Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại náo hôn lễ

Phiên bản Dịch · 1630 chữ

Khách sạn Đế Hào, chính là khách sạn cao cấp nhất Giang Đô, lúc này đã sớm chật kín khách mời.

Đơn giản bởi vì hôm nay là ngày Thẩm Ngạo Tuyết cử hành hôn lễ ở đây.

Thẩm Ngạo Tuyết mặc áo cưới màu trắng, phối hợp với nhan sắc tuyệt mỹ cùng dáng người nóng bỏng, làm cho tất cả mọi người ở đây đều không rời mắt nhìn.

Nhất là cánh đàn ông, càng hận bản thân không phải là chú rể.

Nhưng mà đàn ông có thể trở thành chồng của Thẩm Ngạo Tuyết, hiển nhiên cũng không phải hạng người đầu đường xó chợ.

Chú rể tên là Từ Thiên Thành, là Từ gia công tử, thực lực của Từ gia so với Thẩm gia đều mạnh hơn mấy lần.

Tuy rằng Thẩm Ngạo Tuyết đã kết hôn, nhưng dáng vẻ của cô thật sự quá xinh đẹp, hơn nữa Thẩm Ngạo Tuyết cam đoan cô tuyệt đối chưa từng để cho Diệp Thần chạm qua.

Bởi vậy Từ Thiên Thành mới nguyện ý cưới cô ta.

“Lễ Thành, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu rồi." Giọng người dẫn chương trình vang lên.

Từ Thiên Thành lập tức hôn lên mỹ nhân tuyệt sắc trước mắt này.

Thẩm Ngạo Tuyết cũng phối hợp nhắm hai mắt lại, trên mặt lộ rõ sự hạnh phúc.

"Thẩm Ngạo Tuyết, cô căn bản không xứng làm nữ thần, cô chỉ là đồ tiểu nhân dối trá mà thôi! Tiểu Thần hiến một cái thận cho cô, cứu mạng của cô, cô lại lấy oán trả ơn, hại chết hắn!"

Đúng lúc Thẩm Ngạo Tuyết đang chìm đắm trong hạnh phúc thì một thanh âm vang lên.

Nói chuyện là một cô gái hai mắt bị mù, cô chống gậy, trên mặt mang theo vẻ mặt phẫn nộ.

Chà chà.

Lời của người phụ nữ vừa ra khỏi miệng, ánh mắt mọi người đều nhìn qua.

Nhìn thấy người phụ nữ, trên mặt Thẩm Ngạo Tuyết lập tức hiện lên vẻ thù địch.

“Người mù chết tiệt kia, cô đang nói hươu nói vượn cái gì!" Cha Thẩm Ngạo Tuyết là Thẩm Vạn Quốc tức giận mắng.

"Nếu mọi người không tin, có thể kiểm tra trong thân thể của cô ta có phải có hai quả thận hay không, Tiểu Thần không phải mất tích, mà là bị cô ta giết!"

Tất cả mọi người xôn xao.

Phải biết rằng Thẩm Ngạo Tuyết vì chồng trước thủ hiếu ba năm, ba năm sau mới lập gia đình, ở trong mắt mọi người cô là người phụ nữ trọng tình cảm.

Nhưng bây giờ lại có người nói Thẩm Ngạo Tuyết vì một quả thận khác của Diệp Thần mà giết hắn.

"Ninh Hinh, nếu cô còn nói bậy có tin tôi cho người rút đầu lưỡi cô hay không!"

"Tôi đương nhiên tin, ba năm trước cô cho người tôi làm mù mắt tôi thìcó gì mà Thẩm đại tiểu thư không dám làm đâu, Thẩm Ngạo Tuyết, hôm nay tôi dám đến thì không có ý định còn sống rời đi, tôi nhất định phải làm cho tất cả mọi người biết, bộ mặt thật của cô ghê tởm đến mức nào!"

Đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ tên Ninh Hinh, là đồng nghiệp của Diệp Thần ở tập đoàn Ngạo Tuyết.

Một lần Ninh Hinh tan tầm về nhà, bị côn đồ bắt nạt, là Diệp Thần liều chết cứu cô.

Ngày đó, Diệp Thần bị đánh cả người đầy máu, nhưng hắn vẫn bảo vệ Ninh Hinh ở phía sau, cuối cùng bọn côn đồ đánh mệt rồi mới rời đi.

Từ đó về sau, quan hệ của hai người than thiết hơn một chút, nhất là trái tim thiếu nữ của Ninh Hinh đối với Diệp Thần không phải như một người bạn đơn thuần.

Chẳng qua khi đó trong mắt Diệp Thần chỉ có một mình Thẩm Ngạo Tuyết.

Dù sao đi nữa Thẩm Ngạo Tuyết cũng là là tổng giám độc của tập đoàn Ngạo Tuyết, là nữ thần trong lòng tất cả đàn ông.

Sau đó, Diệp Thần lại đem thận của mình hiến cho Thẩm Ngạo Tuyết, còn ở rể Thẩm gia, Ninh Hinh chỉ có thể đem phần tình cảm này chôn thật sâu ở trong lòng.

Ba năm trước, trước khi Diệp Thần bị hại đã dung sức lực cuối cùng gửi cho Ninh Hinh một tin nhắn, nội dung tin nhắn chỉ có ba chữ "Thẩm Ngạo Tuyết!"

Ninh Hinh nhận được tin nhắn của Diệp Thần, không hiểu đầu đuôi ra sao liền gọi lại nhưng điện thoại đã tắt máy.

Không bao lâu sau liền nhận được tin tức, Diệp Thần cùng Thẩm Ngạo Tuyết đi leo núi đã trượt chân rơi xuống vách núi ngay cả thi thể cũng không tìm được.

Lúc này Ninh Hinh nhớ tới tin nhắn mà Diệp Thần gởi cho chô, chẳng lẽ, Diệp Thần không phải trượt chân ngã xuống vách núi mà là do Thẩm Ngạo Tuyết hại chết?

Đúng rồi, tuy rằng Diệp Thần tặng một quả thận cho Thẩm Ngạo Tuyết, nhưng một quả thận chỉ có thể làm cho Thẩm Ngạo Tuyết còn sống, chỉ có lấy được hai quả thận thì mới có thể sinh hoạt giống như người bình thường được.

Thẩm Ngạo Tuyết, nhất định là nhìn trúng quả thận còn lại của Diệp Thần!

Ninh Hinh rất nhanh liền đoán được chân tướng sự việc.

Nhưng cô cũng chỉ là một nhân viên bình thường của tập đoàn Ngạo Tuyết, cho dù cô nói ra cũng sẽ không có người tin.

Vì thế cô bắt đầu lặng lẽ điều tra.

Thậm chí, đi trộm báo cáo kiểm tra sức khỏe của Thẩm Ngạo Tuyết.

Lúc cô trộm được báo cáo kiểm tra sức khỏe, đáng tiếc, cô vừa mới cầm trong tay còn chưa kịp xem, đã bị Thẩm Ngạo Tuyết bắt ngay tại chỗ.

Thẩm Ngạo Tuyết trực tiếp cho người làm mù mắt cô.

Mắt bị mù, công việc cũng mất, cô không thể giải oan cho người đàn ông đã cứu cô, người đàn ông cô lặng lẽ yêu.

Hôm nay, Thẩm Ngạo Tuyết kết hôn, hơn nữa còn được ca ngợi là người phụ nữ có tình có nghĩa.

Ninh Hinh trong lòng uất hận, cô biết không thể nào báo được thù nhưng cho dù không thể báo thù, cô cũng muốn ở ngày quan trọng nhất của Thẩm Ngạo Tuyết, làm cho cô ta mất mặt.

Vì thế cô từ trong nhà lén chạy ra, nhờ cho một người qua đường hảo tâm đưa cô tới hôn lễ của Thẩm Ngạo Tuyết.

"Ngạo Tuyết, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?" Từ Thiên Thành đương nhiên không tin lời Ninh Hinh nói, nhưng anh ta vẫn mở miệng hỏi.

Dù sao, anh ta lập tức sẽ cưới Thẩm Ngạo Tuyết vào nhà cho nên cũng không muốn cưới một người phụ nữ tàn nhẫn.

"Thiên Thành, anh không nên nghe cô ta nói hươu nói vượn, người phụ nữ này thích Diệp Thần nhưng Diệp Thần lại cưới em, bởi vậy cô ta mới ghi hận trong lòng hôm nay tới đây cố ý bôi nhọ em!"

Thẩm Ngạo Tuyết nói xong, liền nháy mắt với vệ sĩ của mình.

Vệ sĩ lúc này đi tới bắt Ninh Hinh lại.

"Ha ha, Từ Thiên Thành, cô ta là người phụ nữ rắn rết, anh cưới ta về buổi tối lúc ngủ cần phải cẩn thận một chút, nói không chừng ngày hôm sau ngay cả thận cũng không còn!"

Hai mắt Thẩm Ngạo Tuyết bốc lửa nhìn Ninh Hinh, thân thể mềm mại của cô ta tức đến run rẩy.

Sớm biết người phụ nữ này sẽ tới hôn lễ của cô ta náo loạn, ba năm trước cô ta nên giết chết mới phải!

Nhưng cũng không muộn.

“Thẩm tổng, xử trí cô ta thế nào?" Vệ sĩ nhìn về phía Thẩm Ngạo Tuyết.

Tuy rằng lúc này Thẩm Ngạo Tuyết hận không thể đem Ninh Hinh vằm thành trăm mảnh, nhưng cô lại không nói gì, dù sao hình tượng mấy năm nay cô ta thiết lập là thiện lương , hiền lành nhân từ hay giúp đỡ người khác.

"Người phụ nữ này dám nói xấu Ngạo Tuyết của chúng ta, phải đem đầu lưỡi của cô ta nhổ ra, xem cô ta còn dám nói lung tung nữa không!" Thẩm Vạn Quốc lên tiếng đứng ra xả giận.

Ông ta biết, lúc này ông ta cần phải đóng vai phản diện.

Vệ sĩ lập tức nắm lấy cằm Ninh Hinh, để cho miệng của cô không động đậy được nữa.

Sau đó, liền muốn đem lưỡi của cô nhổ ra!

Đây chính là Thẩm gia.

Ác độc, vô tình!

"Tiện nhân, dám phá hỏng chuyện tốt của tôi, lập tức tìm mấy tên ăn mày luân phiên hiếp cô ta!" vẻ mặt Thẩm Ngạo Tuyết xinh đẹp mang theo sự tàn nhẫn..

Ngay cả chồng cô cũng dám giết, huống chi là một người mù?

“Tiểu Thần, chị xuống gặp em đây....." Ninh Hinh nhắm mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh cô đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Cô biết hôm nay mình chết chắc rồi, nhưng cô sống ba năm này cũng là sống không bằng chết.

Nếu không, cô cũng sẽ không đến hôn lễ của Thẩm Ngạo Tuyết.

Có lẽ chết đi có thể gặp lại Diệp Thần.

“Các người muốn chết!!!”

Nhưng mà, đúng lúc này một thanh âm phẫn nộ cực điểm vang vọng toàn bộ khách sạn.

Bạn đang đọc Vô Địch Đệ Tử Xuống Núi của Quân Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy17005193
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.