Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết Tẩy Ma Môn (1)

Tiểu thuyết gốc · 1711 chữ

Theo chỉ dẫn của Diệp Không, Mạc Quân túm lấy năm người phi hành một mạch đến dưới chân núi Hắc Sơn nơi cổng vào của Ma Môn.

Bị Mạc Quân túm lấy phi hành trên không ngoại trừ Đàm Thiên Huyền có chút nhận thức nên không ngạc nhiên cho lắm còn lại bốn người kia thì đều nghẹn họng không biết nói gì.

Trong truyền thuyết chỉ có Vũ Cực Thần Huyền mới có thể phi hành trên trời, mà người có cảnh giới Vũ Cực Thần Huyền trong vòng nghìn năm trở lại đây hoàn toàn không xuất hiện.

Bốn người Bích La Tứ Thiếu được tận hưởng cảm giác phi hành trên trời trong lòng dâng lên cảm xúc lâng lâng khó tả, cả bốn người đều nhìn Mạc Quân với ánh mắt tôn kính.

Mạc Quân đúng ra sẽ lập tức vùi dập họ nhưng không biết hôm nay hắn ăn trúng cái gì mà trở nên tâm lý đột xuất, không nỡ xỉa xói hình tượng Vũ Cực Thần Huyền trong truyền thuyết của bọn họ.

Mặc dù còn ở khá xa nhưng Mạc Quân đã cảm thấy tử khí nồng nặc cùng mùi huyết tinh và âm khí dầy đặc. Nhẹ nhàng hạ xuống trước cổng Ma Môn, Mạc Quân nhìn qua năm người một lần rồi nói: “Năm tên tiểu tử thúi các ngươi phải cẩn thận, trừ Tiểu Huyền Huyền ra các ngươi nếu không muốn chết thì phải theo sát ta”.

Bốn người Bích La Tứ Thiếu đua nhau gật đầu liên tục, đối với Mạc Quân bọn họ có một sự tin tưởng mù quáng. Về phần Đàm Thiên Huyền hắn tuy cảm thấy sư phụ nói chuyện ngữ điệu có chút không được bình thường cho lắm nhưng vì đây chính là sư phụ nên hắn chỉ biết câm lặng hoàn toàn không dám ý kiến.

Không muốn ba hoa nữa Mạc Quân một cước đá bay Đàm Thiên Huyền vào trong và nói vọng theo: “Tiểu Huyền Huyền giao cho ngươi mở đường cố gắng dọn càng sạch càng tốt!”.

Mặc dù linh hồn Tử Uyên ở trong đan điền nhưng thông qua tầm nhìn của Mạc Quân nàng vẫn có thể quan sát được mọi chuyện xảy ra bên ngoài. Thấy Mạc Quân tung cước đá Đàm Thiên Huyền nàng không khỏi phì cười hỏi hắn: “Cái này là huynh muốn trả thù cá nhân phải không?”.

Mạc quân dừng tâm niệm cười vô sỉ đáp lại nàng: “Nàng sai rồi, cái này không phải trả thù cá nhân mà là đánh ghen có trình độ nha”.

“Thật hết nói nổi với huynh”, Tử Uyên lắc đầu cười hỏi tiếp: “Vậy tiếp theo huynh định đối phó như thế nào với Ma Tông?”.

Đến đây Mạc Quân như trở thành một người khác, hắn lạnh giọng đáp: “Bất cứ kẻ nào dù trực tiếp hay gián tiếp động đến thê tử của ta thì hắn nhất định sẽ chết không có chỗ chôn”.

Đàm Thiên Huyền bị đẩy lên trước xông vào giữa đám đệ tử Ma Môn, hai tay hắn một băng một hỏa thỏa sức tung hoành giữa biển người. Hắn như sói giữa bầy cừu điên cuồn chém giết. So về tốc độ thì không một tên đệ tử nào có thể so lại Đàm Thiên Huyền, nếu so về sức mạnh thì trừ khi có cao thủ Địa Huyền cảnh thất tầng xuất hiện mới có cơ may áp chế được hắn còn không đều chờ chết cả.

Khả năng của Đàm Thiên Huyền nếu đem đặt trên Tiên Giới thì hoàn toàn không hề kém cạnh những tinh anh của các môn phái lớn, chỉ tiếc hắn còn đang ở Huyền Linh, hoàn toàn không thể so sánh với Tiên Giới được. Ở tu vi của hắn mọi người đã có được rất nhiều pháp khí nhưng vì điều kiện tại Huyền Linh quá kém cho nên Tử Uyên chỉ có thể dạy cho hắn những pháp quyết thô thiển nhất trên Tiên Giới.

Mặc dù pháp quyết đúng thật là thô thiển nhưng cũng đã được Tử Uyên tinh chỉnh lại không thể đem so sánh với công pháp thông thường được.

Băng Hỏa Quyết vận khởi đến cực hạn, một bên lửa cháy rợp trời, một bên băng phong đại địa tạo ra một tràng cảnh vô cùng bắt mắt.

Một đường xông thẳng lên núi, Mạc Quân để mặt cho Đàm Thiên Huyền chém giết không hề nhúng tay vào mà chỉ đi phía sau nhắc nhỡ những sai lầm của hắn. Càng lúc đệ tử Ma Môn đổ xuống càng đông, không hỗ là đệ nhất tà môn, tất cả đệ tử của Ma Môn đều mang trên người một loại khí tức yêu tà kỳ dị, làn da trắng nhợt thân thể gầy yếu, nhưng khí lực và sức chiến đấu lại không thể nào phủ nhận được, tu vi thấp nhất cũng là Linh Huyền cảnh.

Linh Huyền cảnh mặc dù không đáng để Đàm Thiên Huyền chú ý đến nhưng số lượng lại đến hàng vạn thì cho dù có trâu bò đến mức nào đánh lâu cũng phải kiệt sức. Không những thế càng về sau không chỉ có đệ tử mà còn kéo thêm chấp sự, thỉnh thoảng còn có trưởng lão đến.

Đường lên Ma Môn khá dốc, dựng thẳng từ chân núi đến đỉnh núi, chiều ngang nhìn sơ cũng không thấy rộng lắm khoảng hơn mười trượng một chút. Một biển người từ trên đỉnh núi ồ ạt tràng xuống như nước lũ, tất cả đều hướng về Đàm Thiên Huyền mà công kích.

Đứng phía sau Mạc Quân bốn người Bích La Tứ Thiếu nhìn thấy Đàm Thiên Huyền tung hoành trong biển người thì máu chiến cũng bắt đầu cuồn cuộn nổi lên. Thấy vậy Mạc Quân cười xấu xa lên giọng dọa bọn họ: “Các ngươi cũng muốn tham gia? Muốn thì cứ xông lên ta không cản, nhưng lúc đó mạng của các ngươi thì các ngươi tự mình giữ lấy, không liên quan đến ta, có chết thì cũng đừng về tìm ta nếu không lão tử… à nhầm lão nương sẽ biến các ngươi thành quỷ bộc hết có biết không?”.

Dứt lời Mạc Quân lại mặc kệ bọn họ tiếp tục quan sát Đàm Thiên Huyền đang chống trả ác liệt với đệ tử Ma Môn. Bích La Tứ Thiếu tuổi thật sự còn rất trẻ nhưng lại không phải là những kẻ nhát gan, Ma Môn đối với bọn họ chính là kẻ thù không đội trời chung, thế bất lưỡng tập, ngươi không chết thì ta chết. Chính vì thế mà khi nhìn thấy lớp lớp đệ tử của Ma Môn chết dưới tay Đàm Thiên Huyền thì nhiệt huyết của bọn họ lại sôi trào không thể nhịn được nữa liền xông ra chém giết.

Ngồi nhịp chân trên một tảng đá ven đường Mạc Quân chậm rãi hướng Đàm Thiên Huyền mà nói: “Tiểu tử ngươi có biết vì sao ta không đưa ngươi vào thẳng đại điện Ma Môn mà lại đưa ngươi đến đây hay không?”.

Đàm Thiên Huyền tung một chưởng đánh bay tên chấp sự đang cố đánh lén hắn rồi mới đáp lời Mạc Quân: “Là sư phụ muốn tốt cho ta, sự phụ muốn ta có kinh nghiệm thực chiến, muốn ta từ trong hiểm cảnh tìm được đường sống”.

Nghe câu trả lời, Mạc Quân mặt đơ ra như kẻ đần một lúc mới có thể bình tĩnh lại được, thở dài một hơi rồi mới hướng Đàm Thiên Huyền lắc đầu nói bằng giọng đầy sự bất đắc dĩ: “Không đâu tiểu Huyền Huyền à, ngươi hiểu lầm vi sư rồi tất cả tại vì ta lười thôi, ngươi phải biết rằng từ chân núi lên đến đỉnh tuy không xa nhưng nếu phi hành lên đó sẽ khiến cho ta mệt lắm ngươi có hiểu không? Vi sư mà mệt thì lại muốn đi ngủ, nhưng nếu ta mà đi ngủ thì ngươi phải làm sao? Chính vì vậy mà vi sư quyết định đưa các ngươi tới chân núi thôi còn lại các ngươi tự lo”.

“Người…”, Đàm Thiên Huyền nghẹn họng không biết nói gì, từ trước đến giờ hắn biết sư phụ mình rất vô sỉ nhưng không ngờ lại có thể vô sỉ đến mức này, vì lười mà bỏ công vắt óc suy nghĩ ra một cái lý do cực kỳ củ chuối để thoái thác trách nhiệm.

“Người không giúp ta thì thôi tại sao còn kiếm chuyện với ta?”, Đàm Thiên Huyền uất ức hỏi. Đúng thật là Mạc Quân đã đá hắn vào giữa đám đệ tử Ma Môn lại không hề ra tay giúp hắn, bỏ hắn tự sinh tự diệt trước sự tấn công như vũ bão của người Ma Môn lại còn đi chọc ghẹo hắn làm cho hắn phân tâm thật đúng là hành động vô cùng bất nhân khiến cho người người căm phẫn.

Mạc Quân có cái lý của hắn, không để tâm đến lời trách móc của Đàm Thiên Huyền, hắn vẫn cứ ngồi trên tảng đá ngoáy mũi đáp một cách bất cần đời: “Ta thích đấy thì sao nào? Ngươi làm gì được ta? Cắn ta à? Tiểu tử thúi ta nói cho ngươi biết, nếu không giải quyết được đám nhãi nhép này thì cút xa xa ta ra một chút đừng có mà gọi ta là sư phụ nữa, ta không có tên đệ tử nào vô dụng như vậy đâu, ngay cả một đám tép riêu cũng không giải quyết được thì cút cho xa xa vào”.

Đàm Thiên Huyền không hiểu vì sao sư phụ lại trở nên thất thường như vậy lại còn dùng những lời lẽ cay nghiệt để miệt thị hắn. Bị cơn giận làm cho mù quán hắn gào lên một tiếng rồi lao thẳng vào giữa đám đệ tử Ma Môn điên cuồng giết chóc không thèm để ý đến xung quanh nữa, mặc cho cơ thể bị người chém máu me be bét.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.