ngựa lại, trao dây cương một con cho Quách Tương, con còn lại để y cưỡi.

Gã lùn đầu to nhìn Quách Tương, nhẹ giọng nói:

- Cô nương chớ nên rời khỏi chỗ ta.

Quách Tương gật gật đầu, nàng thấy Tây Sơn Nhất Quật Quỷ người nào người nấy lầm lầm lì lì, tướng mạo hung ác, có lẽ không phải hạng người tốt lành gì, riêng gã lùn đầu to lại có ý chiếu cố, đề phòng đồng bọn có kẻ bất ngờ hạ độc thủ ám hại nàng. Chỉ thấy một người hô lên một tiếng, mấy mươi con ngựa cùng phi nhanh về hướng tây bắc, Quách Tương cũng nhanh chóng biết rõ thân phận của mấy người bọn họ.

Tây Sơn Nhất Quật Quỷ vốn mỗi người đều có danh tính, nhưng từ khi ngoại hiệu Tây Sơn Nhất Quật Quỷ vang danh giang hồ thì mười người đều bỏ cả tên thật, lấy một ngoại hiệu có chữ "Quỷ", chỉ có lão nhị và lão cửu là nữ, còn lại đều là nam cả. Lão đại là Trường Tu Quỷ, lão nhị là Điếu Tử Quỷ, lão tam là Vô Thường Quỷ, lão tứ là Thôi Mệnh Quỷ, gã lùn đầu to là lão ngũ Đại Đầu Quỷ, lão lục là Thảo Trái Quỷ, lão thất là Sát Thần Quỷ, lão bát là Táng Môn Quỷ, lão cửu là Hồng Tiêu Quỷ, và lão thập là Tiếu Kiểm Quỷ.

Quách Tương suốt dọc đường đi nghe mọi người nói chuyện, thì ra Tây Sơn Nhất Quật Quỷ và Thần Điêu Hiệp vốn nước sông không phạm nước giếng, chỉ là lão thất Sát Thần Quỷ cường hoành bá đạo, lại đi bá chiếm bức hôn con gái nhà lành, một hôm mụ vợ cả và bốn nàng thiếp của y cãi lộn rồi đánh nhau, vừa hay Thần Điêu Hiệp đi ngang qua bắt gặp. Thần Điêu Hiệp biết chuyện thì cực kỳ tức giận, trực tiếp cắt mất hai tai của Sát Thần Quỷ, vốn định giết y, nhưng thê thiếp của y khẩn thiết quỳ lạy van xin tha mạng, cuối cùng mới giữ lại tính mạng của y. Tây Sơn Nhất Quật Quỷ kết nghĩa kim lan với nhau, đồng sinh đồng tử, bây giờ Sát Thần Quỷ bị người ta ức hiếp, đương nhiên cả bọn đi ra đòi lại công đạo, bèn hẹn với Thần Điêu Hiệp quyết đấu một trận sống mái, đêm nay chính là đêm ước hẹn, mọi người lúc này vừa đi vừa bàn bạc kế sách đối phó với địch nhân.

Quách Tương thấy Tây Sơn Nhất Quật Quỷ tên nào tên nấy cũng có tuyệt kỹ trong người, Thần Điêu Hiệp võ công dù có cao đến mấy thì cũng khó có thể lấy một địch mười, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu sư phụ và cha mẹ mình ở đây, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

Đúng lúc này, từ cánh rừng tối om trước mặt đột nhiên vọng ra tiếng hổ gầm, lũ ngựa giật mình, có con thì đứng sững lại, có con quay đầu định chạy, mọi người phải vụt roi liên tiếp thì ngựa mới chịu tiến lên, đi được thêm mấy chục trượng, bỗng nghe trước mặt có tiếng quát hùng hổ:

- Kẻ nào cả gan làm loạn, đêm hôm khuya khoắt tự tiện xông vào Vạn Thú Sơn Trang?

Tây Sơn Nhất Quật Quỷ ghìm ngựa lại, chỉ thấy có một người đứng chắn đường, có hai con mãnh hổ quỳ ở hai bên gầm gừ, Trường Tu Quỷ ngồi trên lưng ngựa, ôm quyền nói:

- Tây Sơn Nhất Quật Quỷ đi qua quý địa, lại không vào cửa hỏi thăm, xin lượng thứ cho. Chúng ta có việc gấp cần phải đi ngay, khi về sẽ ghé vào đây tạ tội.

Trường Tu Quỷ biết Vạn Thú Sơn Trang cũng chẳng tử tế gì, lúc này bọn họ cần toàn lực ứng phó với Thần Điêu Hiệp, không muốn gây thêm rắc rối nên mới khiêm nhường như thế, chợt nghe người kia cao giọng nói:

- Đại ca, là Tây Sơn Nhất Quật Quỷ có việc gấp cần mượn đường, bảo là khi về sẽ ghé vào đây tạ tội.

Tây Sơn Nhất Quật Quỷ nghe vậy thì khó chịu ra mặt, bọn họ ai cũng võ nghệ đầy mình, trước khi kết nghĩa với nhau đều đã xông pha giang hồ, đến khi tụ lại, thanh thế càng lớn, nếu không phải do đêm nay có hẹn với Thần Điêu Hiệp, thì chỉ một câu kia của đối phương đã đủ khiến bọn họ động thủ rồi, chỉ nghe từ trong rừng sâu vọng ra tiếng the thé:

- Khỏi cần tạ tội, để cho bọn họ vòng qua bìa rừng mà đi.

Tây Sơn Nhất Quật Quỷ khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Tây Sơn Nhất Quật Quỷ xưa nay không quen đi đường vòng!

Vô Thường Quỷ giục ngựa lên trước, hai tay cầm hai cây đoản thương đâm hai con hổ, một con tránh được, một con bị thương, chỉ thấy người kia lạnh lùng nói:

- Vô Thường Quỷ, ngươi đả thương con mèo canh đêm của ta, bây giờ muốn đi đường vòng thì cũng khó đấy!

Người kia nói xong liền bất ngờ giơ tay chộp lấy đoản thương của Vô Thường Quỷ, hai người lực đạo đều mạnh, không ai chiếm được thượng phong, chợt nghe hai tiếng răng rắc, cả hai cây thương đều bị gãy đôi, Tây Sơn Nhất Quật Quỷ trong lòng rúng động, Trường Tu Quỷ nghiêm trang nói:

- Tôn giá chính là Bát Thủ Tiên Viên Sử Mạnh Tiệp có phải không?

Chủ nhân của Vạn Thú Sơn Trang gồm năm huynh đệ, lão đại Sử Bá Uy có ngoại hiệu là Bạch Ngạch Sơn Quân, lão nhị Sử Trọng Mãnh có ngoại hiệu là Quản Kiến Tử, lão tam Sử Thúc Cương có ngoại hiệu là Kim Giáp Sư Vương, lão tứ Sử Quý Cường có ngoại hiệu là Đại Lực Thần, lão ngũ Sử Mạnh Tiệp có ngoại hiệu là Bát Thủ Tiên Viên. Tổ tiên của năm huynh đệ tương truyền nhiều đời sống bằng nghề thuần dưỡng thú, năm huynh đệ đều có tài năng bẩm sinh, không những có bản lĩnh thuần dưỡng thú xuất thần nhập hóa, mà còn ngộ ra pháp môn võ công từ các động tác của dã thú, danh tiếng trên giang hồ không hề thua kém Tây Sơn Nhất Quật Quỷ.

Sử Mạnh Tiệp khẽ hừ một tiếng, ngữ khí có chút bất mãn nói:

- Đại ca ta để cho các vị vòng qua bìa rừng là đã khách sáo lắm rồi. Tam ca ta đang bị bệnh, không thích người ngoài quấy nhiễu, các hạ hiểu chưa?

Trường Tu Quỷ đang định trả lời, bỗng nghe trong rừng có tiếng cười hô hố, rồi khói bốc lên dày đặc, có người khinh khỉnh nói:

- Huynh đệ các người giở trò quỷ gì trong rừng, đừng hòng che mắt Tây Sơn Nhất Quật Quỷ!

Thì ra mấy người Táng Môn Quỷ và Tiếu Kiểm Quỷ đã nhân lúc Sử Mạnh Tiệp không để ý liền lẻn đi phóng hỏa đốt rừng. Đúng lúc này, mắt mọi người đột nhiên hoa lên, chỉ thấy một con dã thú trông như con hồ ly từ trong rừng lao vọt ra, thân trắng như tuyết, đuôi màu đen sẫm.

Sử Mạnh Tiệp kinh hãi kêu lên:

- Không tốt! Cửu Vĩ Linh Hồ chạy ra mất rồi!

Sử Mạnh Tiệp lập tức phi thân đuổi theo, tiếng kêu của y đầy vẻ kinh hãi. Chợt nghe từ phía sau khu rừng vọng ra một tiếng kêu to, theo sau chính là bách thú bốn phía cùng kêu lên, nào là sư tử, nào là hổ báo… hàng ngàn dã thú xông ra. Quách Tương thấy mấy cái bóng đen vút qua, nàng biết rõ nguy hiểm, nhưng lại nổi tính hiếu kỳ, vội vàng giục ngựa ra khỏi cánh rừng.

Chỉ thấy năm người Sử Gia huynh đệ, mỗi người chỉ huy một bầy dã thú chạy nhanh ra các phương vị khác nhau trên bình nguyên phủ tuyết trắng xóa. Bầy dã thú rõ ràng đã được huấn luyện kỹ càng, không hề cắn xé lẫn nhau mà lại kết thành đội hình. Quách Tương vừa kinh hãi vừa thích thú, thấy năm đội mãnh thú dần dần tiếp cận, vây thành một vòng tròn lớn.

Bỗng nhiên một cái bóng trắng vút đi, Cửu Vĩ Linh Hồ lập tức từ giữa bầy dã thú chạy vụt qua trước mặt Quách Tương, thân pháp nhanh như chớp lao vun vút, Quách Tương giật mình, cúi xuống định bắt, nhưng Cửu Vĩ Linh Hồ chỉ trong chớp mắt đã vọt đi xa mấy trượng, Quách Tương ngẩn ngơ thầm nghĩ: "Con thú khả ái kia chỉ có một cái đuôi thôi, tại sao lại gọi nó là Cửu Vĩ Linh Hồ?"

Chợt nghe Sử Gia huynh đệ cuống quýt gọi:

- Sang bên kia, sang bên kia!

Một bầy dã thú ào qua giống như núi lở, khí thế cực kỳ đáng sợ. Quách Tương vội vàng giục ngựa nhảy tránh sang một bên, chợt ngửi thấy từng đợt gió tanh tưởi, chỉ thấy bầy dã thú tràn qua như một dòng sông, chẳng mấy chốc đã đi ra xa mất hút.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.