Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ Biệt

Tiểu thuyết gốc · 1553 chữ

“Tại sao? Tại sao người lại phải đi? Chẳng phải sư phụ nói sẽ đưa ta đi cùng hay sao?”, Đàm Thiên Huyền đột nhiên bấn loạn níu lấy tay Tử Uyên gặn hỏi.

Mạc Quân thấy vậy liền dừng ngay tu luyện chạy ra ngoài mắng: “Tên khốn mau thả tay thê tử của ta ra, đậu xanh tổ cha ngươi mau buôn tay ngay ra cho lão tử!”.

Chỉ tiếc là Mạc Quân có mắng khàn cả giọng Đàm Thiên Huyền cũng không hề nghe thấy gì. Tử Uyên phì cười khẽ nói với Mạc Quân: “Huynh cứ như hài tử ấy, đừng nháo sự nữa mau vào trong đi”.

Mạc Quân nghe vậy thì ấm ức ngồi một bên lẩm bẩm: “Nàng nói thì hay lắm, nếu đội lại là ta bị như thế nàng không xé xác kẻ kia ra mới lạ đấy, chỉ được cái giỏi nói hừ hừ hừ...”.

Không để ý đến Mạc Quân nữa Tử Uyên đẩy tay Đàm Thiên Huyền ra rồi nói: “Tiểu Huyền Huyền ngươi bình tĩnh lại nghe ta nói đây. Ngươi còn nhớ cái giọng nói từ trên trời truyền xuống hay không? Hắn chính là một trong vô số kẻ thù của ta. Với thực lực hiện giờ của ta hoàn toàn không thể chống lại hắn, đó chỉ là một đạo ý chí của hắn nhưng vẫn dư sức để tiêu diệt cả Huyền Linh”.

Nắm lấy bả vai Đàm Thiên Huyền, Tử Uyên nghiêm giọng nói: “Ngươi phải hiểu cho ta, nếu hắn còn cảm nhận được khí tức của ta ở đây ngày nào thì không chỉ mình ta, ngay cả ngươi và toàn bộ người trên Huyền Linh đều có thể mất mạng bất kỳ lúc nào ngươi có hiểu không?”.

Đàm Thiên Huyền cố gắn kiềm nén cảm xúc bản thân hướng Tử Uyên hỏi: “Sư phụ có còn trở về đây hay không?”.

Cười nhẹ một cái Tử Uyên gật đầu đáp: “Đương nhiên sẽ quay trở lại, tuy không biết bao lâu nhưng vi sư nhất định sẽ quay trở lại, ta còn muốn xem mặt tiểu Tiểu Huyền Huyền mà”.

“Sư phụ người...”, Đàm Thiên Huyền nhìn Tử Uyên dỡ khóc dở cười không biết nên nói gì.

Chợt nhớ ra một điều, Tử Uyên lấy ra một hộp kiếm, bên trong có ba mươi sau thanh phi kiếm, mỗi thanh đều là Pháp Khí Trung Phầm vô cung giá trị. Đặt lên tay Đàm Thiên Huyền, Tử Uyên cười nhẹ nói: “Hộp kiếm này vi sư tặng cho ngươi làm pháp khí hộ thân, ngươi chỉ cần huyết tế liền có thể sử dụng. Vi sư thật sự đã hứa với ngươi rất nhiều nhưng hoàn lại không được bao nhiêu, ta không thể tận mắt thấy ngươi báo thù nhưng ta hy vọng lần sau ta trở lại đây thì trên Huyền Linh đã không còn cái tên Vô Cực Môn nữa”.

Tiếp nhận lấy hộp kiếm Đàm Thiên Huyền gật đầu đáp: “Vâng thưa sư phụ, ngày mà người trở lại người sẽ thấy một Đàm Thiên Huyền hoàn toàn khác, ta hứa với người đến khi người trở lại ta sẽ đủ khả năng để bảo vệ người”.

Nhẹ nhàng xoa đầu Đàm Thiên Huyền, Tử Uyên cười nói: “Tiểu tử ngốc ngươi phải cố gắng lên, bên trong đây ta để lại những thứ cần thiết cho ngươi, sau này ngươi phải chăm chỉ tu luyện. Ta không cấm cản việc ngươi tự lập môn hộ nhưng ngươi phải hứa với ta là không được lập ra tà phái có được không?”.

Dứt lời Tử Uyên đưa cho Đàm Thiên Huyền chiếc nhẫn trữ vật được nàng làm từ Không Minh Thạch lấy được trong bảo khố rồi bảo hắn trích máu nhận chủ. Bên trong nhẫn trữ vật có rất nhiều ghi chép của nàng về luyện đan, luyện khí, cánh thức tu luyện tiến cảnh, rất nhiều công pháp dành cho tu sĩ, không những thế nàng còn để lại cho Đàm Thiên Huyền rất nhiều đan dược đủ loại và linh thạch thượng phẩm giúp hắn nâng cao tốc độ tu luyện cùng vô số bảo vật, bạch ngọc mà nàng lấy được trong bảo khố Ma Môn.

Thở dài một hơi Tử Uyên lại nói: “Sau khi báo thù xong nếu không có nơi nào để đi ngươi có thể tìm đến chỗ Bạch Diêu Nguyên, hắn cũng có thể được xem là chính nhân quân tử ở tạm chỗ hắn cũng không phải là một ý kiến tồi”.

Ngước mặt nhìn về phía ánh hoàng hôn đang mờ dần Tử Uyên tức cảnh thành thơ:

“Hoàng hôn buôn xuống cuối chân trời

Lòng người lưu luyến mãi không nguôi

Phút gây ly biệt còn nhớ mãi

Một thoáng tình xưa bỗng tràn về

Nhớ ngươi thuở còn là đứa trẻ

Lẽo đẽo theo ta tận cuối trời

Mặc cho ly biệt hay xa cách

Vi sư vẫn mãi dõi theo ngươi”.

“Tạm biệt tiểu tử thúi”, dứt lời hình bóng của Tử Uyên cũng theo đó mà tan biến bỏ lại Đàm Thiên Huyền lòng đầy đau buồn đứng trông theo.

Đúng lúc này bốn người Bích La Tứ Thiếu sau khi chia nhau tài bảo liền đi tìm Tử Uyên để nói lời đa tạ nhưng không thấy nàng đâu mà chỉ thấy một mình Đàm Thiên Huyền đang đứng ngơ ngác nhìn lên trời. Diệp Không bước tới lên tiếng hỏi: “Đàm huynh đệ, không biết tiền bối hiện tại đang ở nơi nào?”.

Đàm Thiên Huyền thẩn thờ chỉ lên trời đáp: “Sư phụ ta rời khỏi Huyền Tinh rồi các ngươi đừng tìm nữa”.

Bốn người Bích La Tứ Thiếu tận đến ba mươi năm sau mới hiểu được ý nghĩa câu nói của Đàm Thiên Huyền.

Hai năm sau khi Tử Uyên rời đi Đàm Thiên Huyền nhờ vào cực phẩm linh thạch của nàng để lại mà thuận lợi đột phá đến Trúc Cơ Hậu Kỳ, một mình một ngựa đến Vô Cực Môn báo thù giết đến không còn một móng. Danh tiếng của Đàm Thiên Huyền cũng nhờ đó mà vang dội khắp nơi không ai không biết đến.

Sau khi báo thù rửa hận Đàm Thiên Huyền đến gia nhập vào Vạn Huyền Tông. Khi hai mươi tuổi Đàm Thiên Huyền lấy tôn nữ của Bạch Diêu Nguyên làm thê tử rồi tuyền lại công pháp tu tiên cho nàng. Mười năm sau phu phụ Đàm Thiên Huyền tự đứng ra lập tông phái gọi là Uyên Thần Tông.

Uyên Thần Tông lập ra vốn chỉ để cưu mang những cô nhi nhưng với công pháp và cách tu luyện của tu chân giả đã thu hút rất nhiều đệ tử gia nhập. Từ đó đánh một dấu ngoặt lớn cho giới tu luyện ở Huyền Linh. Hai mươi năm sau Uyên Thần Tông từng bước từng bước một trở thành đệ nhất tông môn trên Huyền Linh.

Giữa quảng trường Uyên Thần Tông rộng lớn đặt một bức tượng khổng lồ điêu khắc thiếu nữ vô cùng xinh đẹp với nụ cười hiền dịu, ấm áp nhìn xuống chúng sinh. Dưới chân tượng còn khắc lại bài thơ mà Tử Uyên đã đọc trước khi rời đi.

Đó là những chuyện của nhiều năm về sau, còn hiện tại sau khi Tử Uyên rời đi, nàng đã dùng đến một kiện đồ vật lấy được trong bảo khố Ma Tông để đi vào một thông đạo đen ngòm. Mạc Quân đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tử Uyên lên tiếng mắng: “Nha đầu ngốc nàng có biết sử dụng Thời Không Tinh Bàn đâu mà làm bừa thế hả? Lại còn là tinh bàn bị hỏng nữa chứ? Nàng muốn thể hiện thì báo cho ta một tiếng để ta bung lụa cho nàng xem, nương tử ngốc đúng là làm việc không biết suy nghĩ, mau đưa ta xem nàng định vị đến nơi nào rồi”.

Mặc dù Tử Uyên và Mạc Quân có chung trí nhớ nhưng Tử Uyên lại vô cùng kỵ với những con số, nàng không thể nào hình dung nổi những con số qua phức tạp như tọa độ tinh vị.

Tử Uyên thè lưỡi bĩu môi uất ức rút vào đan điền để lại thân thể cho Mạc Quân. Nhìn Thời Không Tinh Bàn trên tay Mạc Quân thở dài lắc đầu nói: “Rõ ràng là làm bừa mà đến cả tọa độ tinh vị cũng không biết mà dám làm loạn. Không biết tại sao ở Huyền linh lại xuất hiện Thời Không Tinh Bàn hỏng này nhỉ hay là trước đây đã từng có kẻ nào bị truy đuổi đến đây”.

“Đậu xanh lại không thay đổi tọa độ được, hàng hỏng đúng thật là bực chết lão tử mà”, Mạc Quân bực bội cố gắn thay đổi tọa độ tinh bàn nhưng bất thành.

Đột nhiên không gian thông đạo bị nứt ra một mảng lớn cuốn Mạc Quân và Tử Uyên vào một vòng xoáy tối tăm, rất may Mạc Quân đã kịp phản ứng dùng nguyên lực bao bọc lấy bản thân tránh tình trạng xấu nhất xảy ra.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.