Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

VÔ CỰC KIẾM THẦN

Tiểu thuyết gốc · 1501 chữ

Khung cảnh đìu hiu, buồn tênh đến lạ, tiếng lá xào xạc cùng tiếng rít thê lương của những cơn gió. Không khí nơi đây đậm đặc sương mù cùng mùi máu tanh nồng đượm phản phất khắp mọi ngóc ngách, mỗi tấc đất đều đầy ắp những thi thể đầm đìa máu tươi vẫn còn nóng hổi; trên mặt đất vẫn còn đó những cuốc, xẻng, gậy, cần câu, dao bếp,… tất cả vật dụng gì có thể tự vệ, nhưng mọi thứ đều vô nghĩa trước sự đàn áp kia.

Trên con đường máu đó, âm thanh ba thân ảnh đang di chuyển chậm rãi từ đằng xa truyền đến, đó là Lạc Xích cùng 2 tên đeo mặt nạ của tổ chức thần bí nào đó.

“Chúng sinh sao lại lầm than thế này?” – Lạc Xích nhìn những thi thể trên đường, thê lương thốt lên.

“Huyễn Hoa là một vùng đất có truyền thống võ học lâu đời, người người nhà nhà chỉ biết luyện võ, vì vậy trên phương diện chính trị, quân sự thật sự là yếu kém. Đa số con người nơi đây tính tình hào hiệp, lấy chữ “Nghĩa” làm đầu, vì vậy sao có thể đấu trí với các thế lực ngoại xâm?” – Tên áo choàng đỏ chậm rãi giảng giải.

Lạc Xích nghe vậy liền hướng ánh mắt kỳ dị sang tên áo đỏ nọ, như thể đang muốn chất vấn: “Ủa chứ cái tổ chức mấy người là gi?”

Hiểu được ánh nhìn từ Lạc Xích, tên áo đỏ ôn tồn nói tiếp:

“Vì vậy, để bảo vệ người dân cũng như giữ vững trật tự nơi đây, đã có hai tổ chức mọc lên. Huyết Giáo Hội là một tổ chức chuyên đảm nhận ám sát, đạo chích, nghe lén,… suy cho cùng tổ chức này chuyên về hoạt động trong bóng tối, và đặc điểm nhận dạng đó là chiếc mặt nạ quỷ”

Lạc Xích nghe vậy liền rơi vào trầm tư.

Tên Samurai thấy Lạc Xích không nói năng gì, kiêu căng tiếp lời:

“Tổ chức còn lại chính là Huyền Nhu Tông, tổ chức này thì nhận những việc ngoài ánh sáng như vây công địch, tấn công trực diện,… tổ chức này có số lượng đông gấp bội so với Huyết Việt Hội bọn ta, dù là sử dụng món vũ khí nào, tư chất hay tâm địa ra sao cũng có thể được nhận vào, chỉ cần là người, tuy nhiên, độ sâu của võ học hay nhân cách cường giả thì không đáng xách dép cho chúng ta, còn nữa …”

Đang định chém gió tiếp, thì tên áo đỏ ngắt lời:

“Đủ rồi!!”

Tên Samurai kia nghe vậy liền im thin thít. Nói rồi, tên áo choàng đỏ quay sang quan sát Lạc Xích. Vài nhịp thở sau, hắn hỏi:

“Ngươi có nghĩ tại sao nơi đây không có ai trấn thủ không?”

Lạc Xích nhớ lời tên nhóc A Tứ kia, rồi ngờ ngợ đáp tên áo choàng đỏ:

“Tiền bối áo đỏ này, ta có thể nói ra suy nghĩ của mình?”

“Ha ha ha! Biết trước biết sau, rất tốt! Ngươi cứ nói! Còn nữa, ta là Huyết Mệnh Lão, ngươi gọi Mệnh Lão là được” – Tên áo choàng đỏ cười khoái trá nói.

Lạc Xích nghe vậy liền không khách sáo nữa mà bắt đầu nói:

“Theo ta nghĩ, những năm gần đây, quân đội Thiết Chiến ngày càng bành trướng, mà hệ thống quân sự Huyễn Hoa gần như bằng không, chỉ có thể chống đỡ những đợt tấn công vũ bão của chúng bằng lực lượng nhân dân cùng Huyền Nhu Tông là chủ yếu. Tuy nhiên, nhìn thực tế mà nói, dù là số lượng hay chất lượng, Huyễn Hoa đều không bì được với đám Sắt kia, nên Huyền Nhu Tông đã quyết định rút về trấn thủ vùng trọng địa”.

“Trẻ tuổi như vậy, mà đã nghĩ được đến mức này! Quả là hậu sinh khả úy! Ha ha ha” – Mệnh Lão cười to nói.

Ngừng một chút, hắn nói tiếp:

“Tuy ngươi không sai, nhưng cũng không đúng hoàn toàn”

Lạc Xích ngạc nhiên, rồi hắn trầm tư khó hiểu.

Mệnh Lão lúc này trầm mặc, căm phẫn nói:

“Tuy ta không muốn nói điều này, nhưng quả thực không chấp nhận được. Như Huyết Phong đã nói cho ngươi trước đó, Huyền Nhu Tông thật sự mục nát, làm lệch tôn chỉ lấy nghĩa làm đầu, lấy tình làm gốc của Huyễn Hoa quốc”

Lúc này, Lạc Xích bất giác quay sang nhìn tên Samurai nọ, rồi lại hướng ánh mắt về phía Mệnh Lão. Ngừng một chút Mệnh Lão tiếp tục:

“Vì tên Tông chủ này chỉ quan tâm mở rộng nhân lực mà không hề kiểm tra nhân cách hay tư chất, chỉ thu đồ đệ một cách bừa bãi. Vì thế nên, nội bộ mục nát, cái ác thì nhiều, cái thiện thì ít, còn bị áp bức đến chết, suy cho cùng, nam tử hán, nữ hán tử còn được bao nhiêu. Đám sâu mọt được cử đến bảo vệ dân chúng, không những không bảo đảm được an toàn cho người dân, mà còn lạm quyền, cướp bóc, hà hiếp dân nữ, giết người không ghê tay, từ già đến trẻ không chừa một ai”

Lúc này, Lạc Xích giật mình như nhận ra gì đó, hắn trừng mắt nhìn sang phía Huyết Phong, rồi nhìn lên hư không phía xa xăm kia. Hắn nghiêm giọng, chậm rãi hỏi:

“Không lẽ …”

“Đúng, tuy cùng chiến tuyến nhưng sao chúng ta có thể chấp nhận như vậy. Bọn ta giết sạch, chỉ cần người của Huyền Nhu Tông, giết không tha” – Mệnh Lão gằn giọng.

Lạc Xích trầm tư, cười như không, tiếp tục bước theo sau Mệnh Lão. Tuy vậy, hắn lại không cho cách làm của Huyết Giáo Hội là đúng.

Đi được một quãng đường dài, Lạc Xích đang tiêu sái bước đi, bỗng ánh mắt sụp xuống chỉ còn một nửa, sắt bén nhìn về làn sương dày đặc phía trước. Huyết Phong hướng đôi mắt đỏ ngầu theo hướng Lạc Xích đang nhìn, hắn nghiêng nhẹ thân trên, chân trái lùi lại hai nhịp, khuỵu hai chân trùng xuống, hạ thấp cơ thể, một tay giữ vỏ kiếm, tay kia lần mò lên chuôi kiếm tiến vào trạng thái chiến đấu, tuy động tác cầm kiếm có chút vụng về, non nớt, nhưng cuối cùng chuôi kiếm cũng đã nằm gọn trong tay hắn.

Nghe được tiếng động nhỏ từ phía sau truyền đến, Lạc Xích mỉm cười nhẹ nghĩ thầm:

“Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện à! Để ta xem uy lực của Sát Bào Nghịch Liên Hoa thêm một chút”

Nghĩ đến đây, hắn quay sang Mệnh Lão, nhưng điều hắn không thể ngờ tới chính là phản ứng của Mệnh Lão. Đôi mắt đỏ ngầu phía sau lớp mặt nạ quỷ kia như híp lại, tay chân hắn run lên vài hồi, bất quá nếu không để ý kỹ, có lẽ sẽ không phát hiện ra phản ứng này.

Lúc này, Lạc Xích tuy khó hiểu nhưng cũng hướng ánh mắt sắt lạnh về phía trước, hắn cũng không chủ quan, bên trong đan điền, một luồng sáng màu hoàng kim chảy dọc theo huyết mạch của hắn đến mọi ngóc ngách trong cơ thể. Phải biết, qua cách nói chuyện, có thể đoán được Mệnh Lão là người rất già đời, về kinh nghiệm chiến đấu hay về thế giới quan thì đều rất sâu sắc khó lường, không khó để hiểu được khả năng che giấu cảm xúc là rất cao, thế nhưng thứ gì lại khiến hắn run rẩy, sợ hãi như vậy.

Mệnh Lão gấp gáp:

“Lạc Xích, ngươi mau đi đi, chúng ta có duyên sau sẽ tái ngộ, ta hôm nay có thể được tiếp xúc nhân trung chi long như ngươi thì đã mãn nguyện rồi. Ít ra ta biết ngoài kia sẽ còn rất nhiều ngọn núi cao hơn nhiều lần so với Huyễn Hoa nhỏ bé này”

Lạc Xích đang định đáp lời, thì từ khoảng hư không phía trước truyền đến một giọng nói:

“Người của Huyền Nhu Tông cũng dám giết, các ngươi chán sống rồi sao?”

m thanh mang theo uy áp nặng tựa ngàn cân, như xuyên qua mọi tế bào, đánh thủng tâm trí, thậm chí nếu nội lực không đủ mạnh, rất có thể sẽ thổ huyết, hoặc thủng màng nhĩ.

Lạc Xích chậm rãi gằn giọng: “Ai?”

Huyết Phong bước lên phía trước Lạc Xích chậm rãi nói:

“Vô Cực Kiếm Thần”.

“Đi mau!” – Mệnh Lão quát.

Nhưng đã quá muộn, một đường kiếm khí mang theo khí tức tử vong quét ngang nhắm thẳng vào Lạc Xích.

<Đùng>………

Bạn đang đọc VÔ DANH ĐẠI ĐẾ (jtnh) sáng tác bởi JusTeyN
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi JusTeyN
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.