Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Địa Cầu

Tiểu thuyết gốc · 1449 chữ

Không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu năm Mạc Quân cuối cùng cũng tỉnh lại. Mở mắt ra mạc Quân thấy không gian xung quanh chỉ toàn một màu đen không có chút ánh sáng nào. Hóa thành hình dạng nguyên lực bay ra ngoài Mạc Quân đi xuyên qua lớp đất đá bao phủ xung quanh cơ thể Tử Uyên.

Đập vào mắt Mạc Quân là một tràng cảnh vô cùng lạ lẫm, tiếng nói chuyện ồn ào, những tiếng tách tách kỳ lạ cùng thứ ánh sáng như lôi điện xẹt qua khiến cho Mạc Quân có chút thất thần.

Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh Mạc Quân đang cố nghe xem đám người ăn mặc kỳ lạ kia đang nói cái gì nhưng mãi mà không thể hiểu được.

“Khác biệt ngôn ngữ? Đây là đâu? những thứ lóe sáng kia lại là cái gì?”, Mạc Quân tự hỏi bản thân, hắn đang cố tìm hiểu nơi này là nơi nào để có thể nhanh chóng cứu Tử Uyên ra khỏi đống đất đá kia.

Suy nghĩ một lát Mạc Quân đột nhiên nảy ra một ý tưởng, hắn không hề cảm thấy dao động linh lực từ những người này có nghĩa là hắn có thể xâm nhập vào tiềm thức, thu thập toàn bộ những gì hắn muốn trong ký ức của họ mà không sợ bị phát hiện.

Nghĩ là làm Mạc Quân liền tiến vào trong não hải của một thanh niên đang cầm thứ công cụ kỳ lạ phát ra ánh sáng chói mắt kia. Thanh niên bị Mạc Quân “nhập” vào đột nhiên bị ngất đi.

Sau một thời gian nghiên cứu lục lọi trong trí nhớ người thanh niên Mạc Quân bĩu môi nói: “Đậu xanh, trong đầu hắn toàn là ngực mông đùi ngoài ra chẳng có cái vẹo gì cả”.

Ít ra nhờ hiểu biết của thanh niên kia Mạc Quân biết được tình trạng của mình và Tử Uyên. Sau khi rơi vào vết nứt của thông đạo hai người đã trôi dạt trong không gian cho đến khi hóa thành một ‘khối thiên thạch’ rơi xuống địa cầu vào ba tháng trước.

‘Khối thiên thạch’ được đưa vào một viện bảo tàng của Đại Việt Quốc, thanh niên này là một phóng viên đến để thu thập tin tức về ‘khối thiên thạch’. Cũng nhờ ký ức của thanh niên mà Mạc Quân học được ngôn ngữ của địa cầu, hiểu biết thêm về các vật dụng cũng như phương tiện trên địa cầu lúc bấy giờ.

Thoát ra khỏi não hải của thanh niên Mạc Quân thấy bản thân đang ở trong một căn phòng với ba người mặc áo blouse trắng, Mạc Quân có chút giật mình thầm than: “Nhanh thế? Mới một lúc đã đến bệnh viện rồi sao? Lão tử không ngại nhiều đâu, có vài tên tự vác xác tới đỡ cho ta phải lựa chọn”.

Một lúc sau, khi lướt qua hết một vòng các bác sĩ trong phòng Mạc Quân hững hờ phủi đít bỏ đi để mặc bốn người ngất xỉu trong phòng.

Đến khi Mạc Quân về đến viện bảo tàng thì trời cũng đã tối. Đứng trước tủ kính chứa ‘thiên thạch’, Mạc Quân nhìn xung quanh không có ai liền đi trở vào trong gọi Tử Uyên tỉnh lại: “Uyên Nhi đừng ngủ nữa đến lúc phải dậy rồi!”.

Mạc Quân tiến vào trong đan điền gọi Tử Uyên dậy nhưng nàng quả thật ngủ rất say không cách nào gọi nàng tỉnh dậy được. Không còn cách nào khác Mạc Quân đành tự mình lấy thân thể phá đá ra ngoài.

Lắc rắc, lắc rắc,… tiếng đá nứt ra vang vên khe khẽ, Mạc Quân không muốn để cho con người ở đây biết về sự tồn tại của mình. Tại địa cầu những người tu chân hoàn toàn không tồn tại, tiên pháp đối với họ chỉ là những khái niệm mơ hồ không thể thực hiện được. Mạc Quân tạm thời không muốn phá vỡ quy luật ở địa cầu nên không muốn gây ra động tĩnh quá lớn.

Thay vì chỉ cần gồng mình một cái những mảng đá kia sẽ vở vụn bắn ra tứ phía thì Mạc Quân lựa chọn cách êm dịu hơn, từ từ chấn nát lớp đất đá thành bụi phấn. Một lúc sau mạc Quân cũng thoát ra khỏi lớp đất đá thiên thạch. Vốn mọi chuyện không có gì kỳ lạ cho đến khi Mạc Quân nhìn vào trong gương, hắn không biết vì lý do gì cơ thể lại trở về hình dạng của hắn.

Mái tóc dài đen nhánh phủ xuống thân thể cường tráng, khuông mặt thanh tú nhưng đầy nét phong sương. Nhìn thân thể của mình Mạc Quân không khỏi gật gù tự nhủ: “Quá hoàn hảo, thân thể của lão tử đã lâu không gặp hiện tại nhìn lại vẫn phong độ như ngày nào, có lẽ Uyên Nhi vẫn chăm sóc tốt thân thể của ta nhỉ, không để cho nó có thêm một vết sẹo nào”.

Sau một lúc tự luyến Mạc Quân mang theo thân thể tràng như nhộng của mình bước ra ngoài. Hắn đi xung quanh viện bảo tàng thì chợt nhớ đến vụ camera trong trí nhớ thanh niên phóng viên. Mạc Quân nhanh chóng chạy đến phòng bảo vệ, rất may là tên bảo vệ này ngủ say như chết.

Một tay đặt lên đầu tên bảo vệ, Mạc Quân lục tìm ký ức của hắn về cái gọi là camera kia nhưng tiếc là hắn ngoài việc ngồi xem ra thì không biết một chút gì về hệ thống này. Thở dài một hơi, sau khi lột sạch đồ của tên bảo vệ mặc vào người Mạc Quân đành một chưởng đánh nát toàn bộ hệ thống máy chủ camera an ninh của viện bảo tàng để thủ tiêu chứng cứ.

Rời khỏi viện bảo tàng Mạc Quân liền đi tìm một bộ quần áo khác để thay, sự lựa chọn tốt nhất của hắn chính là một tiệm quần áo cũ bán dạo ven đường. Mạc Quân bỏ mấy chục đồng của tên bảo vệ để mua một bộ quần áo khác, sau đó rời đi tìm một nơi vắng vẻ để thay đồ.

Lúc này Mạc Quân trông chẳng khác gì người bình thường ở địa cầu, hắn mặt quần dài cùng một chiếc áo thun trắng bên ngoài lại khoác thêm một chiếc áo sơ mi sọc caro xanh trắng. Ngoại trừ mái tóc dài ra tất cả mọi thứ còn lại đều ổn, Mạc Quân cười cười, nếu đã theo thì phải theo cho trót, hắn đưa tay vuốt ngược mái tóc của mình lên, tay hắn đưa đến đâu tóc liền rút ngắn lại đến đấy. Chẳng mấy chốc Mạc Quân liền trở thành một thanh niên địa cầu tuấn tú, có chút phong trần.

“Hừm thú vị đây, nhân lúc Uyên Nhi chưa tỉnh ta phải đi dạo một vòng xem có gì hấp dẫn không, nhân tiện tạo cho nàng ấy một bất ngờ luôn”, Mạc Quân khoái chí cười khặc khặc như một tên điên tự kỷ.

Mục đích của Mạc Quân bây giờ chính là tìm nguyên liệu để sửa chữa Thời Không Tinh Bàn nhưng trên địa cầu những nguyên liệu này hoàn toàn không dễ tìm, hơn nữa linh khí ở đây lại vô cùng loãng rất khó để hình thành được những linh vật.

Nhưng để đạt được mục đích trước tiên Mạc Quân phải có tiền, mà những tiền tệ ở Tiên Giới cũng như Huyền Linh lại không thể sử dụng được ở địa cầu. Mạc Quân cũng từng suy nghĩ sẽ bán đi một ít bảo vật nhưng đắng đo một hồi lại quyết định không bán vì tiếc của.

Để giải quyết vấn đề tiền bạc của mình Mạc Quân quyết định tìm một công việc ngay lập tức có thể thu được nhiều tiền mà lại không tốt quá nhiều chi phí.

Ngồi dưới gầm cầu trằn trọc một đêm dựa theo hiểu biết phong phú của thanh niên phóng viên và mấy bác sĩ trong bệnh viện Mạc Quân biết được có vài cách kiếm tiền ở địa cầu cũng khá ổn đại loại như đến sòng bạc, đua xe, cá độ bóng đá, đánh đề,… nhưng tất cả đều phải cần đến một số vốn kha khá ngoài ra còn có vài cách ít tốn kém hơn như cướp ngân hàng, chuyển hàng lậu, bắt cóc tống tiền,…

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.