Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bích La Tứ Thiếu

Tiểu thuyết gốc · 1212 chữ

Tử Uyên mang một chiếc khăn che mặt đứng lẫn trong dòng người nhưng khí chất của nàng không thể nào lẫn đi đâu được. Chính vì vậy mà nàng lại vô tình lọt vào tầm mắt của một nhóm bốn thiếu niên thoạt trông vô cùng thanh nhã đang uống trà trên tầng hai ở trà quán gần đó.

Không để ý đến bọn họ, Tử Uyên âm thầm dò xét một lượt trên dưới Bích La Thành, ngoại trừ Diệp Vu thành chủ là Địa Huyền tứ tầng ra còn lại gia chủ của ba gia tộc lớn là Phương gia, Tiêu gia và Điền gia đều có tu vi Linh Huyền cửu tầng.

Tử Uyên khá ngạc nhiên khi không thấy sự hiện diện của Châu gia nhưng chuyện đó không khiến nàng hứng thú bằng việc phát hiện ra khí tức của Đàm Thiên Huyền ở ngoài thành không xa.

Bốn kẻ trong trà quán chính là Bích La Tứ Thiếu vang danh khắp Bích La Thành không ai không biết. Tuy cả bốn người tuổi chỉ khoảng mười sáu mười bảy nhưng tu vi lại đạt đến Linh Huyền thất tầng, mặc dù không ai dám nói trước điều gì nhưng trong tương lai bọn họ đều có cơ hội trở thành siêu cấp cao thủ Thiên Huyền cảnh.

Trong bốn người, đại thiếu gia Diệp gia, Diệp Không là người lãnh đạm nhất, trong khi ba người kia đang bàn tán nháo sự thì y lại ngồi một mình chậm rãi thưởng thức ly trà trên tay.

Ba người còn lại lần lượt là Tiêu gia nhị công tử Tiêu Minh Hàm, Phương gia đại công tử Phương Thế Phong và Điền gia đại công tử Điền Vũ.

Tiêu Minh Hàm vừa thấy Tử Uyên liền nhìn theo không rời mắt, hắn vừa uống trà vừa lên tiếng bình phẩm nàng: “Các vị huynh đệ, các ngươi có thấy vị cô nương hắc y phía dưới không? Mặc dù nàng ta che mặt đi nhưng với khí chất của nàng ta dám khẳng định đó là một tiểu mỹ nhân”.

Ngồi đối diện với Tiêu Minh Hàm là võ si Điền Vũ, hắn nhìn lướt qua Tử Uyên một cái rồi lạnh nhạt nói: “Không hứng thú! Cho dù là mỹ nữ nhưng không có huyền lực thì cũng chỉ là cỏ rác, ta đây không hứng thú”.

Điền Vũ vừa dứt lời thì Phương Thế Phong liền lên tiếng: “Điền huynh, theo ta thì huynh nên suy nghĩ lại đi, huynh cứ truy cầu nữ nhân có thể đả bại huynh thì một trăm năm sau cũng chưa chắc đã xuất hiện”.

Nghe vậy Điền Vũ lập tức thay đổi thái độ, lạnh giọng nói: “Nữ nhân có thể lọt vào mắt ta ít nhất cũng phải đạt đến Thiên Huyền còn không lão tử thà không lấy còn hơn!”.

Phụt! Phương Thế Phong lập tức phun ngụm trà đang uống dở ra sặc sụa nói: “Cười chết ta mất! Lão thiên ơi! Điền huynh? Đầu óc huynh có vô nước không thế? Huynh muốn lấy nương tử Thiên Huyền cảnh? Huynh có nhìn lại mình không thế hả? Huynh muốn lấy người ta nhưng chưa chắc người ta đã để huynh vào mắt, trừ khi huynh là Vũ Cực Thần Huyền hay tệ nhất cũng phải là Thiên Huyền cảnh”.

“Thôi được rồi!”, Tiêu Minh Hàm thấy vậy liền lên tiếng can ngăn: “Điền huynh và Phương huynh không nên tranh luận về vấn đề này nữa chúng ta mau trở về vấn đề chính”.

Đến đây Tiêu Minh Hàm nghiêm túc nói: “Vị cô nương này tuy ta không cảm nhận được một chút huyền lực nào nhưng lại cảm nhận được sự uy hiếp rất lớn từ nàng ta, các huynh nghĩ xem nàng ta có phải là người của Vô Cực Môn ẩn giấu cảnh giới hay không?”.

Điền Vũ thở dài lắc đầu nói: “Ta không dám khẳng định nhưng Vô Cực Môn vốn đã đánh chủ ý lên gia bảo của bốn gia tộc chúng ta từ lâu chỉ tiếc là chưa có cơ hội để thâu tóm như Đàm gia mấy năm về trước cho nên giả thuyết này của Tiêu huynh ta thấy cũng rất hợp lý”.

Từ đầu đến giờ không thấy Diệp Không lên tiếng nên Tiêu Minh Hàm mới lên tiếng hỏi: “Diệp huynh, huynh thấy chuyện này như thế nào?”.

Diệp Không chậm rãi đặt ly trà xuống thong thả đáp: “Ta thì không thấy vậy, bất kể vị cô nương kia có phải là người của Vô Cực Môn hay không đều không quan trọng, cái quan trọng ở đây là ta không cảm nhận được sát khí từ vị cô nương đó mà nó phát ra từ kẻ đi phía sau nàng ta”.

Ba người Tiêu Minh Hàm, Phương Thế Phong và Điền Vũ nghe vậy lập tức dời chú ý sang kẻ mặc áo choàng trùm kín đầu liên tục âm thầm bám theo vị cô nương kia.

“Không xong! Khí tức của kẻ kia rất mạnh, có lẽ là Địa Huyền cảnh phải nhanh chóng đuổi theo xem sao”, Phương Thế Phong vừa dứt lời lập tức xoay người chạy xuống lầu đuổi theo, ba người kia thấy vậy cũng lập tức theo sau.

Tuy tứ đại gia tộc lúc nào cũng đấu đá với nhau nhưng Bích La Tứ Thiếu bọn họ vẫn luôn xem nhau là hảo huynh đệ vào sinh ra tử không thể bỏ mặt bất kỳ ai bị nguy hiểm được.

Giữa lòng đường người đi lại tấp nập Tử Uyên chậm rãi bước đi, nàng đã cảm nhận được sát khí của kẻ đang bám theo nhưng vẫn duy trì tốc độ bước đi không nhanh không chậm, vờ như không hay biết gì cả.

Người bước vẫn cứ bước, kẻ theo đuôi vẫn cứ theo đuôi, gần nữa canh giờ sau Tử Uyên dẫn tên mặc áo choàng trùm kín người và đám người Bích La Tứ Thiếu đi về phía cổng thành nơi Đàm Thiên Huyền chuẩn bị tiến vào.

Ra khỏi thành một đoạn Tử Uyên đứng lại hỏi: “Vị bằng hữu này đi theo tiểu nữ có chuyện gì không?”.

Kẻ trùm kín người lạnh giọng đáp: “Ngươi chính là kẻ thiêu rụi Châu gia năm đó?”.

Tử Uyên không nói gì chỉ nhìn kẻ kia mà cười. Tên đầy sát khí cũng nhìn lại Tử Uyên với đôi mắt căm phẫn, hắn từ từ cởi mũ trùm đầu ra, một gương mặt khá quen thuộc dần dần phơi bày ra trước mắt nàng.

Người này vô cùng giống tiểu tử Châu gia lúc trước nhưng xét về độ tuổi lại không cân xứng bởi vì hiện tại trông hắn đã ngoài ngũ tuần. Nhìn thấy kẻ đó Tử Uyên liền cười hỏi: “Mạn phép hỏi Châu gia chủ vì sao ngươi khẳng định ta chính là người hỏa thiêu Châu gia?”.

Châu gia chủ nghiến răng đáp: “Cho dù ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra, còn vì sao ta nhận ra thì kệ ta, ngươi ngoan ngoãn chịu chết đi hỏi nhiều quá làm gì?”.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.