Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biệt Ly Tình Lệ

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Mấy người Vô Cực Tử cũng tiếp tục lên đường, rất nhanh liền đến được sơn cốc Độc Cô Cầu Bại từng ẩn cư. Dương Quá với Thần Điêu quay về chốn cũ không khỏi kích động, mấy người Hoàng Dược Sư nhìn thấy bút tích do Độc Cô Cầu Bại để lại, trong lòng hết sức thán phục khí khái hào hùng của bậc tiền bối cao nhân, kính cẩn nghiêng mình cam bái hạ phong.

Ở trên vách núi dựng đứng vươn thẳng lên trời cao tọa lạc một cái sân rộng rãi, chính là Kiếm Trủng nơi Độc Cô Cầu Bại chôn kiếm, mọi người trầm trồ thán phục không ngớt hồi lâu, sau đó bỗng nghe Vô Cực Tử giảng giải kỹ càng về dị tượng sau khi thi triển Vạn Linh Đồng Mệnh. Tuy được thông báo từ trước, nhưng lúc này được nghe giải thích chi tiết, mấy người tu vi cao thâm như Hoàng Dược Sư, Nhất Đăng Đại Sư, Hồng Thất Công, Chu Bá Thông, Quách Tĩnh, Dương Quá cũng không khỏi chấn kinh một phen.

Vô Cực Tử vốn cũng cân nhắc đến chuyện thi triển Vạn Linh Đồng Mệnh với mấy người Hoàng Dược Sư, thế nhưng tâm linh không hợp, ý nguyện không thỏa, cũng không phải là tình bằng hữu của bọn họ không đủ chân thành, chỉ là điều kiện Vạn Linh Đồng Mệnh quá mức khắt khe, nếu không phải là tình cảm khắc cốt ghi tâm, thành tâm đối đãi gắn kết sinh tử, công pháp sẽ không thể nào kích hoạt được. Song phương tuy là bằng hữu tri giao chân thành đối đãi, nhưng để kích hoạt công pháp Vạn Linh Đồng Mệnh thì dường như lại không có duyên phận, thành ra mọi chuyện thuận theo tự nhiên.

Mọi người có mặt tại nơi này chỉ có sáu người tu vi đạt đến cảnh giới Trúc Cơ Viên Mãn, chính là Hoàng Dược Sư, Nhất Đăng Đại Sư, Hồng Thất Công, Chu Bá Thông, Quách Tĩnh, Dương Quá, mỗi người lại chỉ có thể dẫn theo hai người cùng đi, nhân tuyển cũng rất rõ ràng. Các đệ tử của Hoàng Dược Sư lúc này hầu hết cũng đã qua đời, không nói tới nhị đệ tử Trần Huyền Phong với ngũ đệ tử Võ Thiên Phong sớm đã mất mạng, đại đệ tử Khúc Linh Phong và tứ đệ tử Lục Thừa Phong qua đời nhiều năm, lục đệ tử Phùng Mặc Phong lẻn vào quân doanh Mông Cổ, hành thích được mấy tên võ quan đại tướng thì đã không may bại lộ thân phận, sau cùng bất hạnh mất mạng dưới tay Kim Luân Pháp Vương, lần trước Vô Cực Tử một kiếm đâm chết Kim Luân Pháp Vương cũng xem như báo thù rửa hận cho y. Còn quan môn đệ tử Trình Anh thì đã bị tên tiểu tế xấu xa lừa gạt đi mất, bây giờ bên người Hoàng Dược Sư cũng chỉ dẫn theo Mai Siêu Phong cùng với Khúc Cô khùng khùng điên điên, vừa vặn đầy đủ nhân tuyển hai người.

Dương Quá thì đương nhiên sẽ dẫn theo Quách Phù và Thần Điêu cùng đi, thân hữu của Dương Quá ngoại trừ hai nhà Quách - Dương thì chỉ có Tôn bà bà đã qua đời nhiều năm về trước, hai người một điêu cứ như vậy cùng nhau lên đường. Nhất Đăng Đại Sư chỉ có một nhân tuyển là Thiên Trúc Tăng, sư đệ của y, y đã xuất gia đầu phật nên cũng không màng thế sự, nhân tình cố hương, còn lại đệ tử của y là Từ Ân thì đã qua đời, Ngư Tiều Canh Độc thì gia đình đề huề sung túc, cũng không đi theo sư phụ truy cầu đại đạo hư vô mù mịt làm gì. Chu Bá Thông cũng chỉ có một nhân tuyển là Anh Cô, vốn định rủ thêm Gia Luật Tề đồng hành, nhưng đối phương lúc này sớm đã thành gia lập thất, như nguyện cưới được Hoàn Nhan Bình, ân oán hai nhà giống như gió thổi mây trôi, lúc này gia đình ấm no hạnh phúc, làm sao có thể từ bỏ tất cả thân hữu tương giao, đi theo sư phụ truy cầu đại đạo chí cao vô tận?

Còn lại về phần Quách Tĩnh, mẫu thân Lý Bình của y cùng với phu phụ Dương Thiết Tâm và Bao Tích Nhược đã qua đời nhiều năm, bây giờ nhân tuyển Quách Gia chỉ còn ba người Hoa Tranh, Quách Phá Lỗ và Quách Tương, y vốn có thể nhờ vả mấy người Nhất Đăng Đại Sư, Chu Bá Thông với Hồng Thất Công đưa theo đồng hành, nhưng nhớ đến mấy vị sư phụ Giang Nam Thất Quái vẫn còn tại thế, nhớ đến bằng hữu tri âm tương giao, nhớ đến mấy vạn bách tính của thành Tương Dương, nhớ đến hàng ngàn hàng vạn bách tính của Đại Tống, nếu cứ như vậy phủi tay rời đi, tới khi quân Mông Cổ kéo tới, không biết bao nhiêu bách tính khổ hạnh vô tội sẽ phải mất mạng oan uổng. Trong đầu Quách Tĩnh không ngừng đấu tranh tư tưởng, một phần muốn dẫn theo vợ con truy cầu đại đạo, một phần muốn ở lại Tương Dương giữ vững thành trì, bảo vệ đất đai cương thổ giang sơn Đại Tống, bảo vệ cho hàng ngàn hàng vạn bách tính Đại Tống không phải chịu tai ương của chiến tranh, suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên thả nhẹ hai tay, trong lòng thông suốt tất cả.

Vô Cực Tử nhìn thấy Quách Tĩnh tâm ý đã quyết, chỉ thở dài nói:

- Thành trì giữ được một ngày, có thể giữ được cả đời hay sao?

Quách Tĩnh nắm chặt hai tay, cười khẽ một tiếng, hiên ngang nói:

- Giữ được càng lâu thì sẽ cứu được càng nhiều bách tính vô tội, giữ được ngày nào thì hay ngày ấy!

Vô Cực Tử biết rằng dù có nói thêm thì cũng vô dụng, bất đắc dĩ lắc đầu ảo não, chầm chậm nói:

- Vi quốc vi dân, hiệp chi đại giả. Vi quốc vi dân, hiệp chi đại giả... Việc nhà của mình thì còn lo chưa xong, lo gì đến chuyện quốc gia đại sự? Ngươi có thể là một vị đại hiệp vì nước vì dân không thẹn với đời, nhưng ngươi... không phải là người chồng tốt, không phải là người cha tốt... Ngươi tự giải quyết cho tốt.

Quách Tĩnh đưa mắt ngắm nhìn thê tử hài nhi hồi lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm dựa theo trái tim mách bảo. Hoa Tranh thấy phu quân như vậy thì khẽ thở dài một hơi, dù có ra sao thì nàng cũng sẽ tôn trọng quyết định của phu quân, hết lòng ủng hộ.

Chỉ thấy Quách Tĩnh chậm rãi đi đến trước mặt ba người Hồng Thất Công, Nhất Đăng Đại Sư và Chu Bá Thông, quỳ rạp xuống đất cung kính bái lạy, thành khẩn nói:

- Ân sư! Nhất Đăng Đại Sư! Chu lão tiền bối! Đệ tử cầu xin ba vị rủ lòng thương xót, xin hãy chiếu cố thê tử hài nhi của đệ tử chu toàn, đệ tử cảm kích vạn phần.

Mọi người cũng không có lý do gì để từ chối, Hồng Thất Công và Nhất Đăng Đại Sư ai cũng bái phục sát đất hào khí vì nước vì dân, vì nghĩa quên mình của Quách Tĩnh, không khỏi hổ thẹn không bằng. Còn Chu Bá Thông lúc này cũng không hạch sách chuyện Quách Tĩnh gọi mình là "Chu lão tiền bối", chỉ biết nhẹ nhàng gật đầu.

Chỉ thấy Hoa Tranh lắc đầu nói:

- Quách Tĩnh ca ca, đến giờ chàng vẫn không hiểu lòng thiếp hay sao? Chàng đi đâu, thiếp theo đó, muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết, chúng ta quyết không chia xa.

Quách Phá Lỗ cũng hào khí nói:

- Phụ thân, hài nhi muốn được đi theo phụ thân đánh trận giữ thành, bảo vệ quốc gia. Hài nhi tên là "Quách Phá Lỗ", há lại để cho quân giặc ngoại xâm tàn phá quê hương của mình? Cầu xin phụ thân đừng đuổi hài nhi đi đâu cả.

Quách Phù lúc này vô cùng xúc động, vốn muốn lên tiếng thuyết phục phụ thân đi cùng, thế nhưng lời nói đi đến cổ họng lại không thể thốt ra, cuối cùng cũng chỉ có thể bất lực nhào vào lòng Dương Quá oà khóc nức nở, Quách Tương cũng bất giác đưa mắt nhìn về phía Vô Cực Tử, trong lòng thầm nghĩ: "Chỉ cần... chỉ cần chàng chịu nói một câu, dù cho có phải từ bỏ hết tất cả, ta cũng... ta cũng nguyện ý ở bên cạnh chàng suốt đời suốt kiếp..."

Vô Cực Tử làm sao có thể biết được tâm sự của Quách Tương, ai đời đánh bậy đánh bạ, tận tình chỉ dạy hết mực yêu thương, tiểu cô nương trong lúc bất tri bất giác đã phải lòng sư phụ của mình, điều này không khỏi trái với luân thường đạo lý đương thế. Vô Cực Tử thấy Quách Tương xúc động nhìn mình như vậy, cũng chỉ cho là tiểu cô nương không nỡ rời xa phụ mẫu và sư phụ, trong lòng không khỏi thương xót, cũng không biết nên làm gì mới phải, chỉ nhẹ nhàng an ủi mấy câu tiếp thêm động lực cho nàng.

Quách Tương nhìn thấy sư phụ như vậy, lại nhìn sang các vị sư nương ở bên cạnh, người nào người nấy xinh tươi tuyệt sắc, không khỏi chạnh lòng, bèn chạy tới sà vào lòng mẫu thân oà khóc nức nở, sụt sùi nói:

- Tương Nhi... Tương Nhi sẽ ở bên mọi người... Tương Nhi không đi đâu cả!

Bầu không khí bịn rịn quyến luyến, mọi người cũng không biết nên làm sao mới phải, chỉ thấy Hồng Thất Công bật cười ha hả nói:

- Tiểu ăn mày đã như vậy rồi, lão ăn mày ta há có thể bỏ đi một mình?

Quách Tĩnh sửng sốt nhìn Hồng Thất Công, trong lòng không khỏi áy náy, ngập ngừng nói:

- Ân sư, lão nhân gia người không cần...

Mọi người cũng lên tiếng khuyên bảo Hồng Thất Công mấy câu, Hồng Thất Công chỉ cười ha ha cho xong chuyện, thong thả nói:

- Lão ăn mày ta một đời như vậy là quá đủ rồi. Ha ha! Chỉ tiếc là sau này sẽ không được ăn thức ăn ngon do Dung Nhi nấu nữa...

Mọi người bất giác thở dài một hơi, không ngờ hai gã ăn mày một già một trẻ cứng đầu như vậy, chỉ thấy Hoàng Dược Sư kính cẩn khom mình, chân thành nói:

- Thất huynh nghĩa bạc vân thiên, hào khí ngút trời, Hoàng Dược Sư ta tự thẹn không bằng. Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái, Trung Thần Thông năm xưa, Thiên Hạ Ngũ Tuyệt cũng chỉ có Thất huynh mới xứng với danh hiệu võ công thiên hạ đệ nhất, bọn tiểu đệ còn kém nhiều lắm.

Nhất Đăng Đại Sư cũng nghiêng mình cúi đầu, khe khẽ nói:

- A Di Đà Phật! Thiện tai, thiện tai!

Chu Bá Thông cũng khẽ chắp tay, ngữ khí có chút dở khóc dở cười nói:

- Lão ăn mày ơi là lão ăn mày, không biết nên nói là ngươi võ công thiên hạ vô địch hay là ngu dốt đệ nhất thiên hạ không ai bằng được. Nhưng mà như thế cũng hay, Lão Ngoan Đồng ta cũng có thể bớt được một kình địch đáng gờm...

Lời nói của Chu Bá Thông kỳ dị lạ lùng, ai nghe cũng thấy tức cười, bầu không khí bi thương bịn rịn cũng khởi sắc hơn, chỉ thấy Vô Cực Tử dõng dạc nói:

- Chư vị, thời khắc đã điểm, Vô Cực Tử ta cũng không nhiều lời, mọi người chuẩn bị sẵn sàng!

Đến lúc sắp phải rời đi, Vô Cực Tử cũng không che giấu danh tính thật sự của mình nữa, mọi người ai nấy đều rất ngạc nhiên, không ngờ đối phương từ trước đến nay vẫn luôn che giấu danh tính thực sự của mình, cái tên "Vô Cực Tử" nghe thật xa lạ, chỉ thấy Chu Bá Thông hai tay chống nạnh, bực mình nói:

- Ô hay! Tiểu tử thối, lúc trước người ta thành tâm kết nghĩa huynh đệ với ngươi, thế mà ngươi lại lấy tên giả ra để lừa gạt Lão Ngoan Đồng ta, ngươi là đang khinh thường ta sao? Cái đồ anh em cây khế không có nghĩa khí!

Vô Cực Tử cười khẽ một tiếng, ung dung nói:

- Chu đại ca quá lời rồi. Tình nghĩa huynh đệ sáng như nhật nguyệt, chân thành đối đãi vĩnh viễn không quên.

Chu Bá Thông lại bật cười ha hả, khoái chí nói:

- Hảo huynh đệ, thế mới là bằng hữu tốt chứ.

Chợt thấy Nhất Đăng Đại Sư trầm ngâm giây lát, sửng sốt nói:

- Vô Cực Tử... Vào đời Trung Tông Văn An Đế nước Đại Lý có một vị Tiêu Dao Vương Vô Cực Tử, phải chăng... phải chăng...

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, thản nhiên nói:

- Đó chính là ta!

Nhất Đăng Đại Sư chợt nhớ ra gì đó, ngạc nhiên nói:

- Trước đây có một người thần bí truyền thụ cho lão nạp tuyệt kỹ thất truyền Lục Mạch Thần Kiếm...

Vô Cực Tử gật gật đầu, nhẹ nhàng nói:

- Đó cũng là ta!

Mọi người vô cùng sửng sốt, không ngờ đối phương lại có lai lịch như vậy, một người sống hơn trăm năm mà diện mạo vẫn cứ trẻ trung như vậy, nếu không tận mắt chứng kiến, làm sao có thể tin được? Chúng nữ ban đầu biết tin thì cũng cực kỳ sửng sốt, bây giờ thấy mọi người thất thố như vậy thì bất giác cười khẽ một tiếng, Quách Tương thấy vậy thì trong lòng lại càng tủi thân hơn, điều này rõ ràng các vị sư nương đều đã biết cả, thế mà nàng lại không hề hay biết gì cả.

Vô Cực Tử ngẩng đầu nhìn lên trời cao, bất giác bật cười ha hả, phong đạm vân khinh nói:

- Luân hồi đại đạo, chúng sinh bình đẳng. Thiên thượng địa hạ, vô cực duy ngã!

Đúng lúc này, bầu trời vốn đang trong xanh đột nhiên tối sầm lại, tuy không thấy mưa rơi nhưng mây đen đã ùn ùn kéo tới che đi ánh nắng chan hòa. Chỉ nghe một tiếng nổ ầm ầm vang lên, trên bầu trời bỗng nhiên hiện ra một cái lỗ đen khổng lồ, những cơn gió mạnh đua nhau rít gào, sấm rền vang lên từng cơn dữ dội.

Ở chính giữa vòng xoáy cuồng bạo ngập trời mang theo kình khí hùng hậu, mười đạo thân ảnh nắm chặt tay nhau tạo thành một vòng tròn khép kín, ngoại trừ chúng nữ Mộc Uyển Thanh, Vương Ngữ Yên, Chung Linh, A Châu, A Bích, A Tử còn có bốn người Hoàng Dung, Tiểu Long Nữ, Công Tôn Lục Ngạc và Trình Anh. Vô Cực Tử định thần đứng giữa vòng tròn, bình tĩnh nghênh đón từng đạo thiên lôi khủng bố không có cách nào hình dung hung hăng nện xuống, như muốn diệt sát tồn tại cấm kỵ trong thiên địa này.

Mọi người nhìn thấy thiên lôi đoàng đoàng đánh xuống, tuy đã được cảnh báo từ trước, nhưng được tận mắt chứng kiến một màn kinh tâm động phách như vậy thì cũng không khỏi chấn động tâm tình, chỉ thấy thông đạo thời không trước mắt từ từ mở rộng, Vô Cực Tử ngắm chuẩn thời cơ, vội vàng kêu lên:

- Thời cơ đã đến, mọi người mau chóng lên đường, cung chúc thượng lộ bình an!

Lời nói vừa dứt, mấy người Hoàng Dược Sư, Chu Bá Thông, Nhất Đăng Đại Sư và Dương Quá nhanh chóng tiến lên, Hoàng Dược Sư dẫn theo Mai Siêu Phong với Khúc Cô, Chu Bá Thông dẫn theo Anh Cô, Nhất Đăng Đại Sư dẫn theo Thiên Trúc Tăng, Dương Quá dẫn theo Quách Phù và Thần Điêu, tất cả nhanh chóng băng qua vòng xoáy năng lượng cuồng bạo, bước vào thông đạo thời không, đi tới thế giới cao cấp hơn. Vô Cực Tử và chúng nữ cũng nhanh chóng độ kiếp thành công, bầu trời quang đãng trở lại, mọi người có thể ngửi thấy mùi da thịt bị cháy khét lẹt thoang thoảng trong không khí, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy niềm hạnh phúc ngọt ngào trong mắt của đối phương.

Sau khi thi triển công pháp Vạn Linh Đồng Mệnh, thành công vượt qua thiên kiếp, mấy người Vô Cực Tử lúc này cũng kiệt sức ngất đi, lập tức được Vô Cực Châu tự động thu vào bên trong, sau đó từ từ rơi xuống, nhanh chóng bay về phương nam xa xa. Mấy người Quách Tĩnh, Hồng Thất Công lúc này đang còn thán phục không ngớt dị tượng thiên địa, không hề để ý đến Vô Cực Châu rơi xuống, thế nhưng điều này làm sao có thể qua mắt được Quách Tương vẫn luôn dõi theo mấy người Vô Cực Tử không rời mắt, nàng không để ý đến mọi người xung quanh, lập tức chạy một mạch đuổi theo phía mà viên bảo châu đã rơi xuống, chạy mãi chạy mãi, thiếu nữ má hồng rốt cuộc rồi cũng già đi, một phen truy đuổi, nỗi niềm tương tư da diết, cứ ngỡ nhất thời, ai ngờ lại là một đời...

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji

Truyện Vô Cực Huyền Thoại tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.