Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

BỚT NHỜN !!!

Tiểu thuyết gốc · 1230 chữ

Thời gian là gì? Theo wikipedia thì thời gian là một khái niệm để diễn tả trình tự xảy ra của các sự kiện, biến cố và khoảng kéo dài của chúng. Thời gian được xác định bằng số lượng các chuyển động của các đối tượng có tính lặp lại và thường có một thời điểm mốc gắn với một sự kiện nào đó. Còn theo vật lý thì thời gian bằng quãng đường chia vận tốc. Thế nhưng đối với một vài người, thời gian vẫn là một cái gì đó khó hiểu nhưng không kém phần vĩ mô.

Khung cảnh chuyển đến một cung đường nhỏ thưa thớt người qua, một điều mà khá là khó xảy ra ở một đất nước phát triển mạnh như Bông Kỳ. Tuy nhiên, sự vắng vẻ đó không khó hiểu khi diễn ra trên con đường ở ngoại ô thành phố, ánh đèn mập mờ nhưng đủ để chiếu soi cho con người đến nơi an toàn, bên trái là ngọn đồi cao xum xuê cây cối, bên phải là vực sâu vài km. Tuy hiểm trở là thế, nhưng cung đường đó được ngăn cách với 2 bên đầy rẫy nguy hiểm kia bởi dải phân cách bằng kim loại cao gần đến đầu gối một người trưởng thành.

Một tiếng pô xe quen thuộc mà bất kỳ người dân Việt Nam nào cũng đều biết vang lên giữa đêm tối. Một bóng dáng của người thanh niên trạc cỡ 20 21 tuổi cưỡi trên chiếc xe Vespa đời mới màu hồng, đời mới nhưng tiếng pô không khác một chiếc xe thời "một chín hồi đó" là bao, không ai khác ngoài Việt nhà ta. Chân hắn mang một đôi Jordan 1 cổ cao màu đen trắng phối với đôi vớ trắng cao đến nửa bắp chân. Máy quay chầm chậm hướng lên phía trên, đó là chiếc quần short lửng màu đen có thêm chi tiết sọc trắng ở hai bên ngoài của quần, lên trên một chút nữa, ta thấy hắn đang mặc một chiếc hoodie màu đỏ cùng 2 cánh tay màu trắng và chiếc áo thun màu trắng lấp ló bên trong. Đầu hắn đội một chiếc mũ bảo hiểm ¾ màu hồng, tuy vậy cũng không che được đuôi tóc dài đến gáy của hắn.

Việt dừng xe tại một cửa hàng tiện lợi nhỏ nằm trên mỏm vách núi nhô ra phía bên phải con đường. Hắn tiến vào trong. Sau khi ký gửi túi ở quầy, hắn đẩy xe mua hàng dạo quanh cửa hàng một lượt.

Ở phía khác, Nam cũng đã đến nhà Beerber. Sau tiếng chuông cửa, một thanh niên bước ra mở cửa và hắn là Beerber, chỉ thấy hắn có một khuôn mặt khá điển trai, mắt xanh hút hồn, mũi cao, khuôn mặt thon dài đúng chuẩn Châu u, mái tóc vàng vuốt ngược về sau. Về thể hình thì hắn trông khá cân đối nếu không muốn nói là hơi gầy, tuy nhiên, bấy nhiêu cũng đã khá lý tưởng rồi.

"Lâu vậy mày? Còn Việt đâu?" - Beerber hỏi

Nam vừa tiến vào, ngồi xuống cởi giày vừa đáp: "Nó đi mua bia rồi, chắc sắp đến rồi đó"

Tháo giày xong, Nam xoay người đi vào bên trong, Beerber cũng đóng cửa đi vào trong. Bên trong là hai thanh niên trẻ khác.

Một tên với kiểu tóc layer, khuôn mặt thon dài, mắt híp, mũi cao nhưng thấp hơn ba người đã giới thiệu, nhìn thoáng qua thì có vẻ hắn là người Hàn Quốc, tuy nhiên hắn lại là đồng hương của Việt, Nam. Khi còn bé, hắn là hàng xóm của Việt, thế nhưng khi hắn vào lớp 10 hắn chuyển đến một thành phố khác, ở ngôi trường mới, hắn gặp được Nam, hai người học chung và trở thành bạn chí cốt của nhau xuyên suốt cấp 3. Ngoài ra, hắn còn là một dancer chuyên nghiệp, và hắn được một công ty giải trí ở Bông Kỳ mời vào. Tình cờ thay, cả ba gặp lại nhau tại đất Mỹ và lại trở thành đồng chí. Hắn chính là Võ Hạo Thiên.

Còn một tên khác, là bạn cùng phòng với Beerber, là Charly Push. Tên này có thể hình tương đối đủ đầy. Khuôn mặt tròn, mũi vừa phải và là thấp nhất trong 5 người, mắt xanh, mái tóc cũng vuốt ngược về sau như Trustin Beerber. Nếu ai không rõ, còn tưởng Push chính là phiên bản có da có thịt của Beerber. Tuy nhiên, có một điều khiến mọi người dễ phân biệt hai tên này hơn, đó chính là chân mày phía bên phải của Push bị chó cắn và bị xén mất một phần chân mày, tuy nhiên trông khá là chất chơi. Và hai tên này cũng là hai producer khá nổi ở đất Mỹ.

Việt vừa vào bên trong một lúc thì cánh cửa tự động lại mở ra một lần nữa. Việt chỉ mất một giây để khựng lại, rồi cũng tiếp tục đi. Bước vào bên trong là ba tên côn đồ, một tên lùn, một tên cao to béo ú, và một tên gầy nhom.

"Còn thùng Tigor nào không cô em?" - tên gầy hỏi nhân viên bằng một giọng cợt nhả.

Trong lúc đó tên béo săm soi quầy hàng đối diện quầy tính tiền, còn tên lùn cũng không rảnh rỗi, tay hắn giơ lên nghịch tóc của nữ nhân viên làm cô ấy khá khó chịu, tuy nhiên vẫn miễn cưỡng trả lời:

"Phía cuối của dãy cuối bên phải cửa hàng là quầy bia, các anh có thể đến xem"

Cả ba nghe xong xoay người đi về phía nữ nhân viên chỉ dẫn. Tên lùn không quên liếc nhìn vào nơi căng tròn phía dưới eo của nữ nhân viên rồi liếm mép nói nhỏ với hai tên kia:

"Tí nữa phải kéo thêm người tới phá, nhân tiện thưởng thức luôn con hàng này! Ha ha ha"

"Cho bọn em nữa!" - hai tên kia đồng thanh đáp

"Được được, ai cũng có phần! Hahaha" - tên lùn cười khoái trá.

Đến nơi cần đến, thì bọn hắn thấy Việt cũng đã ở đó. Đúng vậy, Việt cũng đang tìm mua một thùng Tigor. Tuy nhiên ngay khi Việt đặt tay lên thùng bia định bê ra, thì một cánh tay thô ráp khác cũng đặt lên thùng bia, Việt tặc lưỡi ngước lên, chỉ thấy tên lùn cười đểu nói:

"Cái này là của tao!"

Nói rồi hắn hất tay Việt ra, cúi xuống định bê thùng bia lên. Vì có sẵn bất mãn từ sự thô lỗ của đám này đối với nữ nhân viên, Việt cũng không chần chừ lui chân phải đặt về sau. Chỉ một khoảnh khắc sau, đôi Jordan 1 kia đã bay đến, sút vào tay tên lùn khiến hắn đau điếng. Tên lùn định ngước mặt lên chửi thì ăn trọn một chiếc đế giày vào mồm. Ăn trọn một cú này, khiến tên lùn loạng choạng lui về sau mấy bước, nếu không có hai tên kia đỡ chắc giờ hắn đã nằm bẹp dưới đất.

Việt tung đòn xong gằn giọng: "Bớt nhờn!!"

Bạn đang đọc VÔ DANH ĐẠI ĐẾ (jtnh) sáng tác bởi JusTeyN
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi JusTeyN
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.