Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơ thể mới - Sự kiện kinh hoàng

Tiểu thuyết gốc · 3742 chữ

Tô Thần nằm trên giường vận chuyển chân khí theo phương pháp trị thương của Ngũ Hành Thần Công liên tục trong 4 giờ đồng hồ. Đến buổi trưa, thương thế của hắn đã khôi phục được một chút.

"Tô tiên sinh, có người nhà đến thăm anh"

Nữ y tá bước vào phòng, theo sau là một người đàn ông mặc vest khoảng 30 tuổi.

Tô Thần vẫn chưa thể ngồi dậy, hắn nhìn người đàn ông kia khẽ gật đầu.

Sau khi nhân viên y tá đi ra ngoài, người đàn ông quỳ một chân xuống hành lễ:

"Thuộc hạ Ngô Ưng, bái kiến Chiến Thần đại nhân"

"Không cần đa lễ"

"Đa tạ đại nhân"

Đợi người đàn ông đứng dậy, Tô Thần chậm rãi nói:

"Chuyện đêm qua rất cổ quái. Có thứ gì đó đã khiến ta bị thương đến mức hôn mê suốt mười mấy tiếng. Lực lượng như vậy ít nhất cũng phải đạt tới Địa Cấp trung kỳ. Tối nay ngươi hãy quay lại hộp đêm Tulip Đen điều tra cho ta"

"Tuân lệnh đại nhân"

----------

8h tối Ngô Ưng lái xe đi đến hộp đêm Tulip Đen.

Hắn vừa lái xe vừa ngẫm nghĩ.

Kẻ nào lại có thể đả thương được Chiến Thần đại nhân?

Lâu nay vẫn nghe danh Hoa Hạ ngọa hổ tàng long, kim ốc tàng kiều.

Đối với một kẻ từ nhỏ đã sống ở nước ngoài như hắn, vốn cũng không mấy tin tưởng.

Lần này trở về nước theo Chiến Thần đại nhân, hắn có cơ hội để chứng thực.

Chiến Thần đại nhân bị đả thương. Như vậy xem ra...

Ngô Ưng giẫm chân phanh, chiếc xe giảm dần tốc độ rồi dừng hẳn lại.

"Mẹ kiếp, buổi tối mà vẫn còn tắc đường sao chứ? Khu vực này cũng đâu phải trung tâm đếch đâu" Người đàn ông trong chiếc xe phía trước thò đầu ra ngoài bực tức nhổ một bãi nước miếng.

Ngô Ưng đánh mắt xem xét tình hình.

Tắc cả một đoạn dài như thế này, không bằng xuống chạy bộ còn nhanh hơn.

"Phía trước xảy ra chuyện gì thế?" Một người phụ nữ trên chiếc xe khác bước ra khỏi xe, khó chịu hỏi.

"Ai mà biết" chủ nhân chiếc xe bên cạnh đáp.

"Đi lên xem thử xem." Một người khác nói.

"Sao mấy xe kia không di chuyển? Chết máy đồng loạt à"

Lúc này đã có rất nhiều người lục tục ra khỏi xe. Tình hình này xem ra còn tắc lâu, không bằng ra ngoài hóng mát.

Ngô Ưng xem đồng hồ, đã là hơn 8h30. Từ chỗ này đến hộp đêm Tulip Đen còn khoảng 5, 6 km, với tu vi Huyền cấp trung kỳ, nếu hắn thi triển bộ pháp mà chạy thì cũng chỉ mất vài phút. Vốn hắn đi xe để tránh bị lộ, nhưng bây giờ xem ra cũng không còn cách nào khác.

"Đằng trước là khu vực nào vậy?"

"Anh là người ở nơi khác đến hả. Phía trước là khu biệt thự Đông Giang, nơi ở của những những người giàu có nhất thành phố này đấy"

Hai người nào đó đang nói chuyện.

"Vcc. Cái đéo gì thế kia?"

Đột nhiên, có giọng một ai đó hét lên.

Ầm! Ầm! Ầm!....

"ĐM!!!"

"OMG!!!"

"Clgt???"

"Động đất à???"

Mặt đất bỗng nhiên chấn động dữ dội. Mọi thứ đều chao đảo.

Đồng thời, một trận cuồng phong cũng nổi lên, trong không gian đột nhiên xuất hiện lốc xoáy vòi rồng bạo loạn, gió bụi mù mịt, đất cát lá cây rác rưởi bay tứ tung, khiến tầm nhìn bị che khuất.

Có giọng ai đó hô hào kêu tất cả mọi người nằm xuống.

Ngô Ưng không cần nằm, vì hắn là một cao thủ Huyền cấp.

Với thị lực Huyền cấp, trong gió bụi hắn vẫn có thể nhìn được.

Lúc này, cảnh tượng trước mắt còn khiến hắn kinh hãi hơn nhiều so với vòi rồng và trận động đất.

Chỉ thấy ở nơi xa xa phía trước, trên bầu trời xuất hiện một cái lồng khí khổng lồ đỏ lòm. Mà gió lốc hình như lấy cái lồng đó làm trung tâm.

Xung quanh nó liên tục tỏa ra những luồng ánh sáng vặn vẹo điên cuồng quái dị.

Ở trung tâm có một dòng chảy ánh sáng ngoằn ngoèo hình xoắn ốc bắn lên trời theo đường vòng cung.

Ánh sáng quá mạnh mẽ, khiến Ngô Ưng phải nhắm mắt lại, nếu không đồng tử sẽ bị hủy hoại.

Trước khi nhắm mắt, hắn dường như nhìn thấy trong dòng chảy xoắn ốc đó có những chấm đen lờ mờ li ti.

Rõ ràng, đêm nay là một đêm mà cả đời hắn sẽ không quên.

Cái gì mà ngọa hổ tàng long.

Hoa Hạ quá khủng khiếp so với những gì hắn tưởng tượng.

Sau đó, mãi đến gần 10h Ngô Ưng mới tới được hộp đêm Tulip Đen.

Bởi vì "sự kiện kinh hoàng" này kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.

Sau khi các hiện tượng kì dị biến mất, mọi thứ trở lại bình thường. Đường phố là một mảnh hỗn loạn và nhốn nháo.

Ngô Ưng phải chật vật lắm mới thoát ra được khu vực đó.

Cuối cùng, hắn ở Tulip Đen nguyên một đêm để điều tra.

Sáng hôm sau, đầu mối duy nhất hắn thu thập được là một chiếc điện thoại nát bét được vất chung với đống gạch đá vỡ cạnh nơi đổ rác của hộp đêm.

Tô Thần xác nhận rằng cái điện thoại này không phải của hắn.

Ngô Ưng cố gắng moi được cái sim trong điện thoại ra. Đáng tiếc cái sim này còn nát hơn. Căn bản không thể tra ra được chủ nhân của nó.

Vì thế cái đầu mối duy nhất này xem như xong con bê!

----------

"Nói đi, rốt cục chúng mày muốn gì? Tao hình như không quen chúng mày?"

Dương Phàm lơ đễnh nhìn mấy tên cao to trước mặt, ngông nghênh hỏi.

Một tên đứng phía sau chửi ầm lên:

"Đm. Thằng chó này láo quá. A Ngưu, để tao tẩn chết con mẹ nó!"

"Đúng đấy. Trước hết cứ oánh chết moẹ nó đi!"

"Đúng. Đập chết bà nó!"

Mấy tên khác nhao nhao hưởng ứng.

Tên phía trước khoát tay nói:

"Gượm đã. Để tao nói với nó vài câu."

Nói xong, hắn nhìn Dương Phàm cười khẩy:

"Thằng ranh, mày tên Dương Phàm đúng không?"

"Đúng, thì sao?"

"Nghe nói mày mới chuyển lớp?"

"Có vấn đề gì không?"

"Lý do mày chuyển lớp là gì?"

"Liên quan gì đến chúng mày?"

"Tốt. Mày muốn biết liên quan gì đúng không? Tao nói cho mày biết, khôn hồn thì tránh xa chị dâu bọn tao ra, rõ chưa?"

"Chị dâu chúng mày? Chị dâu chúng mày là ai?"

"Mày không cần giả vờ. Bọn tao đã theo dõi mày cả tuần nay rồi. Chị dâu chúng tao chính là Đỗ Tiểu Hồng, rõ chưa?"

"Nực cười, Tiểu Hồng tại sao lại là chị dâu chúng mày?"

"Mày khá đấy. Tao không biết mày dựa vào đâu mà huênh hoang, nhưng tao cảnh cáo mày, chị dâu là người của lão đại bọn tao, không muốn chết thì cút xa ra một chút. Lão đại tao không phải người như mày có thể chọc nổi đâu."

"Vậy sao? Tao sợ quá. Lão đại mày là ai vậy?"

"Hừ. Lão đại tao tên Hồ Bưu. Thế nào, sợ hết hồn rồi?"

"Ồ? Hồ Bưu? Chưa từng nghe qua."

Dương Phàm thực ra sớm đã đoán được bọn này là tay chân của Hồ Bưu, một trong những con ruồi nổi bật xung quanh Đỗ Tiểu Hồng.

Kiếp trước Dương Phàm không chú ý nhiều đến Hồ Bưu, vì hắn tập trung hận thù vào con ruồi lớn nhất - Chu Cường. Nhưng cũng không có nghĩa là hắn không có ấn tượng gì.

Dù sao, đã là tình địch, không ai có thể hoàn toàn quên.

Chỉ là Dương Phàm sao có thể cúi đầu trước mấy con ruồi này được. Nếu không khinh bỉ một phen, hắn thật thấy có lỗi với chính mình.

Hắn gằn giọng nói:

"Tao không cần biết Hồ Bưu là thằng rác rưởi nào, hay tao có thể chọc vào nó hay không, nhưng muốn tao tránh xa Tiểu Hồng à? Hắn là cái thá gì. Vậy tao cũng nói cho chúng mày biết, Tiểu Hồng là của tao, về bảo nó không muốn chết thì từ nay đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa"

"Đm thằng này láo, dám vũ nhục lão đại. Các anh em, đánh chết cm nó!"

"Hừ. Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Dương Phàm, đừng trách bọn tao độc ác. Hôm nay mày không chết thì cũng tàn phế!"

----------

Bành!

Hồ Bưu giận dữ vỗ một cái, khiến mặt chiếc bàn gỗ bị nứt ra.

A Ngưu, A Miêu, A Cẩu, A Trư, bốn tên tiểu đệ của hắn run rẩy quỳ trên sàn. Tên nào tên đấy mặt mũi bầm tím sưng húp như đầu heo, đến bố mẹ cũng nhận không ra.

Bốn tên tiểu đệ nhìn vết nứt trên mặt bàn mà líu cả lưỡi.

Lão đại thật kinh khủng. Không hổ danh là cao thủ đai đen Taekwondo, hội trưởng hiệp hội Taekwondo đại học Tùng Giang.

"Hừ. Không ngờ tên tiểu tử này che giấu sâu như vậy. Chúng ta đúng là đã sơ xuất rồi."

Hồ Bưu trầm giọng nói.

"Lão đại, tiểu tử này đúng là rất trâu bò. Bốn người chúng ta liên thủ mà hoàn toàn bị hắn chèn ép, không hề có cơ hội hoàn thủ." A Ngưu nói.

"Xác thực cũng có vài phần bản lĩnh. Xem ra ta đã quá khinh thường hắn."

"Lão đại, vậy kế tiếp phải làm thế nào?"

"Không lo. Hắn có thể đánh bại các ngươi coi như không tệ, bất quá cũng chỉ là con nghé con mà thôi. Ta một tay cũng có thể bóp chết hắn."

"Đúng vậy. Nếu lão đại xuất thủ, trâu bò cũng phải cưa sừng đi làm nghé con."

Các tiểu đệ vội vàng vỗ mông ngựa.

Kỳ thực Hồ Bưu tự tin như vậy cũng không phải đơn thuần dựa vào đai đen Taekwondo của hắn.

Không ai biết hơn nửa năm trước hắn may mắn có cơ hội giúp đỡ một vị đại thiếu gia đến từ kinh thành, nên được đại thiếu gia đó cho một quyển công pháp Cổ Võ.

Cổ Võ thì Hồ Bưu cũng từng nghe nói qua, nhưng gia đình hắn chỉ là một cái gia đình bình thường, chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc.

Vì thế khi được thiếu gia kia cho cuốn công pháp, hắn mừng hơn nhặt được vàng.

Từ lúc đó tới giờ, hắn ra sức tu luyện, đến nay thực lực đã đại tăng.

Hắn nhận ra Cổ Võ thật đúng như lời đồn, không phải những thứ võ thuật thông thường có thể so sánh được.

Mà gia đình Dương Phàm thì hắn đã điều tra qua, ba mẹ đều làm công nhân, chẳng qua là một cái gia đình thường dân nghèo nát mà thôi, lấy đâu ra công pháp Cổ Võ.

Vì thế Hồ Bưu khẳng định, Dương Phàm cho dù có thể đánh đấm, cũng chỉ là võ thuật thông thường. Không thể nào là đối thủ của Hồ Bưu hắn.

"Lão đại, nếu ngươi tự mình xuất thủ, chi bằng làm lớn một phen. Vừa có thể vũ nhục Dương Phàm, lại nhân cơ hội bày tỏ tâm ý với chị dâu."

"Ý ngươi là... Ha hả. Được, rất tốt. Đây, cầm lấy đi, số tiền này một phần cho các ngươi mua thuốc men, phần còn là chi phí chuẩn bị cho ngày mai. Thiếu thì bảo ta."

"Lão đại, sao không triển luôn ngay hôm nay cho nóng?"

"Hôm nay thì không kịp đâu, lát ta sẽ nói cho các ngươi những công việc cụ thể cần chuẩn bị. Việc này phải chọn nơi đông người mới hiệu quả. Mà các ngươi cũng biết mấy hôm nay chiều nào hắn cũng cố ý đứng ở cổng trường để đợi vợ ta, đúng không?"

"Hắc hắc, lão đại anh minh."

---------

Từ sáng đến giờ Vương Trạch chỉ nhốt mình trong phòng.

Hắn vừa mới ăn Tẩy Tủy Đan, cơ thể đang trải qua giai đoạn thay da đổi thịt, xương khớp cùng kinh mạch toàn thân không ngừng biến hóa, từ thân thể phàm nhân dần dần chuyển biến thành thân thể tu chân giả.

Có thể nói khi quá trình biến đổi hoàn tất, hắn sẽ trở thành một tu chân giả không có tu vi, sau đó chỉ cần có công pháp tu luyện, tu vi sẽ lập tức sẽ bạo tăng, nhanh hơn người thường gấp mấy lần.

Ầm!

Quá trình tẩy kinh phạt tủy hoàn tất, Vương Trạch chậm rãi mở mắt.

Hắn cảm thấy được sự thay đổi cực lớn của cơ thể. Một cảm giác nhẹ bẫng và linh hoạt như vừa ném đi tảng đá hàng trăm cân, đồng thời gân cốt toàn thân đầy ắp lực lượng.

Hú lên một tiếng đầy sáng khoái, hắn mặc kệ đang ở tầng 5 cách mặt đất đến 20m nhảy vọt ra khỏi cửa sổ.

Uỳnh!!!

Khi chân hắn chạm đất, cát bụi mù mịt bay lên. Một cái hố sâu nửa mét đã được hình thành.

"Ồ ồ, thật kinh khủng, chuyện gì vừa xảy ra?"

"Dường như là thiếu gia"

"Đúng. Ta vừa rồi thấy thiếu gia nhảy xuống từ cửa sổ."

"Thật khủng khiếp, đó là khinh công sao?"

"Thiếu gia từ khi nào lại biết võ công?"

"Các ngươi xem, làm sao trông thiếu gia giống như vừa ở dưới bùn chui lên vậy?"

Xung quanh vang lên âm thanh xôn xao của những người làm vườn.

Bởi vì cửa sổ phòng Vương Trạch nhìn ra khu vườn rộng lớn trong khuôn viên biệt thự.

Mặc dù những người làm vườn chỉ dám rì rầm bàn tán, nhưng Vương Trạch bây giờ thính lực đã tăng lên gấp mấy chục lần, nên hắn nghe rõ mồn một.

"Ha ha, không có việc gì đâu. Các ngươi tiếp tục làm việc đi, đừng để ý ta."

Vương Trạch biết mình hơi thất thố, vội vàng chạy mất.

"Trời ạ, sao hắn nghe được tiếng chúng ta nói chuyện?"

"Sao hôm nay hắn khách khí như vậy? Bình thường không phải rất khinh thường hạ nhân chúng ta sao?"

"Đó có đúng là thiếu gia hư hỏng của tôi không vậy trời???"

Mặc dù đã chạy đi xa, Vương Trạch vẫn nghe được những tiếng nói vọng theo.

Mẹ nó, đúng là nhân vật phản diện mà!

Khu vườn vô cùng rộng lớn, Vương Trạch không khó để tìm được một nơi vắng vẻ.

Hắn đang rất nóng lòng thử uy lực của thân xác mới.

Xem xét một hồi, Vương Trạch chọn một gốc đại thụ cỡ một người ôm.

Binh!!!!

Quyền vừa xuất ra, gốc đại thụ rung lắc một trận mới dừng lại. Lúc này trên thân cây xuất hiện một cái lỗ hình nắm đấm.

Miệng cái lỗ dần dần bị toác rộng ra, chu vi xung quanh cái lỗ bắt đầu xuất hiện chằng chịt vết rạn nứt.

...Ầm!

Cuối cùng, khi rạn nứt đã đến giới hạn, gốc đại thụ không gánh nổi áp lực nữa, thân cây từ từ ngã xuống.

"Đm. Tuyệt vời! Cơ thể mới bá vkl ha ha!! phải ăn mừng một bữa mới được."

Vương Trạch sung sướng hét lên.

Đúng lúc Vương Trạch đang tận hưởng cảm giác được tái tạo nhân sinh, âm thanh máy móc vang lên:

"Uy, ăn mừng để sau đi. Ta có việc quan trọng cần nói với ngươi ngay bây giờ!"

"Ngươi là ai?"

"Đm, ta là hệ thống đây. Không lẽ sau khi tẩy tủy ngươi bị mất trí nhớ rồi?"

"Vcc. Ngươi vừa chửi thề đúng không?Chuyện gì đã xảy ra với ngươi vậy? Cái cách nói chuyện như robot đâu rồi? "

"Ngươi quên rồi sao? Từ hôm qua ta đã nói chuyện như thế này rồi"

"Hừm. Cũng đúng. Mà tại sao lại vậy?"

"Sao ngươi ngu thế. Nhập gia tùy tục thôi."

"Đm. Ngươi bây giờ đã trở thành một vũ trụ thô lỗ rồi đấy!"

"Ha hả. Do ảnh hưởng của một người nào đó thôi"

"Mẹ. Ta chịu thua ngươi rồi. Nói đi, việc quan trọng gì?"

"À... ừm, việc này, có lẽ nên nói với ngươi ngay từ đầu, ha ha..."

-----------

Ở một nơi nào đó giữa mênh mông vô tận trong tinh không huyền bí.

Có một thiếu nữ tuyệt mỹ đang nhắm mắt dưỡng thần.

Khuôn mặt của nàng như hư vô mờ ảo. Lúc tựa như xa xôi, lúc lại gần như ngay trước mắt.

Đột nhiên thiếu nữ mở mắt ra. Đôi mắt nàng sâu thẳm như ẩn chứa vô vàn tinh tú.

"Hừ, cuối cùng ta đã tìm ra vị trí của ngươi rồi, kẻ dám cướp đi ngôi vị thừa kế Hỗn Độn của ta."

-------

4 giờ chiều. Trước cổng trường đại học Tùng Giang.

Bốn người Tạ Đình Đình, Đường Hân Di, Đỗ Tiểu Hồng và Thẩm Tiểu Mỹ cùng tụ tập lại một góc, dường như đang bàn bạc gì đó.

"Sao rồi Tiểu Hồng?" Tạ Đình Đình hỏi.

"Vẫn tắt nguồn."

Tiểu Hồng dập máy, lắc đầu nói.

"Ai, gọi từ sáng tới giờ cả trăm lần rồi. Hay là nhầm số?" Thầm Tiểu Mỹ thở dài.

Đỗ Tiểu Hồng phủ nhận:

"Không phải đâu. Ta còn lưu tin nhắn của hắn mà."

"Một là hắn đã đổi số. Hai là máy hết pin. Ba là....ta cũng không biết" Thẩm Tiểu Mỹ suy đoán.

"Các ngươi nhất định phải trả tiền cho hắn trong hôm nay sao?" Tiểu Hồng hỏi.

"Cũng không hẳn. Nhưng... càng sớm càng tốt. Không biết hôm nay may mắn sao hắn lại nghỉ học, nhưng nếu ngày mai hắn đi học, ta sợ hắn sẽ làm ầm ĩ lên ở trường, đến lúc đó Hân Di khó tránh khỏi những tin đồn xấu" Tạ Đình Đình đáp.

"Xác thực rất có khả năng này. Tốt nhất là tìm gặp riêng hắn để nói chuyện. Nếu chuyện Hân Di đi làm ở hộp đêm bị lộ ra, lại thêm việc cầm tiền của hắn, vậy thì rất khó xử lý..."

"Ta thật ngu ngốc. Lúc đó không kịp phản ứng cứ thế cầm tiền của hắn. Đã vậy sáng nay còn định mang tiền trả cho hắn ở lớp." Đường Hân Di hối hận.

"Uây, các ngươi cứ ở đây suy đoán lung tung bậy bạ, biết đâu hắn thật sự chẳng có ý đồ gì thì sao?" Thầm Tiểu Mỹ cười nói.

"Không thể nào!!!"

Ba người còn lại đồng thanh hô lên.

"Hihi, ta đùa chút thôi. Các ngươi phản ứng dữ vậy. Ta có ý này, hay là chúng ta mang tiền đưa cho ông chủ hộp đêm kia?"

"Thôi, ta không muốn quay lại nơi đó nữa đâu" Đường Hân Di lắc đầu nói.

"Vô ích thôi. Ông chủ đó nghe chỉ thị của hắn."

Tạ Đình Đình nói.

"Nhưng mà Hân Di, món nợ của ba ngươi tính làm sao? Còn tiền viện phí nữa?" Tiểu Hồng hỏi.

"Yên tâm đi. Ta sẽ cho Hân Di vay. Dù thế nào Hân Di cũng không có lý do gì để nhận tiền của tên kia. Hắn muốn Hân Di bán thân cho hắn sao? Hừ, đừng có mơ!" Tạ Đình Đình tức giận nói.

"Vậy chỉ còn cách đến tận nhà hắn thôi" Tiểu Hồng thở dài nói."

"Uây, hay quá, cho ta đi với, ta chưa từng tới khu biệt thự Đông Giang bao giờ"

Thẩm Tiểu Mỹ hoan hô.

"Tiểu Hồng, ngươi biết địa chỉ cụ thể nhà hắn sao?" Tạ Đình Đình hỏi.

"Ta là lớp trưởng mà, địa chỉ và số điện thoại của các bạn học ta đều biết"

"Vậy ngươi đến nhà hắn bao giờ chưa?"

"Chưa từng". Tiểu Hồng lắc đầu.

"Nghe nói hắn ở một mình"

"Đến nhà hắn,.... các ngươi không sợ sao?" Đường Hân Di lo lắng.

"Có gì mà sợ. Ta sẽ mang theo mấy chục người hộ vệ" Tạ Đình Đình nói.

"Được rồi, ta là lớp trưởng, ta sẽ đi cùng các ngươi" Tiểu Hồng nói.

"Ta cũng đi. Chuyện thú vị như này ta không thể bỏ qua được" Tiểu Mỹ hào hứng.

"Tiểu Hồng, Tiểu Mỹ, cảm... cảm ơn các ngươi" Đường Hân Di xúc động nói.

"Ok. Vậy bây giờ ai về nhà nấy ăn cơm nghỉ ngơi. Tối nay ta đánh xe qua đón các ngươi, 7h chúng ta xuất phát. Đúng rồi, bây giờ các ngươi lên xe của ta cả đi. Tiểu Hồng tiểu Mỹ các ngươi hôm nay không cần đi xe bus nữa, nếu không tối nay sẽ trễ mất."

"Lớp trưởng, bạn vẫn chưa về à. Ồ, cả bạn học Đường và bạn học Thẩm nữa."

Đúng lúc này, một nam sinh có khuôn mặt bình thường không biết từ chỗ nào đi tới, trên mặt nở nụ cười duyên.

Cả bốn cô gái đều không phản ứng gì khi thấy nụ cười ấy.

"Ai thế?" Tạ Đình Đình hỏi Đường Hân Di.

"Không biết nữa" Đường Hân Di lắc đầu.

"Thằng ất ơ nào ấy mà. Thôi kệ nó, đi về thôi. Không tối nay lại trễ mất"

Tiểu Mỹ kéo 3 cô bạn đi, mặc kệ nam sinh cười duyên.

Tiểu Hồng vốn định nói với Tạ Đình Đình: bạn này ở lớp mình, nhưng chưa kịp nói thì bị tiểu Mỹ kéo đi, ngẫm lại thấy cũng không quan trọng, nên cũng không để ý nữa.

Bốn người lên xe. Chiếc xe lập tức rồ ga lao vút đi.

Cổng trường vắng lặng, chỉ còn lại một nam sinh ngây ngốc đứng chôn chân tại chỗ. Nụ cười duyên cũng tắt ngấm từ lúc nào. Đâu đó trong không gian văng vẳng tiếng quạ kêu.

Bạn đang đọc Vô địch phản phái phú nhị đại sáng tác bởi daonamm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daonamm
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.