Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỎA NHÃN KIM TINH XUẤT THẾ

Tiểu thuyết gốc · 2092 chữ

Thời gian, một khái niệm mơ hồ, trừu tượng mà không phải một từ, một dòng hay một đoạn văn nào có thể nói hết về nó. Có hằng hà sa số những khái niệm của thời gian trên nhiều lĩnh vực; có hàng trăm, ngàn cuốn sách phân tích về nó và có cả triệu, tỉ học giả bỏ tuổi trẻ, sự nghiệp của mình ra chỉ để tìm hiểu cái gì gọi là thời gian. Nhưng vẫn không có một lời giải thích ngắn gọn, cụ thể nào về nó.

Lửa cháy phừng phừng từng đợt từng đợt theo nhịp của tiếng búa đang va vào những tấm sắt kia, nhiệt độ cao đến mức có thể nướng chín một quả trứng chỉ trong vài phút; nơi đây không khác gì một địa ngục trần gian, có chăng chỉ là những người đang rèn sắt kia là vẫn còn là sinh vật sống, nói sinh vật sống cũng không đúng, bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ làm người ta nhìn vào chỉ cảm thấy buồn nôn.

“Thưa tể tướng, Chủ soái Thiết Đại đã tử trận ạ?” – một tên lính quỳ dưới đất bẩm báo.

Trước mặt, một thân ảnh cao lớn xoay lưng về phía hắn, chỉ thấy thân ảnh kia khoác một chiếc áo choàng đen dài gần chạm đất, hai tay áo không được xỏ vào mà đong đưa giữa không trung, trên lưng áo là những chi tiết bằng kim loại khiến tên tể tướng kia trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết, cùng mái tóc dài trắng xõa đều xuống vai; trông hắn không khác gì một bá tước Châu u thời trung cổ.

Tên tể tướng không quay lại, vẫn ngước nhìn ra bầu trời xám xịt qua tấm cửa số kia, nói:

“Tiến hành khám nghiệm tử thi!”

“Đã rõ!!” – tên lính nói rồi lui ra phía cửa và biến mất dạng.

Từ trong bóng tối nơi đại sảnh của tên tể tướng truyền đến tiếng bước chân chậm rãi, khoan thai. Nhưng vẫn chỉ thấy đôi boots màu đỏ máu cao đến đầu gối lộ ra dưới một chút ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ.

“Ngươi nghĩ xem, có được mấy người có khả năng giết Thiết Đại dễ như trở bàn tay như vậy? Nhưng vấn đề là nếu ngươi là người đó, liệu ngươi có để cái thi thể kia thuận lợi trở về, tạo cơ hội cho chúng ta có thể khám nghiệm tử thi tìm phương án đối phó?” – tên thần bí trong bóng tối hỏi.

“Ta hiểu suy nghĩ của ngươi, nhưng ngươi nghĩ bọn chúng có thể làm gì được chúng ta, suy cho cùng, nếu có vài thủ đoạn thì cũng chỉ làm Thiết Chiến chúng ta tổn thất vài tên quèn thôi, không đáng nhắc đến” – tên tể tướng dùng giọng điệu kiêu ngạo trả lời.

“Ngươi đừng quá coi thường Huyễn Hoa, đây là vùng đất mà Ngọa Hổ Tàn Long đang trú ngụ và cả những tên lính kia nữa, ngươi đừng quên, nước có thể đẩy thuyền, thì cũng có thể lật thuyền” – trong bóng tối, giọng nói như tức giận, mang sát khí ngút trời truyền đến.

Tên tể tướng xoay mặt lại nhìn vào bóng tối, gương mặt hắn lộ ra ánh sáng, khuôn mặt vuông góc cạnh cùng chiếc cằm chẻ, vầng trán cao vút điểm trên đó một vài nếp nhăn do tuổi tác, chân mày trắng sắc bén như lưỡi dao ở phần đuôi gập xuống càng làm khuôn mặt hắn thêm dữ tợn, phía dưới là ánh mắt tuy nhỏ nhưng tinh tường, sắt bén, điềm tĩnh lạ thường; chiếc mũi thẳng tắp kéo dài từ trán, chóp mũi nhọn hoắt hơi quặp xuống trông không khác một lão phù thủy là bao.

“Ngươi nên nhớ ai mới là tể tướng, người có tư cách dạy đời ta còn chưa ra đời đâu” – tên tể tướng gằn giọng mang uy áp nặng kinh người.

Người trong bóng tối bị khí thế kia ép lui nửa bước chân rồi cũng không nói gì thêm.

Sau đó, tên tể tướng xoay mặt về phía trước, tay kết ấn gì đó, vừa kết ấn hắn vừa nói:

“Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay ta, dám động vào Thiết Sơn ta thì không yên đâu! Nhân tiện ta cũng muốn thử bí kỹ triệu hồi Bất Tử Đại Tướng! Ha ha ha!”

Sau khi kết ấn hoàn thành, hắn cười như điên như dại, giơ hai tay lên trời:

“Bí kỹ - Bất Tử Chi Tâm, khai !!”

Tiếp đến, một quả cầu đỏ thẫm ngưng tụ giữa bầu trời xám xịt; như đã sắp đặt từ trước, hàng ngàn sinh khí từ tù binh đến tướng quân, từ già đến trẻ, từ nam đến nữ như bị quả cầu máu kia hút lấy toàn bộ như một con Thao Thiết đang cắn nuốt mọi thứ trên trần thế. Nửa canh giờ sau, dường như đã no đủ, quả cầu máu kia rạn vỡ, làm lộ ra một quả tim khổng lồ lơ lửng giữa không trung. Lúc này Thiết Sơn mỉm cười rồi một tay trấn xuống sàn hô to:

“Nhập thể!”

Như đã sẵn sàng cho việc này, quả tim kia bất ngờ lao thẳng về phía cái xác của tên chủ soái đã tử trận kia mặc cho những nô lệ nơi đó vẫn đang loay hoay mổ xẻ thi thể. Không may thay dường như một người trong đoàn đã vô tình chạm đầu dao vào một mảnh đạn của Sát Bào Nghịch Liên Hoa. Dị biến nảy sinh, ngay khi quả tim lao đến, viên đạn trong cơ thể Thiết Đại đã hoàn về hình thái ban đầu.

Vụ nổ như oanh tạc đất trời, kinh thiên động địa, mọi vật chất, sinh vật sống, thậm chí là tế bào nào trong bán kính 300m đều bị vụ nổ thổi bay tất cả. Vụ nổ lan đến đâu, nơi đó chỉ còn lại cát bụi, ngay cả cát bụi cũng không còn. Thiết Sơn bên trong đại sảnh, tròng mắt như dãn hết cỡ, giận dữ thét lên:

“KHÔNGGGGGG!!”

Sau đó hắn bị phản phệ bật ra sau hai bước, hắn dùng hết sức bình sinh trụ vững, hắn khuỵu một đầu gối xuống đất, cúi thấp người một tay chống đầu gối, tay kia siết lại đấm lên nền đất. Mặt hắn trắng bệch không còn chút máu, ho sặc sụa, thổ huyết không ngừng; rồi hắn nghiến răng gầm gừ. Tên trong bóng tối định bước đến phía hắn thì khựng người lại như cảm nhận được thứ gì đó.

Lúc này, Thiết Sơn đang cúi gầm mặt cũng giật nảy mình, từ từ ngước nhìn về phía cửa sổ. Chỉ thấy giữa trung tâm vụ nổ, một thân thể đó vẫn nằm trên mặt đất, nhưng chỉ còn cái lồng ngực chứa quả tim kia, hiện tại nó đập mạnh hơn bao giờ hết. Từ hư không, các nguyên tử bay về phía nhau hợp thành phân tử, rồi các phân tử lớn dần lớn dần tạo thành tế bào, các tế bào gộp lại thành các bộ phận trong cơ thể. Chỉ vài phút ngắn ngủi, một thân để to lớn hình thành.

Chỉ thấy hắn làn da trắng tái như cương thi, thân thể cao to gần 5m, cơ bắp cuồn cuộn như một ngọn núi đứng sừng sững giữa vùng đất chết vừa bị quét sạch kia. Cái đầu trọc lóc, ánh mắt cháy rực; giờ đây, cái lồng chứa quả tim mà người ta tưởng là lồng ngực, lại trông như một lò luyện nóng rực phía bụng hắn, bên trong là quả tim giờ đây đã hóa màu cam của lửa. Hắn gầm lên một tiếng, âm thanh như vang vọng đất trời, xé toạc không gian.

“Ha ha ha! Thành công rồi! Thành công rồi! Ha ha ha ha” – Thiết Sơn lúc này ngửa mặt ra cười, thiếu điều như muốn toạc mồm ra đến mang tai.

Bỗng Thiết Sơn sắc mặt âm trầm, quay sang bóng tối ra lệnh:

“Ngươi, Thiết Hấp Huyết, mau ra lệnh xuất binh, lần này không chiếm được Huyễn Hoa, không lui binh!”

“Chỉ với một tên Bất Tử Tướng đã làm ngươi tự tin đến vậy?” – Thiết Hấp Huyết trong bóng tối gấp gáp chất vấn, bất quá diện mạo hắn vẫn ảnh sâu trong bóng đêm.

“Một bất tử sĩ thì không đáng nói … nhưng nếu có cả ta thì sao?”

Lúc này, một giọng nói như vang vọng khắp Thiết Chiến mang theo uy thế ngút trời, tựa như thần thánh đang chưởng đại thủ xuống nhân gian.

Trước cửa đại sảnh, hình bóng kẻ thần bí xuất hiện, một tay cầm khiên không tròn lắm, tay còn lại cầm ngọn giáo dài. Thanh giáo một đầu như đuôi ngựa nhưng chụm lại thành mũi dao, đầu kia là những mảnh sắt bén gộp lại tạo thành mũi giáo, chúng bay lơ lửng xung quanh khối tròn phát sáng ở trung tâm lưỡi giáo. Thân dưới hắn mang giáp trụ đầy đủ, đầu đội chiếc nón với hai chi tiết dựng lên như tai thỏ ở hai bên tai cùng chiếc sừng dài cong quắp ra sau từ đỉnh đầu, làn da màu vàng đồng. Tổng thể tên này như một tên lính Sparta.

Thiết Hấp Huyết nơi bóng tối như đã sáng tỏ, lui đi mất dạng.

<Đùng>

Một đường kiếm khí chém xuống làm khói bụi bay tứ tán che khuất tầm nhìn. Không chần chừ thêm, Huyết Phong rút kiếm lao thẳng về phía thân ảnh lơ lửng giữa không trung. Từng đợt gió mang theo sát khí ngất ngưỡng thổi đến, thân ảnh Samurai thoát ẩn thoát hiện rồi bỗng xuất hiện giữa không trung, hai tay nắm trọn chuôi kiếm giơ cao quá đầu chém xuống Vô Cực Kiếm Thần. Kiếm Thần cũng không để tâm mà chỉ tập trung vào đám khói bụi nghi ngút kia, rồi hắn hơi giật mình như thể vừa nhận ra gì đó.

Tuy vậy, Huyết Phong cũng không chủ quan mà vận khí cường hóa nhát chém. Lúc này, vô tận kiếm khí hình thành từ những cơn gió kia như hòa thành một thể với thanh Katana hướng tới đầu của Kiếm Thần mà trảm xuống. Dị biến nảy sinh, một thanh thạch bổng từ đằng xa xoáy đến chỗ Huyết Phong. Không thể tránh được một bổng này, Phong vội nâng cao cùi chỏ, lòng bàn tay còn lại chấn giữa lưng kiếm, chuyển hướng đường kiếm vào thanh bổng kia.

Một thân ảnh lao tới chộp lấy bổng hòng đọ độ cứng với thanh Katana trong tay Huyết Phong, âm thanh binh khí va chạm rít lên liên hồi, những tia lửa chi chít từ tiếp diện giữa hai vũ khí tóe ra hai bên. Sau vài nhịp thở, hai thân ảnh lùi về hai phía, Huyết Phong một tay giữ vỏ kiếm, tay kia cầm ngược thanh kiếm cắm xuống đất như để hãm phanh cũng như trụ vững thân thể không bị ngã xuống. Phong hướng ánh mắt sắt lạnh về phía đối diện.

Phía bên kia chiến tuyến là thân ảnh một con khỉ, dáng người thon thả, bộ lông màu nâu đồng cùng khuôn mặt hầu dữ tợn, ánh mắt phát sáng. Hắn không mặc áo, chỉ là vài tấm dây da bảng nhỏ đeo chéo người nhằm cố định phần giáp đồ sộ ở thân dưới. Ở dưới là một kiện chiến giáp có hình dáng như một chiếc chân váy nhưng chia ra bốn mảng lớn rời rạc ở bốn hướng, chân mang cặp thiết giáp cùng ba chiếc móng nhọn hoắt như vuốt của thần điểu; ở hông thay vì đeo cái nịt như thông thường thì hắn mang một chuỗi tràng hạt trắng phếu to tướng cùng cái đầu lâu bằng sắt ngay giữa bụng. Hai tay cũng không ngoại lệ, trang bị thiết giáp, điểm thêm vài chi tiết gai nhọn làm tăng phần nguy hiểm. Con khỉ này một tay siết thành nắm đấm, một tay nắm chặt thanh thạch bổng, Hỏa Nhãn Kim Tinh như chất chứa đầy sát khí nhìn về phía Huyết Phong.

Bạn đang đọc VÔ DANH ĐẠI ĐẾ (jtnh) sáng tác bởi JusTeyN

Truyện VÔ DANH ĐẠI ĐẾ (jtnh) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi JusTeyN
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.