Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mâu Thuẫn Hòa Giải

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Lúc này Tây Sơn Nhất Quật Quỷ đều đã ra khỏi cánh rừng, Trường Tu Quỷ thong thả nói:

- Sử Gia huynh đệ dù có võ công cao đến mấy thì chúng ta cũng không sợ, có điều nhiều dã thú thế này thì không dễ đánh tan. Đêm nay tạm bỏ qua, để dành sức đối phó với Thần Điêu Hiệp, chúng ta đi thôi!

Tây Sơn Nhất Quật Quỷ đang định phóng ngựa vòng qua cánh rừng rời đi, chợt nghe tiếng sư tử, hổ báo gầm lên, bầy dã thú chia đường chạy ngược trở lại. Lần này bầy dã thú chạy chậm hơn ban nãy, tiếng kêu cũng bớt hung hăng một chút, mọi người rất nhanh liền lọt vào vòng vây. Sử Gia huynh đệ cũng chỉ huy bầy dã thú quay lại, năm người mặc áo da ngắn, đứng cách Tây Sơn Nhất Quật Quỷ vài trượng.

Sử Mạnh Tiệp hừ lạnh một tiếng, ngữ khí cực kỳ căm phẫn nói:

- Vạn Thú Sơn Trang và Tây Sơn Nhất Quật Quỷ vốn nước sông không phạm nước giếng, tại sao các vị lại phóng hỏa đốt rừng, để cho Cửu Vĩ Linh Hồ chạy thoát?

Hồng Tiêu Quỷ khoanh tay trước ngực, khinh khỉnh nói:

- Vạn Thú Sơn Trang vốn khai sơn lập nghiệp ở địa giới Cam Túc, bỗng nhiên lại kéo đến địa giới Sơn Tây của chúng ta, nửa đêm còn dám ngang nhiên chặn đường. Ngang ngược như thế, còn đòi trách cứ người khác hay sao?

Sử Bá Uy khẽ hừ một tiếng, lạnh lẽo nói:

- Việc đã đến nước này, cũng khỏi cần nhiều lời! Hôm nay Tây Sơn Nhất Quật Quỷ đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này!

Sử Bá Uy nói xong liền lao nhanh vào tấn công Trường Tu Quỷ, mấy người còn lại cũng nhanh chóng lao vào vòng chiến, hai bên ác đấu tuyết bắn tung tóe, nhất thời bất phân thắng bại. Trong Vạn Thú Sơn Trang thì chỉ còn một mình Sử Thúc Cương tay không đứng ngoài, chỉ thấy y đang dựa vào thân một con sư tử đực, dường như đang bị trọng thương, hữu khí vô lực. Bây giờ Tây Sơn Nhất Quật Quỷ đang đông người hơn, chiếm được thượng phong, chỉ là Sử Gia huynh đệ chỉ cần hô lên một tiếng thì bầy dã thú lập tức sẽ xông vào, Tây Sơn Nhất Quật Quỷ ắt sẽ rơi vào thế hạ phong.

Quách Tương cảm thấy tình hình không ổn, cuống quýt nói:

- Đại Đầu Quỷ thúc thúc, đừng đánh nhau nữa, các vị đông người hơn họ, có thắng thì cũng chẳng vẻ vang gì. Lần này là do các vị đắc tội người ta, hãy xin lỗi họ thì hơn!

Quách Tương nói khàn cả họng nhưng chẳng ai buồn để ý đến nàng. Chỉ thấy Sử Bá Uy gầm lên một tiếng, bầy dã thú đang nằm phục vây quanh đều bật cả dậy, nhất tề gầm theo, sẵn sàng chồm tới. Tây Sơn Nhất Quật Quỷ tuy từng trải không ít trận đánh lớn nhỏ, nhưng trước tình cảnh này cũng không khỏi rùng mình sởn gáy, bầy dã thú ào ào xông tới tấn công, tình thế cực kỳ nguy hiểm.

Chợt nghe trên cao có tiếng hú lảnh lót, sau đó là một giọng nói sang sảng:

- Tây Sơn Nhất Quật Quỷ không giữ lời hẹn, để ta chờ cả nửa đêm, thì ra đang chơi đùa với bầy dã thú ở đây!

Quách Tương ngẩng đầu lên, nhìn thấy có người ngồi vắt vẻo trên cây đại thụ, bên cạnh có một con chim điêu vừa lớn vừa xấu. Người kia mặc chiếc trường bào màu xám, trên lưng đeo một thanh kiếm màu đen cực kỳ nặng nề, khuôn mặt cực kỳ xấu xí, nàng vừa nhìn thì đã lập tức nhận ra đối phương đang đeo mặt nạ, quả nhiên chính là đại ca Dương Quá trong lời kể của sư phụ và tỷ tỷ, ngay từ khi nghe kể đến Thần Điêu Hiệp trong An Độ Lão Điếm là nàng đã có chút ngờ ngợ rồi.

Người kia chính là Dương Quá, mười sáu năm nay, y du hành bốn phương, hành hiệp trượng nghĩa, vì có Thần Điêu làm bạn nên được người ta đặt cho cái tên "Thần Điêu Hiệp". Đêm nay Dương Quá hẹn giao đấu với Tây Sơn Nhất Quật Quỷ, đối phương quá giờ hẹn không đến, y bèn tìm tới tận đây.

Dương Quá nhìn năm người Sử Gia huynh đệ, chắp tay nói:

- Mấy vị đây là Sử Gia huynh đệ của Vạn Thú Sơn Trang phải không? Các vị xin hãy dừng tay, nghe tại hạ nói đã.

Sử Bá Uy nghiêm giọng nói:

- Các hạ là ai? À xin lỗi, các hạ chắc hẳn chính là Thần Điêu Hiệp, có phải không?

Dương Quá gật đầu nói:

- Không dám, chính là tại hạ. Xin hãy thu đám dã thú kia lại, chậm thêm chút nữa, đám quỷ giả sẽ hóa thành quỷ thật mất.

Sử Bá Uy hừ lạnh nói:

- Đợi đám quỷ giả hóa thành quỷ thật, ta mới có thời gian nói chuyện với các hạ.

Dương Quá cười khẩy nói:

- Như vậy thì xin đắc tội! Điêu huynh, chúng ta xuống thôi!

Một người một điêu từ trên cây nhảy xuống, bầy dã thú chưa đợi đối phương chạm đất đã gầm gừ hùa nhau xông tới. Thần Điêu dang rộng hai cánh, vỗ bên trái hất bên phải, quạt ra một luồng kình phong mãnh liệt, bầy dã thú đứng không vững, bị thổi bay đi, bọn chúng thấy Thần Điêu uy mãnh như vậy thì không con nào dám đến gần, chỉ mon men đứng đằng xa gầm gầm gừ gừ.

Sử Bá Uy cả giận, nhảy vọt đến chỗ Dương Quá, tay tạo thành hình hổ trảo, chộp tới trước ngực đối phương. Dương Quá khẽ mỉm cười, giơ tả chưởng ra chống đỡ, sử dụng ba thành chưởng lực, đánh trúng hai cổ tay Sử Bá Uy, Sử Bá Uy chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói như bị đao chém, không kìm được liền kêu lên một tiếng.

Năm người Sử Gia huynh đệ ngoại trừ Sử Thúc Cương đang bị thương ra, còn lại đều đồng loạt ra tay. Bốn người tấn công từ bốn hướng khác nhau, Dương Quá cũng không né tránh, tay cầm Huyền Thiết Trọng Kiếm quét ngang một vòng, thanh thế cực kỳ to lớn, bốn người lập tức bị đánh bay ra xa.

Quách Tương đứng ngoài vỗ tay cười nói:

- Thần Điêu Hiệp, hảo công phu! Sử Gia huynh đệ đã phục hay chưa?

Dương Quá đưa mắt nhìn Quách Tương một cái, trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu cô nương này là ai thế nhỉ? Không biết là người của Vạn Thú Sơn Trang hay Tây Sơn Nhất Quật Quỷ?"

Dương Quá vân đạm phong khinh nói:

- Mong Sử Gia huynh đệ thứ tội, chỉ vì tại hạ có hẹn với Tây Sơn Nhất Quật quỷ trước nên phải ngăn hai bên động thủ. Chờ hoàn tất mọi việc, hai bên cứ việc phân cao thấp, tại hạ sẽ khoanh tay quan chiến, không giúp bên nào.

Dương Quá quay sang nhìn Sát Thần Quỷ, nghiêm mặt hỏi:

- Thế nào? Các vị muốn xa luân chiến, hay là tất cả cùng xông lên?

Sát Thần Quỷ kinh tâm động phách, không biết nói sao, Trường Tu Quỷ vái dài một cái, cung kính nói:

- Thần Điêu Đại Hiệp, võ công của đại hiệp cao hơn chúng tôi rất nhiều, Tây Sơn Nhất Quật Quỷ làm sao còn dám động thủ? Tính mạng của chúng tôi là nhờ đại hiệp cứu sống, từ nay về sau đại hiệp có gì sai khiến, chúng tôi sẵn sàng nghe lệnh, dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng quyết không từ nan!

Dương Quá khẽ mỉm cười, giơ tay nói:

- Không dám, không dám! Nếu các vị đã chịu nghe lời tại hạ, thì xin Sát Thần Quỷ lão huynh hãy đối xử tốt với thê thiếp của mình. Lão huynh nói còn muốn lấy thêm mấy người thiếp nữa, có thật không vậy?

Sát Thần Quỷ luống cuống nói:

- Năm mụ ở nhà đánh chửi loạn xạ đã khiến cho đại hiệp phí tâm rồi, suýt nữa còn hại chết huynh đệ tỷ muội, tiểu nhân sao dám làm bậy? Cho dù có dám, đại ca cũng quyết không cho.

Mọi người nghe vậy đều cười ầm lên, Dương Quá nhàn nhạt nói:

- Được rồi! Chuyện của tại hạ đã kết thúc, hai bên cứ việc động thủ.

Dương Quá cùng với Thần Điêu bước sang một bên, chờ xem Tây Sơn Nhất Quật Quỷ và Sử Gia huynh đệ tái đấu, chỉ thấy Trường Tu Quỷ hòa nhã nói:

- Tây Sơn Nhất Quật Quỷ xông qua quý trang, ai nấy đều đã bị thương, hôm nay tạm thời cáo biệt, không biết các vị định an nghiệp ở Sơn Tây, hay là trở về Cam Túc? Sau này chúng tôi sẽ ghé thăm.

Sử Bá Uy biết đối phương ngụ ý là sẽ tìm đến báo thù, bèn hiên ngang nói:

- Huynh đệ ta cung kính chờ đại giá ở Cam Túc. Nếu tam đệ ta cuối cùng... cuối cùng vì chuyện này mà không cứu chữa được, há có thể không báo thâm cừu đại hận?

Trường Tu Quỷ giật mình nói:

- Chuyện này liên quan gì đến chúng tôi?

Sử Bá Uy giận tím cả mặt, bực mình quát:

- Tam đệ ta...

Sử Thúc Cương thở dài nói:

- Đại ca, việc này đừng nhắc đến nữa. Tây Sơn Nhất Quật Quỷ cũng không cố ý để sổng Cửu Vĩ Linh Hồ, số mạng tiểu đệ như vậy, không nên vô cớ gây thù chuốc oán làm gì.

Quách Tương không nhịn được, hiếu kỳ hỏi:

- Cửu Vĩ Linh Hồ rốt cuộc có điều gì kỳ lạ?

Sử Trọng Mãnh bất đắc dĩ nói:

- Cuối năm ngoái, tam đệ ta có giúp kẻ yếu chống kẻ mạnh, nhưng bị đối phương dùng quỷ kế, tam đệ ta thiếu cẩn thận, bị trọng thương... Nội công của huynh đệ chúng tôi thuộc một phái riêng, sau khi bị nội thương chữa lâu không đỡ, phải uống máu của Cửu Vĩ Linh Hồ mới có thể lành.

Quách Tương và Tây Sơn Nhất Quật Quỷ đồng loạt ồ lên:

- Thì ra là vậy!

Sử Trọng Mãnh tiếp tục nói:

- Cửu Vĩ Linh Hồ là loài vật cực kỳ linh dị trong bách thú, năm huynh đệ chúng tôi tìm kiếm hơn một năm mới phát hiện tung tích của nó. Con vật này ẩn thân ở một nơi cũng rất kỳ dị, trong một cái đầm lầy cách đây hơn ba mươi dặm về phía tây bắc...

Sát Thần Quỷ ngạc nhiên hỏi:

- Là Hắc Long Đàm phải không?

Sử Trọng Mãnh chán nản nói:

- Đúng vậy! Hắc Long Đàm rộng đến vài dặm, chỉ toàn bùn lầy hôi hám, cả người và thú chẳng thể dung thân, chúng tôi phải tốn biết bao công sức mới có thể dụ được Cửu Vĩ Linh Hồ đến cánh rừng này.

Sát Thần Quỷ lập tức hiểu ra, gật gù nói:

- Thảo nào các vị lại không cho phép chúng tôi xông thẳng qua rừng.

Sử Trọng Mãnh chầm chậm nói:

- Cửu Vĩ Linh Hồ chạy nhanh vô cùng, ban nãy các vị đều đã chứng kiến tận mắt. Chúng tôi chỉ huy bầy thú vây chặt Cửu Vĩ Linh Hồ trong rừng, sắp bắt được nó, không ngờ các vị lại phóng hỏa khiến cho bầy thú hoảng sợ, Cửu Vĩ Linh Hồ chạy thoát ra mất, một khi đã chạy thoát về sào huyệt, muốn dụ nó ra lần nữa thật khó muôn phần. Tam đệ ta nội thương ngày một trầm trọng, nếu không được chữa trị kịp thời thì sẽ nguy mất, huynh đệ chúng tôi vì quá lo lắng nên đá hành sự lỗ mãng, nói năng vô lễ, mong các vị lượng thứ cho.

Sử Trọng Mãnh nói xong liền ôm quyền cúi đầu, Trường Tu Quỷ nghiêm trang nói:

- Việc này đúng là lỗi của Tây Sơn Nhất Quật Quỷ chúng tôi. Thế nhưng tại sao chúng ta không xông thẳng vào Hắc Long Đàm mà bắt Cửu Vĩ Linh Hồ?

Sử Trọng Mãnh khẽ thở dài một hơi, chậm rãi nói:

- Hắc Long Đàm trong vòng mấy dặm đều là bùn lầy sâu hàng chục trượng, dù có khinh công cao siêu đến đâu cũng chẳng thể đặt chân được, bất kể sử dụng thuyền bè thế nào đều không thể vào được, trong khi Cửu Vĩ Linh Hồ thân hình nhỏ nhắn, bàn chân lại dày, chạy nhanh như gió, có thể nhẹ nhàng lướt trên mặt đầm.

Quách Tương thoáng sửng sốt, buột miệng nói:

- Việc này có gì khó đâu? Các vị chỉ cần nhờ vả Thần Điêu Hiệp một câu là xong.

Dương Quá mỉm cười nói:

- Sử Gia huynh đệ là đại hành gia thuần dưỡng thú, bọn họ còn chịu bó tay, người khác có thể làm được gì đâu?

Sử Trọng Mãnh nghe khẩu khí của Dương Quá, đoán rằng y có thể cứu giúp, việc này liên quan đến sự sống còn của Sử Thúc Cương, thế là chẳng ngại có mặt người ngoài, liền quỳ xuống bái lạy, thành khẩn nói:

- Thần Điêu Đại Hiệp, mạng của xá đệ đang rất nguy kịch, cúi xin đại hiệp rủ lòng thương xót!

Ba người Sử Bá Uy, Sử Quý Cường và Sử Mạnh Tiệp cũng đồng loạt quỳ xuống, Dương Quá vội đỡ họ dậy, khiêm tốn nói:

- Không dám, không dám!

Dương Quá lại nhìn sang Quách Tương, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu cô nương bảo là có cách, chúng ta hãy nghe thử xem

Quách Tương tươi cười nói:

- Đại hiệp cứ cưỡi lên Thần Điêu bay vào Hắc Long Đàm bắt lấy Cửu Vĩ Linh Hồ thôi.

Dương Quá bật cười ha hả nói:

- Điêu huynh khác với loài chim tầm thường, thân hình quá nặng, không thể bay được.

Dương Quá lại quay sang phía Sử Gia huynh đệ, ung dung nói:

- Tuy nhiên tiểu đệ cố thử xem sao, nếu như không được, xin chư vị đừng trách.

Dương Quá nói xong liền ôm quyền từ biệt mọi người, quay người đi về phía bắc, Quách Tương lòng hiếu kỳ trỗi dậy, liền bước theo sau Dương Quá. Dương Quá càng đi càng nhanh, Thần Điêu sánh vai sải bước, tốc độ nhanh nhẹn không khác gì khoái mã, Quách Tương cũng nhẹ nhàng thi triển Lăng Hư Ngự Không Bộ đuổi theo phía sau.

Dương Quá nhìn thấy Quách Tương tuy còn nhỏ tuổi nhưng khinh công đã xuất sắc như vậy, bèn cố ý đi nhanh một chút thử xem bản lĩnh của nàng ra sao. Nào ngờ Dương Quá dù có đi nhanh đến đâu, Quách Tương ở phía sau thủy chung vẫn cách y mấy trượng không hề thay đổi, Dương Quá vô cùng sửng sốt, không ngờ rằng một tiểu cô nương nhỏ tuổi lại có bản lĩnh như thế, bất giác cảm khái thiên hạ đâu đâu cũng là người tài, kỳ nhân dị sĩ nhiều không kể xiết.

Dương Quá thả chậm cước bộ, tò mò hỏi:

- Cô nương tên họ là gì? Tôn sư là bậc cao nhân phương nào? Vì sao lại đi theo ta?

Quách Tương bật cười khanh khách, nhẹ giọng nói:

- Đại hiệp không biết tên muội, nhưng muội lại biết rất rõ về đại hiệp đấy. Đại hiệp họ Dương tên Quá, năm nay ba mươi sáu tuổi, có đúng không nào?

Dương Quá không khỏi có chút sửng sốt, nghi ngờ hỏi:

- Cô nương rốt cuộc là ai? Đến đây có mục đích gì?

Quách Tương bật cười khúc khích, vui vẻ nói:

- Muội không nói đâu, Dương đại ca tự mà đoán lấy. Muội đi theo đại ca chỉ để xem xem đại ca định bắt Cửu Vĩ Linh Hồ như thế nào thôi.

Dương Quá thấy Quách Tương lai lịch thần bí, thật thà ngây thơ, lại không sợ gì bộ mặt nạ đáng sợ của y, nghĩ thầm thử dọa cô nàng một chút xem sao, bèn gằn giọng nói:

- Cô nương to gan thật đấy! Cô nương không sợ ta sao? Ta muốn hại cô nương đấy.

Dương Quá nói xong liền nhanh chóng tiến lại, vung tay ra đòn, Quách Tương không khỏi kinh ngạc, nhưng lập tức cười khanh khách nói:

- Muội không sợ đâu, nếu đại ca định hại muội, tại sao lại nói ra trước. Thần Điêu Đại Hiệp nghĩa bạc vân thiên, làm sao có thể ám hại một tiểu nữ tử?

Dương Quá bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, tiểu cô nương thật là thông minh lanh lợi, cũng không hỏi nữa, thong thả bước đi. Quách Tương cũng hồn nhiên sánh vai Dương Quá mà đi, đi được mấy bước, thấy Thần Điêu hình dạng tuy xấu, nhưng thân thể hùng vĩ, bèn giơ tay vỗ nhẹ vào lưng nó, nào ngờ Thần Điêu lại hơi xù cánh, hất tay nàng ra, Quách Tương giật mình kêu ôi một tiếng.

Dương Quá cười khẽ một tiếng nói:

- Điêu huynh đừng giận! Hà tất cùng với tiểu cô nương người ta chấp nhặt?

Quách Tương lè lè lưỡi, lánh sang bên phải Dương Quá, không dám đi cạnh Thần Điêu nữa. Hai người một điêu cứ như vậy chậm rãi đi đến Hắc Long Đàm, nơi này rất dễ nhận biết, trong phạm vi khoảng bảy, tám dặm xung quanh không có cỏ cây gì hết.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.