Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệm Vụ Tông Môn

Tiểu thuyết gốc · 2677 chữ

Lâm Thiên, đã dịch dung với khuôn mặt khác, tiến đến Thanh Huyền trấn, nằm ở Lạc Dương thành, nhiệm vụ của hắn chính là bảo tiêu cho chuyến hàng của Tiêu gia, một gia tộc giàu có.

Quản gia của Tiêu gia là Tiêu Phi nói: "Đây là 50 lượng bạc là tiền phí bảo tiêu của ngươi, vận tiêu đến nơi, ta sẽ đưa tiếp 50 lượng, tổng hết là 1 lượng vàng".

Lâm Thiên nhận lấy 50 lượng bạc, trong lòng thầm nghĩ.

"Hành Sơn phái chắc cũng nhận được tiền môi giới, môn phái cung cấp đệ tử công pháp, chỗ ở nhưng cũng kiếm tiền trên công sức của đệ tử, để tồn tại và phát triển".

"Vận tiêu đến Vân Phong thành, lẫn đi và về cũng mất một tuần, mà chỉ kiếm được 1 lượng vàng, vậy mới thấy mục tiêu một ngày kiếm hơn 10 lượng vàng là khó khăn như thế nào".

"Phái Hành Sơn phát cho mỗi đệ tử nội môn 1 lượng vàng mỗi tháng, cùng thời gian như vậy, vận được 4 chuyến tiêu, nhận được 4 lượng vàng, cũng không tệ".

Lâm Thiên cầm lấy túi ngân lượng, bàn tay siết chặt, đây là lần đầu tiên hắn làm việc kiếm tiền, những lúc trước hắn toàn cướp đoạt của người khác, xin ngân lượng cha mẹ, hay là được ban thưởng.

"Haizz, đồng tiền khó kiếm thật" Lâm Thiên thở dài.

Tại một khu rừng nào đó, Lâm Thiên cùng đoàn vận tiêu đang di chuyển, thì có một giọng nói vang lên.

"Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn đi qua đường này phải để lại tiền mãi lộ" Một tên mặc một tấm da thú, nói lớn.

Xung quanh, trong các bụi cây, lần lượt xuất hiện rất nhiều tên sơn tặc.

Tiêu Phi cưỡi ngựa tiến lên phía trước, tươi cười nói: "Đây là một lượng vàng tiền mãi lộ, xin các ngài hãy nhận lấy".

Người vận tiêu và sơn tặc rất đông, nếu xảy ra đánh nhau thì đó là quần chiến, cho dù có thêm cao thủ là đệ tử nội môn của Hành Sơn phái, cũng khó bảo vệ hết tất cả. Nên để bảo toàn tính mạng cho mọi người, Tiêu Phi đã chấp nhận đưa phí mãi lộ.

"Một lượng vàng, các ngươi coi anh em chúng ta là ăn xin à, phải ít là 10 lượng vàng" Tên mặc áo thú không chấp nhận.

Tiêu Phi kinh ngạc: "10 lượng vàng ư, e là chúng tôi không thể đáp ứng với mức giá đó".

"Con mợ nó, ta đi vận tiêu cực khổ chỉ kiếm được 1 lượng vàng, mà các ngươi chỉ đứng chặn cướp, mà đòi 10 lượng vàng" Lâm Thiên thầm mắng.

"Ta chính là đệ tử nội môn của Hành Sơn phái, xin các vị nhường đường" Lâm Thiên cưỡi ngựa tiến lên.

"Hành Sơn phái là cái thá gì, thằng nhãi ranh như…".

Âm thanh vừa mới phát ra đã im bặt, vì kẻ nói ra lời đó, đầu đã lìa khỏi cổ, và người chết thì không thể nói chuyện.

Mấy tên sơn tậc còn đang kinh ngạc vì dị biến vừa mới diễn ra.

Lâm Thiên đã bộc phát tu vi Linh Động cảnh cửa trọng, tay phải thi triển "Hồi Phong Lạc Nhạn Kiếm", ba cái thủ cấp sơn tặc liền rơi xuống đất.

"Hồi Phong Lạc Nhạn Kiếm": là Lam cấp kiếm pháp phái Hành Sơn, gồm 36 đường, một kiếm rút ra có thể chém đứt đầu 3 con nhạn lớn.

Bọn sơn tặc liền lao lên, cùng tiêu sư, hai bên đâm chém giết giết.

Lâm Thiên, với đôi mắt "Ưng nhãn", chân đạp "Vô Song bộ pháp", tay cầm trường kiếm liên tục tung ra từng đường "Vô Song kiếm pháp" trong hình thái "Hồi Phong Lạc Nhạn Kiếm".

Hắn di chuyển rất nhanh và giết người cũng thế, không quan tâm hay đọc chiêu thức võ công của bọn sơn tặc, vì hắn biết, hắn hạ gục bọn chúng càng nhanh thì thương vong bên tiêu sư sẽ càng giảm.

Một lúc sau, một vài tên sơn tặc đã nhanh chân chạy trốn vào rừng khi thấy bên mình thất thế, còn phần lớn đã nằm lại trên chiến trường.

"Mau chôn cất những người chết, ta sẽ hậu tạ cho gia đình họ sau, những người bị thương thì nhanh chóng băng bó, chúng ta cần tìm chỗ nghỉ trước khi trời tối" Tiêu Phi ra lệnh.

"Ngươi đã làm rất tốt, không ngờ người hộ tiêu giúp gia tộc ta, lại là tinh anh trong đám đệ tử nội môn Hành Sơn phái, đây là phần tiền mãi lộ, giờ nó thuộc về ngươi, coi như là phần thưởng cho ngươi".

Tiêu Phi hướng về Lâm Thiên tán thưởng, và quăng ra một túi tiền.

Hơn một tuần sau, Lâm Thiên đã hoàn thành nhiệm vụ và đã trở về Hành Sơn, nhận thưởng gồm 1 lượng vàng và 200 điểm cống hiến, tổng cộng hắn đã kiếm được 2 lượng vàng.

Về chưa được bao lâu, Lâm Thiên tiếp tục lên đường làm nhiệm vụ mới.

Nhiệm vụ lần này là giải cứu một tên công tử của Vũ gia khỏi trại sơn tặc trên núi Hoàng Phong. Vài ngày trước, Vũ gia đã gửi thư cầu cứu đến Ngũ Nhạc kiếm phái, nên mỗi môn phái đều công bố nhiệm vụ ra.

Tham gia nhiệm vụ lần này không chỉ có Lâm Thiên mà còn có.

Hoa Sơn phái, Viễn Bình.

Tung Sơn phái, Đào Văn.

Hằng Sơn phái, Liễu Thanh.

Thái Sơn phái, Trần Đức.

Các bên đều hẹn gặp tại quán rượu tại Thanh Phong trấn, dưới núi Hoàng Phong.

Thời gian sau, đệ tử nội môn của 5 phái đã tề tựu đông đủ,

Viễn Bình đứng lên nói: "Việc quan trọng nhất bây giờ, là chúng ta cần tìm ra thủ lĩnh của nhóm, để có thể dễ dàng hành động, có ai muốn làm không ?".

Lâm Thiên nghe thấy vậy, liền đi ra chỗ khác, vì quan niệm hắn là: "Chức vụ càng lớn, trách nhiệm càng lớn, càng mệt mỏi".

Hai đệ tử của Hằng Sơn và Thái Sơn phái cũng không muốn làm thủ lĩnh, ngồi qua một bên.

Đào Văn vui vẻ nói: "Nếu các ngươi không muốn làm, thì ta sẽ là người nhận trách nhiệm đó vậy".

"Ngươi nên hỏi ý kiến của thanh kiếm ta trước, xem nó có đồng ý hay không ?" Viễn Bình mỉa mai.

Sau đó, Viễn Bình bộc phát tu vi Linh Động cảnh thất trọng, rút kiếm thi triển "Cuồng Vân kiếm pháp".

Đào Văn không chịu yếu thế, bộc lộ tu vi Linh Động cảnh thất trọng, tay cầm kiếm tung ra "Khoái Mạn Thập Thất Lộ Kiếm Pháp".

Một đường kiếm mang theo uy lực như một trận cuồng phong, một nhát kiếm nhanh như thiểm điện, hai cao thủ lao vào nhau phân cao thấp.

Cuối cùng Viễn Bình, thắng một chiêu, đánh văng kiếm của Đào Văn, nhìn hắn, khinh bỉ nói: "Ngươi nên nhìn lại thực lực của mình trước khi phát biểu".

Viễn Bình trở thành thủ lĩnh của nhóm, hắn không chỉ muốn cứu tên công tử của Vũ Gia ra, mà còn muốn cướp tiền tài của sơn tặc, nên một trận chiến lớn là không tránh khỏi.

Sau khi, biết được cảnh giới của Lâm Thiên chỉ là Linh Động cảnh nhất trọng, còn Liễu Thanh và Trần Đức là Linh Động cảnh lục trọng.

Viễn Bình hướng về Lâm Thiên quát mắng: "Một tên rác rưởi chỉ mới là Linh Động cảnh nhất trọng như ngươi thì ở đây làm gì ? Hành Sơn phái đã thối nát đến mức, hạ chỉ tiêu của đệ tử nội môn xuống còn nhất trọng thôi sao".

Sau một tràng chửi vào mặt, Lâm Thiên chỉ đứng im và hứng chịu.

"Ngươi nên cảm thấy may mắn khi vào tổ đội với ta đi, ta chỉ cần ngươi xử lí đám sơn tặc Thực Dụng cảnh, rồi cút về tông môn mà nhận điểm cống hiến".

Viễn Bình vạch ra kế hoạch:

"Ta đã điều tra rõ, Hoàng Phong trại có 3 tên thủ lĩnh, người có thể chiến đấu là hơn 300 tên"

"Đại đương gia là Hoàng Sư, Linh Động cảnh thất trọng, sẽ ta do giải quyết.

Nhị đương gia Hoàng Hùng, Linh Động cảnh lục trọng, sẽ giao cho Đào Văn.

Tam đương gia Hoàng Báo, Linh Động cảnh ngũ trọng, sẽ giao cho Trần Đức

Còn lại Lâm Thiên và Liễu Thanh sẽ xử lí đám thuộc hạ".

"Liễu Thanh, muội cứ tập trung mà ngăn chặn bọn lâu la, nếu tên phế vật Linh Động cảnh nhất trọng gặp nguy hiểm, thì mặc kệ hắn, giang hồ sống chết mặc bay".

"Về tiền tài cướp được, ta sẽ lấy 6 phần, Đào Văn được 2 phần, còn lại 2 phần giao Trần Đức và Liễu Thanh tự chia nhau. Các ngươi còn ý kiến hay thắc mắc gì không ?".

"Không" Tất cả đồng thanh trả lời.

Viễn Bình vui vẻ nói: "Tốt, đêm nay bắt đầu tấn công, cứ như kế hoạch mà làm".

Buổi tối hôm đó, Viễn Bình cùng 5 người trong nhóm, bí mật đột nhập, giết hết đám lính canh gác. Sau đó, tiến về nơi giam giữ, cứu lấy công tử Vũ gia, nhưng khi ra đến cổng nhà giam, thì ánh sáng vàng cam đã hất vào mặt bọn họ.

Đám sơn tặc với những cây đuốc cầm trên tay, đã bao vây nhóm của Viễn Bình từ bao giờ.

"Hahaaha, đã tóm được bọn chuột nhắt của Ngũ Nhạc kiếm phái" Hoàng Sư cười phá lên.

Hoàng Hùng ra lệnh: "Phóng tiễn".

Vô số mũi tên lao về phía nhóm đệ tử nội môn, Viễn Bình cùng nhóm của mình thi triển kiếm pháp, tạo hàng rào phòng thủ trước mưa tiễn.

Hoàng Sư lao lên thi triển "Phong Lôi Đao pháp" đối chiến với Viễn Bình với "Cuồng Vân Kiếm pháp".

Hoàng Hùng hai tay cầm thương đâm ra "Bạo Vũ Thương pháp" phân thắng bại với Đào Văn với "Khoái Mạn Thập Thất Lộ Kiếm Pháp".

Trần Đức tung ra "Ngũ Đại Phu Kiếm pháp" kháng cự với Hoàng Báo cầm cây búa lớn bổ đến "Khai Sơn Phủ pháp".

Liễu Thanh cùng với Lâm Thiên lao vào đám lâu la.

Cuộc quần chiến xảy ra vô cùng ác liệt.

Bỗng nhiên Hoàng Sư lấy ra một viên đan dược, nuốt vào, khiến thực lực tăng lên Linh Động cảnh bát trọng, tấn công liên tiếp khiến cho Viễn Bình liên tục bại lui.

"Khốn kiếp, bọn sơn tặc hèn nhát, lại sử dụng "Huyết Sát đan", cố gắng cầm cự với bọn chúng trong 20 phút, chiến thắng sẽ thuộc về chúng ta".

Nói thì dễ hơn làm, Viễn Bình cầm cự chưa đầy 10 phút đã bị Hoàng Sư chém làm hai.

Hoàng Hùng cũng cắn "Huyết Sát đan", lực lượng tăng lên Linh Động cảnh thất trọng, bất phân thắng bại với Đào Văn.

Trần Đức đang chiếm ưu thế so với Hoàng Báo, sau đó lại về thế cân bằng khi Hoàng Bảo cũng nuốt vào đan dược.

Viễn Bình ngã xuống, trận chiến đổi chiều

Hoàng Sư lao đến, cùng với Hoàng Hùng đối chiến với Đào Văn, sau vài chiêu Đào Văn cũng bị chém chết.

Hoàng Sư và Hoàng Hùng tiếp tục lao đến Trần Đức, bọn chúng muốn kết thúc cuộc chiến này càng nhanh càng tốt.

Trần Đức thấy thế cuộc đã mất, thi triển bộ pháp bỏ chạy, nhưng đã quá muộn, hắn đã bị ba tên đương gia bao vây.

Hoàng Sư đang tươi cười vui vẻ, bỗng nhiên ba mũi tên từ đâu phóng đến, cắm vào lưng hắn theo hình tam giác, "Tam Châu tiễn pháp".

"A a a…" Hoàng Sư la lên đau đớn, rồi ngã gục xuống, khiến cho mọi người xung quanh bất ngờ.

Liễu Thanh đang chống lại đám lâu la, nhìn lại bên cạnh, thì Lâm Thiên đã biến mất từ khi nào.

"Linh Động cảnh, chưa thể phóng chân khí ra ngoài, chưa có hộ thể chân khí, thì làm sao chống lại ám tiễn" Một giọng nói vang lên.

Mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra, thì phát hiện người đó chính là Lâm Thiên, tay đang cầm một cây cung của bọn sơn tặc.

Hoàng Hùng cầm thương lao lên, gào thét: "Trả mạng cho đại ca ta", nhưng hắn lại đâm hụt, trên ngực hắn cắm một thanh đao từ khi nào, "Tụ trung tàng đao".

Hoàng Hùng thầm nói: "Sao bộ pháp hắn lại nhanh như vậy ?", rồi gục xuống.

"Linh Động cảnh cũng không thể đề phòng ám khí" Lâm Thiên vừa đi vừa nói.

Hoàng Báo nhìn thấy hai người anh của mình lần lượt ngã xuống, hắn đã phát điên, lao đến Lâm Thiên nhưng đã bị Trần Đức chặn lại.

Nhìn Trần Đức đối chiến với Hoàng Báo, Lâm Thiên hướng về hắn mỉa mai: "Ngươi chỉ còn 5 phút nữa thôi, trước khi tác dụng phụ 'Huyết Sát đan' xuất hiện, thật nghiệt ngã thay, biết trước thời điểm mình chết lại chẳng thể thay đổi được gì".

Hoàng Báo trở nên tuyệt vọng, thét lên: "Đại ca, nhị ca, ta đi theo hai huynh".

Nói xong, Hoàng Báo tự lao vào mũi kiếm của Trần Đức.

Một lời nói của Lâm Thiên cũng có thể giết người.

Sau khi 3 tên đương gia ngã xuống, các tên lâu la còn lại cũng đã tháo chạy.

Liễu Thanh cùng Trần Đức nhìn về Lâm Thiên với ánh mắt kinh ngạc, mạng sống của họ đã được một tên chỉ mới Linh Động cảnh nhất trọng cứu giúp.

Lâm Thiên tươi cười nói: "Tiền tài của bọn sơn tặc chia làm 3, đồng ý không ?"

Liễu Thanh, Trần Đức cười lớn, gật đầu.

Nếu Lâm Thiên để mọi người đều chết hết, một mình độc chiếm tài sản của bọn sơn tặc, thì sẽ bị Ngũ Nhạc Kiếm phái nghi ngờ là hắn đã giở trò. Liễu Thanh và Trần Đức còn sống, sẽ là nhân chứng, nhìn thấy mọi sự việc xảy ra.

Sau khi lục soát toàn bộ doanh trại sơn tặc, được vài quyển bí tịch võ công, và 120 lượng vàng. Bí tịch thì mỗi người chia nhau ra chép thành bản sao, ngân lượng chia ra thì mỗi người lấy 40 lượng vàng.

Đưa công tử Vũ gia về đến nhà, nhóm của Lâm Thiên được phú hộ thưởng cho 60 lượng vàng, vậy là mỗi người được thêm 20 lượng.

Khi về đến tông môn, hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Thiên được môn phái thưởng thêm 10 lượng vàng, và 1000 điểm cống hiến.

Vậy tổng cộng, nhiệm vụ lần này giúp hắn kiếm được 70 lượng vàng.

Tin tức về cuộc chiến của Lâm Thiên với bọn sơn tặc đã được lan truyền. Nhiều đệ tử của Ngũ Nhạc Kiếm phái đều đang bàn tán và tán thưởng hắn, cũng không ít người lại khinh thường hắn.

"Danh môn chính phái lại dùng ám tiễn, ám khí thì vinh quang gì ?".

...

Spoiler cho mọi người, chap sau em có ý định cho Lâm Thiên chết, đổi main kkk để cho mọi ngươi thấy tu luyện khó khăn như thế nào. Cùng đón chờ chap sau nhé

Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ em 1 view, một chương em sẽ viết khoảng hơn 2500 đến hơn 3000 chữ, tùy theo diễn biến tình huống ạ.

Để đảm bảo chất lượng truyện thì mỗi ngày em sẽ ra 1 chương ạ.

Bạn đang đọc Võ Nhân Giang Hồ sáng tác bởi Despottt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Despottt
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.