Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1636 chữ

Vô Duyên đạo sư tới nhà họ Lữ, thái độ vô cùng khẩn trương khiến cho anh phu xe đuổi theo sau mệt bở hơi tai. Khi gặp bà Lữ, lão cũng chỉ chào hỏi qua loa vài câu rồi trực tiếp theo bà vào trong phòng thăm khám cho ông chủ nhà.

Khi nhìn thấy đạo sư, ông Lữ cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, miệng mấp máy mấy

“Đạo sư, Thế Nam có mắt như mù, không biết được gặp gỡ cao nhân, không nghe lời ông mà thành ra bộ dạng như thế này.”

Vô Duyên đạo sư lắc đầu thở dài.

“Bần đạo biết một số chuyện nhưng không thể can thiệp vào mệnh trời. Bần đạo đã chủ động tới Phương Quan gặp ông, nhưng vẫn là bị chậm một bước.”

Anh Phu xe nói xen vào.

“Ơ, sao lúc lên tỉnh, Con nghe mọi người ở đó nói đạo sư ở trên tỉnh bị đám côn đồ đuổi đánh phải bỏ trốn cơ mà.”

Vô duyên đạo sư khẽ trừng mắt nhìn anh phu xe, lão ho khụ khụ mấy tiếng.

“Bần đạo hành thiện giúp người, đám cường hào ác bá thấy chướng tai gai mắt là chuyện thường thôi. Dù sao thì bần đạo đã ở đây rồi, mọi người cứ an tâm.”

Bà Lữ đứng một bên quan sát Vô Duyên đạo sư, thấy lời nói và hành động của ông có nhiều mâu thuẫn. Bà không hiểu vì sao chồng mình lại cứ khăng khăng đòi gặp người này.

“Đạo sư, chồng của tôi rốt cuộc bị làm sao? Chân tay liệu có thể trở lại bình thường không?”

Vô Duyên đạo sư vuốt râu nhàn nhã đáp.

“Khí tức trên người ông chủ Lữ hỗn loạn, bần đạo sẽ tiến hành châm cứu khai thông chỗ bị tắc nghẽn. Bà chủ đừng quá lo lắng.”

Nói Xong đạo sư lấy đồ nghề ra, bảo bà chủ tiến hành cởi bỏ phần áo ông Lữ, rồi tiết hành châm cứu nửa thân trên. Thủ pháp vô cùng linh hoạt, chứng tỏ là người trong nghề lâu năm. Cánh tay co quắp được Vô Duyên đạo sư nắn lại bình thường. Bà Lữ đã bắt đầu tin vào tay nghề của vị đạo sư này. Cho đến khi cái miệng méo xệch của chồng được chữa khỏi thì bà không còn nghi ngờ gì nữa.

Gương mặt không giấu được sự vui mừng.

“Thần kỳ quá, đạo sư, các thầy thuốc trong làng đều không chữa được cho chồng tôi, vậy mà người chỉ châm cứu một lúc là khỏi rồi.”

Ông Lữ lấy tay xoa xoa cơ hàm một lúc, rồi chắp hai tay cúi đầu về phía đạo sư.

“Cảm ơn đạo sư đã ra tay cứu giúp, ân tình này nhà chúng tôi sẽ không bao giờ quên.”

Vô Duyên đạo sư vội xua tay.

“Ông Chủ Lữ đừng nói chuyện ân tình với bần bần đạo?”

Ông Lữ nhớ lại chuyện cũ thì chột dạ.

“Vâng.. đạo sư nói không ân tình chính là không có ân tình.”

Bà Lữ nghe vậy thì trách chồng.

“Ông bị làm sao thế, hồ đồ rồi phải không? Đạo sư giúp ông lành lặn như vậy sao lại nói là không có ân tình.”

Ông Lữ định lên tiếng giải thích thì Vô Duyên đạo sư đã nói trước.

“Bần Đạo muốn giúp đời nhưng không muốn vướng vào ân oán ở nhân gian, nếu có thể chuyển đổi phần ân tình này sang ngân lượng thì tốt nhất. “Tiền trao cháo múc” sau này đỡ phải nghĩ nhiều. Nhân tiện lần trước bần đạo có trị thương cho ông Lữ, tính cả lần này nữa là 500 lượng.”

Bà Lữ ngơ ngác nhìn chồng, ông Lữ gật đầu lia lịa.

“Đây là cách làm việc của đạo sư, bậc kỳ nhân như thầy có những nguyên tắc, tô với bà không hiểu đâu.”

Bà Lữ xấu hổ nhìn Vô duyên đạo sư.

“Đạo sư quả là người thẳng thắn, Nhưng cho tôi mạo muội hỏi một câu, bệnh của chồng tôi có thật là trị được gốc rễ rồi không?”

Vô Duyên đạo sư nhìn hai ông bà Lữ trầm giọng nói.

“Theo bần đạo thấy, cơ thể ông chủ Lữ không còn gì đáng ngại nữa.”

Bà thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy thì tốt quá, chuyện ân tình tôi sẽ đi thu xếp. Giờ tôi sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị chút đồ, mời đạo sư ở lại dùng bữa ạ.”

Vô Duyên đạo sư khẽ gật đầu, chờ cho bà Lữ đi khuất, mới đem những nghi vấn trong lòng mình hỏi ông Lữ.

“Khi nãy bần đạo nói dối vợ của ông đấy, Ông Lữ có chuyện giấu trong lòng, để lâu nên sinh ra tâm bệnh. Cứ tiếp tục như vậy không có ổn đâu.”

Ông Lữ cười khổ.

“Cơ thể của tôi, tôi biết rõ mình không trụ được lâu nữa. Chỉ là phần tâm bệnh này, tôi quyết đem nó xuống mồ. Nhân quả báo ứng, mình tôi làm, mình tôi chịu. Nhưng tôi sợ nó sẽ liên lụy đến người nhà, vậy nên tôi khẩn cầu đạo sư hãy giúp người nhà tôi…”

Vô Duyên đạo sư xuýt xoa.

“Chà… rốt cuộc có chuyện gì khiến ông khó nói vậy? Ông không nói thì bần đạo khó mà giải quyết triệt để được.”

Ông Lữ cúi đầu nhìn sàn nhà.

“Tôi không muốn để lại ấn tượng xấu với vợ và con trai mình. Mong đạo sư có thể hiểu cho tôi.”

Vô duyên đạo sư bình thản đáp.

“bần đạo đã nắm được ý của ông rồi, bần đạo sẽ làm hết sức, nhưng mà, phải thêm tiền đấy nhé.”

Ông Lữ khẽ gật đầu, đối với yêu cầu của đạo sư, ông hoàn toàn không thấy nó quá đáng. Dù có đòi nửa gia tài, ông Lữ cũng vui vẻ đồng ý.

Nhà họ Lữ tiếp đãi Vô Duyên Pháp sư hết sức chu đáo, thịt cá đủ cả, nem công, chả phượng đầy đủ không khác gì một mâm cỗ. Trên bàn là toàn thể gia đình ông Lữ, kể cả con trai Thế nhân và Thanh Nguyệt cũng có mặt. Ông Lữ lúc này không còn bài xích cô con dâu tương lai nữa, ông vui vẻ uống rượu trò chuyện với đạo sư về mấy chuyện trong giới huyền thuật.

Nhắc đến tâm linh thì bà Lữ lại nhớ đến lời thầy Cảnh. Bà đem chuyện này ra hỏi ý của Vô Duyên đạo sư.

“Đạo sư, có người nói bệnh của tôi là do ma quỷ gây ra, Còn nói vong ma sẽ còn quay trở lại. Nếu chuyện này là thật, đạo sư có thể ra tay giúp đỡ lần nữa hay không?”

Vô Duyên đạo sư đang ăn uống hăng say, không giữ ý tứ mà vừa nhai bừa giải thích, cái tay dính đầy dầu mỡ chỉ đông chỉ tây.

“Lúc ta châm cứu phát hiện có tà khí vương lại trên người ông chủ, Nên chuyện bà nói có vong ma là có thật. Tuy nhiên bà đừng quá lo lắng, vong ma này đạo hạnh không sâu, chắc mới chết gần đây thôi. Loại này, bàn đạo búng tay một cái là xong. Để tránh đêm dài lắm mộng, tối nay bần đạo sẽ bày trận thu phục nó, để mọi người an tâm kê cao gối mà ngủ.”

Bà Lữ càng ngày càng có thiện cảm với vị đạo sĩ này.

“Nếu được như vậy thì tốt quá, chúng tôi có thể giúp gì cho người không? Ngài cần mua thứ gì cứ bảo một tiếng, tôi sẽ sai người đi mua.”

Vô Duyên đạo sư khẽ lắc đầu.

“Chỉ là một vong ma không cần phải chuẩn bị kỳ công, đồ nghề thì bần đạo có sẵn đây rồi. Dù vậy vẫn phải nhờ mọi người một chút việc nhỏ.”

“Xin đạo sư cứ nói.”

Vô Duyên đạo sư chận rãi nói ra kế hoạch của mình.

“Bần đạo sẽ bày Tụ Âm Trận để dụ vong ma tới, tuy nhiên sẽ cần một người đàn ông làm mồi nhử. Vì con vong ma này nhắm vào ông Lữ, nên khí tức của nhà họ Lữ sẽ có lực hấp dẫn tốt hơn cả.”

Ông Lữ cất tiếng.

“Nó nhắm vào tôi, vậy thì để tôi làm mồi nhử.”

Lữ Thế Nhân vội can ngăn.

“Cha mới khỏi bệnh, vẫn còn yếu, để con làm mồi như đi.”

Bà Lữ cũng góp phần

“Đạo sư à, Có nhất thiết phải là đàn ông không, Phụ nữ cũng được chứ ạ? Nếu được thì để tôi làm.”

Ai tình nguyện làm mồi nhử, Vô Duyên đạo sư đều xua tay. Lão chậm rãi giải thích.

“Nhà họ Lữ nhiều nữ ít nam, có thể hiểu là Âm Thịnh Dương Suy. Hai cha con sinh hoạt ở đây nhiều năm dương khí không mạnh bằng người thường, đứng giữ trận thì hơi nguy hiểm. Tụ âm trận tích tụ âm khí rất lớn, phụ nữ lại càng không nên lại gần.”

Bà Lữ nói thêm.

“Vậy anh phu xe của nhà tôi có được không?”

Vô Duyên đạo sư trầm ngâm.

“Trên đường tới đây tôi có gặp một người có Dương Khí rất mạnh, người này tên là Khoai, da mặt đen như than. Gọi người này tới chắc chắn sẽ không có rủi ro gì xảy ra.”

Bà Lữ thờ phào.

“À, nếu là cậu Khoai thì cậu ấy không từ chối đâu, tôi sẽ cho người đi gọi tới ngay.”

Vô Duyên đạo sư gật gù, rồi ông nhìn về phía Thanh Nguyệt nói tiếp.

Bạn đang đọc Vô Duyên Phốc Sư của Tang Chun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quoctai99
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.