Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bi Kịch Của Châu Gia Chủ

Tiểu thuyết gốc · 1503 chữ

Nhìn Châu gia chủ với ánh mắt đầy tiếu ý, Tử Uyên cười nhẹ nói: “Ngươi không nói cũng không sao, ngươi không nói là chuyện của ngươi ta không quan tâm nhưng bổn cô nương đã muốn biết thì dù ngươi có chết ta cũng có cách để biết”.

“Ma nữ mạnh miệng, hôm nay lão phu nhất định phải lấy mạng ngươi để hả mối hận trong lòng”, Châu gia chủ lửa giận bạo phát hướng Tử Uyên mà gào lên.

Đúng lúc này có một giọng nói từ phía xa truyền đến: “Ngươi muốn lấy mạng của sư phụ ta trước tiên phải bước qua xác ta rồi tính tiếp”.

Chủ nhân của giọng nói này ngoài Đàm Thiên Huyền ra thì còn ai. Đàm Thiên Huyền dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chắn trước mặt Tử Uyên, hắn thấy nàng vẫn còn sức đi gây sự được thì trong lòng cũng an tâm hơn một chút.

Thấy Đàm Thiên Huyền đến Tử Uyên cười hì hì hỏi: “Tiểu tử thúi ngươi vẫn còn sống sao?”.

Khóe môi giật giật, Đàm Thiên Huyền cười khổ đáp: “Đồ nhi vẫn chòn chưa chết được, sư phụ chưa chết làm sao đồ nhi dám chết trước được chứ!”.

Chỉ nghe vút một cái Tử Uyên đã đứng bên cạnh Đàm Thiên Huyền, một tay đưa ra véo lấy tai hắn cười man rợ nghiến răng nói: “Tiểu tử hay lắm mới có mấy ngày không dạy dỗ ngươi, ngươi liền ăn nói không có tôn ti trật tự thế cơ à?”.

Thấy hỏa khí của Tử Uyên sắp bộc phát Đàm Thiên Huyền cố sức giãy dụa muốn bỏ chạy, chỉ có điều dù có cố thế nào cũng không thể thoát khỏi tay của nàng, trừ khi hắn tự cắt đứt tai của mình mà thôi.

Trong khi Tử Uyên và Đàm Thiên Huyền đang “xử lý chuyện nội bộ” thì bốn Bích La Tứ Thiếu cũng vừa kịp lúc chạy đến.

Thấy Tử Uyên không chú ý đến mình Châu gia chủ gầm lên một cái rồi vung quyền lao thẳng vào nàng. Trong lúc bực bội Tử Uyên cũng không để ý lão là ai trở tay túm lấy cổ cáo Đàm Thiên Huyền, lấy hắn làm gậy quật lão một cái bay ngược ra ngoài trước những cặp mắt trợn tròn của Bích La Tứ Thiếu.

Trợn mắt há mồm, Phương Thế Phong khó tin vào mắt mình hỏi ba người còn lại: “Các huynh có thấy nhưng gì ta vừa thấy không? Là cường giả Địa Huyền Cảnh đấy! Nữ nhân nào thật ra là ai mà ngay cả Địa Huyền cũng không để vào mắt?”.

Diệp Không vốn là người điềm tĩnh nhất cũng không khỏi run động nhìn về phía Tử Uyên không chớp mắt.

Về phần Điền Vũ, lần này hắn quả thật gặp đúng người rồi, sở thích của hắn chính làm những nữ nhân có chút man rợ như Tử Uyên chứ không phải những nha đầu chân yếu tay mềm suốt ngày chỉ biết dựa dẫm vào nam nhân.

Còn lại Tiêu Minh Hàm, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng không còn sót lại chút gì cả, đây đúng thật là đã kích quá lớn đối với hắn. Tiêu Minh Hàm vẫn luôn cho rằng bản thân có thể vượt cấp khiêu chiến cường giả Địa Huyền cảnh đã là tuyệt thế thiên tài rồi, nhưng hôm nay gặp phải Tử Uyên hắn mới biết được bản thân nhỏ bé đến mức nào, nếu không vượt qua được tâm ma này chắc có lẽ con đường tu luyện của hắn sẽ mãi mãi dậm chân tại chỗ.

Trở lại với Tử Uyên, một tay nàng túm lấy cổ áo Đàm Thiên Huyền giữ chặt hắn trên không, tay còn lại nàng đấm thẳng vào mặt hắn hoàn toàn không trượt phát nào, mỗi một đấm đều nhắm thẳng vào những phần dễ để lại dấu vết nhất như hai mắt, mũi và cả miệng nữa.

Bốn người Bích La Tứ Thiếu đứng gần đó thấy thảm cảnh mà không dám lên tiếng , chỉ sợ lỡ miệng bị ma nữ cô nương kia nhìn trúng tặng cho mấy đấm thì khổ.

Sau mười mấy hơi thở tiến thụp thụp vì bị đấm vào mặt cũng dừng lại, Tử Uyên vứt Đàm Thiên Huyền mặt mủi sưng húp, hai mắt còn đen hơn cả gấu trúc xuống đất rồi vừa xoa xoa tay vừa nói: “Tiểu tử thúi từ nay về sao mà còn dám chọc giận ta thì không nhẹ tay như bây giờ đâu!”.

Đàm Thiên Huyền choáng ván đứng dậy đau khổ đáp: “Đệ tử nhớ rõ, sau này nhất định sẽ không tái phạm nữa!”.

Tử Uyên bĩu môi mắng: “Ta tin ngươi mới lạ đấy! Tên tiểu tử ngươi không ăn đòn thì không chịu nghe lời mà! Còn đứng đó làm gì nữa không mau đi đập hắn cho ta hay là ngươi nhớ nắm đấm của ta quá muốn ăn thêm một trận nữa?”.

Những lời vừa rồi của Tử Uyên vừa lọt vào tai Đàm Thiên Huyền liền khiến cho hắn muốn tè cả ra quần, hắn lật đật hướng Châu gia chủ vừa chạy đến vừa nói: “Châu gia chủ ngươi xui rồi, hôm nay lão tử không đấm ngươi thành bột thì liền bị sư phụ ta cho thêm mấy trận nữa, hy vọng ngươi ra đi thanh thản!”.

Tội nhất vẫn là Châu gia chủ, lão bị Tử Uyên quật một cái bay ra xa đập đầu vào tường thành ngất đi một lúc, vừa tỉnh lại liên thấy một tên mặt mũi sưng húp như vừa bị ong đốt, hai mắt thì đen như gấu trúc lao đến vừa đấm vừa đá lão. Mỗi quyền mỗi cước của hắn đều mang theo kình lực bài sơn đảo hải trấn áp lão khiến cho lão không thể nào phản khán được.

Nuốt một ngụm nước bọt, Phương Thế Phong run người hỏi: “Đùa à? Tên kia xem cường giả Địa Huyền cảnh không khác gì bao cát à? Hắn ta kinh khủng như thế vậy vị cô nương đánh hắn ra nông nổi đó còn kinh khủng đến mức nào nữa?”.

Không ai trả lời câu hỏi của Phương Thế Phong nhưng trong lòng họ đều có chung một suy nghĩ chính là nữ tử kia tuyệt đối không thể chọc vào được.

Đứng tựa lưng vào một gốc cây Tử Uyên cười nhẹ nói với Mạc Quân: “Huynh thấy ta có bá đạo không? Nếu sau này huynh dám ức hiếp ta, lão nương nhất định sẽ liều với huynh”.

Mạc Quân cười hề hề đáp: “Ta sợ nàng quá cơ, trên đời này ngoại trừ ta ra không còn kẻ nào có thể trị được nàng nữa đâu”.

Giận dỗi hừ một tiếng, Tử Uyên bĩu môi nói: “Huynh cứ ức hiếp ta nữa thì ta nhất quyết không nhìn mặt huynh”.

Mọi người lúc này chỉ lo tập trung vào Đàm Thiên Huyền và Châu gia chủ nên không thể nào nhìn thấy lúc Tử Uyên cử xử hờn dỗi với Mạc Quân. Thật sự thì những cử chỉ đậm chất nữ tính này nàng chỉ bộc lộ ra trước mặt một mình Mạc Quân còn trước mặt những người khác nàng chính là một nữ nhân bá đạo, vô sỉ, không để bất cứ một ai vào mắt.

Trở lại với Châu gia chủ, hôm nay quả là một ngày bi kịch của lão. Khi bắt gặp được Tử Uyên, lão cứ nghĩ hôm nay có thể báo được mối thù của Châu gia nhưng không ngờ lại bị người đè ra đánh không thương tiếc.

Châu gia chủ vốn chỉ có tu vi Linh Huyền cảnh, còn một khoảng rất xa mới có thể bước lên Địa Huyền nhưng để báo thù kẻ đã khiến Châu gia nhà tan cửa nát, đạp đổ tất cả tâm huyết của lão mà lão đã quyết đinh đánh đổi bằng một cái giá vô cùng lớn để đạt được tu vi như hiện tại và biết được ai đã khiến lão ra nông nổi như vậy. Cái giá phải đổi đó chính là toàn bộ tộc nhân của Châu gia, ngay cả con trai của lão, đứa con mà lão yêu quý nhất.

Bằng cách lập huyết khế trung thành với Ma Môn để nhận được công pháp Hấp Huyết Huyền Thiên Công rồi hấp thụ lấy toàn bộ huyết khí cũng như ký ức của toàn bộ tộc nhân, cuối cùng lão cũng đột phá Địa Huyền và tìm ra những kẻ đã đốt Châu phủ thông qua ký ức của nhi tử.

Ai đâu ngờ hôm nay vừa gặp được kẻ thù nhưng vẫn chưa kịp chạm được vào vạt áo của ả thì liền bị đánh cho ngáp ngáp nằm một chỗ thoi thóp.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.