Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phóng Tí Công

Tiểu thuyết gốc · 2657 chữ

Không quan tâm mọi lời bàn tán, Lâm Thiên tiếp tục lên đường làm nhiệm vụ mới. Lần này, hắn sẽ làm ảnh vệ của Từ gia.

Gia chủ của Từ gia, một gia tộc lớn tại Tuyên Sơn thành, Từ Dũng, cũng là một vị quan lớn trong triều đình, sẽ tổ chức lễ mừng thọ 60 tuổi của mình trong vài ngày nữa.

Nên Từ Dũng đã thuê một đội ảnh vệ, bao gồm hai cao thủ Ý Tồn cảnh, hơn 20 Linh Động cảnh, trong đó bao gồm cả Lâm Thiên.

Đội ảnh vệ có nhiệm vụ là hóa trang thành người tham dự tiệc, gia nhân, người đi đường… để bí mật quan sát và đảm bảo an toàn cho buổi tiệc.

Ngoài ra, dưới trướng của Từ Dũng còn có 5 tên thủ vệ Ý Tồn cảnh luôn túc trực sát bên, hơn 20 tên Linh Động cảnh làm nhiệm vụ canh gác xung quanh.

"Hahaaha, Có ta ở đây thì kẻ nào gan chó đến gây sự ở buổi tiệc của Từ huynh".

Kẻ vừa lên tiếng chính là Vĩnh Trọng, cường giả Kinh Hồng cảnh, thành chủ của Tuyên Sơn thành.

Từ Dũng vui vẻ nói: "Thành chủ cứ tự nhiên ăn uống no say, chuyện bảo an xung quanh cứ để bọn thuộc hạ của ta lo, ai lại làm phiền thành chủ, Hahaha".

"Ta đã cho mời Hoa Mộng, một kỹ nữ mới nổi ở Thiên Hoa lầu, cầm kỹ của ả ta rất tuyệt, xin mời mọi người ở đây thưởng thức".

Người dự tiệc không chỉ có Vĩnh Trọng, mà còn có hai vị thủ lĩnh của bang phái lớn trong thành, đều là cường giả Kinh Hồng cảnh.

Theo lệnh của Từ Dũng, Hoa Mộng, khuôn mặt được che bởi miếng vải mỏng, thân hình mảnh mai, vác cây đàn cầm lên sân khấu.

Hoa Mộng đàn lên một khúc nhạc khiến cho mọi người xung quanh đều chăm chú thưởng thức, gật gù, tán dương hết lời.

Sau khi Hoa Mộng đàn xong, Lâm Thiên, đang cải trang thành một khách nhân, bỗng nhiên nở một nụ cười. Vì trong tiềm thức của hắn đã vang lên.

"Đã học được Lam cấp võ công: Phong Hoa Tuyết Nguyệt khúc".

"Đàn tiếp đi, đàn thêm một bài nữa, nghe chưa đã" Những tên khách nhân không ngừng lớn tiếng nói.

Vừa nghe một bài nhạc hay, vừa được ngắm mỹ nữ, ai mà không thích chứ.

Hoa Mộng tiếp tục đàn thêm một ca khúc.

Sau khi kết thúc, giọng Thiên Ý lại vang lên:

"Đã học được Lam cấp võ công: Tứ Đại Mỹ Nhân khúc".

Lâm Thiên nhếch miệng cười: "Thú vị".

Buổi tiệc mừng thọ được kết thúc trong êm đẹp. Đội ảnh vệ đã được giải tán, khách nhân đã về hết.

Từ Dũng đã say rượu, được 5 tên thủ vệ đưa vào trong phòng.

"Hoa Mộng, nàng rất đẹp, ta đã chồng tiền đủ cho ả tú bà, bây giờ nàng là của ta, Hahaaha".

Trước mặt Từ Dũng, Hoa Mộng đang ngồi trên ghế, giọng nói êm ái: "Đại nhân muốn gì ta cũng chiều, nhưng ta không muốn người khác nghe tiếng ta rên, ta ngại lắm".

"Hahaaha, dĩ nhiên, tiếng rên của nàng sẽ chỉ mình ta nghe được" Từ Dũng hưng phấn nói.

Tần Dũng mở cửa ra ngoài, ra lệnh cho đám thủ vệ gần đó lui ra.

Thấy vậy, Hoa Mộng liền tươi cười:"Đại nhân muốn nghe ta đàn thêm một khúc nữa không ?".

"Được nữ nhân xinh đẹp đàn cho nghe thì còn gì tuyệt bằng, ta cũng sẽ đáp lễ nàng với màn dạo đầu cực kỳ sung sướng trong buổi tối đêm nay, Hahahaa" Tần Dũng khoái chí cười to.

Hoa Mộng đặt những ngón tay mềm mại trên cây đàn cầm, gảy dây đàn phát ra một nốt nhạc.

Khuôn mặt Tần Dũng trở nên sửng sốt, rồi sau đó lại trở về bình thường, giống như không có cảm xúc gì cả.

Cũng đúng thôi, người chết làm sao có cảm xúc được, đầu của Tần Dũng đang lăn lóc trên sàn, hắn đã chết.

Hoa Mộng mặt lạnh như tiền, tiếp tục gãy đàn tạo nên một khúc nhạc.

Phong Hoa Tuyết Nguyệt khúc, thức thứ 2, Phi Yến Lăng Ba.

Chân khí tỏa ra theo tiếng đàn, chuyển đến người của Hoa Mộng khiến thân thể nàng trở nên nhẹ nhàng lạ thường.

Hoa Mộng phóng ra cửa sổ, lao nhanh như con chim yến đang bay lượn trên bầu trời cao.

Các tên lính gác xung quanh đã phát giác ra Hoa Mộng, truy đuổi theo và luôn miệng truy hô:

"Có thích khách, có thích khách".

Bỏ lại đằng sau mọi thứ, Hoa Mộng điên cuồng chạy.

Đang chạy trối chết, bỗng nhiên Hoa Mộng nhìn thấy một hàng chữ đã hằn sâu vào tường gỗ: "Chạy về cửa Tây", được ghi trên nhà dân gần đó từ bao giờ .

Thế là Hoa Mộng không suy nghĩ nhiều, ba chân bốn cẳng chạy về hướng cửa Tây, của Tuyên Sơn thành.

Khi đến cổng thành, Hoa Mộng kinh ngạc:

"Không thể nào".

Cổng thành đã mở toang ra từ khi nào, xác chết quân sĩ gác đêm nằm la liệt hai bên.

Hoa Mộng tiếp tục chạy ra khỏi thành, vào sâu trong khu rừng, sau đó nàng nằm gục xuống.

Một vài giờ sau, Hoa Mộng tỉnh dậy, cơ thể đau nhức khắp người vì đã vận động quá sức.

Hoa Mộng kinh ngạc nhìn về phía trước, thấy một nam tử, mặc quần áo đệ tử nội môn Hành Sơn, đang ngồi nghịch cây đàn của mình, cây đàn mà nàng đã bỏ lại khi chạy trốn.

Không đợi Hoa Mộng mở miệng, Lâm Thiên đã hỏi:

"Cây đàn tốt như thế này, bỏ lại thì quá đáng tiếc, nàng có thể đàn cho ta nghe một ca khúc được không ?".

Hoa Mộng nghiêm nghị nói: "Ngươi là ai ? Mục đích ngươi là gì ?".

"Đây cũng là một cuộc giao dịch, nàng đàn cho ta nghe một khúc nhạc, thì sẽ trả hết ân tình mà nàng nợ ta". Lâm Thiên vui vẻ trả lời.

Hoa Mộng tức giận: "Ta nợ ân tình gì của ngươi ?".

Lâm Thiên vung tay lên, vài miếng vải đỏ bay lên không trung rồi rơi xuống đất, trên mỗi tấm vải đều ghi 2 từ "Thủ Vệ".

Mỗi tấm vải đỏ mà thủ vệ luôn mang theo bên mình, đều có ký hiệu riêng được thay đổi mỗi ngày, tránh có kẻ giả mạo để tiếp cận Từ Dũng.

"Nếu ta không giải quyết hết 5 tên Ý Tồn cảnh, thì nàng có dễ dàng trốn thoát không ?" Lâm Thiên hỏi.

Vẻ mặt Hoa Mộng tràn đầy sự kinh ngạc, vì nàng biết người đang đứng trước mặt nàng là một tồn tại cực kì khủng bố, đã xử lý hết 5 tên Ý Tồn cảnh nhanh gọn, đến nỗi mà trời không biết đất cũng không hay.

Hoa Mộng: "Một tên thuộc danh môn chính phái như ngươi, lại đi giúp một sát thủ như ta giết người à, thật là phi lý, nói đi, mục đích thật sự của ngươi là gì ?".

"Từ khi nào mà hành động của con người lại bị gò bó vào khuôn khổ danh môn chính phái, hay là tà ma ngoại đạo vậy. Ta là người sở hữu của thân thể này nên thích gì thì làm nấy thôi" Lâm Thiên bình thản trả lời.

"Ta không muốn nhiều lời, ta sẽ đàn cho ngươi nghe một khúc nhạc, sau đó thì đường ai nấy đi" Hoa Mộng nói.

Lâm Thiên vừa nói, vừa đưa đàn về phía Hoa Mộng: "Hãy đàn một khúc nhạc khác với 2 khúc nhạc khi nàng đàn ở buổi tiệc".

Hoa Mộng liền ngồi xuống đàn lên một bản nhạc, đầy bi thương, chia lìa, buồn đau.

Trong tiềm thức của Lâm Thiên vang lên:

"Đã học được Lam cấp võ công: Bi Hoan Ly Hợp khúc".

"Một ca khúc rất hợp với thời điểm chia ly hiện tại đó" Lâm Thiên cảm khái.

Hoa Mộng đứng lên nói: "Ta có thể đi được rồi chứ ?".

"Một người chỉ có tu vi Ý Tồn cảnh như nàng, mà lại bất chấp nguy hiểm tiến vào thành Tuyên Sơn để ám sát Từ Dũng, chắc là vì tư thù nhỉ ?". Lời của Lâm Thiên vừa nói ra, thì Hoa Mộng đã biến mất từ lúc nào.

Lâm Thiên nhìn lên bầu trời đêm, thở dài: "Một kẻ đã tự đâm đầu vào chỗ chết, thì vô phương cứu sống, không biết nhiệm vụ của mình có bị coi là thất bại, khi Từ Dũng chết sau bữa tiệc không ?".

Khi trở về môn phái, Lâm Thiên đã được nhận thưởng, vì đã hoàn thành công việc ảnh vệ, gồm 1 lượng vàng và 200 điểm cống hiến.

Sau đó, Lâm Thiên tiếp tục lên đường làm nhiệm vụ mới.

Sau 2 tháng điên cuồng làm nhiệm vụ, Lâm Thiên đã kiếm được hơn 100 lượng vàng và 3000 điểm công hiến.

Lâm Thiên tiến vào Tàng Kinh các của môn phái, để dùng điểm cống hiến đổi bí tịch.

Sau một hồi lựa chọn và quan sát, Lâm Thiên chú ý đến một quyển bí tịch, bám đầy bụi, tên là "Phóng Tí công".

"Phóng Tí công": đây là môn võ công đặc dị khác hẳn với các loại công phu khác, muốn luyện môn này phải có học một môn nội công khác trước. Có thể để hai môn nội công hòa lẫn vào nhau, khi hai luồng chân khí xung đột thì phải đánh rắm luôn mấy hồi.

Thiên Ý nói: "Đây là một môn nội công có thể dung hợp với một môn nội công khác, tu luyện đến viên mãn còn có thể đạt được "Hạ Phong Chưởng pháp". Khi tu luyện phải đánh rắm, nhưng đạt đến viên mãn sẽ hết phóng tí".

"Khi tu luyện phải đánh rắm, con mợ nó, vậy thuần phong mỹ tục ở đâu ? Lối sống văn hóa ở đâu ?" Lâm Thiên hỏi.

"Quan trọng là nó có thể mở thêm thuộc tính thứ 6 cho "Vô Song công, là một môn võ cần phải luyện" Thiên Ý nói tiếp.

Lâm Thiên nhìn bảng thông tin trong tiềm thức, hiện tại "Vô Song công" bao gồm 5 thuộc tính: "Long Tượng, Quy Tức, Thiên Hành, Điều Tức, Hỗn Thiên".

Trong đó.

Long Tượng: Tăng gấp đôi uy lực chiêu thức.

Quy Tức: Che giấu tu vi với cường giả cao hơn hai cảnh giới.

Thiên Hành: Tăng tốc độ di chuyển.

Hỗn Thiên: Tăng một ít uy lực chiêu thức.

Điều Tức: Tăng tốc độ hồi phục chân khí.

"Vậy phải tu luyện ở đâu ?" Lâm Thiên hỏi.

Sau khi đổi Phóng Tí công, quyển võ học rẻ nhất tàng kinh các, vì chẳng ai muốn học, mất 200 điểm cống hiến.

Lâm Thiên dùng 2800 điểm còn lại đổi thêm được "Tử Cái Kiếm Pháp", "Phù Dung Kiếm Pháp".

"Làm cực lực 2 tháng trời mà chỉ kiếm hơn 100 lượng vàng, chỉ đủ ta xài trong 10 ngày" Lâm Thiên thở dài.

Lâm Thiên tức giận: "Ta nhận được 100 lượng thì chắc tông môn lấy được gấp 6-7 lần như thế. Thật khốn nạn, môn phái lại bốc lột sức lao động của đệ tử như vậy. Ta sẽ đánh rắm khắp tông môn".

Lâm Thiên đã quyết định, hắn sẽ luyện "Phóng Tí công" tại môn phái.

Tại phòng ăn chung của môn phái, mọi đệ tử đang ăn uống, trò chuyện vui vẻ.

Lâm Thiên chiếu theo khẩu quyết, bắt đầu luyện công, nháy mắt chân khí lập tức tề tựu nơi đan điền, nhưng bỗng thấy hậu môn nhột nhạt không nhịn được làm luôn mấy tiếng " pẹt, pẹt, pẹt... ".

Tuy mùi khó ngửi tràn ngập không gian, nhưng cảm thấy sảng khoái dị thường, thậm chí Lâm Thiên có cảm giác như từ bé đến giờ chưa từng được sảng khoái như vậy.

Lâm Thiên đang tận hưởng cảm giác sung sướng, thì từ đâu, vô số chiếc dép, khay đựng thức ăn… phóng đến chỗ hắn.

Lâm Thiên ba chân bốn cẳng bỏ chạy, phía sau lưng là đám đệ tử ngoại môn và nội môn đang truy đuổi.

Sáng ngày hôm sau, trên sân, một vài đệ tử đang tu luyện kiếm thuật.

Một tên đệ tử hít vào một hơi: "Không khí buổi sáng thật là trong lành, rất thích hợp để luyện kiếm".

"Đệ không thường dậy sớm, từ khi được sư huynh khai sáng, luyện kiếm vào bầu không khí sáng sớm như thế này, chắc kiếm pháp của đệ sẽ nhanh chóng đại thành" Một thanh niên khác hít lấy hít để không khí xung quanh và nói.

Bỗng nhiên, một âm thanh kỳ lạ phát ra: "pẹt, pẹt, pẹt..".

Đám thanh niên tức giận, quát tháo: "Thằng khốn nạn nào lại thả rắm vậy ?".

Lâm Thiên lại tiếp tục chạy trối chết, dưới sự truy đuổi của các đồng môn.

Vài ngày sau, vì Lâm Thiên chơi trò đánh du kích, thả vài quả bom xong rồi chạy, không ai bắt được hắn. Một lượng lớn đệ tử đã đến phòng Trưởng Lão, mang theo biểu ngữ: "Giữ môi trưởng trong sạch trong môn phái, tống khứ tên vô liêm sỉ Lâm Thiên".

Các đệ tử đứng trước phòng Trưởng Lão, bức xúc, thét ầm lên:

"Thằng khốn nạn Lâm Thiên đánh rắm hai lần đã quá đáng lắm rồi, bọn ta có 10 người, hắn hạ phong đủ 10 cái, ai mà chịu được".

"Lâm Thiên, hắn xem chúng tôi như không tồn tại, khi ăn chung cũng đánh rắm, khi luyện kiếm thì phóng tí, đến lúc ngủ rồi hắn còn hạ phong nữa, quá trắng trợn rồi".

"Hãy tống cổ tên Lâm Thiên vô liêm sỉ, bỉ ổi, không có mặt mũi ra khỏi môn phái đi".

Một tờ giấy với hơn 2000 chữ kí của các đệ tử Hành Sơn phái, đã được đưa lên phòng Trưởng Lão, đưa ra yêu cầu xét xử, đuổi cổ Lâm Thiên.

Theo luật của môn phái, Lâm Thiên đã bị các trưởng lão truy bắt, và tống vào trong Hắc Ma động, nơi chuyên giam giữ đệ tử phạm lỗi. Khi bị truy đuổi, Lâm Thiên còn cố gắng đánh rắm vào mặt các trưởng lão, để trả thù việc bóc lột sức lao động.

Trong Hắc Ma động, âm thanh kỳ lạ kêu lên liên hồi: "Pẹt, pẹt, pẹt…".

Vài tên đệ tử phạm lỗi, đã bị nhốt sẵn trong Hắc Ma động, đều đã nằm sàn với sự oanh tạc liên tục từ những cú hạ phong của Lâm Thiên.

Trước khi bị ngất, bọn họ còn thầm mắng: "Thật tàn nhẫn, tông môn lại dùng cách này trừng trị bọn ta, Hắc Ma động không đáng sợ, thứ đáng sợ là lòng người".

Trong hang động tối om, Lâm Thiên đang ngồi vận chuyển chân khí, tu luyện "Phóng Tí Công".

Giọng Thiên Ý vang lên: "Trong phạm vi xung quanh, phát hiện Ám Kim cấp võ học 'Thiên Kiếm Tung Hoành Thế'".

...

Hai ngày hôm nay, bận rộn dọn nhà, tận dụng thời gian rảnh viết cho mọi người được 1 chương.

Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ em 1 view, một chương em sẽ viết khoảng hơn 2500 đến hơn 3000 chữ, tùy theo diễn biến tình huống ạ.

Để đảm bảo chất lượng truyện thì mỗi ngày em sẽ ra 1 chương ạ.

Bạn đang đọc Võ Nhân Giang Hồ sáng tác bởi Despottt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Despottt
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.