Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm Khuya Nổi Lửa

Tiểu thuyết gốc · 1519 chữ

Nữa đêm tại Châu gia, tiết trời âm u vô cùng thích hợp cho sư đồ Tử Uyên hành sự. Hai người mặc hắc y, lẫn vào những góc tối trong phủ lại thêm tiết trời âm u không có ánh sáng làm cho cả hai dường như không tồn tại giữa khoảng không tĩnh mịch. Xuyên qua một dãy phòng ốc lớn, nhẹ nhàng vượt qua từng nhóm gia nhân tuần tra hai sư đồ nhanh chóng tiến vào hậu viện Châu gia.

Nhờ có Đàm Thiên Huyền thông thạo địa hình nên hai người mới dễ dàng tìm đến bảo khố của Châu gia. Trước đây Châu Kiệt cùng huynh trưởng Châu Lễ thường xuyên mời Đàm Thiên Huyền đến làm khách nên hắn thông thạo địa hình trong phủ cũng không có gì bất ngờ.

Trước khi tiến vào bảo khố Tử Uyên cẩn thận quan sát xung quanh một chút, thông thường bất kỳ bảo khố dù lớn hay nhỏ đều có hộ vệ canh gác, nhưng bảo khố của Châu gia lại không có một bóng người. Như vậy chỉ có hai trường hợp xảy ra, hoặc là xung quanh có bố trí trận pháp phòng ngự hay huyễn trận các loại hoặc là có ám vệ âm thầm quan sát.

Đúng như Tử Uyên dự đoán bảo khố của Châu gia quả thật có hơn hai mươi tên ám vệ âm thầm ẩn nấp trong bóng tối để bảo vệ. Hừ lạnh một tiếng, Tử Uyên nhỏ giọng khẽ nói với Đàm Thiên Huyền: “Tiểu Huyền Huyền làm theo kế hoạch cẩn thận bị phát hiện, nếu không may bị phát hiện lập tức chạy đến bảo khố ta sẽ bảo vệ ngươi”.

Đàm Thiên Huyền gật đầu đáp: “Tin tưởng ở ta, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.

Dứt lời Đàm Thiên Huyền lập tức rời đi. Tử Uyên cũng không chần chừ nhanh chóng xử lý những tên ám vệ trong bóng tối kia.

Nhãn lực của Tử Uyên tự nhiên vô cùng cường đại, chút bóng tối này không thể làm khó được nàng. Tất cả mọi cử động cho dù là nhỏ nhất đều được nàng nắm bắt không vỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Áp chế hơi thở, Tử Uyên như u linh xẹt qua, xẹt lại trong bóng đêm, nhanh chóng tiếp cận một tên ám vệ gần đó.

Tên ám vệ xấu số đó không hề hay biết bản thân sắp đi chầu ông bà mà vẫn còn đang khá thoải mái ẩn núp trong góc khuất. Đợi đến khi hắn cảm nhận được có sự nguy hiểm xuất hiện thì bản thân cũng đã trở thành tử thi không hơn không kém.

Không một tiếng động hạ sát tên ám vệ, Tử Uyên không dừng lại mà tiếp tục di chuyển đến một vị trí khác, lần lượt chậm rãi tiêu diệt từng tên, từng tên một. Chẳng mấy chốc số lượng ám vệ đã bị hạ sát liền tăng lên quá nửa.

Những tên ám vệ này thấp nhất cũng đạt đến Linh Huyền Cảnh nhất trọng, nếu đem ra ngoài chắc chắn được liệt vào hàng ngũ cao thủ có bài danh. Với tu vi hiện tại của Tử Uyên chỉ đấu với năm bảy tên ám vệ thì không thành vấn đề, nhưng phải đối phó cùng lúc mười mấy hai mươi tên thì còn chưa thể nói rõ được. Người xưa có câu “lấy thịt đè người” cho dù ngươi mạnh cỡ nào thì hàng trăm hàng vạn người đè một mình ngươi ra đánh kết cục cũng chỉ có mệt chết mà thôi, trừ khi ngươi siêu việt tất cả thì còn phải xem lại.

Giết từng tên một trong im lặng, tuy mất khá nhiều thời gian nhưng lại vô cùng an toàn. Sau khi xử lý toàn bộ ám vệ Tử Uyên lúc này liền thong thả tiến vào bảo khố lục lọi một phen.

Bên trong bảo khố Châu gia chứa không ít tài vật, bảo bối nhưng cái khiến cho Tử Uyên quan tâm nhất không phải là tài phú mà là một gốc linh thảo đặt trong chậu bằng bạch ngọc nằm ở góc phòng. Đây chính là một gốc Linh Cơ Thảo hơn hai nghìn năm vô cùng hiếm thấy.

Nguyên nhân chính khiến nàng để ý đến nó không phải là độ trân quý mà do nó là thành phần chính trong Trúc Cơ Đan. Có nó rồi nàng chỉ cần tìm thêm một số dược liệu phụ trợ liền có thể luyện chế Trúc Cơ Đan.

Nghĩ đến việc một lần nữa có thể mở ra được Hắc Diệu giới chỉ lại khiến cho tinh thần Tử Uyên càng thêm phấn khích.

Sau khi dọn hết những thứ quý giá nhất trong phòng Tử Uyên lại chú ý đến những cái rương lớn. Bên trong những cái rương này đầy ấp thanh ngọc. Thanh ngọc mỗi viên chỉ to bằng đầu ngón tay nhưng lại vô cùng trân quý, nó là tiên tệ giao dịch chính của Huyền Giả, dù thanh ngọc là đơn vị thấp nhất của tiền tệ nhưng nó vẫn là phổ biến nhất.

Trên thanh ngọc còn có lam ngọc và bạch ngọc. Một khối lam ngọc bằng trăm khối thanh ngọc, mà trăm khối lam ngọc mới bằng một khối bạch ngọc.

Không chần chừ lâu mất thời gian, Tử Uyên nhanh chóng lấy hết lam ngọc rồi mới đến thanh ngọc cho vào một cái túi lớn. Tay lấy không ngừng còn miệng thì liên tục mắng: “Hắc Diệu chết tiệt, Hắc Diệu chết giẫm, Hắc Diệu khốn kiếp, ngươi chịu mở ra thì ta có thể đoạt hết được đám tài vật này rồi! Lần này không thể phát tài đều là tại ngươi...”.

Không biết do nàng chửi làm Hắc Diệu nổi đóa hay tính cách hám tài hám lợi, không bao giờ chịu thiệt giống chủ nhân của nó mà đột nhiên không một dấu hiệu nào Hắc Diệu cứ thế thu tất cả mọi thứ không chừa lại thứ gì, cho dù là bàn ghế kệ gỗ hay bất cứ thứ gì đi nữa cũng đều bị nó thu vào hết. Sau khi bộc phát điên cuồng thu gom tài vật Hắc Diệu lại một lầm nữa trở nên im lặng như trước làm cho Tử Uyên cười khổ không thôi.

Nhìn căn phòng trống trơn Tử Uyên thở dài thầm than: “Hắc Diệu chết tiệt, cũng may là ta thu trước Linh Cơ Thảo nếu không thì khổ rồi, một gốc Linh Cơ Thảo ở đây đúng là chỉ có thể ngộ không thể cầu nha...”.

Đi ra khỏi phòng Tử Uyên liền phát hiện Đàm Thiên Huyền đã chờ sẵn cách đó không xa, hắn nhìn nàng cười cười ra hiệu mọi chuyện đã xong.

Chuyện vui đêm nay vẫn chưa kết thúc, hai sư đồ một lần nữa tìm đến phòng của Châu Kiệt, sau hơn một hai khắc mới rời khỏi. Trước khi rút khỏi Châu gia Tử Uyên không quên mục đích chính của đêm nay.

Chỉ một mồi lửa nhỏ của Tử Uyên liền khiến cho cả Châu gia chìm trong biển lửa. Trong thời gian Tử Uyên xử lý bảo khố Đàm Thiên Huyền đi khắp ngóc ngách trong Châu gia rãi Minh Hỏa Phấn khắp nơi. Minh hỏa phấn không mùi rất khó phát hiện một khi bị đốt cháy liền sinh ra nhiệt độ khủng khiếp, lấy nó làm nguyên liệu gây cháy đúng là rất hoàn hảo.

Trên mái nhà cách đó khá xa hai sư đồ Tử Uyên thoải mái nằm xuống nhìn cột lửa đang mãnh liệt bùng cháy tại Châu gia không nhịn được mà phá lên cười.

Đàm Thiên Huyền nhìn cột lửa cao vút, trong lòng lúc này đã hả giận hơn rất nhiều. Hắn hướng Tử Uyên cười cười nói: “Sư phụ đúng thật là rất tàn ác nha, cướp hết đồ của người ta lại còn cho cả phủ đệ của Châu gia sáng nhất thành nữa!”.

Tử Uyên nghe vậy liền quay sang bĩu môi nói: “Ngươi chắc là hiền lành, nhân hậu, chất phát... Không biết vừa rồi kẻ nào đi rãi Minh Hỏa Phấn? Lại càng không biết kẻ nào nhân lúc Châu Kiệt trúng kim châm của ta không thể cử động mà lao vào tay đấm chân đá liên tục khiến cho sưng lên tròn như quả cầu nhỉ?”.

Đàm Thiên Huyền cười hề hề gãi đầu nói: “Là do người dạy bảo thôi, tất cả là học ở nơi người...”.

Tử Uyên dỡ khóc dỡ cười nhìn Đàm Thiên Huyền sau đó lại lên tiếng đe dọa: “Tên tiểu tử thúi này dám khi sư diệt tổ thật là không cho ngươi một bài học thì ngươi không chừa mà!”.

Mặc cho Châu gia quằn quại trong biển lửa hai sư đồ kẻ chạy người đuổi, chạy loạn khắp nơi vui vẻ đùa nghịch cùng nhau.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.