Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phế vật trở về

Phiên bản Dịch · 1993 chữ

"Huynh đệ đừng nhìn nữa, người ta hôm nay phải kết hôn, đừng đứng đây trồng cây si vô ích, dạng người như chúng ta xách giày cho cô ấy còn không xứng, chỗ công trường tôi còn thiếu một người bê gạch, ba trăm tệ một ngày có muốn đi hay không?”

Ở ngoài nhà ga Giang Đô, bên dưới một biển quảng cáo thật lớn, có một gã thanh niên ước chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi đang nhìn chằm chằm biển quảng cáo.

Chỉ thấy, trên biển quảng cáo là một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng cô hơi nhếch lên, mang theo nụ cười chỉ có người trong giới thượng lưu mới có.

Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết, giá trị con người mười tỷ, có một khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành, hơn nữa còn có dáng người bốc lửa, là tình nhân trong mộng của tất cả đàn ông ở Giang Đô.

"Ba năm, Thẩm Ngạo Tuyết, không ngờ tôi vẫn còn sống đúng không!" tay Diệp Thần nắm chặt lại thành quyền.

Ba năm trước, người phụ nữ tuyệt sắc làm cho tất cả đàn ông đều yêu thích này, vẫn là vợ của hắn.

Đương nhiên, khi đó Thẩm Ngạo Tuyết cũng không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Ngạo Tuyết.

Khi đó cô ta chỉ là một người phụ nữ đáng thương bị tử hoại hai quả thận, cuộc sống sắp kết thúc mà thôi.

Lúc đó có một nhân viên quèn hiến cho cô ta một quả thận, mới cứu cô ta từ quỷ môn quan trở về.

Mà người nhân viên bình thường kia, chính là Diệp Thần!

Vì báo đáp Diệp Thần, Thẩm Ngạo Tuyết đồng ý gả cho Diệp Thần, để Diệp Thần làm con rể của Thẩm gia.

Tuy rằng hai người đã kết hôn, nhưng Thẩm Ngạo Tuyết lấy lý do thân thể không khỏe, vẫn không cho Diệp Thần động vào người.

Nhưng dù vậy, Diệp Thần vẫn mặc cho Thẩm Ngạo Tuyết sai khiến.

Địa vị của hắn ở Thẩm gia, thậm chí còn không bằng một con chó.

Đều khiến cho Diệp Thần không ngờ chính là.

Thẩm gia không coi hắn là con người còn chưa tính, còn muốn luôn quả thận còn lại của hắn.

Ở rể Thẩm gia nửa năm, Thẩm Ngạo Tuyết nói muốn dẫn hắn đi du lịch, hắn còn tưởng rằng cuối cùng hắn cũng làm cảm động tòa núi băng kia, hai người cuối cùng cũng tu thành chính quả.

Nhưng kết quả lại là, trên đường đi leo núi, Thẩm Ngạo Tuyết lấy đi quả thận thứ hai của hắn, hơn nữa còn đẩy hắn xuống vách núi!

Sau đó tuyên bố với bên ngoài, hắn không cẩn thận trượt chân rơi xuống vách núi không tìm thấy xác.

Mất đi hai quả thận, lại ngã xuống vách núi, có thể khẳng định Diệp Thần đã bước vào cảnh cổng của địa ngục.

Nhưng trời không tuyệt đường người.

Khi Diệp Thần sắp chết thì gặp một lão giả thần bí, thay cho hắn một quả thận heo giúp hắn sống sót.

Sau đó, hắn bái lão giả làm thầy, ba năm qua, hắn đã học được lão giả truyền thụ cho một thân võ công và y thuật hơn người.

Hắn lúc nào cũng mong chờ một ngày người phụ nữ vong ân phụ nghĩa kia phải trả một cái giá thật đắt.

"Tiểu tử, con cho rằng lão tử đổi thận heo cho con thật đấy à? Đây là thận Kỳ Lân, thận này còn mạnh gấp trăm lần so với thận ban đầu của con.”

"Nhưng mà làm ra chuyện mổ bụng cướp thận của người khác, thật khiến trời đất phẫn nộ, sư phụ ủng hộ con đi báo thù, nhớ kỹ, lúc lấy lại thận từ cô ta không được dùng thuốc tê.”

"Tấm thẻ đen này con cầm lấy, đây là thẻ không có hạn mức, tùy con quẹt, còn có túi bách bảo này không phải con vẫn muốn biết bên trong có gì sao?"

“Đây là Thiên Sứ Lệnh, có được nó, con có thể triệu tập ba ngàn mỹ nữ Thiên Sứ cận vệ ở dưới trướng của Thiên Sứ Vương Da Toa! Thực lực mỗi người siêu tuyệt khó ai có thể sánh được.”

“Sát Thần giới chỉ là do Long nữ hoàng đích thân ban tặng, có quyền tiền trảm hậu tấu!”

“Còn cửu chuyển kim châm, có thể khiến người sống trở thành bộ sương trắng hoặc cứu một người từ quỷ môn quan trở về.”

……

“Những thứ này, hôm nay vi sư đều tặng cho con!”

"Nhớ kỹ, con là đồ đệ của Sát Đế, sau khi xuống núi nêu ai không phục liền giết người đó, muốn lấy thận ai liền lấy của người đó, ngàn vạn lần không được bôi nhọ thanh danh của sư phụ!"

"Còn có, trên người tiểu tử con thân mang thận Kỳ Lân, trong cơ thể chảy Kỳ Lân huyết, nếu nhịn không được thì đi tìm mấy vị sư tỷ xinh đẹp kia, bọn họ người nào cũng là đại mỹ nhân!"

Lúc Diệp Thần xuống núi, sư phụ đều đem bảo bối của mình giao cho hắn, cũng dặn dò, sau khi xuống núi nhất định phải duy ngã độc tôn, nếu như trời có trời sập xuống cũng có sư phụ chống đỡ.

"Sư phụ, đại ân đại đức của người ngày sau con nhất định báo đáp gấp bội!" Diệp Thần nói xong dập đầu với lão giả mấy cái sau đo mới xoay người rời đi.

Ba năm trước nếu không phải sư phụ cứu hắn, hắn đã sớm bị chó hoang gặm, nhưng Thẩm Ngạo Tuyết lại ăn sung mặc sướng trở thành nữ thần tổng tài trị giá hàng triệu dola!

Hắn hận!

" Nữ thần Ngạo Tuyết không chỉ lớn lên xinh đẹp, có bản lĩnh, tâm địa còn thiện lương, nghe nói còn vì chồng trước chết trẻ mà thủ hiếu ba năm, thật là có tình có nghĩa!”

"Hiện tại kỳ hạn ba năm đã hết, nữ thần Ngạo Tuyết muốn kết hôn, đáng tiếc chú rể không phải là tôi!"

"Nếu có thể cưới được người phụ nữ như vậy, sống ít đi năm mươi năm tôi cũng nguyện ý!"

“……”

Lúc này, dưới biển quảng cáo đứng không ít người, bọn họ bình luận người con gái trên màn hình lớn kia.

Nghe xung quanh truyền đến tiếng ca ngợi, nỗi hận trong lòng Diệp Thần lại trỗi dậy, hừ lạnh nói: "Cô ta mà cũng xứng là nữ thần tổng tài? Loại phụ nữ rắn rết như cô ta cũng xứng sao?”

"Tiểu tử này là ai mà dám mắng nữ thần Ngạo Tuyết, cô ấy là nhà từ thiện, hàng năm quyên tiền cho người nghèo lên đến trăm triệu đấy!"

“Đúng vậy, nếu còn dám chửi bới Thẩm tổng, có tin tôi liều mạng với cậu hay không!”

“……”

Đám người chung quanh nhất thời lòng đầy căm phẫn nói.

Đúng lúc này, một cô gái toàn thân dơ bẩn nhưng mặt mũi thanh tú từ trong đám đông vọt ra, sau đó trốn sau lưng Diệp Thần.

"Anh gì ơi cứu tôi, tôi bị bọn họ bắt cóc!" người phụ nữ cầm lấy cánh tay Diệp Thần, vẻ mặt khẩn cầu nhìn Diệp Thần nói.

“Lâm tổng, cô cảm thấy hắn có thể cứu được cô sao?" Một giọng nói đắc ý vang lên về phía hai người bọn họ.

Xoạt xoạt xoạt!

Sau một khắc, từ trong đám người lao ra hai mươi mấy người, đem hai người vây lại.

"Tôi nói rồi, các người muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho các người!" Đôi mắt đẹp Lâm Nhược Hi mang theo vẻ hoảng sợ nói.

"Lâm tổng, chúng tôi biết cô có tiền nhưng chúng tôi ở trên gian hồ chú ý nhất chính lời nói, cô an tâm lên đường đi!"

"Anh đẹp trai, tôi là tổng tài Lâm Nhược Hi của Lâm thị, chỉ cần anh cứu tôi, nhất định tôi sẽ hậu tạ!" Lâm Nhược Hi cắn chặt môi, lúc này Diệp Thần là cộng rơm cứu mạng duy nhất của cô.

Nhưng mà nghe xong lời nói Lâm Nhược Hi, Diệp Thần cũng không nhìn cô ta một cái, trực tiếp rời đi.

Nhìn thấy Diệp Thần rời đi như vậy, trên mặt Lâm Nhược Hi hiện lên sự tuyệt vọng, cũng đúng, đối phương có nhiều người như vậy, chỉ cần là người bình thường đều không muốn vướn vào đống nước bẩn này.

“Tiểu tử, tao cho mày đi rồi sao? "Lúc này, người đàn ông cầm đầu ngăn cản đường đi của Diệp Thần.

“Cút ngay! "Diệp Thần mặt không chút thay đổi nói.

"Tiểu tử, mày nhục mạ nữ thần Ngạo Tuyết của tao vốn là nên chết, bây giờ còn biết bí mật của bọn tao thì càng không thể để cho mày rời đi!"

Bốp!

Nhưng mà, người đàn ông lời vừa mới nói xong, thân thể của ông ta liền là bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất.

"Các huynh đệ, cùng tiến lên, giết chết hắn cho tao!" người đàn ông phun ra một ngụm máu tươi quát với các tiểu đệ của mình.

Sau một khắc, hai mươi mấy người, tất cả đều móc ra vũ khí, hướng Diệp Thần vọt tới.

Hiển nhiên những người này đều là những tên du côn không biết đã giết bao nhiêu mạng người, chỉ cần một lời không hợp liền giết người ta.

Nhưng vào lúc này Diệp Thần nâng lên một cước đá vào ngực một tên đang đứng gần hắn nhất, người nọ lấp tức văng ra xa ngã xuống đất, máu tươi trong miệng òn ọt chảy ra ngoài.

Bị bay ra ngoài hơn mười thước, mới nặng nề nện trên mặt đất kông biết tên này còn sống được đến ngày mai hay không.

Thình thịch Thình thịch!

Chỉ vài giây đồng hồ, hai mươi mấy người, tất cả đều ngã xuống trong vũng máu!

Thấy một màn như vậy, Lâm Nhược Hi hoàn toàn sợ ngây người.

“Đây là người sao? Diễn phim cũng không dám khoa trương như vậy.”

Biết mình gặp được cao nhân, cô đang chuẩn bị cảm ơn Diệp Thần nhưng Diệp Thần đã rời đi.

Lâm Nhược Hi vội vàng đuổi theo.

"Anh cứu tôi, tôi có thể thỏa mãn anh một điều kiện!" Lâm Nhược Hi nói với Diệp Thần.

“Không cần!" Diệp Thần lạnh lùng nói.

“Không được, Lâm Nhược Hi tôi nói giữ lời!”

“Còn đi theo tôi, tôi sẽ giết cô." Ánh mắt Diệp Thần trầm xuống.

Lâm Nhược Hi bị dọa nhảy dựng lên không dám tiến về phía trước nữa, cô nhìn ra được đối phương là đang nghiêm túc, không phải nói đùa với cô.

Lâm Nhược Hi nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

Lâm Nhược Hi tuy rằng đang gặp xui xẻo, nhưng dù sao cô cũng là Lâm thị tổng tài, hơn nữa nhan sắc cũng là đỉnh cao không phải chó gà chạy ngoài đồng.

Lại bị coi thường như thế.

Nhưng cô không dám bám theo sau.

Sợ thật sự tên đó nổi cơn lên rồi giết cô dấu xác thì phải làm sao..

Nhất định là dáng vẻ hiện tại của cô quá chật vật.

Chờ chị đây tắm rửa thay quần áo xem có mê chết anh không!

Lâm Nhược Hi tự nói một câu, sau đó nhanh chóng lên xe rời đi.

Còn Diệp Thần thì đi về hướng khách sạn Đế Hào.

Món nợ ba năm trước đã đến lúc nên tính rồi.

Bạn đang đọc Vô Địch Đệ Tử Xuống Núi của Quân Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy17005193
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.