Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương cuối

Phiên bản Dịch · 4566 chữ

Buổi chiều, Người hầu nhà họ lữ dẫn Khoai tới gặp ông bà Lữ, anh vui vẻ tới đây vì biết có việc cho mình làm, hơn nữa lai là nhà giàu có nhất Phương Quan. Thấy bên cạnh ông bà Lữ là lão đạo sĩ mình gặp hồi sáng, anh không nhịn được mà túm cổ áo ông ta.

“Đồ lửa đảo, dám lừa xôi thịt của tôi, mau trả lại đây.”

Cái bộ dạng thanh tao thoát tục của Vô Duyên đạo sư bị Khoai phá hỏng, ông Bà Lữ vội tắt nụ cười, chạy tới can ngăn.

“Khoai à, bình tĩnh lại đi, đay là khách quý nhà ta. Ông ấy nói có chuyện nhờ con giúp. Xong việc ta sẽ cho con nhiều đồ ăn… mau thả ông ấy ra đi.”

Khoai bỏ tay ra khỏi lão đạo sĩ, lễ phép hỏi bà Lữ.

“Bà có chuyện cần con làm ạ?”

“Không phải bọn ta, đúng hơn là Vô Duyên đạo sư có việc cần con làm.”

Vô Duyên đạo sư sửa sang quần áo cho chỉnh tề. Đánh mắt sang chỗ khác không thèm để ý tới Khoai. Anh ta lò dò đi tới hỏi.

“Đồ lửa đảo, ông muốn ta làm gì?”

Vô Duyên đạo sư hậm hực.

“Ăn nói cho cẩn thận, bần đạo không lừa gì của cậu hết nhá. Nhà ông Lữ có vong ma quấy phá, gọi cậu tới để cậu giúp ta thu phục con ma này.”

Nghe đến Ma, Khoai giãy nảy lên.

“Cái gì? ma á, không, tôi sợ ma lắm! không làm đâu.”

Vô Duyên đạo sư nhìn Khoai rồi cười khẩy.

“Cậu đang trêu đùa bần đạo đấy phải không, không tụ nhìn lại mình xem. Ma quỷ thấy cậu còn phải chạy đấy chứ. Nó sợ cậu chứ cậu sợ gì nó. Với lại có bần đạo ở đây không có con ma nào làm hại được cậu đâu.”

Khoai ấp úng.

“Vậy tôi, tôi phải làm gì?”

Vô Duyên đạo sư đưa sợi dây đó có treo một đồng xu, đây là đồ của Thanh Nguyệt nay cho thanh niên Khoai mặt đen đeo lên. Sau đó ông đem năm lá cờ đen, viền trắng đi cắm xung quanh góc vườn cạnh phòng ông bà chủ nhà. Mọi người đứng quan sát ông bày trận quá đơn giản khiến họ có nhiều nghi vấn trong lòng ”Liệu cách của đạo sư có tác dụng thật không?”

Người ta xì xầm bàn tán gì đạo sư chẳng để tâm, ông chẳng việc gì phải giải thích với họ, đây là chuyện của giới huyền thuật có nói ra họ cũng không hiểu. có chăng là ông nói nhiều với Khoai, dặn đi dặn lại sợ cậu ta quên.

“Lát ăn xong thì ra ngoài này ngồi, ta sẽ ở trong nhà, khi nào ra hiệu thì cậu sẽ lắc chuông này, mỗi lần lắc ba nhịp. Khi nào thấy sống lưng lạnh toát thì chạy vào nhà. Nhờ đừng có ngủ gật đấy”

Nhà ông Lữ hôm đó ăn cơm sớm hơn thường lệ, người hầu được phép về phòng ngủ sớm, họ được căn dặn rằng, dù nghe thấy bất kỳ tiếng động gì cũng không được mở cửa chạy ra ngoài. Ông bà Lữ, con trai và con dâu cũng tương tự như vậy, ho vào phòng chốt cửa lại, tuy nhiên bản tính tò mò khiến ai nấy đều tiến pha phía cửa sổ nheo mắt nhìn ra phía khu vườn.

Vô Duyên đạo sư ngồi ở phòng khách, mở cửa toang hoang, vì không có ai bên cạnh nên lão đạo sĩ này ngồi vắt chân, ngả người lên thành ghế, miệng cắn hạt dưa chốc chốc lại rót chén chè. Bộ dạng thư thái như đang tận hưởng cuộc sống nhàn hạ.

Bầu trời hôm nay có trăng, Khoai ngồi ở ngoài vườn không cảm thấy sợ lắm, cậu được chuẩn bị chút đồ ăn vặt, nước nôi đầy đủ cả. Cứ ngồi ở trong vườn, khi nào thấy đạo sư giơ tay lên thì cậu lại rung chuông như lời dặn hồi chiều.

Từng hồi chuông vang lên, người trong nhà hồi hộp nhìn ra bên ngoài, một lần, hai lần rồi ba lần. Chẳng có gì xảy ra, lần thứ 6, thứ bảy, có người ngáp ngắn ngáp dài leo lên giường ngủ.

Càng về khuya, tiếng chuông đồng lạnh lẽo vang lên giữa đêm vắng, Khoai là người rung chuông, lúc đầu còn thấy chuyện này quá dễ dàng nhưng rồi, đèn trong nhà lần lượt vụt tắt đi, cậu nhận ra rằng, tiếng chuông bắt đầu khiến mình lo lắng. Rồi tiếng chó tru, tiếng gió thổi nhè nhẹ làm hàng cây đung đưa, những âm thanh này bắt đầu làm cậu thấy sợ.

Lần chuông thứ 11 đã qua, Khoai đang chờ rung lần thứ 12, nhưng chợt phát hiện ra lão đạo sĩ buông thõng hai tay, hình như là ngủ mất rồi.

“Vô duyên đạo sư… ông lão ơi…. Đồ lừa đảo… ông ngủ rồi à?”

Vài ba tên gọi được Khoai gọi nhiều lần, nhưng chẳng có tiếng hồi đáp. Lão đạo sĩ nói anh đừng ngủ gật vậy mà chính ông ta mới là người đi ngủ trước. Khoai đánh liều rung chuông lần nữa. Tiếng chuông này khiến Khoai thấy ớn lạnh, Đột nhiên mây đen kéo tới che kín mặt trăng, âm phong bốn phía nổi lên, xoay người chạy vào nhà đánh thức lão đạo sĩ. Đột nhiên một bóng đen từ dưới đất chui lên, dang hai cánh tay vồ lấy tới. Khoai sợ quá, cuống cuồng bỏ chạy, cái chân đụng phải bộ ấm chén, khiến anh ngã lăn quay. Bóng đen đè lên người của Khoai, anh ngửa cổ gào lên.

“Á.. có ma… cứu tôi với có ma.”

Tuy to xác nhưng suy nghĩ của khoai còn rất trẻ con, anh khóc ré lên.

“Lão đạo sĩ…. Đồ lừa đảo mau cứu tôi… hu hu “

Đúng Lúc vong ma sắp siết cổ mình, Khoai không tự chủ được mà phóng uế ra quần, con ma thả lỏng một chút, Khoai liền dùng ba chân bốn cẳng chạy vào trong nhà. Vừa khóc vừa lay lão đạo sĩ. Lay không được anh vỗ lên mặt đạo sư mấy cái.

“Đồ lừa đảo, giờ còn ngủ à… con ma tới rồi kia kìa.”

Vô duyên đạo sư mắt nhắm mắt mở cuống cuồng ngồi dậy. Đưa tay lau nước miếng còn sót lại trên khóe miệng.

“đâu… đâu, nó đến rồi à.”

Vô Duyên đạo sư nhìn trái thấy Khoai đang nấp sau cái tủ khóc hu hu, bên ngoài âm phong vẫn đang cuồn cuộn nổi lên. Lão không nghĩ nhiều, mở thùng đồ lấy đồ nghề rồi nhảy phốc ra ngoài vườn. Vong ma vẫn đang ở trong vườn muốn lao ra nhưng lại bị một bức tường vô hình cản lại.

Tụ âm trận thu hút vật âm, nhưng một khi đã vào thì không dễ thoát ra ngoài. Vậy nên Vô Duyên đạo sư mới thản nhiên ngủ khò khò. Đang ngon giấc thì bị phá rối, lão xổ ra một tràng dài.

“Vong kia tên họ là chi, chết rồi còn vương vấn điều gì nơi trần thế. Mau khai danh tính để bần đạo sớm đưa ngươi đi đầu thai chuyển kiếp.”

Vong Ma không đáp cũng không gào thét, chỉ điên cuồng đập phá kết giới Tụ Âm Trận, Vô Duyên đạo sư dụi mắt nhìn kỹ. Hóa ra vong ma này bị khâu miệng, khâu mắt, không nói, cũng không nhìn được.

“Bộ dạng của ngươi thế kia, khó trách lại sinh ra oán niệm, nếu không sớm thu phục sớm muộn cũng hóa quỷ đi hại người.”

Vô Duyên đạo sư mở hộp gỗ lấy ra một chiếc gương đồng, mặt sau chằng chịt những sợi xích nằm chồng chéo lên nhau. Lão cầm chiếc gương ném thẳng lên trời, chiếc gương lật qua lật lại không ngừng.

Vô Duyên đạo sư đan tay kết ấn.

“Phệ Hồn Kính… Mở.”

Chiếc gương đồng tỏa ra ánh sáng hoàng kim, bao phủ lấy phạm vi Tụ Âm Trận, hút lấy vong ma vào trong đó. Sau khi Vô Duyên đạo sư trì chú xong, luồng ánh sáng vàng nhỏ dần rồi biến mất, Chiếc gương đồng tư từ rơi xuống trở lại trong tay của lão đạo sĩ.

“Nhân quả báo ứng do thiên địa định sẵn, không đến lượt một vong ma nhỏ bé như ngươi xen vào. Kiếp này thiệt thòi, kiếp sau thiên đạo sẽ bù đắp cho ngươi.”

Lão đạo sĩ liếc nhìn bầu trời, mây đã tan dần đi, ánh trăng bạc một lần nữa bao phủ lấy làng Phương Quan. Mọi việc đã giải quyết xong, vô duyên pháp sư thong dong bước vào trong nhà.

Chứng kiến mọi việc vừa xảy ra, Khoai nhìn Vô Duyên đạo sư, rồi nhìn cái gương trên tay của ông.

“Lão đạo sĩ… Vong ma đó đi đâu rồi?”

Vô duyên đạo sư cầm chiếc gương đồng đưa qua đưa lại trước mặt của Khoai.

“Nó bị bắt vào trong gương đồng rồi, cậu có muốn vào trong xem thử không?”

Khoai lùi lại vài bước, xua tay lắc đầu lia lia.

“Không… không, tôi sợ ma lắm.”

Vô Duyên đạo sư nhìn cái đũng quần ướt đẫm của Khoai, trong đầu thoáng nghĩ ra điều gì đó, lão cất gương đồng vào hộp gỗ. Rồi vỗ vai chàng thanh niên.

“Tướng tá như vậy mà nhát quá, mau đi thay quần, kiếm chỗ nghỉ ngơi. Hôm nay đã làm xong việc rồi.

Từ Lúc Vô Duyên đạo sư nhảy ra ngoài vườn bắt ma, tới lúc quay trở lại, thời gian còn chưa tới nửa khắc. Ngoại trừ tiếng hét của Khoai thì nhà ông Lữ chẳng có động tĩnh gì lớn, người nào ngủ vẫn cứ ngủ, người còn thức mà chứng kiến cảnh vừa rồi chỉ có Khoai, rồi ông Lữ và Thanh Nguyệt, hai người đó nhìn thấy nhưng cũng chỉ nấp ở trong phòng lén nhìn ra. Họ biết vong ma đó là ai, vậy nên khi đạo sư dùng pháp bảo thu phục được nó, tảng đá trong lòng cũng tự nhiên biến mất.

Sáng hôm sau, nhà họ Lữ và người hầu túm tụm lại vây quanh vô Duyên đạo sư, họ tò mò chuyện tối qua và thấy rất hối hận vì đã ngủ quên không được chứng kiến ông ấy thi triển đạo pháp.

“Vong ma bị bắt rồi sao? Đạo sư không lừa chúng tôi đấy ?”

“Phải đấy, sao tối qua chẳng nghe thấy động tĩnh gì, tôi còn ngủ rất ngon nữa. trời sập cũng chẳng biết luôn. Nghe đồn bắt ma thì sấm chớp ghê lắm mà,”

Đa số mọi người đều tỏ ra hồ nghi, Ông Lữ lên tiếng khẳng định

“Đạo sư quả thực đã thu phục con ma ấy rồi, tôi thấy ngài ấy dùng thứ gì đó ném lên trời, rồi nó phát ra ánh sáng vàng hút bóng đen vào trong đấy.”

Thanh Nguyệt gật đầu

“Con cũng nhìn thấy như vậy, đạo sư không có lừa mọi người đâu.”

Tính cả lời nói của Khoai thì có ba người nói giống nhau, mỗi người một phòng vậy nên chỉ có khả năng là cả ba cùng nhìn thấy một sự việc. Cũng tức là việc đạo sư bắt ma hoàn toàn là sự thật.

Vô Duyên đạo sư nhìn thoáng qua người ông Lữ và Thanh Nguyệt, trong lòng có điều gì đó muốn nói với hai người. Nhưng ngẫm lại, thì ông quyết định tìm bà Lữ.

“Bà chủ nhà cứ yên tâm, từ giờ sẽ không có vong ma tới quấy phá nữa.”

Bà Lữ cảm thấy không khí trong nhà hôm nay thông thoáng hơn mấy ngày trước, ngủ dậy mà thấy trong người khoan khoái, dễ chịu vô cùng. Đối với lời nói của đạo sư, bà hoàn toàn tin tưởng.

“Cảm ơn đạo sư đã giúp nhà tôi vượt qua cơn gia biến, ân tình này…”

Vô duyên đạo sư hắng giọng cắt ngang.

“Ân tình gì chứ… “

Bà Lữ hiểu ý của đạo sư, khẽ nở nụ cười.

“Tối qua đạo sư phải tốn không ít khí lực rồi, Mời thầy xuống nhà ăn sáng.”

Vô Duyên đạo sư gật gù.

“Lần này dễ dàng thu phục vong ma cũng nhờ có cậu thanh niên mặt đen này. “

Bà Lữ cười đáp.

“Tôi hiểu, tôi hiểu mà.”

Vô Duyên đạo sư và Khoai đi xuống bếp, mỗi người làm hai tô cháo sườn lót dạ, Việc nhà họ Lữ đã giải quyết xong, Vô Duyên đạo sư không có lý do nán lại Phương Quan thêm nữa. Ăn xong ông ra từ biệt chủ nhà.

Bà Lữ chuẩn bị một túi tiền, chẳng biết trong đó bao nhiêu, Vô Duyên đạo sư cầm trên tay thấy tương đối nặng. Ông không mở ra kiểm tra, vui vẻ nhận lấy rồi chắp tay cáo biệt chủ nhà. Ông bước đi chậm rãi như đang chờ đợi điều gì.

“Đạo sư xin dừng bước.”

Thanh nguyệt không nhịn được mà cất tiếng nói, lão đạo sĩ cười thầm, rồi làm bộ ngơ ngác quay lại nhìn bốn người nhà họ Lữ.

“Người… cho con xin lại đồng xu cổ ạ?”

Lão đạo sĩ tự gõ đầu mình.

“Ấy chết, già rồi đầu óc không được tốt lắm. suýt nữa thì quên trả đồ lại cho người chủ.”

Lão lấy ra đồng xu có gắn mấy sợi dây đỏ trả lại cho Thanh Nguyệt, cô gái cầm lấy, nhìn đồng xu với vẻ mặt suy tư. Bà Lữ cất tiếng hỏi.

“Đạo sư, sao người lại cho cậu Khoai đeo thứ này? Nó có tác dụng gì trong việc trừ vong ma?”

Vô Duyên đạo sư biết trên đồng xu này có một phách của Ông Lữ gá trên đó, Thanh Nguyệt đã trả lại phách cho ông Lư rồi, nhưng sau đó đến lượt con trai Thế Nhân lưu lại một phách trên đồng xu. Ông cho Khoai đeo thứ này để trên người cậu ta phảng phất khí tức người nhà họ Lữ, cộng hưởng với sự hấp dẫn của Tụ Âm Trận nên đạo sĩ biết rằng vong ma sẽ mò tới. Chỉ là ông không ngờ, con ma này bị khâu mắt và miệng, nên bị dụ vào bẫy một cách quá dễ dàng.

Vô Duyên không đem chuyện này ra giải thích với gia đình nhà họ Lữ. mà tìm cách lảng đi.

“Vong ma đã bị thu phục, đồ cũng đã trả lại rồi. Ta nghĩ chuyện trong giới huyền môn nói ra, mấy người cũng không hiểu.”

Vô duyên đạo sư rời đi, lần này ông bước nhanh hơn và không có ý định quay trở lại, tuy vậy sau khi ra nhà họ Lữ, bước chân của ông chậm chần, ánh mắt thi thoảng vẫn nhìn về phía sau chờ đợi ai đó chạy tới.

Mãi cho đến khi đạo sư một mình bước chân trên con đường làng vắng vẻ, ở xa xa phía sau có người gọi tên ông.

“Vô Duyên đạo sư, xin hãy dừng bước.”

Thanh nguyệt chạy tới, hai tay chống xuống gối miệng thở dốc. Lão đạo sĩ thản nhiên đáp.

“Lại là cô bé này nữa sao, có phải bần đạo lại quên thứ gì không?”

Thanh Nguyệt lắc đầu.

“Dạ không? nhưng mà … đồng xu mà người đưa cho con lúc nãy… nó không phải của con, người …đưa nhầm rồi.”

Vô Duyên đạo sư lại gõ đầu mình.

“Ây chà, cháu xem kìa, bần đạo già rồi nên mắt kém… Chắc là đưa nhầm thật rồi, ta có nhiều đồng xu lắm, cháu tự xem đồng nào của mình thì lấy lại nhé.”

Vô Duyên đạo sư móc trong người ra một xâu tiền đồng đưa cho Thanh Nguyệt, cô gái cầm từng đồng xu lật qua lật lại cả nửa buổi, sắc mặt càng lúc càng tỏ rõ vẻ lo lắng.

“Không thấy, chỗ này không đồng xu nào của cháu cả… Ông còn cất đồng xu nào trên người không ạ?”

Lão đạo sĩ ngẩn ngơ

“Chỗ khác à… Để ta nhớ lại coi. À phải rồi. Còn vài đồng cất trong hộp thì phải.”

Lão đạo sĩ mở hộp gỗ trên lưng của mình, lấy ra một xâu có 10 đồng tiền. Thanh Nguyệt cầm lấy xem thật kỹ, cô reo lên.

“Đúng là nó rồi, đồng xu này là của cháu.”

“Cháu chắc chưa, thử nhìn thêm mấy đồng xu nữa xem, mất công lại nhìn nhầm thì khổ.”

Thanh Nguyệt tìm thấy đồng xu của mình thi mừng lắm, chẳng cần xem thêm mấy đồng còn lại, nhưng vì lão đạo sĩ đã nói vậy, cô cũng miễn cưỡng nhìn thêm một đồng nữa. Không nhìn thì thôi, khi nhìn đồng thứ hai, cô lại vội vàng xem đồng thứ 3, thứ tư…

“Đồng này của cháu, đồng này của cháu… đồng này… cũng là của cháu.”

Nụ cười trên mặt vụt tắt, Thanh Nguyệt nhìn Lão đạo sĩ trước mặt, nhất thờ không biết nói gì, 10 đồng xu này đều giống nhau, và đều giống đồng xu mà cô hay đeo trên cổ. Lão đạo sĩ nhận ra sắc mặt của cô gái đã thay đổi, lão chắp tay sau lưng ngửa mặt lên trời, nói một tràng dài

“Ngũ Chỉ Mai Hoa.”

“Thập Nhị Minh Đồng.”

“Chiêu Hồn Nhập Phách.”

“Mấy câu này, cháu gái nghe có quen không?”

Thanh Nguyệt tròn mắt nhìn lão đạo sĩ. Miệng lắp bắp.

“Ông …rốt cuộc là ai, sao lại biết chú ngữ này.”

Lão đạo sĩ bình thản đáp.

“Ta là Vô Duyên đạo sư… còn về chú ngữ này, ta nên hỏi cháu học nó từ đâu mới đúng? Ai đưa cho cháu đồng xu này?”

Thanh nguyệt im lặng không đáp. Lão đạo sĩ lại nói thêm

“Biết chú ngữ này chứng tỏ cháu sử dụng đồng xu một cách có chủ đích chứ không phải vô tình. Cháu giữ một phách của Ông chủ Lữ, rồi đến lượt con trai ông ấy, khiến cho họ cảm thấy quyến luyến không muốn rời xa. Nếu ta nói chuyện này với họ thì sẽ ra sao nhỉ?”

Thanh Nguyệt quỳ sụp xuống. khóc thút thít.

“cháu cầu Xin ông, đừng nói ra chuyện này. Đồng xu đó, ở Giang Bắc có một người đã đưa cho cháu, rồi dạy cháu chú ngữ. Người ấy nói, sau này muốn người nào bảo vệ cho mình chỉ cần nói nắm tay người đó rồi đọc chú ngữ.”

Vô Duyên đạo sư gặng hỏi.

“Người đó là ai? Sao lại vô duyên vô cớ đưa chú ngữ này cho cháu?”

Thanh Nguyệt bắt đầu thuật lại chuyện ở Giang Bắc, Đây vốn là vùng đất hỗn loạn, nhiều thành phần hỗn tạp. Thổ phỉ, trộm cướp hoành hành. Trong một vụ cướp bóc, Nhà của Thanh Nguyệt bị đám thổ phỉ ghé qua, chúng giết cha của cô rồi bắt mẹ lên núi để thỏa mãn xác thịt. Thanh Nguyệt và cậu em trai may mắn thoát nạn nhưng lại biến thành cô nhi. Phải ăn xin đầu đường xó chợ, ở đó nào có chuyện thi ân bố đức, được ít lâu sau cậu em trai bị chết vì đói, Thanh NGuyệt lúc sắp lả đi thì gặp được vị ân nhân kia, người đó cho cô ăn rồi tặng cho cô đồng xu kèm vài câu chú ngữ. Mới đầu cô bé không tin, nhưng sử dụng một lần lên người bán bánh trên phố quả nhiên cô được người đó cho ăn mỗi ngày, thậm chí không lấy tiền của cô.

Chưa được bao lâu, Lũ thổ phỉ lại lần nữa kéo đến, người bán bánh cùng nhiều người nữa bị sát hại. Thanh Nguyệt không muốn ở lại Giang Bắc nên lang thang tới Phương Quan, rồi tình cờ được bà chủ Hương Tình Quán nhặt về, chăm bẵm dạy cách lấy lòng đàn ông. Rồi mới phát sinh ra những chuyện sau này.

Lão đạo sĩ nghe xong, nhắm mắt thở một hơi sầu não.

“Cháu đứng lên đi, nếu muốn nói thì lúc ở nhà họ Lữ, ta đã nói ra rồi. Tuy nhiên đồng xu này, ta không thể đưa cho cháu. Bởi nó vốn dĩ thuộc về ta, chẳng qua bị một “tên trộm” lấy đi mà thôi. Nay coi như vật quay về chủ cũ.”

Giờ lão đạo sĩ đã biết hết việc của mình, Thanh Nguyệt không dám đòi lại đồng xu nữa. Cô lo lắm vì không có đồng xu, Thế Nhân và ông Lữ quay mặt ghét bỏ cô thì sao. Sống dựa vào đồng xu một thời gian rồi, nên lúc này không có nó cô thấy lòng bất an.

Lão đạo sĩ nhìn mặt của cô bé này, biết cô đang nghĩ gì. Lão bèn khuyên nhủ.

“Cái gì không phải của mình thì đừng gượng ép, việc thu hồn đoạt phách của người không có gì tốt. Cháu hãy lấy Ông chủ Lữ mà làm gương, trước khi ông ấy gặp cháu phong độ ngời ngời, sau khi gặp cháu thì sao, cơ thể suy nhược. Nếu cháu không muốn thế nhân gặp chuyện tương tự thì hãy quên chuyện đồng xu này đi. Trong nhà có Bà Lữ, là người nhân hậu chắc chắn sẽ không bạc đãi cháu. Sau này hãy học theo cái tốt của bà ấy, đây cũng là phúc phận của cháu.”

Thanh Nguyệt gật đầu.

“Cảm ơn đạo sư.”

Lão đạo sĩ lại nói thêm.

“Còn một chuyện này, vong ma bị khâu mắt, khâu miệng. ta thấy chuyện này có liên quan tới Ông Lữ và cả cháu nữa? Ta có thể tìm cách tra ra chân tướng, nhưng ta muốn cháu thành thật kể ra hơn.”

Thanh Nguyệt đắn đo một hồi dài, rồi kể lại chuyện giữa mình và ông Lữ bị Xoan phát hiện. Chuyện xử lý thi thể như thế nào, chôn xác ở đâu. Lão đạo sĩ đã biết rõ ràng chuyện ở Phương Quan. Sắc mặt của ông vẫn điềm nhiên bởi hành nghề lâu năm, ông gặp mấy chuyện còn ghê gớm hơn việc nhà ông Lữ rất nhiều.

“Chuyện là như vậy, Con xin ông đừng nói cho bọn bọ được không?”

Vô duyên đạo sư đáp

“Nhân quả báo ứng, ông trời tự có sắp xếp. Nhiệm vụ của ta là hàng yêu phục ma, chuyện giữa người với người sẽ không can dự vào. Cháu hãy trở về nhà họ Lữ đi.”

Thanh Nguyệt chắp tay hành lễ.

“Con đội ơn ông.”

“Ấy, Ta đã nhận tiền của ông Lữ lo hậu sự, cháu đừng nhắc tới ân huệ, ta không dám nhận đâu.”

Lão đạo sĩ phất tay, người quay về làng, người đi ra phía gò đất ven sông. Qua lời kể của Thanh Nguyệt thì cái xác của Xoan được chôn ở đây, Lão đạo sĩ nhìn quanh thì thấy một cái hố bị lún xuống. Lão biết chắc dưới đó là thi thể đã mục rữa, nên không bới lên làm gì cho cực. Lão với tay mở hộp gỗ sau lưng, lấy ra một lá phù màu đen ném xuống hố, tay kết ấn miệng trì chú.

Lửa đen từ lá bùa lan ra bao phủ lấy cái hố đất. Lửa cháy rất to nhưng mấy ngọn cỏ xung quanh chẳng hề hấn gì. Lão đạo sĩ đứng đợi hồi lâu, đợi ngọn lửa tắt, mới mang đôi mắt u sầu rời đi.

Ra đến đường lớn, lại có người gọi tên mình. Chuyện này xảy ra ngoài ý muốn khiến Vô Duyên Đạo sư hơi kinh ngạc.

“Vô Duyên đạo sư, chờ con với.”

Một gã xấu xí, mặt đen chạy hùng hục tới gần vô Duyên đạo sư. Người này không ai khác chính là Khoai. Gặp được đạo sư, anh ta không tự chủ được mà quỳ xuống.

“Vô Duyên đạo sư, người phán đúng như thần tiên vậy, người nói con sắp có số phát tài, quả nhiên hôm nay ông bà Lữ thưởng công cho con rất nhiều.”

Vô Duyên đạo sư vuốt râu, tỏ vẻ đắc ý.

“Đương nhiên, bần đạo có biết lừa ai bao giờ đâu. Thế cậu tìm ta có việc gì, nếu là muốn đưa ta ít tiền trả ơn thì thôi nhé. Cậu cứ giữ lấy mà dùng.”

Khoai đứng dậy, hớn hở đáp.

“Dạ không? Người nói con phát tài thì con có tiền thật, thế nên người nói con lấy được vợ thì chắc chắn sẽ lấy được vợ.”

Nhìn cái mặt xấu ma chê quỷ hờn của Khoai, Vô Duyên đạo sư toát mồ hôi hột. Nếu là người, thì ai dám lấy gã này chứ.

“Bần đạo nói là 10 năm sau mới lấy, cậu nóng vội gì chứ?”

Khoai hồn nhiên đáp.

“Dạ con thấy người trong làng chê con xấu xí, con nghĩ ở đây không ai lấy con đâu. Thế nên con sẽ đi nơi khác gặp nhiều người, biết đâu sẽ có người nhìn con vừa mắt.”

Vô Duyên đạo sư gật gù.

“Cậu cũng biết suy nghĩ đấy, bần đạo cũng chúc cậu lên đường gặp nhiều may mắn, sớm tìm được người vừa ý.”

“Dạ con nghĩ kỹ rồi, đi cùng đạo sư sẽ gặp nhiều may mắn, thế nên con sẽ đi cùng người 10 năm, khi nào lấy được vợ thì thôi.”

Vô Duyên đạo sư nghe xong mà há hốc mồm miệng.

“Cái gì? Cậu đi tìm vợ mắc mớ gì đến ta. Định đi theo ám quẻ hả.”

Khoai lẽo đẽo theo sau đạo sư.

“Thì như hôm qua đó, khi nào người bắt ma thì con sẽ giúp người một tay. Con không cần tiền chỉ cần có cái ăn là được.”

Vô Duyên đạo sư than thở,

“Ta lo cho mình còn chưa đủ lấy đâu ra phần chia cho ngươi. Nhìn cái mặt của ngươi, mấy con ma chạy hết rồi, ta làm ăn gì được nữa. “

Khoai tự tin đáp.

“Thế thì quá tốt rồi còn gì, con ma thấy con mà bỏ chạy thì đạo sư không cần ra tay “

Lão đạo sĩ hừ lạnh

“Hừ ngộ ngỡ gặp con ma xấu hơn, nó không sợ ngươi thì sao. Ngươi nhát gan, gặp ma còn tè cả ra quần, đi theo chỉ tổ vướng tay vướng chân.”

“Đạo sư lợi hại lắm, thu phụ mấy con ma dễ dàng, đi cùng người con không sợ gì nữa. Cho con đi cùng đi, con sẽ cơm bưng nước rót cho đạo sư, con gánh đồ cho đạo sư nữa.”

Rồi cứ thế Khoai mặt đen cứ lẽo đẽo theo sau Vô Duyên đạo sư, qua vùng này đến xứ khác để mong một ngày có thể lấy được vợ như lời đạo sư đã nói.

Bạn đang đọc Vô Duyên Phốc Sư của Tang Chun

Truyện Vô Duyên Phốc Sư tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quoctai99
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.