Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô Độc

Tiểu thuyết gốc · 2050 chữ

Người ta thường nói rằng, cái chết không đáng sợ, chỉ có nỗi sợ hãi cái chết mới là đáng sợ nhất, Phạm Huy trước đây cũng đã từng nghĩ như vậy, thế nhưng bây giờ, hắn lại không cho rằng như vậy.

Phạm Huy chưa bao giờ là kẻ nhát gan, thế nhưng cho dù hắn có gan dạ đến mấy, ở trong tình huống trước mắt đều không thể không rùng mình.

Phải nói như thế nào ? Kỳ thực cũng chẳng có gì để mô tả, bởi vì hắn căn bản không nhìn thấy bất cứ cái gì, đến cả hô hấp cũng không có, xung quanh chỉ có một màn đêm tối đen như mực.

Tất cả các giác quan cơ hồ đều bị vô hiệu hóa, thứ duy nhất còn lại của hắn hiện tại chỉ là một sợi ý thức, ngoài ra không còn gì khác.

Một mình trôi nổi trong vô định, Phạm Huy cảm nhận được nổi bất lực cùng cô độc đến tận cùng mà hắn chưa bao giờ cảm nhận đến trước đây.

Hắn cái gì cũng không thể làm, thậm chí hắn còn không thể biết được chính mình lúc này đến tột cùng là còn sống hay đã chết.

Trước kia, Phạm Huy đã từng nghe mẹ hắn nói rằng, một khi còn người chết đi, sẽ mất hết tất cả ý thức và suy nghĩ, linh hồn ly than, tiến nhập vào luân hồi, cuối cùng sống lại một kiếp khác.

Nếu mẹ hắn nói đúng, vậy hắn lúc này có lẽ chưa hẳn là đã chết, ít nhất thì hắn vẫn còn có thể suy nghĩ, chỉ là ngoại trừ việc đó ra, hắn căn bản không có khả năng làm bất cứ gì khác, như vậy có thể miễn cưỡng xem như là còn “ sống “, thế nhưng đối với Phạm Huy mà nói, cái này đối với hắn còn đáng sợ hơn cái chết thật sự.

Trong trạng thái nửa sống nửa chết này, thứ làm bạn với hắn chỉ có bóng tối đầy tĩnh lặng và cô độc.

Ở nơi này hoàn toàn không có khái niệm về thời gian cũng như không gian, sự cô độc đến đáng sợ không ngừng dày vò Phạm Huy, khiến cho hắn nhiều lúc cơ hồ phát điên, có lẽ không chỉ hắn, cho dù là bất kỳ người nào rơi vào trường hợp như vậy đều sẽ không khác gì.

……………………………

Ý thức vẫn trôi nổi trong bóng tối vĩnh hằng, điều thần kỳ là Phạm Huy không ngờ lại dần quen với sự cô độc này, hắn không điên cuồng nữa, mà tâm trí trở nên trầm ổn lạ thường.

Thời gian dài dằng dặc ở nơi này đã dạy cho hắn biết một điều, đôi khi phải học cách chấp nhận, cho dù điều đó đối với hắn có tàn khốc đến mức nào đi chăng nữa.

Đã biết rõ bản thân không có cách nào tự giải thoát mình khỏi tình trạng này, vậy Phạm Huy cớ gì phải tự làm khổ chính mình ?

Trên đời không có thứ gì là vĩnh hằng, Phạm Huy động viên mình rằng, bóng tối xung quanh hắn cũng như vậy, sẽ có một ngày tan biến, lúc đó chính là lúc hắn thoát khỏi nơi này.

Nghĩ đến đây, hắn liền bình thản mà chờ đợi, thậm chí còn có một chút háo hức, muốn biết thứ gì đang chờ mình ở phía trước.

Đương nhiên, trong khoảng thời gian dài dằng dặc này, hắn không thể chỉ biết nằm đó và chờ đợi, trái lại hắn lại dám phần lớn thời gian hồi tưởng lại cuộc đời trước đó của mình.

Người ta thường nói, người sắp chết thường hay nhớ lại những chuyện quá khứ, thế nhưng đối với Phạm Huy lúc này, đó cơ hồ là việc duy nhất mà hắn có thể làm, cũng là việc duy nhất có thể khiến hắn có cảm giác mình vẫn đang “ sống “

……………………..

Phạm Huy hắn, không phải con nhà giàu có, gia cảnh của hắn vô cùng bình thường, nếu không muốn nói là tương đối nghèo.

Gia đình Phạm Huy không hòa thuận, cha mẹ hắn ly hôn từ khi hắn còn chưa vào tiểu học. Cha hắn tái hôn gần như ngay sau đó, còn mẹ hắn vài năm sau cũng xuất ngoại, vì thế ký ức về một gia đình ấm áp đối với hắn dường như là thứ gì đó quá mức xa vời.

Không biết có phải bởi vì có chút thiếu vắng sự chăm sóc của mẹ hoặc sự dạy dỗ của cha hay không, mà hắn càng lớn càng cứng đầu, càng lạnh lùng và đương nhiên . . . cũng càng cô độc.

Phạm Huy trưởng thành rất sớm, đến mức ngay cả giáo viên đều thừa nhận suy nghĩ của hắn vốn không phù hợp với độ tuổi mà theo bọn họ nên là đứa trẻ con “ miệng còn hôi sữa “.

Hắn trời sinh tính cách có chút khác người, bản thân hắn không thích học, không thích số đông, cũng không chơi game hay đi chơi cùng bạn bè, nói đúng hơn là, chính bản thân hắn cũng không mình muốn cái gì, hắn giống như một đầu cô lang nhỏ bé đang chật vật đi tìm mục tiêu của đời mình vậy.

Bạn bè dần rời xa hắn, theo một lẽ đương nhiên . . . và hắn hiểu vì sao, cũng chưa bao giờ trách họ.

Tính cách của hắn thực sự rất dễ khiến những đứa trẻ cùng tuổi khác không thích, từ khi lên trung học, hắn bắt đầu thường xuyên bị những bạn học của mình tìm tới gây sự, hoặc cũng có những lần hắn tự mình làm vậy, sau đó dần dần biến thành những vụ ẩu đả, hầu như tuần nào cũng có.

Phạm Huy không giỏi đánh nhau, cũng chẳng phải người mạnh nhất trong đám bạn, và luôn luôn chỉ có một mình, thế nhưng hắn chưa bao giờ chịu nhượng bộ hay cúi đầu, đương nhiên, cái giá cho hành động đó chính là những vết bầm trên mặt và trên người hắn càng nhiều thêm sau mỗi lần đánh nhau.

Đánh nhau thường xuyên, Phạm Huy cũng chẳng mấy thiết tha với việc học, mặc dù cái đầu của hắn có không dốt, thế nhưng hắn chẳng bao giờ để tâm đến việc học một cách nghiêm túc, cho dù học cũng chỉ là học đối phó, và bằng một cách nào đó, hắn chưa bao giờ bị ở lại lớp một lần nào.

Thú vui duy nhất của Phạm Huy có lẽ là đọc sách, hoặc có thể nói, sách chính là những người bạn hiếm hoi mà hắn có được.

Hắn đọc sách rất nhiều, đọc gần như là tất cả mọi quyển sách mà hắn tìm được trong cái thư viện nhỏ xíu của nhà trường, cũng nhờ vậy mà dù rằng hắn là người hầu như chẳng bao giờ đụng vào một quyển sách giáo khoa thế nhưng vẫn có được một lượng kiến thức không nhỏ mà đa dạng.

Nhiều năm liền, hắn ở trong mắt thầy cô luôn là một cái trường hợp “ đặc biệt “, bởi vì bọn họ cũng không biết phải xử lý hắn ra sao.

Nói về những vụ đánh đấm, có lẽ không có học sinh trong trường sánh bằng hắn, theo lý mà nói, bọn họ đúng là nên tống cổ một tên cá biệt như hắn ra khỏi trường.

Thế nhưng vấn đề là, hắn lại là một tên cá biệt trong số những tên cá biệt !

Phạm Huy đánh nhau rất nhiều, nhưng hắn lại không thuộc băng nhóm, chẳng phải là loại anh cả, chị đại gì trong trường, hắn cũng không hút thuốc hay uống rượu, điểm số của hắn trên lớp mặc dù không tính là cao, thế nhưng cũng không thể coi là thấp, thậm chí có thể nói, nếu như hắn không thường xuyên đánh nhau, vậy Phạm Huy chắc chắn sẽ là một học sinh bình thường đến không thể bình thường hơn trong lớp.

Cứ như vậy, Phạm Huy tiếp tục sống những năm đời học sinh của mình, trong khi các thầy cô thực sự đã không biết phải làm gì với hắn, nhiều lúc chỉ có thể nhắm một con mắt mở một con mắt, không để ý đến hắn nữa.

Đến cuối cấp 2, Phạm Huy theo mẹ hắn xuất ngoại, môi trường sống và học tập mới rốt cuộc để cho hắn bớt cô độc hơn, hay nói đúng hơn là, mẹ hắn đã một tay kéo hắn ra khỏi cái cuộc sống vô cảm kia.

Ngay cả khi xuất ngoại, Phạm Huy vẫn chưa bao giờ toàn tâm toàn ý dành cho việc học, hắn có thành tích học tập khá tốt, thế nhưng sau cùng lại lựa chọn nhập ngũ.

Trở thành quân nhân có thể nói là một bước ngoặc trong cuộc đời của Phạm Huy, những đợt huấn luyện làm hắn từ một người có thể lực không tốt trở nên mạnh mẽ, những cuộc chiến đấu trên sa trường khiến hắn ngộ ra một điều mà đáng ra phải sớm ngộ ra từ rất nhiều năm về trước, đó là đạo lý “ cá lớn nuốt cá bé, cường giả vi tôn “ của thế giới này.

Phạm Huy lao vào luyện tập, người khác cố gắng một, hắn cố gắng mười, lấy cần cù bù đắp cho tư chất luyện võ không tốt của mình, không chỉ vậy, hắn còn đi tới những chiến trường khắc nghiệt nhất thế giới để không ngừng tôi luyện bản thân, có thể nói từ trong đống xác chết bò ra để tìm lấy cơ hội nâng cao thực lực.

5 năm sau, những cố gắng của hắn đã được bù đắp, hắn được chọn vào lực lượng Thiên Long Quân tinh nhuệ nhất của Việt Nam.

Thời gian trôi qua, Phạm Huy đã thay đổi rất nhiều, cụ thể, hắn đã làm những chuyện hắn khi còn là một học sinh cho dù ngang bướng đến đâu cũng chưa chắc đã dám làm, hắn bất chấp thủ đoạn.

Năm 27 tuổi, hắn trở thành Thiên Long Quân chỉ huy trưởng, đồng thời cũng là một trong những cường giả đỉnh cấp trong bóng tối của Việt Nam.

Trải qua gần mười năm nằm gai nếm mật, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, Phạm Huy đã không còn là người tốt, mà giống một kẻ xấu đích thực, hắn bỏ đi phần lớn chính trực của bản thân, nhưng lại có thêm bảy phần tà khí và lãnh khốc.

Chỉ có một điều vẫn không thay đổi ở hắn, đó là sự cô độc.

Tính đến thời điểm đó, hắn đã 26 tuổi, thế nhưng chưa từng có mối tình nào, và tất nhiên là không có bạn gái.

Đừng nói đến người yêu, ngay cả bằng hữu chân chính hắn đều có rất ít.

Đến đây thì trí nhớ của hắn cũng không còn nhiều nữa, có nhiều chỗ thậm chí còn không được hoàn hảo.

Cũng không có gì đặc biệt, Phạm Huy chẳng qua chỉ là giống như mọi năm tận dụng thời gian nghỉ phép của mình quay về Việt Nam thăm mẹ của hắn sau một nhiệm vụ kéo dài 6 tháng tại châu âu, điều này đã trở thành thói quen của hắn, bất kể thế nào mỗi năm đều phải về nhà thăm mẹ hắn ít nhất một lần.

Lên chuyến máy bay về Việt Nam quen thuộc, đến thời điểm này ký ức của Phạm Huy đã trở nên vô cùng mờ nhạt, ngay cả việc gặp ai hay chuyện gì hắn đều không nhớ rõ, chỉ biết là thần trí của hắn trở nên cực kỳ mơ hồ, khiến cho hắn ngất đi không biết bao lâu, đến khi tỉnh lại thì hắn liền rơi vào cái trạng thái “ sống không ra sống, chết chẳng chết cho “ này.

Bạn đang đọc Võ Cực Ma Thần sáng tác bởi NgườiĐiNhặtQuáKhứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgườiĐiNhặtQuáKhứ
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.