Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ nhi của ngươi nguy hiểm vậy sao?

Tiểu thuyết gốc · 3243 chữ

Vương Trạch tựa lưng vào thành bể bơi, trên tay cầm một ly Chivas 62, hai mắt lim dim chậm rãi hưởng thụ.

Ở trên bờ ngay phía sau hắn, hai nữ hầu gái đang ra sức xoa bóp vai cho chủ nhân.

Thật sướng!

Vương Trạch thầm cảm thán về loại đãi ngộ dành cho người giàu mà ở kiếp trước hắn chỉ thấy qua trong phim ảnh.

"Uy, ngươi đây là đang làm gì a? Những lời ta vừa nói ngươi có hay không để vào tai?"

Giọng nói bất mãn của hệ thống vang lên. Dĩ nhiên, cũng chỉ có mình Vương Trạch nghe thấy. Hắn dùng ý niệm nói:

"Ta ưa thích sạch sẽ, tắm gội đương nhiên phải kĩ lưỡng một điểm, ngươi yên tĩnh chút khi nào xong ta tiếp ngươi nói chuyện"

"Cmn tạp chất trên người ngươi đã hết rồi ngươi còn ở đây làm cái gì hồ nháo tắm gội, ngươi nghĩ ta mù hay sao?"

"Uây, ngươi không phải tự nhận là toàn năng sao, làm sao gấp gáp như vậy, nữ nhân kia thật sự đáng sợ đến thế sao?"

"Chuyện này ta tuyệt đối không phải nói chơi đâu. Ta bây giờ đang ngày càng suy yếu, vì thế mới phải tìm người kế vị. Sức mạnh của Vĩnh Hằng không kém ta bao nhiêu, ta căn bản không có biện pháp áp chế nó"

"Ngươi nói nàng muốn thôn phệ ngươi, chuyện này là thật?"

"Còn có thể giả được sao. Nó cũng xem như là nữ nhi của ta, ý đồ của nó sao ta có thể không nhận ra?"

"Vậy cũng quá ác tâm đi. Đó là lý do ngươi không truyền vị cho nàng?"

"Đúng vậy. Kế thừa ta chính là kế thừa ý chí và quyền chưởng khống, chứ không phải là chiếm lĩnh sức mạnh của ta. Sức mạnh là thứ mà người kế vị cần phải tự mình đạt được. Bất quá cũng không thể trách Vĩnh Hằng, nó là vũ trụ đầu tiên được phân tách ra từ ta, sở hữu quyền năng chỉ sau ta. Nhân loại các ngươi có câu: năng lực càng cao thì tham vọng càng lớn, chúng ta cũng như vậy."

"Lúc nãy ngươi nói loại chuyện thôn phệ lẫn nhau này giữa các vũ trụ là chuyện rất bình thường. Đó cũng là lý do ngươi không trách nàng?"

"Đúng vậy. Đạo lý cá lớn nuốt cá nhỏ này, ở bất kỳ địa phương nào cũng giống nhau tồn tại."

"Đã là như vậy. Ngươi vì cái gì không để cho nàng thôn phệ ngươi?"

"Mẹ nó não ngươi có phải úng nước hay không. Nếu có người muốn ăn ngươi ngươi nguyện ý để hắn ăn không? Lão tử cũng chưa muốn chết"

"Ha hả. Ta nghĩ ngươi hi sinh vì đại cục a. Ngươi đằng nào cũng đã suy yếu, không bằng để nữ nhi ngươi nuốt xuống, đem sức mạnh của ngươi phát dương quang đại, chưởng khống tốt vô hạn vũ trụ, như vậy không tốt sao?"

"Ngươi thì hiếu cái rắm cái gì. Mấy đứa con của ta muốn nuốt lẫn nhau ta không có ý kiến, dù sao số lượng bọn nó nhiều. Mặt khác bọn nó là phân nhánh, khi thôn phệ cũng không gây ảnh hưởng đại cục. Nhưng ta thì khác, ta là chủ thể, một khi ta bị thôn phệ, trước chưa nói bọn nó có thể tiếp thụ sức mạnh của ta hay không, chủ thể một khi biến mất, vô hạn vũ trụ sẽ bị sụp đổ, đến lúc đó toàn bộ sinh linh đều sẽ diệt vong."

"Ta hiểu rồi. Điều này cũng giống như một quốc gia, không thể một ngày không có vua. Hơn nữa vị vua đó cần có đủ khả năng trị vì đất nước. Nếu hoàng tử vì muốn cướp ngôi mà giết chết nhà vua, lại chưa đủ năng lực, quốc gia đó tất tiêu vong. Cách duy nhất là người kế vị phải tự mình phát triển, đến khi đủ lớn mạnh mới lên thay thế cho vị vua đã già yếu."

"Ngươi hiểu được thì tốt. Trong vô hạn vũ trụ, cũng không phải chỉ có duy nhất Vĩnh Hằng muốn thôn phệ ta. Tuy nhiên, những đứa kia chỉ có dã tâm chứ không có gan làm. Bọn nó đa phần nhỏ yếu hơn Vĩnh Hằng rất nhiều nên không dám ho he. Chỉ có Vĩnh Hằng là ngông cuồng nhất, nó căn bản không tin vô hạn vũ trụ sẽ sụp đổ nếu thôn phệ ta. Nó nghĩ ta chỉ đang lừa gạt. Nhưng ta là chủ thể, những thứ mà ta hiểu rõ không phải bọn nó có thể tưởng tượng được. "

"Hiện giờ nàng ta vẫn đang điên cuồng công kích ngươi?"

"Đúng vậy, nó hiện giờ đã thôn phệ được gần 1/3. Tình hình của ta đang rất nguy hiểm"

"Đm. Thì ra đó là lý do ngươi tùy tiện chọn người thừa kế. Ngươi muốn đùn cục tạ sang cho ta. Bây giờ ta lại phải lo đối phó với con gái ngươi, không cẩn thận còn bị nàng ta cho ợ ra rắm, thế thì còn thừa kế cái mẹ gì"

"Ai, đến lúc này rồi ngươi trách ta cũng vô dụng, không cần nhỏ nhen vậy chứ. Giúp một mạng người hơn xây bảy tòa tháp"

"Người con mẹ ngươi. Chuyện này dù sao ta không quản. Đây là trách nhiệm của ngươi. Thế giới này đủ rắc rối rồi. Thừa kế con mẹ gì nữa. Hết nhiệm vụ lại đến nam chính nữ chính. Giờ lại thêm cái mẹ gì người thừa kế tranh chấp. Loạn hết rồi. Mau mau đổi người thừa kế, lão tử cái gì cũng không cần nữa. Mau đưa lão tử trở về thế giới cũ, sống một đời bình thường còn hơn ở đây trực tiếp ợ ra rắm."

"Hết thảy đã muộn rồi. Ta tuy quyền năng vô song nhưng có những thứ cũng không thể can thiệp, ví dụ như chuyện cải tử hồi sinh. Việc truyền vị này cũng vậy. Ta đã chọn ngươi, lạc ấn truyền thừa đã truyền cho ngươi, không thể thay đổi được nữa. Ngươi bắt buộc phải ở lại thế giới này tiếp thụ truyền thừa."

"Đm. Tóm lại lão tử chuyện gì cũng không làm. Ngươi muốn làm gì mặc ngươi."

"Ngươi đừng gấp. Nghe ta nói, bây giờ ngươi với ta là lên chung một con thuyền, ngươi nếu không muốn bị Vĩnh Hằng giết chết thì phải nghe theo ta. Lại nói ngươi cũng không phải chịu thiệt. Kế vị ta ngươi sẽ đạt được quyền năng vô cùng vô tận, vô pháp tưởng tượng. Ví dụ như ngươi có thể tạo ra một tinh cầu, cũng có thể đem nó diệt đi, thế nào?"

"Lão tử mới không cần làm mấy trò vô ích đó. Được rồi, ta cũng không phải người không hiểu lý lẽ. Ta sẽ chấp nhận hiện thực. Ngươi giải thích lại tình hình một chút đi."

"OK. Ngươi nghe kĩ đây. Bây giờ Vĩnh Hằng đã thôn phệ được gần 1/3, tuy nhiên ngươi cứ yên tâm, với tốc độ hiện tại cho dù ngươi không làm gì thì nó muốn thôn phệ hoàn toàn cũng là rất lâu về sau sự tình, thoải mái thời gian cho ngươi phát triển. Hơn nữa nó cũng không thể tiêu diệt được hành tinh này, vì vị trí nơi này nằm ở trung tâm đầu não của ta, tự nhiên là do ta chưởng khống. Cũng chính là nói, khi nó thôn phệ tới nơi này đồng nghĩa hoàn toàn thôn phệ được ta."

"Vậy ta cần làm gì để đối phó nàng ta?"

"Tuy rằng ý niệm chủ thể của Vĩnh Hằng không thể trực tiếp xâm nhập vào 2/3 tinh vực này, nhưng nó vẫn có thể phân ra các phân thân tiến vào. Với sức mạnh hiện nay của nó, ta cũng không ngăn chặn nổi, chỉ có thể trực tiếp tiêu diệt. Nhưng một khi ta giao chiến, các phân thân này sẽ thừa cơ bám rễ vào để ăn mòn ta, đây là một loại năng lực của Vĩnh Hằng. Vì vậy ta là sẽ không thể ra tay."

"Các phân thân này xâm nhập vào chính là để giết ta, cướp đi lạc ấn truyền thừa?"

"Đúng vậy"

"Lạc ấn truyền thừa ở chỗ nào, sao ta không thấy?"

"Ta đem nó ẩn bên trong ngươi, tự nhiên ngươi không thấy. Bất quá, nếu ngươi muốn xác nhận, bên ngoài cũng có một cái kí hiệu. Ngươi cầm gương tới soi sẽ thấy, chính là ở mông đít bên trái một cái vết bớt"

"Đm. Ngươi thứ biến thái vũ trụ. Bao nhiêu chỗ tại sao lại là chỗ đó, mau xoá cho ta?"

"Nó là kí hiệu lạc ấn, không xoá cũng không di chuyển được. Về phần tại sao ở chỗ đó, cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi"

"Ngẫu nhiên. Con mẹ nó lại là ngẫu nhiên. Xấu chết ta rồi. Ngươi nói về sau lúc ta cùng với bạn gái không phải sẽ bị nàng cười chết ?"

"Uy, ngươi dám chê xấu. Kí hiệu này do ta tỉ mỉ vẽ ra, không coi là đẹp thì cũng không đến nỗi xấu chứ? ngươi không tin nhìn thử một chút"

"Hừ. Để xem....đm, sao lại là hình mặt cười, còn lè lưỡi, hai tròng mắt sao lại một trên một dưới??? Ngươi gọi đây là đẹp? Cái này còn thua cả trình độ trẻ con 3 tuổi. Ngươi cố tình đúng không?"

"Hắc hắc. Ngươi không thấy nó thú vị sao? Yên tâm đi, chắc chắn các cô gái sẽ bị ngươi thu hút"

"Mẹ. Lão tử mà không kiếm được bạn gái lão tử sẽ chơi chết con gái ngươi"

"Ha ha. Ngươi nói Vĩnh Hằng sao? Tốt, nếu ngươi có bản lĩnh đem nó lên giường ta gọi ngươi một tiếng đại ca, thế nào?"

"Đù. Ta cũng không cần một thằng đệ già như ngươi. Lại nói, có điều này ta thắc mắc nãy giờ, vũ trụ cũng có giới tính sao?"

"Đó là đương nhiên. Vạn vật trên thế gian đều tồn tại hai thái cực, quy luật âm dương xưa nay không thể thiếu một, ngươi không cần nghi ngờ. Nói cho ngươi biết, nhân dạng của Vĩnh Hằng rất là xinh đẹp đó"

"Vậy ta đoán nhân dạng của ngươi chắc là một ông già nhăn nheo"

"Hừ. Ta mới không phải. Ta là vũ trụ bản nguyên, cơ bản không có giới tính, cũng không có nhân dạng"

"Mẹ, ngươi không phải vừa nói vạn vật đều có âm dương sao?"

"À thì, có lẽ ta là ngoại lệ"

----------

"Bây giờ chúng ta cần bàn đối sách cho ngươi đối phó với các phân thân của Vĩnh Hằng"

"Được"

Vương Trạch rời bề bơi trở về phòng, tiếp tục cùng hệ thống nói chuyện.

"Thiếu gia, có điện thoại từ phu nhân"

Ngoài cửa truyền đến một thanh âm sang sảng.

Vương Trạch mở cửa ra, trông thấy một trung niên nam tử khoảng 50 tuổi có thân hình cao ráo khỏe mạnh.

"Lý thúc, phiền thúc rồi, điện thoại của ta bị hỏng, chưa kịp mua cái mới."

"Thiếu gia không cần khách khí. Đây cũng nghĩa vụ của ta thôi"

"Đa tạ. Lý thúc vất vả rồi."

Lý thúc trong miệng Vương Trạch chính là Lý Bác Không, cao thủ hộ vệ của Vương gia được an bài từ Yến Kinh tới Tô Châu để bảo vệ cho Vương Trạch.

Theo ký ức của Vương Trạch, hắn từ khi tới Tô Châu thường xuyên ra ngoài ăn chơi đàn đúm, nên kiên quyết bắt Lý Bác Không không được đi theo. Theo Vương Trạch, hắn là thiếu gia Vương gia, một trong ngũ đại gia tộc, sẽ không có ai dám đắc tội hắn.

Sau khi đưa điện thoại, Lý Bác Không liền rời đi. Vương Trạch trực tiếp nghe máy.

"Mụ mụ, ngươi gọi ta?"

"Xú tiểu tử, ngươi làm sao từ hôm qua đến giờ tắt điện thoại. Có biết ta cũng ba ngươi lo lắng thế nào không?"

"Hắc hắc. Tối qua ta đi hộp đêm chơi, không cần thận làm hỏng điện thoại, chưa kịp mua cái mới." Vương Trạch đáp qua loa.

Kì thực không phải hắn làm hỏng điện thoại. Khi hắn thổi bay Tô Thần làm vỡ tường, cái điện thoại để trên bàn bị tường vỡ rơi xuống đè hỏng. Chỉ có điều sao hắn có thể nói ra chi tiết được chứ.

"Ngươi cả ngày chỉ biết ăn với chơi. Từ giờ bớt ra ngoài lêu lổng cho ta. 5 năm trước ngươi đua xe bị tai nạn giờ đã quên rồi sao? Quên rồi thì nhìn lại vết sẹo trên mu bàn tay phải của ngươi đi"

"Mụ mụ. Ta nhớ kĩ. Ngươi không phải gọi cho ta chỉ để nhắc chuyện này chứ?"

"Được rồi. Coi như ngươi thông minh. Hôm nay ta gọi cho ngươi để thông báo cho ngươi biết, tuần sau hôn thê của ngươi sẽ đến Tô Châu, ta nói trước để ngươi chuẩn bị tiếp đón con bé cho cẩn thận."

"Hôn thê? Mụ mụ, ngươi nói giỡn sao? Ta không nghe nhầm chứ?"

"Không nhầm. Sao vậy, hình như ngươi không cao hứng? Không phải ngươi rất thích con bé sao?"

"Ha ha... nào có nào có. Ta chỉ là hơi ngạc nhiên thôi, ta thích nàng như vậy, sao có thể không cao hứng đây"

Mẹ, hôn thê? Cái quỷ gì?

Vương Trạch dùng ý niệm câu thông hệ thống:

"Hệ thống, ngươi biết chuyện gì xảy ra không? Ta từ khi nào có hôn thê? Trong kịch bản đâu có xuất hiện nhân vật này"

" Theo ta đoán, có lẽ do ta trộn lẫn các loại kịch bản khác nhau, nên mới sinh ra biến hóa như vậy"

"Đm. Như vậy không phải là một cốt truyện hoàn toàn mới sao?"

"Cũng không hoàn toàn đâu. Một số tình tiết có thể vẫn giữ nguyên. Hơn nữa, cho dù thay đổi cũng không sao, chỉ cần ngươi mạnh lên thì mọi thứ đều không thành vấn đề"

"Ngươi không biết trước kịch bản mới này sao?"

"Tuy rằng ta vạn sự thần thông, nhưng cái này quả thực không biết"

"Đm rốt cục ngươi có phải vũ trụ bổn nguyên không vậy?"

"Ta có thể truyền tải cho ngươi những kịch bản mà ta đã sử dụng. Số lượng không nhiều lắm, hơn trăm cái mà thôi"

"......."

------------

Nghe xong cuộc gọi của mẫu thân, Vương Trạch đi tìm Lý Bác Không.

"Lý thúc, ta có việc muốn nhờ ngươi"

"Chuyện gì vậy, thiếu gia?"

Lý Bác Không đang luyện quyền, ngừng lại hỏi.

"Ta muốn hỏi một chút, trong biệt thự của chúng ta có tất cả bao nhiêu người làm?"

Lý Bác Không nghĩ một lúc rồi đáp:

"Tất cả 38 người, bao gồm ta, 10 nữ giúp việc, 7 người làm vườn, còn lại là 20 bảo tiêu. Thiếu gia hỏi cái này làm gì?"

"Là như vầy. Sáng nay ta vừa mới luyện xong một bộ công phu, chắc ngươi cũng đã biết?"

"Ra là vậy. Lúc sáng ta vừa vặn ra ngoài có chút việc. Về nhà nghe mấy người trong nhà nói ta cũng không rõ lắm. Đang định xem một chút camera an ninh quay lại video đây. Thực sự là như vậy sao thiếu gia? Vậy thì tốt quá"

Lý Bác Không mừng rỡ nói. Hắn phục vụ cho Vương gia đã hơn 30 năm, là một người hết mực trung thành, biết thiếu gia hư hỏng luyện được võ công, đương nhiên vui vẻ.

"Ngươi có nói cho ba mẹ ta chưa?" Vương Trạch hỏi.

Lý Bác Không ở biệt thự này vừa là tồng quản hộ vệ vừa là quản gia, mọi sự tình trong nhà đều do hắn phụ trách thông báo.

"À, vẫn chưa. Bởi vì ta cũng chưa xác định rõ. Bất quá bây giờ thì rõ rồi. Vậy thiếu gia muốn ta thông báo, hay là ngươi tự mình làm? Phu nhân cùng lão gia chắc chắn sẽ rất vui mừng a"

"Không vội. Ta muốn nói với ngươi không phải là việc này."

"Vậy thiếu gia muốn nói chuyện gì?"

"Là thế này. Bộ võ công này ta đã bí mật tu luyện hơn nửa năm, đến nay mới đạt được chút thành tựu. Ta bây giờ tâm tình cao hứng, cho nên hôm nay đặc biệt ban thưởng cho tất cả người làm trong nhà, mỗi người 10 vạn. Giờ ngươi đi triệu tập tất cả mọi người lại đây đi"

"Được. Thiếu gia đợi ta một lát."

Lý Bác Không tươi cười rời đi. Được thưởng nhiều tiền như vậy ai mà không vui sướng.

10 phút sau, tất cả hạ nhân đã có mặt đông đủ, bao gồm cả một số người ra ngoài có việc cũng vội vã trở về. Mọi người vừa cao hứng vừa ngạc nhiên. Thiếu gia hư hỏng từ khi nào tốt như vậy. Tất nhiên câu đó chỉ nghĩ thầm trong đầu chứ chẳng ai dám lên tiếng thắc mắc.

---------

"Ngươi chắc chắn có tác dụng chứ?"

Vương Trạch trở về phòng, dùng ý niệm hỏi hệ thống.

"Tất nhiên rồi. Việc này ngươi không cần lo lắng. Nhớ kỹ, tối nay ngươi không được ra ngoài, đồng thời dặn những người khác không cho phép bất cứ ai vào biệt thự. Ta cảm nhận được Vĩnh Hằng sắp đến, bây giờ ý thức của ta sẽ tạm thời ly khai khỏi hành tinh này đi ra biên cảnh giới vực chuẩn bị ứng phó. Ta phải xuất toàn lực, không thể lưu lại phân thần ý thức. Nếu ngươi không chú ý để xảy ra sơ xuất ta cũng không giúp được đâu"

"OK. Ta hiểu rõ."

"Thứ ta vừa đưa cho ngươi ngươi đã nhớ kỹ cách thôi động rồi chứ?"

"Ta nhớ rồi"

"Linh lực của ngươi hiện tại chỉ đủ thôi động một lần. Không được sử dụng nó trong lúc ta đi vắng đâu đấy."

"Nếu không đến lúc đó ngươi dùng là được rồi"

"Không được, ta không thể trực tiếp ra mặt. Hơn nữa ngươi đã nhỏ máu nhận chủ rồi, ta cưỡng ép sử dụng nó sẽ bị phá hủy. Ngươi có biết nó quý giá như thế nào không?"

"Được rồi được rồi. Ta hiểu. Nhưng chúng ta nhất định phải bắt lại nàng sao?"

"Hắc hắc. Bắt giữ phân thân của nó so với việc trực tiếp tiêu diệt sẽ có nhiều chỗ tốt. Hơn nữa, đến lúc đó rời đi hành tinh này ngươi cũng mất đi lợi thế, chỉ có thể dựa vào quyền năng tạm thời ta ban cho ngươi.

Để tiêu diệt được Vĩnh Hằng ngươi phải vừa đánh vừa dụ nó vào trong lĩnh vực của hành tinh này, như vậy dây dưa cách thức, còn không bằng trực tiếp xuất ra bao bối a. Con bé ngốc đó còn chưa biết ta sở hữu thứ này đâu."

Bạn đang đọc Vô địch phản phái phú nhị đại sáng tác bởi daonamm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daonamm
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.