Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Như Nguyện Như Ý

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Một ngày này, toàn bộ Quách Phủ giăng đèn kết hoa, không khí vui như trẩy hội, toàn thành Tương Dương cũng hướng ánh mắt về đây, nhiệt liệt chúc mừng, bởi vì hôm nay là ngày thành hôn của hai vị Thần Điêu Đại Hiệp và Tiêu Dao Y Tiên và các tân nương xinh đẹp. Cặp đôi oan gia Dương Quá và Quách Phù sau nhiều năm tranh đấu cuối cùng cũng có kết thúc viên mãn, Vô Cực Tử cũng kết hôn với Công Tôn Lục Ngạc và Trình Anh, chúng nữ đã đi theo hắn nhiều năm nhưng chưa có danh phận rõ ràng, không khỏi thiệt thòi cho các nàng. Hoàng Dược Sư vô cùng tức giận, tên này thật là khinh người quá đáng, hoa thơm đánh cả bụi, mía ngọt giựt cả cụm, vốn muốn ra tay giáo huấn một trận, nhưng thấy ánh mắt hạnh phúc của Trình Anh, cũng chỉ có thể nuốt hết căm tức vào lòng.

Hai vị tân lang, ba vị tân nương cùng nhau bái đường thành thân, quả thật là sự việc kỳ lạ hiếm thấy trong thiên hạ, quả nhiên hành sự cổ quái không theo lẽ thường. Mọi người uống rượu ăn tiệc, mừng đến quên cả trời đất, đến tận khi trời tối mù tối mịt thì mới ai về nhà nấy, sảng khoái vô cùng.

Trong phòng tân hôn một màu đỏ thắm chói mắt tầng tầng lớp lớp, Vô Cực Tử và Công Tôn Lục Ngạc bốn mắt nhìn nhau, ai cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc ngọt ngào trong ánh mắt của đối phương, Vô Cực Tử bất giác nhớ đến những chuyện trước đây, trầm ngâm nói:

- Lục Ngạc, khổ cho nàng rồi...

Công Tôn Lục Ngạc khẽ mỉm cười, ôn nhu nói:

- Thiếp không khổ sở, ở bên phu quân chính là hạnh phúc lớn nhất của thiếp.

Vô Cực Tử nhẹ nhàng hôn lên đôi môi giai nhân, ngọt ngào nói:

- Từ nay về sau, nàng chính là thê tử của ta rồi.

Hai người ngọt ngào nhìn nhau, nhẹ nhàng nâng ly rượu hợp cẩn vòng qua tay nhau uống cạn, rượu đến cổ họng vừa ngọt vừa nóng, dư vị vô cùng tuyệt diệu. Hai cỗ thân thể áp sát vào nhau, biết bao tương tư khắc cốt hóa thành niềm hạnh phúc vô hạn, trong phòng tân hôn lập lòe ánh nến trình diễn từng màn kích tình cuồng nhiệt khiến cho người ta đỏ mặt ngượng ngùng.

Hoan lạc triền miên qua đi, Vô Cực Tử nhẹ nhàng hôn lên trán giai nhân đang say ngủ, chầm chậm xuống giường mặc lại hỷ phục, đêm nay đã chú định là một đêm dài đằng đẵng. Trình Anh đầu đội khăn voan màu đỏ, kiên nhẫn ngồi đợi trên giường tân hôn, bỗng thấy cánh cửa từ từ mở ra, trong lòng không khỏi hồi hộp lạ thường.

Vô Cực Tử từ từ bước đến, nhẹ nhàng cầm gậy hỉ vén khăn voan đỏ lên, đập vào mắt là một khuôn mặt trái xoan xinh xắn, má lúm đồng tiền, da trắng như tuyết, thanh thoát tuyệt tục, Vô Cực Tử vui vẻ nói:

- Anh Nhi, nàng thật đẹp quá!

Trình Anh rất dễ đỏ mặt, ngại ngùng cúi đầu, líu ríu nói:

- Phu quân đã quá lời rồi, thiếp so với các tỷ tỷ còn kém xa lắm.

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay Trình Anh, dịu dàng nói:

- Có được thê tử ôn nhu hiền thục như nàng, đúng là phúc phận tu hành mấy kiếp...

Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, hai người uống xong ly rượu hợp cẩn, bất giác ngượng ngùng nhìn nhau, hô hấp trở nên dồn dập, một tầng rồi lại một tầng y phục từ từ rơi xuống. Hai thân thể áp sát vào nhau, giống như thiên lôi câu động địa hỏa, lạc vào biển mộng quyến luyến triền miên, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, bầu không khí ngại ngùng khiến cho người ta phải đỏ mặt cứ thế lan tràn khắp nơi, chỉ mong đêm xuân kéo dài mãi mãi.

Sau khi hôn lễ kết thúc, Vô Cực Tử thương lượng một phen, liền cùng mấy người Hoàng Dược Sư đến sơn cốc bí mật ngoài thành Tương Dương mà Độc Cô Cầu Bại đã từng ẩn cư. Dù sao mọi chuyện thu xếp xong xuôi, tu vi của mấy người Hoàng Dược Sư, Chu Bá Thông, Hồng Thất Công, Nhất Đăng Đại Sư, Quách Tĩnh và Dương Quá lúc này đều đã đạt đến cảnh giới Trúc Cơ Viên Mãn, cũng đã tới lúc rời đi...

Lúc gần đến nơi, Vô Cực Tử bỗng nhiên thấy xa xa có hai người đang luồn lách trong lớp cỏ cao, hết sức khôn khéo kín đáo, rõ ràng là sợ bị người khác phát hiện ra, nhưng Vô Cực Tử nhãn lực hơn hẳn thường nhân, có thể phát hiện từ xa. Lát sau có tiếng bước chân vọng tới, lúc này trời đã nhá nhem, dưới ánh trăng Vô Cực Tử nhìn rõ thấy Tiêu Tương Tử và Doãn Khắc Tây luống cuống chạy đến, thần sắc vô cùng hoảng hốt, quân Mông Cổ đã rút lui từ lâu, không hiểu hai tên này đang lén lén lút lút ở nơi hoang vắng thế này làm gì.

Tiêu Tương Tử và Doãn Khắc Tây lúc này cũng phát hiện ra mấy người Vô Cực Tử, trong lòng cực kỳ hoảng sợ, còn chưa kịp chạy trốn thì đã bị Chu Bá Thông xuất quỷ nhập thần điểm trúng huyệt đạo, bỗng nghe từ xa có thanh âm dõng dạc truyền đến:

- Hai vị bằng hữu mượn sách không trả, hãy mau ra đây gặp nào!

Thanh âm vang vọng khắp núi rừng, hiển nhiên nội lực sung mãn, tuy không uy mãnh, nhưng công lực như vậy thì chẳng thua kém gì tiếng hú của Dương Quá. Dưới ánh trăng chỉ thấy có một vệt xám chạy nhanh đến, nhìn kỹ thì gồm hai người, là một hòa thượng áo xám dắt theo một thiếu niên chạy tới như bay, rõ ràng võ công cao siêu, nội lực thâm hậu không hề thua kém mấy người Hoàng Dược Sư, tại sao trên giang hồ chưa hề nghe ai nhắc tới nhân vật này?

Hòa thượng nhìn thấy Tiêu Tương Tử và Doãn Khắc Tây đã bị Chu Bá Thông chế trụ thì hết sức mừng rỡ, chắp tay thi lễ nói:

- Tiểu tăng Giác Viễn ở Thiếu Lâm Tự kính tạ chư vị cư sĩ cao nghĩa.

Dương Quá nhanh chóng dẫn kiến mọi người, mấy người Vô Cực Tử, Hoàng Dược Sư, Nhất Đăng Đại Sư, Hồng Thất Công, Chu Bá Thông, Quách Tĩnh nổi danh đã mấy chục năm trong võ lâm, có thể nói là bất cứ ai trong giang hồ cũng đều biết, thế mà Giác Viễn lại không hề hay biết, chỉ cung kính hành lễ và gọi thiếu niên đi cùng kính cẩn vái lạy mọi người. Mọi người nhìn thấy Giác Viễn uy nghi nghiêm trang, võ công không hề tầm thường, thì cũng không khỏi kính nể.

Giác Viễn thi lễ xong xuôi, bèn chắp tay về phía Tiêu Tương Tử và Doãn Khắc Tây, hòa nhã nói:

- Tiểu tăng giám quản Tàng Kinh Các, chỉ một trang giấy bị mất thì tiểu tăng cũng bị nghiêm trách, cuốn kinh thư mà hai vị đã mượn xin hãy trả lại cho, thật là cảm tạ đại đức.

Doãn Khắc Tây cười ha ha nói:

- Đại sư nói thế là không đúng rồi. Chúng tôi gặp nạn trên đường, may mà được đại sư thi ân thu lưu, báo đáp còn chưa kịp, tại sao lại đi mượn kinh thư của đại sư nhưng không trả, làm phiền đại sư phải mất công đuổi theo đòi lại? Hơn nữa chúng tôi hoàn toàn không phải là đệ tử Phật Môn, tại sao lại đi mượn kinh thư của đại sư làm gì kia chứ?

Doãn Khắc Tây xuất thân buôn bán, miệng lưỡi giảo hoạt, lời y vừa nói thoạt nghe cũng có lý, nhưng mọi người thừa biết hai người bọn họ cũng không phải là người lương thiện, kinh thư đánh cắp chắc chắn không phải là kinh phật thông thường, hẳn là quyền kinh kiếm phổ của Thiếu Lâm Tự. Như mấy người Hoàng Dược Sư thì sẽ đi đến đánh cho mỗi tên một chưởng, lục soát kinh thư trong người bọn họ là xong, nào ngờ Giác Viễn là người nho nhã, nói năng hành sự có phần cổ hủ, tựa như hoàn toàn không rõ thế sự, đối với hai tên tiểu nhân nham hiểm lại đi lý luận đúng sai, dây dưa hồi lâu vẫn chưa có kết quả gì, Vô Cực Tử không nhịn nổi nữa, trực tiếp tiến đến thi triển Di Hồn Đại Pháp, khống chế Tiêu Tương Tử và Doãn Khắc Tây khai ra vị trí cất giữ kinh thư.

Tiêu Tương Tử và Doãn Khắc Tây bị trúng chiêu, lập tức thành thật khai báo, lẩm bẩm nói:

- Kinh thư trong hầu, kinh thư trong hầu...

Mọi người còn chưa hiểu ý đối phương, chợt nghe xa xa có tiếng chân vượn rầm rập, mọi người quay sang nhìn, chỉ thấy Thần Điêu đang vẫy cánh xua đuổi một con vượn màu xám nhạt. Con vượn to lớn lạ lùng, nhưng nó lại sợ Thần Điêu hung dữ, không dám tiến lên đánh nhau, chạy qua chạy lại, không ngừng kêu lên kinh hãi.

Quách Tương nhìn thấy con vượn đáng thương, bèn cất giọng gọi:

- Điêu đại ca, hãy tha cho con vượn kia đi.

Thần Điêu cụp cánh đứng lại, tỏ vẻ oai vệ. Vô Cực Tử chợt nhận ra gì đó, nhanh chóng lại gần con vượn, chỉ thấy giữa bụng nó lồi lên một cục vuông vuông, chu vi được khâu lại bằng chỉ, rõ ràng là do bàn tay con người làm ra. Vô Cực Tử nhanh chóng điểm huyệt con vượn, sau đó cắt đường chỉ khâu, vạch lớp da bụng lên lấy ra một cái bọc bằng vải dầu, cũng không lập tức mở cái bọc ra, mà may lại da bụng cho con vượn trước, thu xếp xong xuôi lại cho con vượn uống một ít linh đan diệu dược bồi bổ, con vượn tuy rất khỏe nhưng cũng nằm bệt dưới đất mệt nhoài.

Mọi người đều hiếu kỳ nhìn xem, chỉ thấy Vô Cực Tử cẩn thận rửa sạch vết máu trên tay và trên cái bọc, từ từ mở ra, hóa ra trong đó có bốn cuốn kinh thư mỏng, bìa bộ kinh thư có viết ba chữ "Lăng Già Kinh" bằng tiếng Phạn. Giác Viễn nhìn thấy kinh thư thì hết sức vui mừng, Vô Cực Tử cũng tiện tay trả lại cho y, Giác Viễn cung kính nhận lấy kinh thư, hết lời cảm tạ ân đức.

Chu Bá Thông nhìn mấy cuốn kinh thư không có gì đặc biệt, không khỏi có chút khó hiểu, thắc mắc hỏi:

- Cuốn "Lăng Già Kinh" này có gì hay ho mà hai tên gian tặc kia phải cất công ăn trộm thế?

Giác Viễn trầm ngâm một lúc, bèn thành thật nói:

- Người xuất gia không nói dối, Chu cư sĩ đã hỏi, tiểu tăng đành nói thật. Bên lề bộ Lăng Già Kinh có ghi chép một bộ kinh thư khác, gọi là Cửu Dương Chân Kinh, có lẽ hai vị thí chủ là vì bộ kinh thư này mà đến.

Lời nói vừa dứt, ai nấy đều giật mình, trước đây giang hồ nổi lên một trường ân oán cũng bởi vì Cửu Âm Chân Kinh mà ra, mọi người ở đây ít nhiều đều có liên quan đến bộ kinh thư đó, không ngờ rằng bây giờ lại xuất hiện một bộ Cửu Dương Chân Kinh, không khỏi sững người. Thực ra lúc trước Vương Trùng Dương đoạt được Cửu Âm Chân Kinh, một hôm y đến Tung Sơn dạo chơi, đấu tửu với một nhà sư của Thiếu Lâm Tự, Vương Trùng Dương bị thua, đành phải để đối phương đọc Cửu Âm Chân Kinh một lượt. Nhà sư kia mặc dù bội phục võ công tinh diệu trong kinh thư, nhưng lại phát hiện kinh thư chỉ thiên về lấy nhu thắng cương, lấy âm thắng dương, không bằng âm dương hòa hợp, vì thế ở bên lề bốn cuốn "Lăng Già Kinh" đã lấy chữ Hán viết nên bộ Cửu Dương Chân Kinh, cảm thấy so với Cửu Âm Chân Kinh thuần âm thì có âm dương điều hòa, hỗ trợ lẫn nhau.

Giác Viễn không để ý đến mọi người đang kinh ngạc, tiếp tục nói:

- Chức phận của tiểu tăng là giám quản Tàng Kinh Các, tất cả kinh thư tất nhiên đều phải xem qua một lần. Cứ ngỡ trong kinh phật toàn chép những câu danh ngôn chí lý, tiểu tăng lại phát hiện Cửu Dương Chân Kinh có pháp môn cường thân kiện thể, tiểu tăng nhất nhất luyện theo mấy chục năm nay, kết quả là bách bệnh không sinh, mấy năm qua bèn truyền thụ mấy môn dễ luyện cho tiểu đồ Quân Bảo. Cửu Dương Chân Kinh chẳng qua chỉ dạy người ta bảo dưỡng cái thân xác hữu sắc hữu tướng mà thôi, cuối cùng chỉ là bỉ tướng tiểu đạo, dù có mất đi thì cũng không sao, bất quá "Lăng Già Kinh" mà hai vị thí chủ mượn đi lại là đại điển Phật Môn, chính là nguyên bản do Đạt Ma Tổ Sư mang theo khi đến Trung Thổ, chính là vật báu truyền thụ bao đời của bản tự, không thể không đi tìm được.

Cửu Dương Chân Kinh là môn thần công đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Hoàn Mỹ, cấp bậc tương tự với Cửu Âm Chân Kinh, là môn nội công chí dương trong thiên hạ, nội lực sinh ra liên miên bất tuyệt, có thể hóa giải những nguồn nội lực mang tính âm hàn, đồng thời phản kích lại tỷ lệ thuận với độ mạnh của lực tấn công bên ngoài, ngoài ra còn có thể giúp người luyện hoán gân chuyển cốt, cơ thể bách độc bất xâm. Năm xưa khi lẻn vào Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm Tự để lại kinh thư, Vô Cực Tử cũng đã tranh thủ sao chép được Cửu Dương Chân Kinh từ Giác Viễn, sau đó dung nhập vào trong Phật Môn Tâm Pháp của mình, công pháp càng lúc càng thêm cao thâm mạt trắc.

Vô Cực Tử mỉm cười nhìn thiếu niên bên cạnh Giác Viễn, hòa nhã hỏi:

- Vị tiểu huynh đệ này cao danh quý tính là gì?

Giác Viễn cung kính chắp tay nói:

- Tiểu đồ họ Trương, tên Quân Bảo, từ nhỏ đã sống trong Tàng Kinh Các, giúp đỡ tiểu tăng quét rác phơi sách, mặc dù hắn gọi tiểu tăng là sư phụ, kỳ thực hắn vẫn chưa xuống tóc, còn là tục gia đệ tử.

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, tán thưởng nói:

- Danh sư xuất cao đồ, đệ tử của đại sư quả nhiên khí vũ bất phàm.

Giác Viễn khẽ chắp tay, thong thả nói:

- Sư phụ thì không phải danh sư, nhưng tên đệ tử này thực sự bất phàm, chỉ tiếc tiểu tăng tu vi nông cạn, không khỏi thiệt thòi cho nó.

Giác Viễn lại quay sang nhìn Trương Quân Bảo, vui mừng nói:

- Quân Bảo, hôm nay ngươi được gặp nhiều bậc cao nhân thế ngoại, quả đúng là tam sinh hữu hạnh, ngươi hãy ngoan ngoãn thỉnh giáo các vị. Tục ngữ có câu "Nghe quân tử nói chuyện một hồi còn hơn đọc sách mười năm".

Quách Tương cười khanh khách, lè lưỡi nói:

- Tiểu nữ có phải quân tử gì đâu.

Trương Quân Bảo thoáng đỏ mặt, nhẹ giọng nói:

- Đệ tử thụ giáo!

Vô Cực Tử trầm ngâm một lúc, lấy ra một quyển kinh thư chép tay đưa cho Giác Viễn, chậm rãi nói:

- Đứa nhỏ này là một viên ngọc thô cần được mài giũa, chỉ đáng tiếc là tại hạ thời gian không nhiều, nếu không ắt sẽ tận tình chỉ bảo một phen. Ở đây tại hạ có môn công pháp đồng nguyên với những gì hai người đang tu luyện, mặc dù không phải thứ cao siêu gì, nhưng tuyệt đối không kém kinh thư thượng thừa của Thiếu Lâm Tự, đại sư tham khảo một phen rồi truyền lại cho lệnh đồ, tương lai hẳn sẽ có ích.

Giác Viễn khảng khái từ chối, vô công bất thụ lộc, bọn họ chỉ mới gặp mặt lần đầu sao dám nhận lấy kinh thư tuyệt học của người khác, nhưng thấy Vô Cực Tử hòa ái kiên quyết, chỉ đành cung kính đón nhận Phật Môn Tâm Pháp, cùng với Trương Quân Bảo kính cẩn cúi mình, thành tâm nói:

- Ân đức không sao tả xiết, tiểu tăng cùng với tiểu đồ xin chân thành cảm tạ thịnh ý của Tiêu cư sĩ.

Trương Quân Bảo vô cùng cảm kích, cung kính lên tiếng cảm tạ ân đức, chợt thấy Quách Tương rơm rớm nước mắt, trong bụng rất lấy làm lạ, không hiểu vì sao cô nương ấy lại đau lòng như vậy. Trương Quân Bảo cùng với Giác Viễn áp giải Tiêu Tương Tử và Doãn Khắc Tây quay về Thiếu Lâm Tự, để cho chư vị cao tăng xét xử, lần này có thể lấy về bộ "Lăng Già Kinh", sư phụ sẽ không bị trừng phạt nặng nề, không khỏi cảm thấy vui mừng.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.