Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyệt Cô Hàn

Tiểu thuyết gốc · 1905 chữ

Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt một cái đã 5 năm kể từ ngày Ma Thần Tông bị diệt, Đại Việt sau khi nhổ được cái gai trong mắt, mấy năm này cũng không có động tĩnh gì lớn, gần như chỉ tập trung hồi phục lại những tổn thất đã mất.

Trong khi đó, những võ giả Ma Thần Tông còn sống sót cũng không dám tiếp tục ở lại lãnh thổ của Đại Việt, mà trực tiếp đi tới phương bắc tìm nơi đóng quân.

Ma Thần Tông tuy rằng không có triệt để bị tiêu diệt, thế nhưng cũng tổn thất rất lớn, vì thế bọn họ hầu như đều chuyển vào làm việc trong bóng tối, không tiếp tục xuất hiện trước mắt thế nhân.

………………

-Hàn nhi ! Hôm nay tập như vậy là đủ rồi !

Trong cánh rừng thưa, có một lão nhân dung mạo già nua đang đứng nhìn một đứa trẻ luyện võ.

Lão nhân dung mạo rất già nua, trên mặt đã tràn đầy nếp nhăn, thế nhưng râu tóc lại đen nhánh, tựa hồ không hợp với khuôn mặt của lão chút nào.

Về phần đứa trẻ kia, bộ dáng nhìn qua chỉ có 4, 5 tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ thanh tú, ánh mắt sáng rực như minh nguyệt, khiến cho hắn càng thêm nổi bật trong mắt người khác.

Lúc này đứa trẻ kia đang luyện võ, hay nói đúng hơn là đang rèn luyện thể lực của mình.

Đứa trẻ hai tay chống lên mặt đất, thân hình không ngừng nâng lên chìm xuống, ánh nắng chiếu vào làm hiện rõ từng giọt mồ hôi lấp lánh trên khuôn mặt của đứa trẻ.

Đứa trẻ tập luyện đã rất lâu, cho dù nghe thấy lão nhân kia lời nói cũng không dừng lại, mà tiếp tục tập cho đến khi cơ bắp hai tay mỏi nhừ, gần như tê liệt, mới dừng lại thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như bị lửa thiêu.

Lão nhân kia tựa hồ cũng đã quen với tính cách của đứa trẻ kia, đơn giản là một cái tu luyện cuồng, vì thế cũng không để ý, chỉ đứng đó đợi nó nghỉ ngơi.

Đứa trẻ kia ngồi thở trọn vẹn mấy phút mới đứng lên, hai tay chỉnh sửa lại y phục của mình một chút, sau đó liền đi đến trước mặt lão nhân, cung kính nói :

-Lão sư !

Lão nhân kia khẽ gật đầu, thái độ có chút lãnh đạm, nói :

-Chuẩn bị một chút đi ! Điện chủ hôm nay muốn gặp ngươi !

Nghe đến hai chữ “ điện chủ “ này, đứa trẻ thân thể rõ ràng khẽ run lên một chút, bất quá nó vẫn nhanh chóng hồi đáp :

-Vâng, thưa lão sư !

…………..

Đứa trẻ sau khi nghe lão nhân nói, liền quay về phòng mình bắt đầu tắm rửa, dù sao, hắn không thể mang y phục đầy mồ hôi và bụi bẩn đi tới gặp “ điện chủ “ trong miệng lão nhân.

Đứa trẻ này, chính là Phạm Huy, chính xác hơn, hắn tên gọi lúc này là . . . Tuyệt Cô Hàn.

Gọi hắn là đứa trẻ kỳ thực cũng không đúng, bởi vì tuy hắn có bộ dáng của một đứa trẻ 5 tuổi, thế nhưng kiếp trước hắn như thế nào cũng đã là một nam nhân gần 30 tuổi, thậm chí, ngay từ khi được sinh ra, Tuyệt Cô Hàn đã có khả năng suy nghĩ, quan sát, cũng như nói chuyện như kiếp trước, đương nhiên những chuyện này hắn không biểu hiện ra bên ngoài, dù sao cái này quá không hợp thói thường, hắn cũng không muốn doạ sợ những người thân của hắn.

Nói ra cũng tương đối kỳ lạ, khi Tuyệt Cô Hàn sinh ra, bên cạnh không có phụ thân của hắn, chỉ có mẫu thân, nhị bá, và ông nội, thậm chí đến lúc này, Tuyệt Cô Hàn cũng không biết nhiều về phụ thân của hắn, bởi vì mọi người chưa bao giờ nhắc đến phụ thân hắn trước mặt hắn, cho dù hắn trong mắt họ chỉ là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa.

Tuyệt Cô Hàn kiếp trước có cha mẹ là sự thật, thế nhưng hắn quả thật rất thiếu tình thương của cha, mặc dù hắn không thừa nhận điều này, cũng không tỏ ra quan tâm, thế nhưng đây vẫn là một cái gai luôn hằn sâu nơi đáy lòng hắn từ khi còn là một đứa trẻ cho đến khi trở thành Thiên Long Quân người đứng đầu.

Sống lại một kiếp, không thể không nói, hắn trong lòng đúng là có một tia chờ mong sẽ được gặp phụ thân của mình, bất quá đã 5 năm trôi qua, tất cả những gì hắn biết về người đó chỉ là một chữ họ “ Tuyệt “, cũng chính là họ của hắn, ngoài ra không có gì khác.

Khẽ thở dài một tiếng, Tuyệt Cô Hàn đem đầu tóc ướt sũng của mình lau khô, tay cầm lấy một bộ y phục màu trắng mặc vào, lúc này nếu chú ý một chút, có thể nhìn thấy hắn tuy còn rất nhỏ, thế nhưng trên người đã tràn đầy từng múi cơ chắc nịch, đây chính là thành quả hai năm luyện tập thể lực của hắn.

Đưa tay đóng lại cửa phòng, Tuyệt Cô Hàn rời đi, bước chân có chút gấp gáp, đây là lần đầu tiên sau hai năm, hắn được gặp lại ông nội của mình.

Nhắc đến ông nội, Tuyệt Cô Hàn thần sắc lại trở nên có chút phức tạp, lại có một tia buồn rầu.

Hắn nhớ rõ ngày mà hắn sinh ra, bên cạnh hắn chỉ có mẹ, nhị bá, và một cái thuộc hạ của nhị bá, lúc đó, bọn hắn vẫn chưa gặp được ông nội, mẹ hắn Bạch Tố Tố bởi vì sinh non mà cực kỳ suy yếu, tính mạng treo một đường, Tuyệt Thanh Thiên biết thời gian không đủ phải bỏ xe ngựa, một bên ôm hắn, một bên cõng Bạch Tố Tố trên lưng toàn lực chạy tới tìm ông nội, mà lúc đó, chính bản thân hắn còn mang thương thể trong người.

Tuyệt Thanh Thiên chạy suốt mấy ngày liền, cho dù dựa vào thực lực võ tôn đỉnh phong của hắn cũng không chịu nổi tiêu hao cỡ đó, khoảnh khắc gặp được ông nội cũng là lúc hắn kiệt lực ngã quỵ, thế nhưng cũng nhờ thế mà tính mạng của Bạch Tố Tố được cứu sống.

Tuyệt Cô Hàn không biết Tuyệt Thanh Thiên, Bạch Tố Tố và ông nội hắn đã nói những gì, hắn chỉ biết là, ông nội hắn đã cho phép 4 người bọn họ được ở lại đây, nơi được giang hồ gọi là Chiến Thần Điện !

Tuyệt Cô Hàn nhớ rất rõ thần sắc của ông nội khi mới lần đầu tiên nhìn thấy hắn, trong mắt ông lúc này tràn đầy phức tạp, có hạnh phúc, yêu thương, một chút hoài niệm, thế nhưng cũng có xa cách, thất vọng, thậm chí là đau khổ.

Lúc đó, Tuyệt Cô Hàn không hiểu được vì sao ông nội lại nhìn mình như vậy, hắn chỉ biết là, ít nhất ông đối với hắn rất tốt, ông không thường biểu hiện cảm xúc của mình trước mặt hắn hay mẫu thân của hắn, thế nhưng hắn biết, trong lòng ông vẫn có người cháu là hắn, điều đó là không thể chối cãi.

Ông nội đối với hắn tương đối nghiêm khắc, có những lúc có thể nói là lạnh lùng, thế nhưng Tuyệt Cô Hàn biết rõ ông hẳn là có quá khứ không mấy vui vẻ, hơn nữa trên đời không có ai hoàn hảo, đối hắn, có thể có một người ông âm thầm quan tâm chăm sóc cho bản thân đã là điều vô cùng đáng quý.

……………

Hai năm trước, Tuyệt Cô Hàn theo lão sư đi đến Cái Thế Cung luyện tập, hôm nay, hắn một lần nữa bước lên con đường mà hắn đã rất lâu không đi qua để quay về.

Lão sư của Tuyệt Cô Hàn, tên gọi Mộ Thần, tuy gọi là lão sư, thế nhưng Mộ Thần kỳ thực vẫn chưa truyền cho Tuyệt Cô Hàn bất cứ loại công pháp hay võ học nào, ngay cả việc nấu ăn, giặt đồ, hắn đều phải tự mình làm, ban đầu Mộ Thần còn chăm sóc hắn kỹ lưỡng một chút, thế nhưng càng về sau, lão càng ít khi xuất hiện, hầu như chỉ thỉnh thoảng xuất hiện để chỉ dạy hắn luyện tập thể lực, còn lại phần lớn thời gian Tuyệt Cô Hàn hầu như đều ở một mình.

Giống như lúc này, cho dù đây là lần đầu tiên Tuyệt Cô Hàn quay về, thế nhưng tất cả những gì Mộ Thần làm chỉ là tùy tiện nói với hắn mấy câu thông báo, sau đó liền để hắn tự mình quay về, cũng không quản bản thân một đứa trẻ 5 tuổi như hắn có nhớ đường chỉ sau một lần đi duy nhất hay không.

Dường như trong mắt Mộ Thần, Tuyệt Cô Hàn không phải là một đứa trẻ 5 tuổi mà là một thiếu niên đồng dạng, hoặc có lẽ, đây chính là chương trình đào tạo khắc nghiệt đầu tiên mà Mộ Thần chuẩn bị cho hắn.

Tất nhiên, Tuyệt Cô Hàn đối với những chuyện này chưa bao giờ để trong lòng, có lẽ là bởi vì, hắn tâm hồn vốn là một nam nhân 30 tuổi chứ không phải là đứa trẻ 5 tuổi như bộ dáng hiện tại, những việc mà Mộ Thần để cho hắn làm có thể rất khó trong mắt những đứa trẻ cùng tuổi khác, thế nhưng đối với hắn thì quả thực vô cùng dễ dàng, cơ hồ không có tính khiêu chiến.

Tuy rằng Tuyệt Cô Hàn đôi lúc cũng gặp khó khăn vì cơ thể nhỏ bé của mình, thế nhưng thay vì bỏ cuộc, hắn lại xem đó làm một thử thách mà mình cần phải vượt qua, đây cũng xem như là một cách để hắn vượt qua tuổi thơ nhàm chán của mình.

……………….

Đi được một lúc lâu, một tòa cung điện nguy nga hùng vĩ chậm rãi xuất hiện trước mắt Tuyệt Cô Hàn.

Tuy rằng từ khi chào đời đến nay, Tuyệt Cô Hàn vẫn chưa bao giờ rời khỏi Chiến Thần Điện phạm vi quản hạt, thế nhưng dựa vào cái đầu miễn cưỡng tính là thông minh của hắn vẫn có đại khái đoán ra được hắn đang ở thời cổ đại.

Kiếp trước, khi còn là một binh sĩ thuộc Thiên Long Quân của Việt Nam, Tuyệt Cô Hàn đã có dịp đi khắp nơi trên thế giới, chứng kiến rất nhiều di vật, thành trì, cung điện thời cổ đại, thế nhưng những thứ này nói thế nào thì cũng đã bị năm tháng thời gian bào mòn quá nhiều, căn bản là 10 không còn 1, càng không thể so sánh với cung điện đang ở trước mắt hắn.

Bạn đang đọc Võ Cực Ma Thần sáng tác bởi NgườiĐiNhặtQuáKhứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgườiĐiNhặtQuáKhứ
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.