Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đàm Thiên Huyền

Tiểu thuyết gốc · 1414 chữ

Mang theo tiểu hài tử đến một khách điếm nhỏ tìm chỗ ở tạm, Tử Uyên được tiểu nhị đưa đến một căng phòng nhỏ ở tầng hai. Đẩy cửa đi vào phòng, nàng thuận tay vứt tiểu hài tử lên giường một cái rồi vươn vai nói: “Tiểu tử ngươi được lắm, tỉnh dậy rồi mà còn bắt ta mang theo cả một đoạn đường dài như thế”.

Tiểu nam hài đau đớn ngồi dậy ủy khuất đáp: “Ngươi xách ta như xách một con gà ta còn chưa nói gì ngươi mà ngươi lại mắng ta à?”.

Tử Uyên vốn đang định ngồi xuống ghế nghe thấy khẩu khí này liền khựng lại mấy giây. Cái khẩu khí này vô cùng quen thuộc, nó chính là khẩu khí của nàng dùng để mắng tên Châu công tử kia nha.

Nhìn thấy sắc mặt Tử Uyên chợt thay đổi tiểu nam hài cảm thấy không tốt liền rút vào trong góc giường, ngồi co cụm lại một chỗ.

Tử Uyên thấy vậy không nhịn được che miệng cười khúc khích nói: “Khẩu khí tốt lắm, xem ra ta với tiểu tử ngươi rất hợp nhau. Ngươi không cần sợ, ta không có hứng thú đánh ngươi đâu”.

Thấy sắc mặt Tử Uyên trở nên hòa hoãn tiểu nam hài mới dám nhỏ giọng hỏi: “Ngươi rất lợi hại, không biết ngươi có thể giúp ta báo thù hay không?”.

Nghe câu hỏi của tiểu nam hài Tử Uyên không đáp mà hỏi lại: “Này tiểu tử, ngươi tên gì?”.

Tiểu nam hài lập tức đáp lại: “Ta họ Đàm tên Thiên Huyền”.

“Đàm Thiên Huyền,... Đàm Thiên Huyền,... Được rồi Tiểu Huyền Huyền, sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Huyền Huyền”, Tử Uyên nhìn Đàm Thiên Huyền mặt đầy tiếu ý cười nói.

Đàm Thiên Huyền hai má đỏ ửng xấu hổ gào lên: “Ta là Đàm Thiên Huyền không phải Tiểu Huyền Huyền!!!”.

Tử Uyên mặc kệ kháng nghị của Đàm Thiên Huyền cười cười nói tiếp: “Trước hết ta sẽ không giúp ngươi báo thù, nếu ngươi còn là nam nhân thì phải tự thân mà báo thù tuy vậy ta có thể giúp ngươi trở nên cường đại. Tiếp theo ngươi nhất định phải cho ta biết tên Châu thiếu gia kia ở địa phương nào, tối nay lão nương nhất định phải dạy dỗ hắn một chút”.

Lúc đầu nghe Tử Uyên từ chối Đàm Thiên Huyền có chút hụt hẫng nhưng sau khi nàng nói có thể giúp hắn trở nên cường đại thì tâm trạng đã có chút diễn biến tốt hơn. Đàm Thiên Huyền lại nghe đến Châu thiếu gia thì trong lòng không khỏi bùng lên một cổ hận ý, hắn nghiến răng nói: “Hắn chính là nhị thiếu gia của Châu gia, Châu Kiệt. Nhớ trước kia Đàm gia ta chưa bị diệt môn hắn suốt ngày cùng ta xưng huynh gọi đệ, nhưng chỉ một đêm sau khi trên dưới Đàm gia bị thiêu rụi chỉ còn một mình ta sống sót thì hắn lại xem ta còn không bằng con chó, gặp đâu đánh đó, luôn miệng xỉ nhục ta...”.

“Ngươi có biết là kẻ nào đã diệt toàn giá ngươi?”, Tử Uyên hiếu kỳ hỏi.

Đàm Thiên Huyền, nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp lúc đó không nén được nước mắt, nghiến răng nói: “Là Vô Cực Môn, chính bọn chúng là hung thủ, bọn chúng vì muốn Phong Lôi Châu của Đàm gia ta mà nhẫn tâm đồ gia để đoạt bảo”.

Tử Uyên thấy Đàm Thiên Huyền kích động như thế tiền tiến đến ôm lấy hắn, nhẹ nhàng an ủi: “Không cần kích động, Vô Cực Môn đúng không? Chỉ cần ngươi đi theo ta trong vòng hai năm liền có thể một mình cân cả tông môn bọn chúng, cứ yên tâm đi ta nói được nhất định sẽ làm được”.

“Thật không?”, Đàm Thiên Huyền hai mắt đẫm lệ từ trong ngực Tử Uyên ngước mặt lên hỏi.

“Thật! Chỉ cần ngươi tin tưởng ta, ta sẽ giúp ngươi báo thù”, Tử Uyên khẽ xoa đầu Đàm Thiên Huyền cười dịu dàng đáp.

Tử Uyên vốn không muốn gặp phiền phức nhưng hoàn cảnh của Đàm Thiên Huyền và nàng trước đây có điểm giống nhau, gia tộc của nàng cũng từng bị đồ sát khiến cho nàng và mẫu thân phải ôm hận trốn đi chờ ngày trả thù. Hoàn cảnh của Đàm Thiên Huyền đã gợi lại nổi đau trong lòng Tử Uyên làm cho nàng không thể nào trơ mắt đứng nhìn.

Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mi Đàm Thiên Huyền, Tử Uyên nhỏ giọng nói: “Không được khóc, nam nhi máu có thể đổ nhưng tuyệt đối không được rơi lệ có biết không”.

“Ân”, Đàm Thiên Huyền khẽ ừ một tiếng rồi ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.

Tử Uyên, nhẹ nhàng đặt Đàm Thiên Huyền nằm lên giường rồi ngồi bên cạnh quan sát hắn. Ban đầu nàng chỉ muốn nhìn xem một chút gương mặt của tên tiểu tử mệnh khổ này như thế nào mà thôi nhưng không ngờ nàng lại thấy một chuyện vô cùng kỳ quái.

“Thiên Sinh Thể?!”, Tử Uyên kinh ngạc thốt lên. Kẻ có Thiên Sinh Thể có sức phục hồi vô cùng cường đại, có thể xưng là bất tử chi thân, chỉ cần đầu không đứt tim không nát liền có thể phục hồi lại như cũ. Đàm Thiên Huyền gần như không có tu vi nên không thể phát huy tác dụng của Thiên Sinh Thể chỉ khi hắn ngủ công dụng của Thiên Sinh Thể có thể hoạt động.

Lẳng lặng ngồi bên cạnh Đàm Thiên Huyền, Tử Uyên thầm nghĩ: “Ban đầu ta muốn truyền cho hắn tu chân công pháp nhưng không ngờ hắn lại có duyên với tu chân giới như vậy. Đúng lúc trước kia ta có mượn được Thiên Sinh Quyết từ tay Vĩnh Sinh Đại Đế xem ra tên tiểu tử này rất có số hưởng nha...”.

Hơn hai canh giờ sau Đàm Thiên Huyền cuối cùng cũng tỉnh lại, vết thương trên người hắn hoàn toàn biến mất không còn sót lại chút dấu vết nào. Nhìn quanh một vòng không thấy ai cả, lại nhìn y phục trên người đã được thay mới hoàn toàn, Đàm Thiên Huyền không tự chủ được bậc người ngồi dậy lầm bầm nói: “Chẳng lẽ nàng ta đã...”.

Vừa nói đến đây bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng nói vọng vào khiến cho hắn giật nảy người: “Tiểu tử thúi, ngươi có cho ta cũng không thèm, chẳng qua chỉ to hơn con giun có một chút thôi cũng đừng có tự luyến quá...”.

Vừa nói Tử Uyên vừa mang vào một mâm đầy thức ăn. Lúc này Tử Uyên đã tắm rửa sạch sẽ thay một bộ y phục lam sắc không còn mắc trang phục nam nhân nữa, những vết bẩn trên mặt trước kia cũng đã được rữa sạch.

Đàm Thiên Huyền nhìn thấy Tử Uyên hiện tại không khỏi ngẩn người, nàng thật sự quá xinh đẹp, hương thơm nữ nhân từ người nàng nhẹ nhàng lẫn vào không khí khiến cho hắn không thể nào chịu được.

Tử Uyên thấy Đàm Thiên Huyền ngẩn ngơ nhìn mình thì khẽ cười nói: “Tiểu tử thúi còn nhìn chưa đủ sao? Mau lại đây ăn cơm, ngươi không lại ta ăn hết cho ngươi xem!”.

Đàm Thiên Huyền lắc mạnh đầu trấn tĩnh lại, hắn đứng dậy đi lại bàn ngồi xuống miễn cưỡng gấp thức ăn bỏ vào miệng. Đột nhiên hắn chợt nhớ ra chuyện gì đó hướng Tử Uyên lên tiếng hỏi: “Ta còn chưa biết tên của sư phụ...”.

Tử Uyên thoáng chút cũng quên mất, nàng cười cười thẹn thùng đáp: “Ngươi không nhắc ta cũng quên mất, ta gọi là Mục Tử Uyên”.

“Mục Tử Uyên? Tên người nghe êm tai quá”, Đàm Thiên Huyền thật lòng nói.

“Tiểu tử thúi rất biết vỗ mông ngựa nha! Mau ăn cơm đi! Sau khi ăn cơm xong ta sẽ dạy ngươi thổ nạp, tối đến chúng ta sẽ đến Châu gia đi dạo một chuyến”, Tử Uyên nói gần hết câu thì trên môi đột nhiên hiện lên một nụ cười tà ác khiến cho Đàm Thiên Huyền lạnh cả sống lưng.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.