Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thay Đổi Kế Hoạch

Tiểu thuyết gốc · 1542 chữ

Sau khi để cho Đàm Thiên Huyền đấm người để giải tỏa, Tử Uyên thấy Châu gia chủ sắp hồn lìa khỏi xác liền lên tiếng ngăn cản: “Tiểu Huyền Huyền dừng lại đi, ta còn mấy chuyện muốn biết từ hắn”.

Nghe lời Tử Uyên, Đàm Thiên Huyền liền dừng tay lại đứng sang một bên lợi dụng Thiên Sinh Quyết nhanh chóng hồi phục vết thương.

Về phần Bích La Tứ Thiếu, Tử Uyên xem như chưa thấy gì cứ bỏ mặc họ muốn làm gì làm, chỉ cần họ không động chạm vào lợi ích của nàng là được.

Chậm rãi bước đến trước mặt Châu gia chủ Tử Uyên ngồi xuống bên cạnh rồi khẽ thì thầm vào tai hắn: “Châu gia chủ ngươi nói xem ta sẽ làm cách nào để có được ký ức của ngươi?”.

Nghe đến vấn đề này Châu gia chủ lập tức lạnh người, nếu Tử Uyên dùng cách mà lão đã từng làm với chính nhi tử của lão thì lão thà chết còn hơn. Châu gia chủ không dám nghĩ đến bản thân lại có ngày hôm nay, hiện tại thứ ám ảnh lão nhất chính là hình ảnh nhi tử của lão đang đau đớn cùng cực gào khóc xin lão dừng tay.

Cứ mỗi lần nghĩ đến Tử Uyên sẽ ăn tươi nuốt sống mình như mình đã từng làm thì ý nghĩ tự tử của Châu gia chủ lại càng lúc càng mạnh mẽ. Cuối cùng không chịu được ám ảnh Châu gia chủ đã tự đánh nát ngũ tạng mà chết.

Vốn dĩ Châu gia chủ muốn chết trước mặt Tử Uyên hoàn toàn không phải là chuyện dễ nhưng nàng lại không muốn cứu lão nên cứ để mặc lão muốn làm gì thì làm, dù sao nếu lão tự chết đi cũng không phiền nàng phài bẩn tay hạ xác một kẻ vô nhân tính.

Đứng dậy thở dài một hơi, Tử Uyên khẽ lẩm bẩm: “Châu gia chủ ơi là Châu gia chủ, ngươi nghĩ ngươi chết đi thì ta sẽ không lấy được bất cứ thứ gì từ ngươi sao? Ngươi đúng thật là quá thiển cận rồi đấy”.

Dứt lời, Tử Uyên lập tức kết thủ ấn, một pháp trận liền xuất hiện bao phủ lấy thi thể Châu gia chủ. Thi thể Châu gia chủ vốn đã chết không ngờ đột nhiên mở mắt đứng dậy chỉ có điều hai tròng mắt đã chuyển thành màu trắng, trong miệng lại còn phát ra tiếng gầm gừ đáng sợ.

Đây chính là Tang Thi Phục Hoạt, một trong những pháp quyết của Khống Thi Thuật mà Tử Uyên đã “mượn” được của Vạn Ma Lão Tổ. Tuy đây là một pháp quyết tà ma tàn độc bị các tiên nhân khinh bỉ nhưng đối với Tử Uyên, chỉ cần thú vị nàng liền nghiên cứu, không phân biệt chính hay tà, ma hay đạo.

Nhìn tang thi của Châu gia chủ Tử Uyên cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ chết đi liền có thể thoát khỏi tay của bổn cô nương? Nằm mơ đi nhé, cho dù ngươi có chết bao lâu đi nữa ta cũng có cách lôi đầu ngươi dậy”.

Lại liếc nhìn tang thi một cái Tử Uyên lạnh giọng ra lệnh: “Còn đứng đó làm gì mau nói hết tất cả nhưng gì ngươi biết đừng để ta phải đích thân ra tay!”.

Một khi trở thành tang thi thì sẽ không cách nào siêu thoát được, linh hồn của người bị hóa thành tang thi bắt buộc sẽ phải tuân lệnh người thi chú cho dù có muốn hay không. Chính vì sự tàn nhẫn đến vô độ của Khống Thi Thuật mà Vạn Ma Lão Tổ đã bị chúng tiên truy đuổi ráo riết đến mức không còn đường sống phải đến cầu xin Tà Đế giúp đỡ, chỉ tiếc cho lão là tìm nhầm chỗ không những bị lừa mất pháp quyết mà còn biến thành tang thi đầu tay của nàng.

Trước sự khiếp sợ của Bích La Tứ Thiếu và sự ngạc nhiên đến cực độ của Đàm Thiên Huyền tang thi của Châu gia chủ kể lại cho Tử Uyên tất cả những gì lão đã làm.

Nghe xong không chỉ Tử Uyên cảm thấy khinh bỉ mà cả Đàm Thiên Huyền và Bích La Tứ Thiếu cùng thập phần kinh tởm những việc mà lão đã làm.

Không muốn dây dưa với Châu gia chủ nữa Tử Uyên búng tay một cái, tang thi liền theo ý nàng chạy ra xa rồi tự bạo, máu thịt văng tung tóe khắp nơi.

Thở dài một hơi Tử Uyên chán chường hướng Đàm Thiên Huyền nói: “Vốn muốn cho ngươi tham gia cái gì đó tranh chức vị thành chủ để lấy Không Minh Thạch nhưng mà cái Ma Môn này lại khiến ta cụt hứng không muốn đường hoàng lấy nữa, thôi thì ta đến cướp xong rồi đi cho nhanh nhỉ? Tiểu tử thúi ngươi thấy sao?”.

Mạc Quân lúc nào cũng đứng bên cạnh Tử Uyên, thấy nàng dùng kế giết gà dọa khỉ, thọc gậy bánh xe này vô cùng vô sỉ thì cười ha hả nói: “Nàng càng lúc càng vô sỉ rồi, dọa mấy tên tiểu tử kia xong rồi còn đòi cướp đồ của nhà người ta, tuy có chút đê tiện vô sỉ nhưng ta rất thích nha!”.

Tử Uyên trong lòng khẽ cười đáp lại: “Không phải do huynh hết sao? Nếu ta không bị quá khứ của huynh lấy nhiễm thì bây giờ người ta còn là một thiếu nữ ngây thơ chất phác đấy”.

Mạc Quân không biết nên khóc hay nên cười nữa, hắn muốn kêu lên rằng: “Ai có thể trả nương tử đáng yêu dịu dàng lại cho ta?!”.

Trở lại vấn đề chính, Diệp Không vừa nghe thấy ý định của Tử Uyên liền lên tiếng: “Tiền bối, nếu người muốn Không Minh Thạch đến như vậy ta có thể nói phụ thân đưa cho người, nhưng người phải giúp chúng ta tiêu diệt Ma Môn”.

“Dựa vào đâu ta phải trao đổi với ngươi? Thứ mà ta muốn lấy các ngươi có thể giữ được hay sao?”, Tử Uyên bỉu môi đáp.

Diệp Không cứng họng không biết nói gì, phải lúc này trên tay hắn có Không Minh Thạch thì có thể lấy chuyện phá vỡ nó để đe dọa nàng nhưng tiếc là hắn không có.

Ngay lúc này Tử Uyên chợt cười khúc khích nói: “Thôi được rồi cứ giao ước vậy đi, dù sao thì ta cũng không có cảm tình với Ma Môn kia, nhân tiện lâu rồi cũng không diệt môn ai đi thư giãn một chút cũng không sao”.

Đột nhiên Tử Uyên gãi đầu hỏi: “Ta quên mất, Ma Môn ở đâu thế? Trong số bốn người các ngươi ai có thể dẫn ta đến đó?”.

Cả bốn người xém chút té ngã với Tử Uyên, ngay cả Ma Môn ở đâu nàng cũng không biết thì bó tay rồi.

Diệp Không muốn cười nhưng không dám cười, cố giữ vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tiền bối không cần lo tiền bối cứ đến phủ thành chủ nghĩ tạm một đêm ngày mai ta sẽ chuẩn bị xe ngựa để đi cùng tiền bối”.

Ba người còn lại ngay lập tức đồng thanh: “Diệp huynh không có nghĩa khí, đi đến Ma Môn mà không có phần bọn ta là không được đâu”.

Mạc Quân đứng bên cạnh Tử Uyên cười nói: “Nàng đổi kế hoạch nhanh thế? Không muốn nhìn đồ đệ nàng ngược đám công tử thiếu gia này sao?”.

“Huynh chỉ biết trêu ta, lần này đi diệt môn cái Ma Môn kia có lẽ sẽ kiếm bộn hơn so với cái chức vị thành chủ này”, Tử Uyên cười nhẹ đáp lại.

Gật đầu, Mạc Quân vừa trở lại vào trong đan điền Tử Uyên vừa nói: “Tiểu nha đầu ranh ma, được rồi khi nào đến nơi thì báo ta một tiếng bây giờ lão tử phải đi ngủ đây”.

Tử Uyên khóe môi giật giật, dở khóc dở cười mắng: “Cái tên lười này huynh còn muốn đi ngủ?”.

Đột nhiên linh hồn Tử Uyên bị kéo vào trong đan điền, bên tai vang lên giọng nói của Mạc Quân: “Khà khà nha đầu ngốc, chuyện vui này cứ để cho ta, nàng là nữ nhân thì cứ ngoan ngoãn ngồi đó mà xem, sau khi ta xử lý hết bọn chúng lại trả cho nàng đi thu thập tài vật”.

Phì cười, Tử Uyên khẽ mắng yêu: “Phu quân chết tiệt, giao lại cho huynh, huynh mà làm ta mất mặt thì lão nương nhất định không cho huynh sống tốt đâu”.

Hiện tại Mạc Quân đã cưỡng chế chiếm đoạt thân thể của Tử Uyên, hắn vươn vai một cái rồi hướng đám người Bích La Tứ Thiếu và Đàm Thiên Huyền cười man rợ nói: “Không cần chờ đến ngày mai, hôm nay lão tử... à không lão nương sẽ cho các ngươi thấy sát lục là như thế nào!”.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.